Ở đây toàn là người bất phàm, Đạm Đài Băng Vân trong chốc lát cũng hiểu ra, Lôi Động bằng vào hồn nô Dực Thần tộc này, có thể dễ dàng chiến thắng tất cả lực lượng của mình. Nhưng không nghĩ tới, truyền thừa trong thần miếu, thực lợi hại như thế sao?
Cái gọi là hồn nô đó, rốt cuộc là dạng thủ đoạn như thế nào? Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lại có thể sử dụng hồn nô lợi hại thế sao? Lúc trước tự nhận còn có một tia cơ hội, nhưng Đạm Đài Băng Vân đã biết rõ mình không có chút cơ hội nào. Nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, chẳng những không làm cho nàng uể oải, trong ánh mắt ngược lại nhiều ra một tia thần thái không hiểu đàn tranh lơ lưng tước mặt của nàng, ngón tay dài như ngọc thoáng vuốt qua dây đà, chiến ý cao vút sục sôi:
- Lúc trước còn chưa phục, nhưng xem ra hôm nay, Lôi huynh không hổ là người kiệt xuất trong một đời trẻ tuổi ở Khang châu. Lôi huynh, vậy phải để cho Băng Vân triệt để lĩnh giáo U Minh đại pháp của Quỷ Tu La có lợi hại hay không.
Trong nội tâm ôm tâm tình hẳn phải chết, cho nên suy nghĩ của nàng vô cùng bình tĩnh, loáng thoáng có dấu hiệu sắp đột phá.
- Vậy thì, chịu chết đi.
Lôi Động cũng là thế hệ có ý chí kiên cường, đã bị chiến ý của Đạm Đài Băng Vân khiêu khích, trong lòng cũng có nhiệt huyết sục sôi. Có thể tự tay giết chết một người kiệt xuất trong thế hệ kiệt xuất nhất, đây còn là khẳng định với bản thân. Trong cái thế giới này, được làm vua thua làm giặc, mạnh được yếu thua, đây chính là thiết luật. Nếu như Lôi Động hắn ở hoàn cảnh xấu, Đạm Đài Băng Vân cũng không có khả năng buông tha cho mình.
Quanh thần quỷ khí lượn lờ, một cái tát đánh ra, Hắc Long Ngâm mạnh mẽ gào thét đánh tới. Mà tiếng đàn của Đạm Đài Băng Vân, giống như gặp được tri âm tri kỷ, nhẹ nhàng tấu lên. Từng đạo kiếm khí tung hoành, mạn thiên phi vũ. Trong ánh mắt, lại mang theo ý chí quyết tuyệt chưa từng có từ trước tới nay. Đây là cuộc chiến sau cùng trong cuộc đời của nàng, cũng không thể làm yếu đi tên tuổi Đạm Đài Băng Vân, nhất là, nàng không muốn ở trước mặt Lôi Động, biểu hiện ra chút mềm yếu nào. Trong suy nghĩ chợt có suy nghĩ này, vô cùng cổ quái.
Trong lúc hai người chiến đấu say sưa, mắt thấy Lôi Động không hạ thủ lưu tình chút nào, hắn vỗ đôi cánh xông tới thật nhanh. Trong nội tâm Đạm Đài Băng Vân lại thở dài, vì sao hai người không phải là đồng môn hoặc chung trận doanh chứ? Loáng thoáng lúc này, Đạm Đài Băng Vân lại có chút hâm mộ, hâm mộ Đinh Uyển Ngôn ưu tú bất phàm giống như nàng.
Bỗng nhiên, đột nhiên Lôi Long gào lên một tiếng. Trong miệng phun ra mê chướng màu hồng, với thực lực của nó, đạo mê chướng này trong chốc lát đã bao phủ phương viên mười dặm. Chẳng những đem Đạm Đài Băng Vân cùng Lôi Động che đậy lên trong, ngay cả thánh nữ Lam Khỉ Ti cũng không may mắn thoát khỏi.
Trong nội tâm của Lôi Động cùng Đạm Đài Băng Vân đồng thời chấn động, thầm nghĩ không tốt, sắc mặt biến thành khó coi. Bọn họ cũng không phải thái điểu mới xuất đạo, tiểu tu sĩ cái gì cũng không biết. Đương nhiên vô cùng tinh tường, vô khổng bất nhập (biết đây là cái gì), một mùi thơm ngọt ngào, lại có chút tanh tanh.
Long tộc ngoài huyết mạch cường đại nổi danh ra, còn có một loại thiên phú khác thường xuyên làm cho người ta xem nhẹ, đó chính là trời sinh trong cơ thể chúng có túi dâm, sau khi thôi phát dâm độc, cho dù địch nhân có tu vi vượt qua chúng, nhất thời khinh thường, sẽ không ăn được quả tốt.
Thiên Ma lúc trước, trúng dâm độc của một đầu Long Nguyên Anh Kỳ, cho nên mới lọt vào độc thủ của Lôi Động.
Đương nhiên, nếu như tu vi vượt qua Long tộc quá nhiều, dưới cảnh giác, lại có đề phòng, dâm độc trong cơ thể Long tộc, khó có thể phát huy tác dụng. Đáng tiếc là, đầu Thượng Cổ Phi Long này vô cùng cường đại, uy lực dâm độc không tầm thường.
Không phải người như Lôi Động có thể ngăn cản.
Thú tính bị Lôi Động áp chế đã lâu, thoáng cái bộc phát, con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Băng Vân, cùng với Lam Khỉ Ti. Nhưng mà, ý chí của hắn thập phần xuất chúng, lúc này, vẫn có dư lực nhìn Lôi Long quát lên:
- Ngươi làm cái gì vậy?
- Đại ca, đương nhiên là giúp ngươi.
Lôi Long cười hai tiếng hắc hắc đầy dâm đãng, truyền âm nói:
- Đây là mệnh lệnh của thánh nữ điện hạ, bản Long cân nhắc một chút, cũng thấy nó tốt cho đại ca ngươi.
Tuy Lôi Động nghe nói như thế, nhưng dâm độc của Lôi Long quá mức lợi hại, dược lực vô cùng mạnh mẽ, một chút ý chí còn lại của hắn đã biến mất, gầm thét lao về phía Đạm Đài Băng Vân!
Thời gian trôi qua vội vàng, thoáng cái năm năm đã qua đi. Truyện Sắc Hiệp -
Trong thần miếu, vị trí của Hồn thụ là một không gian độc lập, linh khí dồi dào. Không biết lúc nào, chung quanh dựng lên rất kiến trúc gỗ đơn giản. Có không ít tu sĩ, đang điên cuồng hấp thu tài nguyên linh khí tinh thuần phì nhiêu trong nơi này.
Từ khi Lôi Động dùng thủ đoạn diệt sát trưởng lão Ám Ảnh, lại diệt sát một tên trưởng lão Độc Giác tộc khác. Xảo trá như Bạch Cốt lão ma cũng cảnh giác, mặc kệ Lôi Động dụ dỗ như thế nào, lão già đã một lần thử xông ra khỏi không gian này. Bởi vì Lôi Động chỉ mới khống chế không gian thánh khí một cách sơ cấp. Không cách nào thông qua thao túng không gian thánh khí cho thiên lôi oanh kích xuống, mà Lôi Long đang thủ hộ Hồn thụ, cho nên không thể đi, bằng không trực tiếp đi tới không gian thí luyện giết chết hắn.
Thế cho nên tràng diện này, trong lúc nhất thời đã biến thành trạng thái giằng co.
Về phần tên Khố Lạp Tử kia, đã sớm tiến vào phạm vi diệt sát của Lôi Động. Nhưng sau khi thu thánh nữ thành thị nữ, cùng quan hệ với Thủ Hộ Giả nhất tộc cũng tốt hơn. Do thánh nữ Lam Khỉ Ti ra mặt, thuyết phục Khố Lạp Tư, tạm nhập trận doanh của Lôi Động. Nhưng bất kể Khố Lạp Tư thế nào, vẫn là người của Thủ Hộ Giả nhất tộc, nhưng khác với thánh nữ đời đời truyền thừa, trong dòng lịch sử dài dằng dặc của mình, người trong Thủ Hộ Giả nhất tộc, đại đa số đã quên mất sứ mạng của mình. Thủ Hộ Giả nhất tộc hiện giờ, theo ý nào đó mà nói, đã là một chủng tộc độc lập. Lôi Động muốn thu phục Man tộc này, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Thực lực, xét cho cùng chính là thực lực. Nếu như Lôi Động có thực lực trấn áp quần hùng, rất tự nhiên làm được, có thể bằng vào lịch sử, cộng thêm thân phận đã từng là chủ nhân, ăn cả Man tộc cũng chẳng là gì. Nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể thông qua thánh nữ, gián tiếp ảnh hưởng tới Man tộc.
Đương nhiên, đối với một chủng tộc có khả năng sẽ thần phục mình tuyệt đối, Lôi Động không bao giờ ôm suy nghĩ tiêu diệt bọn họ. Một khi thực lực của mình mạnh mẽ, những người này, chính là chiến sĩ trung thành của mình. Lôi Động hiện giờ, cũng từ từ hiểu được. Cho dù thực lực của một người mạnh thế nào, muốn sinh tồn trên thế giới này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Giống như là Dạ Xoa Vương, có được thực lực Hóa Thần kỳ. Nhưng nếu hắn không có chỗ dựa là cả chủng tộc ở phía sau, chỉ cần bằng vào một mình hắn, đã sớm bị tiêu diệt vô số lần.