Hôm nay không có trăng, đám mây đen u ám cứ bay lửng lơ phơ phất lướt qua bầu trời; trong hoàng cung củahoàng đế bệ hạ cứ gọi là đèn đuốc sáng trưng, mà đại môn tẩm thấtlại đóng chặt. Đào Tử cùng Lê Tử lắc đầu, cảm thán thở dài, bất đắc dĩ bỏ đi.
Đáng thương cho Đoàn Quân Nhiên, chỉ vì chiều nay tra tấn lão Thái phó mà phải chịu nguy hại, phải nhận sự trừng phạt từLong Tĩnh Lam.
“Ô… Đau!”
Đoàn Quân Nhiên hiện tại chẳng còn mảy may hình tượng, nằm sấp trên long sàng của mình, áo dài và quần đã bị cởi ra, lộ ra cái mông nhỏtrắng nõn cùng đôi chân tinh tế.
Ngồi cạnh y lúc này không phải ai khác, chính là đương triều phụ chính vươngLong Tĩnh Lam, lúc này đang giơ thước lên, hung hăng nện xuống mông y.
“Ô… Đau! Đau! Đau! Ngươi không nghe thấy sao? Ta kêu đau đó!”Đoàn Quân Nhiên tức giận quay đầu lại, trừng mắt nhìn Long Tĩnh Lam mặt không chút thay đổi, hổn hển kêu to, “Ngươi làm sao thế hả? Ra tay nặng thế!”
“Vì cho ngươi nhớ!” Long Tĩnh Lam không chút khách khí nói, sau đó tiếp tục quất liên tiếp ba cái. Đoàn Quân Nhiên quả nhiên “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
“Cho ngươi dám giở trò! Cho ngươi không chịu học! Cho ngươi cứ ăn vụng!” Long Tĩnh Lam càng nói càng giận; hôm nay thấy lão Thái phóbị thế kia, hắn thật sự là bị Đoàn Quân Nhiênlàm cho nổi lửa giận, hiện giờ đánh mông y cũng chẳng chút lưu tình.
“Đừng! Đừng! Tĩnh Lam! Tĩnh Lam! Ta không dám!Không dám nữa!”Đoàn Quân Nhiên không chịu đau nổi, đành phải vứt bỏ cốt khí cầuxin.
“Giáo huấn ngươi bao nhiêu lần! Không nhớ được cái gì cả! Cả ngày hồ nháo! Thái phó đối với ngươi tốt biết bao nhiêu, ngươi lại biến lão thành như vậy! Thỏ tể tử (ranh con) vô lương tâm!”
Long Tĩnh Lam ném thước, đập mạnh lên cái mông bên trái củaĐoàn Quân Nhiên. Không ngờ là võ công của hắn cao cường, một chưởng này đập xuống có thể nói là còn đau hơn những vết thước đánh kia gộp lại. Đoàn Quân Nhiên kêu thảm một tiếng, thân thể giật nảy lên; còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác lại hạ xuống, đánh cho y nước mắt giàn giụa, nói không ra hơi, chỉ vươn bàn tay nhỏ ra níu lấy vạt áo Long Tĩnh Lam, mong hắn có thể thả cho mình một con ngựa(aka tha thứ).
Long Tĩnh Lamthấy y thật sự là chịu không nổi mới dừng tay lại, gọi ngự y vào đưa thuốc trị thương.
Ngự y tuổi còn trẻ, lại tái nhợt gầy gò nhỏ thó tiến vào, dâng lên kim sang dược và mật ong thượng đẳng. Lại cẩn thận xem xét cái mông hết xanh lại tím của Đoàn Quân Nhiên, khi thì nhíu mày, khi thì gật đầu, hồi lâu sau mới nói, “Trong trắng có hồng, khuynh quốc khuynh thành, không tồi không tồi, cái mông này quả thật là giống hệt quả đào mật mà.”
…
Cái gì gọi là giống hệt đào mật chứ? Vậy chứ cái mông ngươi thì giống cái gì? Giống mi hầu đào(kiwi) phải không?
