Đại Ma Đầu

chương 122: vận khí ở nơi nào? (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gánh nặng trong lòng Lôi Động rốt cuộc áp chế không nổi liền được giải khai.

PHỐC ~

Há mồm phun ra một ngụm huyết dịch đỏ sậm, Lôi Động đã không cách nào định trụ thân hình trên không trung mà rơi xuống phía dưới.

- Lôi sư đệ.

Đinh Uyển Ngôn thấy thế, cuối cùng khống chế không nổi, sắc mặt trắng bệch kinh hô. Thân hình hóa thành một đạo đạm vụ (khói loãng), cơ hồ là trong nháy mắt liền bay ra ngoài mười trượng, thân hình ngưng kết, đưa hai tay ôm lấy thân thể hắn.

- Làm càn! Tiện tỳ ngươi dám?

Lão giả áo xám không có ngờ tới đã cảnh cáo Đinh Uyển Ngôn mà nàng vẫn xông lên, vẻ mặt hắn biến sắc nổi giận mắng.

Vừa mới chuẩn bị đi lên bắt nàng xuống nhưng không ngờ một hồi gió lạnh cuốn bay hắn đi, chỉ thấy Vạn Quỷ Lão Tổ không biết lúc nào, sắc mặt âm trầm xuất hiện tại đây.

Đồng dạng đối với lão giả áo xám nổi giận mắng:

- Càn rỡ, đệ tử thân truyền thủ tịch của bổn tọa há lại cho ngươi một Trúc cơ nhỏ nhoi nhục mạ? Nếu không có niệm tình ngươi đang chấp hành nhiệm vụ, bổn tọa sẽ đem ngươi nghiền thành tro. Còn nhìn cái gì, lăn đi!

Chữ lăn cuối cùng làm cho lão giả áo xám mặt xám như tro tàn, không ngừng chạy trốn.

Những người trưởng lão trên đài không xem chuyện này là gì. Tuy rằng đối với thầy trò tựa hồ trái với quy củ. Nhưng trận thi đấu này đã phân thắng bại, cũng không cần hỏi nhiều.

Huống chi, tiểu tử Lôi Động nhìn như cũng không tệ, hữu dũng hữu mưu, sát nhân lại không dây dưa dài dòng, bỏ tư chất không cao bên ngoài, thật là đệ tử ưu tú Âm Sát Tông khó mà có được. Vì thế có thấy cũng coi như không thấy.

- Uyển Ngôn. Mang Lôi Động xuống cho bổn tọa nhìn xem.

Đã có Đinh Uyển Ngôn xông lên lôi đài, Vạn Quỷ Lão Tổ cũng không đi tham gia náo nhiệt, tránh khỏi người ngoài nói này nói nọ. Nhưng khi nói với Đinh Uyển Ngôn là giọng hiền lành cùng với bộ dạng hung lệ khi nãy hoàn toàn khác xa nhau.

- Sư tỷ.

Lôi Động chỉ cảm thấy bị Đinh sư tỷ tiếp được sau ôm vào trong ngực, trong lòng có chút ấm áp. Lại thấy được sắc mặt kinh hoàng của Đinh Uyển Ngôn muốn ôm mình đi, hắn nhíu mày, dùng thanh âm khàn khàn vô lực nói:

- Sư tỷ, đệ không sao. Nếu là theo quy củ thì để tự mình đi lên lôi đài thì tự đệ sẽ đi xuống.

- Ừ.

Đinh Uyển Ngôn thấy Lôi Động tựa hồ xác thực không có chuyện gì, trong lòng cũng hơi yên tâm. Cả đời này, tựa hồ còn là lần đầu tiên ôm thân thể một nam tử như thế. Sau khi bình tĩnh lại, đôi má không khỏi hơi đỏ lên. Nàng nhẹ nhàng vịn hắn lên.

Lôi Động chậm rãi đẩy tay Đinh Uyển Ngôn sang một bên, cố nén toàn thân đau nhức, triệu hồi quỷ tốt đã thôn phệ Bách Lý Vân vào Vạn Quỷ phiên. Lúc này mới từng bước một, có chút lảo đảo nhưng dị thường kiên định đi xuống dưới đài.

Tả Siêu đang khẩn trương cũng buông lỏng tâm tình, bước nhanh nghênh đón, cười chất phác chúc mừng nói:

- Lôi sư huynh, chúc mừng ngươi thắng trận, ta biết ngay, sư huynh ngươi nhất định sẽ thắng.

Lôi Động cười rộ lên, ôm bả vai hắn, vỗ nhè nhẹ hai cái:

- Vừa rồi trên lôi đài ta cũng nghe được, cũng nhờ ngươi khuyến khích. Đi giúp ta thu thập chiến lợi phẩm, ta đã không còn khí lực nữa. Bán lấy tiền mỗi người một nửa.

- Vâng, đa tạ sư huynh.

Tả Siêu hoan hô tung tăng như chim sẻ chạy lên trên lôi đài, đồ vật trên người Bách Lý Vân giá trị xa xỉ, mặc dù trong lúc đánh nhau bị hủy một chút, nhưng cũng còn khá nhiều.

Thu lại hoặc bán đi cũng kiếm không ít linh thạch. Dựa theo quy củ, những thứ này thuộc về Lôi Động. Bất quá Tả Siêu tuy rằng tu vi tương đối cao, nhưng vẫn xem Lôi Động là sư huynh, tôn kính hắn rất nhiều. Nghe được có thể phân một nửa đương nhiên là cực kỳ hưng phấn.

- Bái kiến lão tổ, đệ tử may mắn không làm nhục mệnh.

Lôi Động tập tễnh đi đến trước mặt Vạn Quỷ Lão Tổ, âm thanh cung kính nói.

Vạn Quỷ Lão Tổ không nói gì, chỉ là nhắm mắt một hồi. Chợt mở to mắt, tựa hồ có chút tức giận hừ một tiếng:

- Ngươi giỏi lắm.

Dứt lời quay người bay đi. Nhưng mà mới bay ra một đoạn, liền ném ra một vật:

- Viên thuốc này đối với thần hồn bị hao tổn có hiệu quả, nhưng kinh mạch ngươi cũng tổn thất cực lớn, trận thi đấu tiếp theo cũng không cần tham chiến. Vào Vạn Quỷ Quật dưỡng thương đi.

Lôi Động đưa tay tiếp nhận bình đan dược, trong lòng cảm thấy ấm áp. Thấy chính mình giấu diếm có một đầu thượng phẩm linh quỷ có lẽ lão tổ không vui. Bất quá, đối với việc này, Lôi Động đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác nên vấn đề không lớn. Về phần tức giận, cứ để hắn tức giận đi. Trong lòng thì thoải mái vô cùng, bởi cái gai Bách Lý Vân cuối cùng đã được nhổ.

Mà thấy một số thiếu nam thiếu nữ mới vào tông đang dùng ánh mắt sùng bái, rồi lại kính sợ nhìn mình. Trong lòng Lôi Động âm thầm cảm khái, chỉ sợ cả đời này, đám người đều sẽ không quên trận thi đấu huyết tinh hung tàn kinh tâm động phách đó.

Hồi tưởng lại mười năm trước chính mình cũng trong loại hoàn cảnh hào khí ngất trời này, nhìn một màn thi đấu huyết tinh tàn nhẫn.

Thời gian trôi qua thực mau. Hôm nay coi như là lời nói và việc làm đều mẫu mực, cho đám hài tử này một khóa học. Bởi vậy có thể thấy được, truyền thống này của Âm Sát Tông vẫn đáng được phát huy.

Tả Siêu cùng Lôi Động thu thập xong đồ đạc xong, rất nhanh liền tạm thời rời đi. Tuy nói lão tổ để cho mình đi vào Vạn Quỷ Quật dưỡng thương, nhưng Lôi Động lại biết hiện tại chỉ là tiến vào thập tam cường, vận khí không tốt chút nào. Dù thế nào, cũng phải lại đánh một hồi nữa.

Thần hồn cùng kinh mạch tuy rằng bị hao tổn không nhẹ, nhưng hôm nay một đầu U Linh quỷ tốt cấp mười hai đã bại lộ. Chỉ cần vận khí không quá xấu, đừng gặp Âm Sát song anh, chỉ dựa vào ba con quỷ tốt liền có thể đánh một trận.

Bởi vậy, Lôi Động cố tình tiếp tục tham gia bỉ đấu. Nhưng thời gian đã không nhiều lắm, lúc này ngồi xếp bằng xuống. Mở nắp bình ngọc lão tổ đưa cho, hắn hiện trong đó có một viên đan dược sáng long lanh mùi thơm ngát xông vào mũi. Chỉ xem tạo hình viên thuốc này, Lôi Động liền biết giá trị tương đối xa xỉ. Xem ra lão tổ đối với chính mình thật đúng là có chút ít thiện tâm a.

Không hề suy nghĩ nhiều, Lôi Động đem hạt đan dược ném vào trong miệng. Viên thuốc này vừa tiếp xúc khoang miệng, tự nhiên sinh ra một cảm giác cuồn cuộn say lòng người. Thần hồn Lôi Động uể oải phảng phát được tiêm thuốc kích kích, cảm giác thoải mái dễ chịu hẳn lên. Viên thuốc này quả nhiên không giống bình thường, lập tức cùng nước bọt nuốt vào trong bụng. Đan dược khai mở tiếp xúc, rất nhanh theo kinh mạch, đem xúc cảm mát lạnh truyền khắp toàn thân, lại lan tràn đến đỉnh đầu.

Lôi Động lập tức nín thở ngưng thần, vận công điều hóa, để cho viên thuốc này phát huy đến mức tận cùng. Chỉ sau nửa canh giờ, hai con ngươi liền mở ra, tinh thần phấn chấn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Viên thuốc này đúng như Vạn Quỷ nói, đối với thần hồn bị thương có hiệu quả, mới trôi qua nửa canh giờ liền đem chỗ bị thương trị hết bảy tám phần. Nhưng kế tiếp, chỉ sợ phải dựa vào thời gian điều dưỡng. Một hạt đan dược mà muốn trị khỏi thương tổn của thần hồn thì mới là thần thoại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio