Đại Ma Đầu

chương 225: nhu sát phi phong (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Lôi Động tỉnh lại, Thích Phỉ Phỉ quay đầu, có chút ân cần hỏi han:

- Lôi sư huynh, ngươi không có việc gì chứ?

- Cũng may, chân khí đã khôi phục được khá tốt rồi, chỉ là thần hồn cùng ngũ tạng còn cần chậm rãi điều trị.

Lôi Động ngược lại là có chút may mắn chính mình thường xuyên dùng Thiên Ma Biến ngược đãi bản thân, hôm nay tuy rằng trong xương cốt vẫn cảm nhận được một lượng mỏi mệt không còn chút sức lực nào, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng được.

Hắn đứng dậy, yên lặng đi tới cửa, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng đi trị thương đi, ta thay ngươi hộ pháp.

- Ừ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thích Phỉ Phỉ đi vào trong huyệt động, ngồi xếp bằng xuống, nín thở ngưng thần lặng nhìn thoáng qua phía sau lưng Lôi Động, chợt nhắm hai mắt lại.

Một ngày sau....

Thương thế trên người Lôi Động cùng Thích Phỉ Phỉ đều đã khỏi không ít, ít nhất, lực lượng đã khôi phục tám chín phần. Hơi hao tốn chút thời gian tìm tòi ở bên trong khu vực Luyện Ngục mô phỏng cũng không phát hiện Đạm Đài Băng Vân, hoặc là hành tung của Giới Sân cũng không biết họ còn sống hay đã chết.

Nhất là Giới Sân, Thích Phỉ Phỉ dùng Tầm Lang Quy tìm hắn không khó, nhưng đáng tiếc chính là một chút tin tức cũng không. Tu La thiên Ô Bằng cũng không thấy bóng dáng, đoán chừng trốn ở một địa điểm an toàn để chữa thương.

Khi hắn chạy tới khu vực khác nhìn như rồng vào biển lớn, không thể nào tìm nổi lên. Mỗi cái khu vực tuy rằng không nhỏ, không thông qua Truyền Tống Trận cũng có thể di tới, nhưng phải phí khí lực nhiều hơn. Giới Sân ngược lại không có gì, Lôi Động tự nhận sẽ không chênh lệch lắm với hắn, hơn nữa sau này chỉ biết so với hắn càng mạnh hơn nữa. Nhưng mà, để cho Lôi Động băn khoăn chính là Đạm Đài Băng Vân còn sống hay đã chết. Đây là một đại địch, chiến đấu cực kỳ điên cuồng, hơn nữa tư chất cơ hồ cùng một cấp bậc với sư tỷ. Nếu đã cùng nàng kết sinh tử chi thù thì nếu không có biện pháp giết chết mà nói...sẽ trở thành cái xương cá mắc trong cổ họng, cực kỳ khó chịu.

Đáng tiếc, Tẩy Tâm Quả mà Lôi Động luôn để ý cũng không có, vì vậy hắn không dám quá mức lãng phí thời gian. Sau đó tìm được Hắc Ma tháp trong Luyện Ngục, khu vực này còn chưa có ai công hãm, hắn cùng với Thích Phỉ Phỉ hợp sức lên tận tầng bảy.

Ai ngờ đến, khi Lôi Động đã đối với lần này không có ôm hi vọng quá lớn thì một đạo bạch quang bay qua, trên mặt đất xuất hiện các loại linh quả phát ra linh khí bốn phía.

Lôi Động chưa thấy qua loại quả này, nhưng mà Thích Phỉ Phỉ thì ngược lại thấy nhiều, lập tức kinh hô một tiếng Tẩy Tâm Quả. Lôi Động vội vàng lấy tay nhiếp ra, tính toán quan sát một chút, linh quả này vỏ mỏng nhiều nước, mặt ngoài tạo thành một đạo bạch quang cực kỳ xinh đẹp. Trái cây mê người cực kỳ, Lôi Động sinh ra một cảm giác muốn cắn nuốt nó.

- Lôi sư huynh, trái cây bên ngoài thời gian lâu dài không tốt, giữ nó ở trong cái bình này đi.

Thích Phỉ Phỉ cũng vui mừng quăng ra cái Không Gian Ngọc Bình, cũng chỉ hắn cách thu linh quả.

Lôi Động không nói hai lời, liền đem nó đã thu vào bên trong Không Gian Ngọc Bình. Vừa mới chuẩn bị nhét vào trong ngực thi lông mày hắn dựng lên, quát lớn:

-Kẻ nào?

Một đạo nhân ảnh chậm rãi xuất hiện bên ngoài hai chục trượng, Lôi,Thích hai người nhìn lại thì không ngờ thấy người nọ là Triệu Vô Cực Thiên Đạo Minh. Hắn giờ phút này, trên người không biết lúc nào đã có thêm một kiện áo choàng phong cách cổ xưa.