Đoàn Quân Nhiên lúc này đã không còn khí lực nói chuyện, nghe thấy lời vô vị kia thì chỉ biết tức giận, nhưng chỉ có thể liếc mắt một cái, tỏ vẻ: ta đang bất mãn lắm đây.
Long Tĩnh Lamtựa như đã quá quen thuộc với thái độ của ngự y, chỉ hỏi, “Chỗ đó không sao chứ?”
Ngự y lắc đầu, mặt hệt như khúc gỗ, “Không sao. Đắp dược, nằm vài ngày là tốt rồi. Hoàng thượng là Kim Long thiên tử, thân thể phát phu (thân thể, tóc, da) là được trời cho, đương nhiên mông cũng là thiên tư khác thường.”
Đoàn Quân Nhiên nghe xong, thiếu chút nữa tức đến thổ huyết. Cái gì gọi là ‘mông cũng là thiên tư khác thường’ a? Thiên tư của trẫm cũng không phải dùng cho người đánh đòn a!
“Ngươi đi xuống đi!”Long Tĩnh Lam lại không so đo, phất tay ý bảo ngự y lui ra. Đoàn Quân Nhiên căm tức nhìn tên ngự y không chịu nói chuyện thay mình, lại thấy tiểu ngự y chớp chớp đôi mắt đen láy với mình, tức khắc hiểu được.
“A…”
Đoàn Quân Nhiên giả bộ đau đã là nhất tuyệt (giỏi nhất), nếu ngươi đụng ngón tay Giáp của y, hoặc là làm đứt một sợi tóc của y, y chắc chắn sẽ làm cho người cảm thấy như ngươi đã móc tim y, chặt đứt đùi y…
Quả nhiên, tiếng la đòi sống đòi chết kia đã khiến cho Long Tĩnh Lam chú ý cao độ.“Làm sao vậy, đau? Đáng đời nhà ngươi!”
“Tĩnh Lam, trước mắt ta đen kịt cả rồi…”
“Cái này đã dùng một lần rồi, ngươi đổi trò khác đi!”
“Đầu óc của ta choáng quá a…”
“Ngươi không đầu óc, đương nhiên không choáng!”
“Hảo… Đau…”Đoàn Quân Nhiên nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ đến cùng.
Hừ! Kéo dài, liên tục, kiên quyết, ương ngạnh, mặt dạn mày dày đả kích nội tâm lãnh khốc của địch nhân! Không sợ Long Tĩnh Lam hắn không rơi vào bẫy!
“Chẳng lẽ thật sự choáng đến ngất rồi sao? Hoàng thượng, ngài cẩn phải tỉnh lại a! Uy! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!”
Giờ phút này, Đoàn Quân Nhiênhệt như tảng đá, không chút sứt mẻ ngã xuống giường. Long Tĩnh Lam cũng hơi sợ, luống cuống tay chân mở dược hạp(hộp thuốc), bắt đầu bôi dược.
“A!”Đoàn Quân Nhiên kêu to, Long Tĩnh Lam nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, mỗi lần hắn bôi dược xuống, Đoàn Quân Nhiên liền kêu thảm một tiếng, làm cho tay Long Tĩnh Lamcũng phải run lên.
.
Xoa dược xong, Long Tĩnh Lam cũng đã hết giận, chỉ còn thấy đau lòng. Hắn ômĐoàn Quân Nhiên vào lòng, nhẹ giọng hỏi, “Thế nào? Tốt hơn không? Còn đau không?”
“…”Đoàn Quân Nhiên không trả lời, chỉ yên lặng rơi lệ. Cái này càng làm Long Tĩnh Lam luống cuống tay chân, vừa dỗ vừa đùa, nhưng mà dù hắn có nói cái gì đi nữa thì Đoàn Quân Nhiênvẫn cứ khóc không thành tiếng.
“Ta vốn thật sự không muốn đánh ngươi, nhưng hôm nay ngươi hơi quá đáng, hại Thái phó đại nhân thành như vậy. Ngươi có biết ngươi phạm lỗi nghiêm trọng lắm không…”
Đoàn Quân Nhiên khóc…
“Ta sợ sau này ngươi không đi đường ngay, không phân biệt đúng sai, trừng phạt đại thần trong triều lung tung…”
Đoàn Quân Nhiên tiếp tục khóc…
“Kỳ thật ta không ngờ là nghiêm trọng như vậy. Ta biết ngươi rất đau, ta cũng rất khó chịu a…”
Đoàn Quân Nhiên vẫn cứ khóc…
“Thôi vậy đi, ta truyền ngự thiện phòng mang cơm lên đây được không? Đều là những món ngươi thích ăn nhất. Muốn ăn gì nào…”
Đoàn Quân Nhiên ngừng khóc, nháy mắt mấy cái nói, “Được!”
…
Đào Tử,Lê Tử bưng hết khay mỹ thực này đến khay mỹ thực khác vào phòng. Đoàn Quân Nhiên ăn đến bất diệc nhạc hồ(vui vẻ thoải mái);Long Tĩnh Lam sắc mặt rất khó nhìn, chờ Đoàn Quân Nhiênrốt cuộc ăn xong rồi, Long Tĩnh Lam lạnh lùng nói, “Hoàng thượng, thần muốn nói suy nghĩ của mình.”
“Ân… Ngươi nói a.”Đoàn Quân Nhiên thỏa mãn lau miệng. Tay nghề củaTrương Thiết Chướcđúng là tốt thật đó.
“Hoàng thượng, bữa cơm này ngài có thấy thoải mái không?”Long Tĩnh Lam bình tĩnh trầm giọng hỏi.
Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, thoải mái thật đó a, đây là do mình chịu đánh mông đau đổi lấy đó nha… [tác giả: ta nói tiểu hoàng đế ngài a, logic của ngài thật sự có vấn đề đó…]
“Vậy hôm nay ngài làmThái phó đại nhân mất đi vị giác, có từng nghĩ tới lão nhân gia từ nay về sau không thể nếm được hương vị thơm ngon là thống khổ đến nhường nào.”
“Ách… Này… Không có…Lúc ấy ta không nghĩ lão sẽ mất đi vị giác, sau đó phát hiện ra thì muộn rồi.” Đoàn Quân Nhiênrầu rĩ. Ai, sau này không thể nếm được hương vị của món ăn nữa, thật là đáng thương quá a. Xem ra hôm nay mình đã phạm phải sai lầm lớn rồi…
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?”Long Tĩnh Lam chợt phát hiện Đoàn Quân Nhiênkhông bình thường.
“Ô…”
“Uy! Hoàng thượng, sao ngài lại khóc! Có phải nơi đó đau không? A?”Long Tĩnh Lam kích động phát hiện Đoàn Quân Nhiên lại bắt đầu khóc.
“Ô…Tĩnh Lam, ta là người xấu sao? Ta hại lão Thái phó không nếm được hương vị nữa, tanên cái gì bây giờ? Ta thật sự là một người xấu… Ô…”Đoàn Quân Nhiên càng nghĩ càng thương tâm, bắt đầu tru lên khóc lớn.
Ai,Long Tĩnh Lam thở dài, Đoàn Quân Nhiên này a, chỉ thích gây rối thôi chứ lòng dạ vẫn còn tốt lắm. Hắn vỗ vỗ Đoàn Quân Nhiên, an ủi y, mãi đến nửa đêm mới dỗ Đoàn Quân Nhiên ngủ được.
“Mở thêm ân khoa, các vị chủ khảo đại nhân đều phải dùng hết toàn lực giữ bí mật. Lần này đề thi cần phải bảo vệ nghiêm mật, nếu như phát hiện đề bị lộ ra, nghiêm trị không tha!”Ở trong đại đường Quốc Tử Giám, Long Tĩnh Lam triệu tập quan chủ khảo của lần ân khoa này, bắt đầu pphân phó.
“Vâng! Hạ quan cúc cung tận tụy, vìHoàng thượng thực hiện tốt lần ân khoa này!” Vài vị đại thần đều trịnh trọng cam đoan.
