Long Tĩnh Lamlạnh lùng nhìn công tử phong độ nhẹ nhàng, hoa phục mỹ ngoa (quần áo sang trọng, giày đẹp), vừa nhìn là biết ngay không phải người thường. Long Tĩnh Lam còn chú ý phía sau hắn có mấy người nhìn thì tưởng bình thường nhưng thực ra lại là hộ vệ có võ nghệ ngầm bảo vệ.
Người từ Trung Nguyên đến Đại Lý vốn rất ít, giờ lại là kẻ có khí độ và phô trương đến mực này, xem ra người này có lai lịch không nhỏ.
Long Tĩnh Lam kỳ thật vẫn cho rằng Đoàn Quân Nhiên thuộc loại chỉ biết ăn uống không biết suy nghĩ, nhất là thấy y vui vẻ khi đạt được danh Mỹ Thực Vương năm năm liền, trong trạng thái ngất ngây đó, lại gặp gỡ một vị công tử lôi kéo y làm quen, hẳn là dương dương tự đắc đáp ứng người ta, sau đó khoe khoang một phen.
Thế nhưng hắn đã nghĩ lầm rồi. Đoàn Quân Nhiên ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, hung tợn nói với người kia, “Ta không biết ngươi, tránh ra!” Sau đó cũng không để ý vị bạch y công tử kia, dẫn nhóm người cổ quái hung hăng chạy về cung.Long Tĩnh Lam một bụng kinh ngạc, không rõ Đoàn Quân Nhiên khi nào thì có đầu óc như thế.
“Này, sao thái độ của ngươi với kẻ bắt chuyện kia lại kém như vậy?” Trở lại tẩm cung, Long Tĩnh Lam liền giúp Đoàn Quân Nhiên đổi bộ y phục đỏ rực núc ních kia, thuận tiện giải quyết cái nghi vấn này.
Đoàn Quân Nhiênkì quái liếc Long Tĩnh Lam một cái, bĩu môi, rầu rĩ nói, “Ta ghét hắn còn không được sao, nhìn bộ dáng hắn thế là thấy bực rồi!”
Long Tĩnh Lam cảm thấy buồn cười, tuy là mình cũng đề phòngkẻ kia, nhưng từ góc độ mà nói, người kia cũng coi như là ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, hơn nữa tao nhã lễ độ, cũng nói không ít lời khen ngợi với Đoàn Quân Nhiên, sao lại bị coi thành đáng ghét chứ?
“Người ta có cái gì không tốt? Tướng mạo anh tuấn, lễ phép chu đáo; vả lại, không phải ngươi thích nhất là nghe người khác khích lệ sao? Hắn khen ngươi nhiều như thế, ngươi bực hắn cái gì?”
Long Tĩnh Lam cố ý hỏi y, cũng đã cầm cẩm bào trên tay, chuẩn bị mặc vào choĐoàn Quân Nhiên. Ai ngờĐoàn Quân Nhiên vừa nghe lời này lại lập tức vung tay không chịu mặc áo, ngồi trên giường không chịu lên tiếng, bắt đầu hờn dỗi.
Hôm nay cũng được coi là ngày hiếm thấy, bình thường Đoàn Quân Nhiên nào dám tỏ vẻ trước mặt Long Tĩnh Lam như vậy, Long Tĩnh Lamluôn nghiêm khắc với y, thấy y làm mình làm mẩy, lúc nào cũng răn dạy quở mắng.
Long Tĩnh Lamcũng thấy kì quái, nhưng vẫn cứ nghiêm mặt cứng rắn trách mắng y, “Ngươi làm gì đó! Giận dỗi cái gì! Học được thói hư tật xấu này ở đâu?!”
Đoàn Quân Nhiênvẫn không lên tiếng, lại càng ảo não, đá đá giày, chui vào trong giường, không để ý tới hắn. Long Tĩnh Lam cũng không dỗ y, hừ một tiếng, ném y phục lên ghế, phất tay bỏ đi.
Đến tối hôm đó, làm xong hết mọi việc, Long Tĩnh Lamtrở lại tẩm cung của Đoàn Quân Nhiên. Đi vào, phát hiện hai người Đào Tử, Lê Tử đều quỳ trên mặt đất, liền hỏi các nàng, “Lại có chuyện gì vậy?”