Xa xa thấy Lôi Động sắc mặt có chút khó coi, tựa hồ muốn có dấu hiệu động thủ. Triệu Vô Cực vội vàng chuyển bộ mặt tươi cười nói:

- Lôi huynh xin chớ nổi giận, cũng không cần phải sát nhân, dù sao từ Tâm Ma điện rời khỏi đây, Lý sư thúc sẽ tiếp ứng chư vị đấy.

Lôi Động cười ha ha, hai tay ôm ngực trên mặt lạnh lùng nói:

- Triệu Vô Cực, ngươi là tại uy hiếp Lôi mỗ sao?

Nghe được Lôi Động nói chuyện như thế, Thích Phỉ Phỉ cũng cười lạnh liên tục, hóa thành hồng vụ hướng sau lưng Triệu Vô Cực ẩn giấu. Không giống với những người khác, Triệu Vô Cực chỉ có Trúc Cơ kỳ tầng hai, còn là một kẻ mới đặt chân vào tầng hai. Cho dù là Thích Phỉ Phỉ đơn đấu với hắn cũng không có vấn đề gì lớn. Thích Phỉ Phỉ cũng trong lòng có chút buồn bực, mới vừa vặn nhìn thấy Triệu Vô Cực liền lập tức tiến vào Tâm Ma điện rồi, đều không có cơ hội sử dụng Tầm Lang Quy trên người hắn.

Triệu Vô Cực biến sắc, nhưng hắn không có ý định chạy trốn.

- Lôi huynh, tiểu đệ chỉ là đang nhắc nhở ngài, ngài cùng Lý sư thúc từng có ước định đấy. Một Tẩy Tâm Quả, có lẽ thuộc về tiểu đệ.

- Sao?

Lôi Động cười lạnh không ngừng:

- Triệu Vô Cực ngươi là mang Lý trưởng lão ra dọa ta? Lôi mỗ cùng Lý trưởng lão ở giữa ước định, đích thật là ưu tiên ngươi một quả Tẩy Tâm Quả. Nhưng mà cũng không có nghĩa là, Triệu Vô Cực ngươi có thể làm càn trước mặt Lôi mỗ. Ngươi còn dám trương khuôn mặt tươi cười đó nữa, Lôi mỗ liền bớt cho ngươi hai cái đùi để xem sau khi ra ngoài, Lý trưởng lão có thể vì thế mà làm khó Lôi mỗ hay không.

Lôi Động lúc này đã hiểu ra, Triệu Vô Cực tại giờ khắc này xuất hiện trước mặt mình tuyệt đối không phải là tình huống ngẫu nhiên. Chìa khóa Tâm Ma Điện rơi vào trong tay Thiên Đạo Minh đã hơn một nghìn năm rồi, hơn nữa lại bên trong phạm vi thế lực của bọn hắn. Trong lúc này, Thiên Đạo Minh hoàn toàn có khả năng nghiên cứu ra một ít môn đạo mà các tông phái đỉnh cấp khác không biết. Khó trách, Lý Nhất Kiếm chưa từng có lo lắng chính mình được Tẩy Tâm Quả sẽ không đưa ra.

- Lôi sư huynh, tiểu đệ tuyệt không tại trước mặt ngài làm càn.

Vốn cho là mang Lý sư thúc ra thì có thể ép tới Lôi Động không dám làm ẩu. Dù sao sau khi rời khỏi đây, vẫn còn trên địa bàn của Thiên Đạo minh. Nhưng hắn vẫn quên mất, Lôi Động xuất thân từ Âm Sát Tông Bát Đại tông phái đỉnh cấp thiên hạ, nếu như động thủ giết hắn đi Triệu Vô Cực tự nhiên không cách nào thoát thân, nhưng tìm cái cớ để hung hăng giáo huấn Triệu Vô Cực điểm ấy thì không khó. Lập tức, hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm thần sắc đắc ý, trên trán mồ hôi rơi như tắm nói.

Đương nhiên, Lôi Động cùng hắn nói nhảm như vậy không phải muốn cưỡng chế hay đùa nghịch uy phong gì gì. Hắn chỉ là muốn biết rõ, Triệu Vô Cực làm thế nào biết theo dõi chính mình, mà chính mình thì không thể phát hiện. Thừa dịp lòng hắn đang rối loạn, Lôi Động lại quát hỏi chuyện này.

Triệu Vô Cực do dự thật lâu về sau, rốt cục nói ra tình hình thực tế. Nguyên lai hắn là mượn một kiện áo choàng thuộc pháp khí chuyên chúc của Tâm Ma Điện. Công dụng của nó rất đơn giản, chính là kiến tạo tông phái Tâm Ma Điện duy trì trật tự thuận tiện giám thị, giám hộ đệ tử thí luyện. Khi đó tính chất của Tâm Ma điện không giống như bây giờ, đó là tông phái thần bí vì đào tạo lịch lãm cho tông môn đệ tử mình tới một trình độ cần thiết mà làm ra. Mà không phải quy định như hiện tại, tất cả đỉnh cấp đệ tử các tông các phái có thể tiến nhập. Vì thế, mới có người giám sát tham dự trong đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio