- Lôi huynh, không cần. Tiên tri đại nhân đã phát hiện ra hành tung của trưởng lão Độc Giác Tộc, chỗ đó tự nhiên là cửa vào thần miếu.
Thánh nữ nhẹ lướt mắt qua người tiểu hồ ly:
- Đầu Tam Vĩ Linh Hồ này, Lôi huynh hoàn toàn có thể giết đi để đoạt bảo.
- Không tệ không tệ, đó là một ý kiến hay.
Khóe miệng Lôi Động nở một nụ cười, có chút tàn nhẫn liếc qua tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly sợ tới mức gần như muốn ngất đi, thẳng đến khi đang thầm than tánh mạng chắc không xong rồi thì Lôi Động lại cười lạnh cuống quít:
- Đáng tiếc, Lôi mỗ nếu đã tiếp nhận dùng tin tức trao đổi tánh mạng với nó thì tự nhiên không có lý do gì giết nó cả.
Dứt lời, thần niệm khẽ động, tiêu trừ toàn bộ u minh quỷ khí vẫn một mực quấn quanh người nó. Sau đó ném ra ngoài, trực tiếp truyền âm cho nó nói:
- Tốt rồi, đi nhanh đi, tìm một chỗ dưỡng thương, đừng để người bắt đươc.
Tiểu hồ ly ánh mắt linh động, một mực nhìn thẳng Lôi Động. Nhưng lại xoay người một cái, hóa thành một đạo kinh hồng, trực tiếp lướt đi. Qua hai ba hơi liền biến mất không thấy nữa.
Chỉ có bảy tám trăm dặm nhưng mọi người kết minh lại đi mất mấy canh giờ. Đổi lại thành tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng tuyệt đối không có tốc độ chậm như vậy được. Chỉ là mọi người vốn đều có tâm tư, phía trước lại có hai gã tu sĩ Nguyên Anh cấp không biết, mặc dù đụng phải một ít yêu thú, phát sinh xung đột cũng không phải là chuyện hay nên khiến cho mọi người, không thể không thận trọng từng bước, liễm tức tiến lên. Mọi người một đường bước đi, không nói một lời.
Lôi Động và Thánh nữ kia tu vị tương đối thấp nên càng phải chú ý cẩn thận, hết sức dấu diếm khí tức.
Lúc đến dưới một vách đá dựng đứng, mọi người phóng mắt nhìn về phía dưới, đó là một hạp cốc cự đại, như một thanh lợi kiếm cực lớn chém ngọn núi thành hai mảnh.
Vách đá bóng loáng trong như gương, không có một ngọn cỏ. Khắp nơi lộ ra một mảnh thê lương. Đáy vực cự thạch mọc lên san sát như rừng, đá vụn mọc lan tràn. Nhưng trong những phá thạch mất trật tự kia, lại ẩn ẩn lộ ra một di tích cổ xưa nho nhỏ hẻo lánh. Tất cả mọi người đều là người tu hành, ánh mắt lợi hại, xa xa có thể nhìn ra di tích kia kiểu dáng đặc biệt, tràn đầy khí tức cổ xưa mà to lớn.
Nhìn bộ dáng kia, tựa hồ đã trải qua một hồi biến đổi địa chất không hiểu mới tạo thành hình dạng như thế.
- Quả nhiên là thương hải tang điền.
Thánh nữ vẫn một mực chưa từng nói chuyện, trong ánh mắt lộ ra vẻ động dung mà cảm khái:
- Cửa vào Thần miếu vậy mà xuất hiện ở đây, xem ra nếu không có một lần địa chấn khiến cửa điện xuất hiện, chỉ sợ nó phải vĩnh viễn trở thành lịch sử rồi.
Nghe một câu cảm khái kia, trong nội tâm Lôi Động liền khẽ động. Thầm nghĩ cái này gọi là thần miếu, hẳn là đã lâu lắm rồi. Ở nơi khác nhiều năm thì tác dụng không lớn, nhưng đối với nơi có hồn thụ thì lại là chuyện cực kỳ có ý tứ. Quả nhiên, Bạch Cốt Ma quân cũng nghe rõ, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập ,vẻ tham lam trong mắt cũng chợt lóe lên.
Hồn thụ chính là một trong những kỳ vật giữa thiên địa, tuân theo Thiên địa hồn khí mà sinh. Cho dù vào thời kỳ thái cổ cũng được coi là thiên tài địa bảo hiếm thấy. Bình thường hồn thụ gieo trồng trên vạn năm cũng đã là trân phẩm, đủ làm vật truyền thừa của Đại tông phái rồi. Còn nếu là một hồn thụ vượt qua mười vạn năm thì cho dù là một mảnh lá cây cũng là bảo bối phi thường khó lường. Huống chi, nơi có có hồn quả sinh trưởng, sao lại không có các thiên tài địa bảo khác chứ?
- Lôi lão đệ, ngu huynh chỉ cầu một ít thiên tài địa bảo có thể gia tăng thọ nguyên.
Bạch Cốt Ma quân thần sắc trầm ổn, truyền âm nói:
- Những thứ còn lại, ngu huynh đều không cần. Kính xin thành toàn, coi như ngu huynh thiếu nợ ngươi một cái thiên đại nhân tình.
Lôi Động suy nghĩ một chút, trịnh trọng hồi âm nói:
- Xin ma quân cứ yên tâm, nếu Lôi mỗ có thể lấy được, tự nhiên không thiếu phần của ngài.
Nhưng tròng lòng hắn lại rõ như gương sáng, nếu mình đi ra từ thần miếu, còn dám gặp mặt Bạch Cốt Ma quân này thì chỉ sợ chính là đang tìm đường chết.
Trong lòng Bạch Cốt Ma quân cũng cực kỳ phiền muộn, đổi lại đối phó bất cứ người nào, hắn nhất định phải hạ cấm chế, đến lúc đó thì cũng không phải do hắn nữa. Nhưng Lôi Động, Bạch Cốt Ma quân lại không nắm chắc có thể chế trụ hắn. Bất quá, chỉ cần hắn nhìn chằm chằm vào cửa điện, ngược lại cũng không sợ Lôi Động có thể hư không tiêu thất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Nhưng hắn lại không dám hạ cấm chế lẫn nhau với Lôi Động, tên tuổi của Cửu U Phệ Hồn cũng không phải nói đùa.
- Tiên tri, buộc đám bọn họ xuất hiện đi.
Thánh nữ nói.
Tiên tri Khố Tạp Tư rùng mình, gọi ra một hình cầu óng ánh sáng long lanh, kháp động pháp quyết, ngưng ra một đạo bạch quang chiếu lên mặt đất. Tựa hồ có một đạo ánh sáng vô hình không nhịn được khuếch tán ra ngoài. Trên hình cầu liên tục hiện ra hai hình ảnh, thứ nhất chính là hai gã dị tộc nhân trên đầu sinh ra một cái sừng, thứ hai lại một người bị phủ trong sương mù , không nhìn rõ diện mục bên cạnh cũng theo chân một gã thanh niên.
- Xuất hiện đi, thực lực song phương chúng ta song tương đương, có ẩn nấp cũng không có ý nghĩa.
Khố Tạp Tư nỉ non nói mấy câu với Thủy Tinh Cầu.
Quả nhiên, hai đạo độn quang liền từ tầng trời thấp lướt đến trên vách đá dựng đứng, cách mọi người tầm hơn mười trượng, ánh mắt lạnh lẻo đối mặt lấy. Dị tộc nhân lớn tuổi quét ngang mọi người, cười lạnh nói:
- Quả nhiên vẫn không thể giấu diếm được ngươi, Khố Tạp Tư, không hổ là truyền thừa tiên tri của Man tộc. Bất quá, các ngươi và người Triệu Châu tựa hồ là tử địch, sao lần này lại hợp tác rồi? Chẳng lẽ trong tộc các ngươi lại không có nỗi một trưởng lão Nguyên Anh sao?
Trong lòng Thiên La trưởng lão của Độc giác tộc này cực kỳ phiền muộn. Vốn cho rằng chỉ có mình may mắn tìm được cửa vào, thừa dịp còn có thời gian, muốn nghiên cứu một chút xem tu sĩ Nguyên Anh có thể tiến đến không, nhưng không ngờ, lúc này mới bao lâu ah, Man tộc tiên tri đã chạy tới rồi.
- Hừ.
Khố Tạp Tư có chút cừu thị nhìn chằm chằm bọn hắn:
- Độc giác tộc các ngươi khứu giác thật nhạy cảm. Nói đến cừu hận, Thủ Hộ Giả nhất tộc chúng ta và Độc giác tộc các ngươi mới thật sự là cừu địch.
Khố Tạp Tư sống gần ngàn năm, trong con đường tánh mạng của hắn, không biết đã có bao nhiêu thân bằng hảo hữu, tộc nhân dưới trướng, đều đã bị chết trong tay Độc giác tộc rồi. Có thể nói, giữa hai tộc oán hận chất chứa quá sâu, nói là huyết hải thâm vẫn còn không đủ.
- Ít nói nhảm đi, nếu đã chỉ có thể do tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến vào.
Bạch Cốt Ma quân khoanh hai tay, lạnh lùng nói:
- Thì làm sớm một chút, để bọn hắn đều đi vào đi, mấy lão gia hỏa chúng ta cứ chờ bên ngoài là được.
Bạch Cốt Ma quân ngược lại tin tưởng Lôi Động mười phần, tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể trốn khỏi tay hắn, phóng mắt toàn bộ Triệu châu cũng không tìm được mấy người.