Đào Tử, Lê Tửhồi báo, thì ra Đoàn Quân Nhiên không chịu ăn tối, cũng không chịu xuống giường.Long Tĩnh Lam phất phất tay, bảo các nàng lui ra ngoài.
_
“Thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn thích hờn dỗi thế này?” Long Tĩnh LamthấyĐoàn Quân Nhiên vẫn cuộn tròn trong góc giường, có chút tức giận, ngữ khí cũng khó nghe.
Đoàn Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, bỗng nhiên đôi mắt đỏửng, nước mắt bắt đầu loạch xoạch rơi xuống. Long Tĩnh Lam tuy cũng hơi bối rối nhưng vẫn không muốn mất mặt, dứt khoát không để ý tới y. Nhưng sau đó lại thấy Đoàn Quân Nhiên nằm trong chăn lặng lẽ nức nở, tâm cũng không chịu nổi.
Hắn lập tức đi qua, ôm lấy Đoàn Quân Nhiênvào ngực, nhẹ nhàng dỗ dành. Dỗ hồi lâu thấy Đoàn Quân Nhiên vẫn cứ khóc, hơn nữa lại còn khóc nấc không thành tiếng; trong trí nhớ của Long Tĩnh Lam, Đoàn Quân Nhiên chỉ khi nào phát sốt hoặc là cực kì khó chịu trong lòng mới khóc như vậy.
LúcĐoàn Quân Nhiên tuổi, Long Tĩnh Lamđã bắt đầu chăm sóc y. Lúc ấy y sốt cao một hồi, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất. Long Tĩnh Lam canh bên cạnh y. Có một ngày,Đoàn Quân Nhiên nho nhỏ bỗng nhiên khóc như vậy, sau đó dùng thứ thanh âm yếu ớt hỏi hắn, có phải y sẽ chết hay không. Long Tĩnh Lamlúc đó chỉ cảm thấy sợ hãi ngập đầy, quả thực không biết phải làm sao mới tốt, hệt như cả thế giới đã sụp đổ vậy…
Rốt cuộcĐoàn Quân Nhiên cũng từ từ ngừng khóc, nhưng vẫn bất động nằm im trong lòngLong Tĩnh Lam.Long Tĩnh Lamthấy y đã ổn định, dịu dàng hỏi, “Làm sao vậy? Tại sao lại khóc? Hôm nay không phải vui lắm sao? Còn thắng được nữa mà. Sao lại bỗng nhiên hờn dỗi thế?”
Đoàn Quân Nhiên không đáp, một lát sau mới đột nhiên hỏi, “Tĩnh Lam, ngươi có khi nào không quan tâm đến ta nữa không?”
Long Tĩnh Lam ngây ra một lúc, ômĐoàn Quân Nhiên chặt hơn một chút, chậm rãi nói, “Không đâu, vĩnh viễn cũng không. Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Đoàn Quân Nhiên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to ướt át, nghẹn ngào nói, “Tĩnh Lam, Tĩnh Lam, ta có phải vụng về lắm hay không? Ta không thuộc bài, cũng viết chữ không đẹp, còn, còn không xứng với chức hoàngđế… Ta kém cỏi như thế, ngươi nhất định sẽ không quan tâm ta!”
Long Tĩnh Lamthấy kì lạ. Hắn không rõ tại sao Đoàn Quân Nhiênlại nghĩ vậy; huống hồ Đoàn Quân Nhiên cũng không phải người tự ti a; nhưng mà bây giờ không có hơi đâu đi nghiên cứu mấy cái đó, chỉ có thể an ủi y trước.
Long Tĩnh Lam cười khổ, “Ngươi còn biết mình không xứng với chức hoàng đế này a? Nhưngmà ta chưa từng nói vì ngươi không thuộc bài hoặc viết chữ không đẹp mà cảm thấy ngươi không đủ tốt a. Ngươi chính là ngươi mà, ngốc ạ. Đừng khóc nữa, ta sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù một ngày nào đó ngươi muốn ta rời đi, ta cũng sẽ không theo ý nguyện của ngươi đâu.”
Đoàn Quân Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, khụt khịt mũi, hỏi, “Thật không?”
“Đương nhiên là thật.”Long Tĩnh Lam đẩy đẩy đầu y, “Nhưng ngươi phải nói cho ta, sao hôm nay ngươi lại khác thường như thế? Đột nhiên tự ti, lại còn sợ hãi này nọ nữa.”
Đoàn Quân Nhiên cúi đầu, Long Tĩnh Lam mỉm cười, thấy y không chịu trả lời, hắn cũng biết Đoàn Quân Nhiên tuy bình thường không tim không phổi, nhưng cũng có lúc cực kì mẫn cảm. Vì thế vừa định bảo y uống ít cháo, lại nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Đoàn Quân Nhiênvang lên, “Hôm nay gặp người kia…”
“Cái gì?”Long Tĩnh Lam có chút kinh ngạc.Đoàn Quân Nhiên khác thường như thế là có liên quan đến người kia?“Ừm, sao thế? Vì sao ngươi lại khóc?” Long Tĩnh Lam duy trì bộ dạng bình tĩnh hỏi.
Đoàn Quân Nhiêncụp mắt xuống, chậm rãi nói, “Tĩnh Lam, lão Thái phó nói ngươi là Vũ Khúc tinh hạ phàm đến trợ giúp ta.”
Long Tĩnh Lamnuốt ực một ngụm nước miếng, tiếp tục bình tĩnh nói, “Đó là Thái phó thổi phồng ta thôi.”
“Nhưng sau đó ta lại phát hiện, vị trí của Vũ Khúc tinh trong miếu luôn đối diện với vị trí của Thần Tài; hơn nữa Vũ Khúc tinh cùng Thần Tài cứ luôn liếc mắt đưa tình với nhau. Còn nữa a, ta cũng phát hiện cống phẩm của Thần Tài với Vũ Khúc tinh lúc nào cũng giống nhau. Cho nên… Ta dám khẳng định, hai người các ngươi chắc chắn là có gian tình từ kiếp trước!”
…
Long Tĩnh Lam phát hiện, chỉ cần ở bênĐoàn Quân Nhiên, trái tim hắn luôn được huấn luyện với cường độ cao nhất, nếu không thì hậu quả quá sức nghiêm trọng…
Mà Đoàn Quân Nhiênnhư đã quyết định, nhìn thẳng vào hắn, nói, “Hôm nay nhìn thấy người kia… Ta cảm thấy hắn giống hệt Thần Tài.”
…
Nhiều lần cam đoan mình tuyệt đối không phải là Vũ Khúc tinh hạ phàm, là Khổng Tử chuyển sang kiếp khác, tuyệt đối sẽ không cùng Thần Tài chuyển sang kiếp khác bỏ trốn, cuối cùng cũng có thể dỗ được Đoàn Quân Nhiênđã khóc rất lâu ngủ được.
Long Tĩnh Lam hiện giờ rốt cuộc đã biết, cái gì gọi là hỏi trời xanh.
Sóng trước chưa yên, sóng sau lại nổi. Long Tĩnh Lam vừa mới dỗ xong Đoàn Quân Nhiên suy nghĩ lan man, hôm sau lại nhận được tin lớn: Thiên triều phái sứ giả sang Đại Lý lần nữa, mà lần này còn long trọng hơn lần trước, là Thất hoàng tử có uy vọng nhất Thiên triều đi sứ, có ý định kí kết hiệp nghị hòa bình cùng Đại Lý.
Long Tĩnh Lamgánh trách nhiệm to lớn, một khi xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là bận đến sứt đầu mẻ trán. Vậy mà Đoàn Quân Nhiên lại không làm hắn bớt lo, ngày ngày không chịu học bài mà là dán dính ở chỗ hắn xử lý công vụ. Long Tĩnh Lam dở khóc dở cười, không biết là nên cảm tạ trời đất hay là nên cảm thán vận mệnh, Đoàn Quân Nhiên lại có thể mỗi ngày đi theo hắn ngây người trong thư phòng, cùng hắn xem tấu chương!
Bùi Phi mấy hôm nay tâm trạng không tồi, bởi vì nhân tố không an toàn trong cung ít đi rất nhiều. Hôm nay, y ngâm nga một khúc hát, thỏa mãn dạo chơi trong ngự hoa viên.
Từ xa xa đã thấy nửa cái đầu ló ra khỏi bụi hoa. Bùi Phi híp mắt nhìn, đây không phải là ngự y gà mờ sao? Bùi Phibước nhanh qua đó, phát hiện ngự y đang ở cùng con Đại Hoàng của hắn, không biết lại đang thí nghiệm cái gì.
“Uy! Đại lang băm, ngươi lại làm thí nghiệm gì đó?” Bùi Phi châm chọc, dựa vai đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn ngự y nhét một viên dược hoàn xanh biếc vào miếng thịt, chuẩn bị cho con chó kia ăn.
Ngự y chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nói, “Ngươi cứ nhìn thì biết.” Nói xong, liền gọi Đại Hoàng qua. Quả nhiên, con chó ngửi thấy mùi thuốc, làm cách nào cũng không chịu ăn miếng thịt đó.
Bùi Phi vui sướng khi người gặp họa, nói, “Ha! Ta xem ngươi làm cách nào cho nó ăn!”
Ngự y đờ đẫn liếc Bùi Phi một cái, lại lôi ra sợi dây thừng, không để ý đến kháng cự của Đại Hoàng, thuần thục trói con chó lại như sắp sửa hành hình ngũ mã phanh thây, treo lên hai cây. Buộc chắc rồi, quay đầu nhìn Bùi Phi đã choáng váng mặt mày, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Trong lúc Bùi Phiđang cực kỳ khiếp sợ, trơ mắt nhìn ngự y thoải mái tách mõm con chó ra, không thèm để ý đến tiếng rên rỉ đáng thương của nó, lấy viên dược hoàn trong miếng thịt ra nhét vào mõm nó, sau đó lại khép mõm nó lại, lại tách ra, lại khép lại. Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cũngép nó nhai xong…
Chờ ngự y như không có việc gì mở trói ra, Bùi Phi đã nói không ra lời. Y chỉ vào ngự y, một lúc sau mới nhổ ra được một chữ, “Độc!”
Ngự y luôn không lộ vẻ gì, rốt cuộc cái mặt cũng có biểu cảm. Hắn cười rất khẽ, sau đó nhẹ nhàng nói một câu, Bùi Phi không nghe được, liền hỏi, “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ngươi có muốn thử một lần không?” Tâm trạng ngự y dường như rất tốt, trong ngón tay tinh tế có một viên dược hoàn xanh biếc, lay lay lắc lắc vài lần trước mắt Bùi Phi.
“Ách, không cần, không cần.”Bùi Phi vội vàng xua tay, quyết định sau này vẫn nên cách xa gia hỏa âm hiểm này một chút thì hơn…
“Nhưng mà con chó này rốt cuộc là ăn dược gì a?” Bùi Phi gãi gãi đầu, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, bởi vì ythấy con chó này cũng chẳng khác lạ chỗ nào, chỉ có rạp xuống đất oăng oẳng kêu mà thôi.
Ngự y híp mắt quan sát phản ứng của con chó kia, không đáp lạiBùi Phi, sau đó lẩm bẩm, “Xem ra liều lượng quá ít, trở về thêm một chút vậy.”
.
Lúc hai người đang đứng đó, sử quan thở hổn hển chạy tới, nói là Hoàng thượng có chuyện muốn tìm Bùi Phi đến thương nghị.Bùi Phi vừa nghe, lập tức chạy thẳng, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Sử quanvẫn chưa đi, đứng bên nhìn ngự y thử dược với con chó, thật lâu sau mới nói, “Huynh cho nó ăn dược gì thế? Ta thấy nó chẳng có phản ứng gì cả.”
Ngự y ngẩng đầu nhìn y. Hôm nay sử quan mặc triều phục đứng đắn nghiêm túc, dáng người có vẻ rất thon thả. Ngự y ngược xuôi đánh giá y một phen, nói, “Thật không ngờ, ta tự nhận là dáng người đã nhỏ gầy rồi, huynh còn nhỏ hơn cả ta nữa, uổng cho một người nam nhân.”
Đối mặt với từ ngữ có chút thất lễ này, sử quan cũng chẳng hề nhăn mặt lấymột lần, phất tay áo, thản nhiên nói, “Cũng thế cả thôi, huynh cũng chẳng nam nhân hơn ta là bao đâu.” Dứt lời, quay đầu bước đi.
Lần này, ngự y chưa hề hứng thú với cái gì ngoài dược vật lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, mãi cho đến khi màulam đó biến mất tại khúc quanh phía trước, trên mặt ngự y lại hiện ra nụ cười quỷ dị, đôi mắt cũng đảo loạn vài vòng, không biết là có chủ ý gì.