Ngồi trên long ỷ, Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, chợt nhớ tới đến cái gì, hỏi, “Thái phó đại nhân có tới không? Sao trẫm không thấy Thái phó?”
“BẩmHoàng thượng, Thái phó đại nhân đang bận ra đề thi.”
Đoàn Quân Nhiênmặt nhăn mày nhíu, cho các đại thần lui.
__
Mà một gian mật thất khác ở Quốc Tử Giám, Thái phó đại nhân thần thái sáng láng, ló đầu ra từ một đống sách, lớn tiếngkêu, “Ta biết rồi! Biết rồi! Biết rồi!”
Đông Đại học sĩ quay đầu nhìn lão, tiểu thái giám nào đó hỏi, “Thái phó đại nhân, ngài biết cái gì?”
Lão Thái phó kích động không thôi, “Ngày hôm qua, ngày hôm qua bọn họ cho ta ngửi mùi thứ cuối cùng kia, ta đã biết! Ta đã biết!”
Tiểu thái giám tò mò hỏi, “Là cái gì a?”
Lão Thái phó thần thần bí bí trả lời, “Đó là một loại…”
Tiểu thái giám càng hiếu kỳ, “Cái gì?”
“Một loại kim loại màu ta rất quen thuộc.”
…
Lão Thái phó nghiêm trang nói.
“Hoàng thượng, ngài thật sự cần cải trang xuất cung?”Bùi Phi không thể tưởng tượng nổi, nhìn Đoàn Quân Nhiên trước mắt, một thân trang phục thái giám thế mà lại rất vừa người.
“Đương nhiên, vì muốn xem đề thi lần này có bị tiết lộ ra ngoài hay không, đương nhiên là phải đi ra dân gian nhìn thử chứ.” Đoàn Quân Nhiên nhấc chân bước đi.
“Nhưng mà cái đó cũng có thể giao cho tiểu nhân làm a, nếu ngài ra ngoài mà bị tướng quân biết…”Bùi Phivẫn còn lải nhải.
“Ngươi tạm thời đừng nhiều lời, mau theo ta đi!”
Chủ tớ hai người cứ thế ngông nghênh tiêu sái trên đường ở thành Đại Lý. Đoàn Quân Nhiêndương dương tự đắc, cònBùi Phibên kia lại nơm nớp lo sợ.
Hai người đi đến tửu lâu Hải Nguyệt lớn nhất trong thành, Đoàn Quân Nhiên dừng bước, đi vào.
Đại Lý có phong, hoa, tuyết, nguyệt – tứ tuyệt, Nhị Hải Nguyệt trong “Thương Sơn tuyết, Nhị Hải Nguyệt ”, chính là chỉ ánh trăng in dưới đáy hồ Hải Nguyệt của Đại Lý – cũng là thiên hạ nhất tuyệt, mà Hải Nguyệt tửu lâu này tên gọi không tồi. Phàm là người đến Đại Lý, đều phải đến đây nếm thử món cá mỹ vị trong Nhị Hải.
[: Đại Lý có bốn cảnh đẹp nhất: đứng đầu là Hạ Quan Phong, khi có gió to thì vùng xung quanh Hạ Quan gió gào thét từng trận. Thứ hai là Thượng Quan Hoa, nơi này có một gốc sơn trà đại thụ, trên cây kết đầy hoa sơn trà trắng xóa. Thứ ba là cảnh tuyết đọng trên đỉnh Thương Sơn, nơi này quanh năm tuyết phủ, lấp lánh ánh nắng. Cuối cùng là Nhị Hải Nguyệt, chỉ cảnh đẹp khi trăng lên, chiếu ánh trăng tinh khiết xuống mặt sông Hải Nguyệt trong vắt.]
Đoàn Quân Nhiên cũng gọi một mâm cá, ngông nghênh là bàn cá, ngông nghênh ăn. Ăn được một nửa, bỗng nhiên nói với Bùi Phi,“Bùi Phi, ngươi nói chúng ta có nên kiểm tra xem cá có độc không a?”
Bùi Phi bất đắc dĩ nói, “Thiếu gia, ngài không cần phải ăn cá rồi mới lo xem cá có độc hay không nữa được không? Như vậy thật là không công bằng với con cá này.”
Đoàn Quân Nhiên gật đầu, thét lớn, “Nói có lý, tiểu nhị! Lại thêm một con cá nữa!”
Sau đó y quay đầu nói vớiBùi Phi, “Tĩnh Lamđã nói, biết sai phải sửa, thâm minh đại nghĩa (biết đại thể, nhìn đại cục). Chúng ta làm lại một lần!”
Bùi Phi ai thán: Hoàng thượng, đó là thiện mạc đại yên…
[: Thiện mạc đại yên (善莫大焉): người đều có phạm sai lầm, biết sai mà sửa mới là điều tốt.Xuất phát từ ‘Tả Truyện – Tuyên Công nhị niên’: Thời Xuân Thu, Tánh Linh Công không nói không rằng hạ sát người vô tội. Thần tử là Hạ Sĩ Quý ngăn cản ông. Tánh Linh Công tỏ vẻ: ta biết sai, ta sẽ sửa. Hạ Sĩ Quý vui vẻ, nói, “Con người có ai là chưa sai? Biết sai mà sửa mới là điều tốt.” Tiếc là Tánh Linh Công nói không giữ lời, vẫn tàn ác như trước, cuối cùng bị hạ thần ám sát. Trong lịch sử cũng ghi lại chuyện về người biết ai mà sửa, có thể thành quân chủ tạo nên nghiệp lớn.Sở Trang Vương lúc mới đăng cơ, ngày đêm trong cung uống rượu tìm vui, không để ý đến triều chính. Sau, hạ thần dùng truyện cổ về thần điểu ‘ba năm không kêu, lúc kêu khắc làm người kinh ngạc’ để cảnh tỉnh ông, rốt cuộc ông biết quyết tâm sửa sai, nghiêm túc xử lý triều chính, lập chí đồ cường (nước mạnh). Sở Quốc cuối cùng trở nên cường đại, Sở Trang Vương cũng đứng đầu ‘Xuân Thu ngũ phách (năm bá chủ thời Xuân Thu)’.]
…
Một canh giờ sau:
Đoàn Quân Nhiên nói, “Bùi Phi, trẫm thật là khó chịu…”
Bùi Phi nói, “Thiếu gia, ta cũng thật khó chịu…”
Đoàn Quân Nhiên nói, “Bùi Phi, ngươi có phải trúng độc không…”
Bùi Phi nói, “Không phải…”
Đoàn Quân Nhiên hỏi, “Vậy ngươi là…”
Bùi Phi trả lời, “Ta ăn nhiều…”
Bùi Phi lại hỏi, “Thiếu gia, ngài không phải trúng độc…”
Đoàn Quân Nhiên trả lời, “Không phải…”
Bùi Phi hỏi lại “Vậy ngài là…”
Đoàn Quân Nhiên trả lời, “Ta cũng ăn nhiều…”
Ngay khi chủ tớ hai người chuẩn bị xuất phát thẳng đến mao xí, một kẻ y phục bình thường, ánh mắt lóe lên sáng ngời đi tới hỏi, “Tại hạ thấy hai vị công tử phong độ nhẹ nhàng, là đến tham gia ân khoa khảo thí ở thành Đại Lý sao?”
Đoàn Quân Nhiên nhìn Bùi Phi, lại nhìn mình, lại nhìn qua Bùi Phi, lại nhìn qua mình. Cả hai miệng đầy dầu mỡ, bụng phình to, đặc biệt là trên vạt áo Bùi Phi còn cắm cả đầu cá chỉ còn trơ xương!
Người nọ vẫn cứ cười cười, thấp giọng hỏi, “Chỗ tiểu nhân đây có đề thi ân khoa, nhị vị công tử có cần không?”
Bùi Phi trừng to mắt, Đoàn Quân Nhiên vỗ bàn, kêu to, “Cần!”