Tuy trong nội tâm Lôi Động hận tên tặc tử cuồng ngạo kia thấu xương, nhưng sư tỷ và các huynh đệ đến thăm, cũng không nên lãnh đạm. Huống chi, bọn họ tới xem như vừa vặn, có đồng môn sư tỷ đệ trợ giúp, còn sợ không làm gì được được tên tặc tử kia sao?
- Chờ một chút, sư đệ.
Đinh Uyển Ngôn ngăn cản lại, nói:
- Vừa rồi gặp ngươi mặt đầy nộ khí, đằng đằng sát khí, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Đinh Uyển Ngôn cũng không chờ được nữa, mới mở miệng hỏi.
Lôi Động tự biết việc này không cần giấu diếm, cũng cần huynh đệ đồng môn trợ giúp. Không bình tĩnh được kể mọi việc lại, sắc mặt tức giận nói rõ.
Ba người nghe thấy sắc mặt đại biến, tức giận cuống quít. Nhất là Trần Mâu và Vệ Hoa hai nam tử, trực tiếp chửi tên tặc tử kia ầm lên, kêu gào phải đi diệt cả nhà của hắn.
Mà ngay cả Đinh Uyển Ngôn, tức giận tới mức gương mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập. Người nọ dám can đảm phá hư quy củ tông phái không nói, nhưng chẳng ngờ lại không đem Lôi Động đặt vào trong mắt. Biết rõ Lôi Động là đệ tử tông phái, người của Vạn Quỷ Quật, còn dám hung hăng càn quấy lấn át hắn. Chuyện này rõ ràng không xem Lôi Động vào trong mắt, cũng quá coi rẻ Vạn Quỷ Quật.
Huống chi, mấy sư tỷ đệ bọn họ, quan hệ đều rất tốt, cũng coi như có lực ngưng tụ. Càng căm giận bất bình, cùng chung mối thù.
Sau khi mắng xong, Trần Mâu đã tỉnh táo lại, nói:
- Lôi sư huynh, các ngươi trong nhà chờ, Trần mỗ cùng Vệ Hoa đi hỏi thăm tình hình trước, nửa ngày sau sẽ về. Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Tên tặc tử kia dám hung hăng càn quấy như thế, tất nhiên có chỗ dựa, chủ quan không được.
- Phi, ta thấy hắn đi tìm chết.
Vệ Hoa khinh thường nói:
- Cái gì lão nhân tông môn, tu tiên gia tộc. Hắn thật sự có bản lĩnh, sao không đi chiếm núi khai môn lập phái, chạy tới thâm sơn cùng cốc xây dựng tu tiên gia tộc làm gì? Nhưng nói đi cũng nói lại, tìm hiểu một chút vẫn cần thiết.
Lôi Động cũng biết việc này không thể làm phiền sư tỷ, thấy Trần Mâu Vệ Hoa thông cảm xung phong nhận việc, trong lòng cũng hiểu biết. Liền thở dài khách khí nói:
- Vậy làm phiền hai vị huynh đệ, Lôi mỗ cùng sư tỷ vào trong nhà, lẳng lặng chờ tin lành.
Trần Vệ hai người, cũng không quan tâm mệt nhọc, trực tiếp khống chế độn quang mà đi.
Lôi Động thì dẫn Đinh Uyển Ngôn, quay vào trong nhà.
Mộ Thanh Hà vốn đang ở trong nhà vì lo lắng cho con nên đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, nhưng thấy nhi tử chưa đi bao lâu đã quay về. Còn dẫn theo người, đó là nữ hài tử xinh đẹp giống như thiên tiên.
Đinh Uyển Ngôn lúc trước đi theo Nguyên Anh lão tổ tông tiếp nhận chỉ điểm trở về, lại phát hiện Lôi Động đã không chào mà đi, đăng ký tạo sách nói về nhà thăm người thân. Trong nội tâm để ý, xông lên động, liền dắt theo hai người vô tội Trần Mâu Vệ Hoa một đường chạy đến. Đinh Uyển Ngôn thì không có gì, nhưng chỉ khổ cho hai huynh đệ, một đường nhanh đuổi chậm đuổi, thiếu chút nữa làm cho bọn họ mệt chết.
Lúc trước quyết định, cũng là nhất thời xúc động. Mới đi ra không bao lâu sau, Đinh Uyển Ngôn liền cảm thấy tâm thần có chút hối hận, lại có chút sợ hãi, nhưng khi tới nhà, thứ nhất là rụt rè, thứ hai, không biết nên đối mặt với phụ mẫu của Lôi Động thế nào, cũng có chút thấp thỏm lo âu. Liền muốn nửa đường bỏ cuộc.
Nhưng mà Trần Mâu là người nào? Đương nhiên có tính toán của hắn, dốc sức liều mạng liều chết không theo. Miệng lưỡi giống như nở hoa, xem như khích lệ Đinh Uyển Ngôn đi tới nơi này.
Trong kế hoạch của Trần Mâu, Đinh Uyển Ngôn là thiên chi kiều nữ, hắn không có tư cách nhờ vả hay tạo mối quan hệ. Hôm nay huynh đệ nhà mình có bổn sự này, đem Đinh Uyển Ngôn quấy xuân tâm nhộn nhạo. Có cơ hội đương nhiên phải trợ giúp hắn một tay. Nếu Đinh Uyển Ngôn thành người bầu bạn với huynh đệ nhà mình, đối với bọn họ cũng có thiên đại chỗ tốt, chẳng khác gì là biến tướng của núi lớn để dựa dẫm. Bởi vậy nửa đường Đinh Uyển Ngôn ôm ấp tình cảm thiếu nữ, khiếp đảm do dự.
Trần Mâu Vệ Hoa đều ra sức giúp Lôi Động một tay, nhất là Trần Mâu, hắn vô tình hữu ý quán thâu cho nàng, Lôi Động có đủ loại chỗ tốt, giống như đem hắn khoa trương như thiên thần hạ phàm.
Nghe mấy lời bừa bãi, câu chuyện tin vỉa hè, nhiều lần lải nhải bên tai của Đinh Uyển Ngôn. Nói đều là cái gì, nếu nữ tử không tranh thủ lòng của nam nhân mình ngưỡng mộ, đến cuối cùng nam tử kia có ý trung nhân khác, làm cho cả đời của nàng kia buồn bực không vui các loại. Nếu như lần này nàng không đi, Lôi Động sẽ bị nữ nhân khác câu dẫn.
Đinh Uyển Ngôn nghe xong trong lòng mát lạnh, rụt rè đã giảm đi rất nhiều.
Lúc Trần Mâu nói bừa loạn tạo những câu chuyện này, vốn chỉ hù dọa Đinh Uyển Ngôn.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Lôi Động dọc theo con đường này, tuy tâm không có ném đi, nhưng trong nhà lại có nhân kiếp...
Tuy Lôi Động cũng có chút xấu hổ, nhưng không bao lâu liền lão luyện. Hắn cũng theo quy củ giới thiệu song phương cho nhau.
Mộ Thanh Hà là người từng trải, làm sao mà không nhìn ra được, tính tình dịu dàng, nữ hài tử như thiên tiên này chính là bảo bối của nhi tử của mình a? Uất khí tích tụ trong nội tâm tiêu tán hết rồi, lôi kéo tay Đinh Uyển Ngôn hàn huyên thân mật.
Ngồi trong phòng khách, nghe mẫu thân và sư tỷ nói chuyện. Lôi Động thì là mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, một câu cũng không chọc vào. Ngược lại Đinh Uyển Ngôn, sau sợ hãi lúc ban đầu, bình tĩnh rất nhiều. Đem những thứ đi nửa đường, do Trần Mâu giúp đỡ chuẩn bị một ít lễ vật lấy ra. Nhất là một ít Dưỡng Nhan Đan trong các phường thị. Nếu không phải trong nội tâm của mẫu thân có điều lo nghĩ, không thể nói trước đã sớm vui mừng bao nhiêu. Nhưng dù vậy, nhìn Đinh Uyển Ngôn thuận mắt hơn rất nhiều.
- Bá mẫu, bá phụ, chuyện của tiểu muội. Uyển Ngôn đã nghe sư đệ nói qua.
Đinh Uyển Ngôn thấy Mộ Thanh Hà vẫn còn có chút miễn cưỡng cười vui, liền ôn nhu an ủi nói:
- Ngài cứ yên tâm đi, chuyện này chúng ta nhất định sẽ xử lý tốt.
- Đúng vậy, nương.
Lôi Động lúc này mới chen miệng vào, nói:
- Sư tỷ có địa vị trong môn phái vượt xa hài nhi, lại có Thái Thượng trưởng lão xem trọng. Nội tình của tặc tử có hung hăng càn quấy đến mấy, cũng không thể so sánh với sư tỷ được, cho nên người cứ yên tâm đi, đợi tiểu muội về nhà là được rồi.
Đinh Uyển Ngôn ở trong mắt của Mộ Thanh Hà còn đáng tin cậy hơn Lôi Động rất nhiều, cho nên sau khi được nàng an ủi, tâm tình khẩn trương của Mộ Thanh Hà cũng buông lỏng không ít.
Hai người vừa rỗi rãnh trò chuyện gần nửa ngày, ăn chút ít dưa leo trong nhà, cũng không cảm thấy đói. Khi trời vừa tối, Trần Mâu Vệ Hoa liền trở lại, còn mang về một ít tin tức của tặc tử cuồng vọng kia, còn tương đối tường tận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Người nọ họ Lý tên Trường An, là người nước Ngô, hơn trăm năm trước, hắn vốn có linh căn không tệ, tiến vào Quỷ Sát Phủ của Âm Sát Tông. Bởi vì tư chất không khá hơn so với Lôi Động, sau ba mươi năm, cơ duyên xảo hợp tiến vào Trúc Cơ kỳ.