Đối mặt với Lý Diệu phẫn nộ rít gào, sắc mặt Đinh Uyển Ngôn vẫn lạnh lùng như trước không hề có biến hóa, hai tay nhẹ nhàng mở ra, hình thành nên tư thế công kích kỳ diệu mà quỷ dị, anh tư dào dạt. Từng đạo sát nhận, tựa như lốc xoáy không ngừng quanh quẩn, từng khối Âm Sát Thiên Lôi xuất hiện trước người nàng. Bên trong ánh mắt vẫn vô cùng quyết liệt.
Nàng lúc này đã hạ quyết tâm, nếu như không trốn thoát, Đinh Uyển Ngôn nàng tình nguyện chiến đấu đến chết, cũng không cho phép bản thân rơi vào trong tay tên ngụy quân tử này.
Phảng phất như cảm nhận được tâm ý lạnh lùng quyết liệt của Đinh Uyển Ngôn, khuôn mặt Lý Diệu cũng không khỏi phải run lên vài lần, trong lòng đối với Lôi Động vừa đố kỵ vừa oán hận. Dựa vào cái gì, tên gia hỏa xuất thân bình dân, thực lực kém khỏi kia lại nhận được sự ưu ái của Đinh Uyển Ngôn như vậy?
Có lẽ, ngay từ đầu Lý Diệu chẳng qua chỉ coi Đinh Uyển Ngôn là một đối tượng xinh đẹp để theo đuổi, thế nhưng càng tiếp xúc, hắn lại càng cảm nhận thêm sâu sắc được sự ưu tú, xuất sắc của Đinh Uyển Ngôn, không phải những nữ nhân bình thường có thể sánh được, điều này cũng không chỉ nói riêng tới nhân tố bề ngoài của nàng. Đương nhiên, phần nhiều cũng là do loại người kiêu ngạo như Lý Diệu, khi đối mặt với thứ mà bản thân không chiếm đoạt được, sản sinh ra một loại cố chấp bệnh hoạn.
- Đinh Uyển Ngôn, Lý mỗ vốn không muốn đi một bước này.
Có lẽ thực sự sợ rằng Đinh Uyển Ngôn sẽ tử chiến, cơ bắp trên mặt Lý Diệu bắt đầu co giật, ánh mắt nhìn về phía nàng đặc biệt hung ác mà tham lam, tràn ngập sự chiếm hữu vô cùng trần trụi:
- Thế nhưng, tất cả mọi chuyện đều là do nàng ép ta. Bản tôn hiện tại nói rõ ràng cho nàng biết, phu phụ Trấn Nam Vương kia hiện tại đã rơi vào trong tay bản tôn.
Sắc mặt lạnh lùng của Đinh Uyển Ngôn nhất thời trở nên có chút trắng bệch, đầu óc truyền đến một trận choáng váng. Trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sắc thái phẫn nộ đối với Lý Diệu, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Lý Diệu, tuy rằng ta chưa bao giờ ôm chút kỳ vọng nào đối với nhân phẩm của ngươi. Chẳng qua, hiện tại xem ra, trình độ bỉ ổi của ngươi đã vượt quá xa so với tưởng tượng của ta.
- Bỉ ổi cũng tốt, đê tiện cũng được!
Lý Diệu sắc mặt cứng đờ,sau đó nhịn không được cười lên như điên:
- Thế giới này chính là như vậy, nhược nhục cường thực. Nói chung, thứ mà Lý Diệu ta muốn đạt được, vậy thì nhất định phải đạt được. Đinh Uyển Ngôn, nàng muốn mạng của cha mẹ nàng, hay là thà rằng nàng chết đi cũng phải giữ gìn trinh tiết với trượng phu? Lý Diệu ta cho nàng thêm một cơ hội nữa, ta có thể cam đoan không tính toán hiềm khích lúc trước, đối tốt với nàng, toàn tâm toàn lực trợ giúp nàng thành tựu Nguyên Anh. Về phần người thân cha mẹ của nàng, ta cũng có thể mang theo về Đại Càn Châu, giúp cho họ xưng bá một phương trong thế tục phàm nhân. Quyền lựa chọn nằm trong tay nàng. Đinh Uyển Ngôn, nàng nên cân nhắc cho rõ ràng!
Đinh Uyển Ngôn tức giận tới mức lung lay sắp đổ, tuy rằng nàng đã không còn là một cô bé nữa, nhưng trong cuộc sống mà nàng từng trải qua, đây vẫn là lần đầu tiên được gặp một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ tới như vậy. Hàm răng khẽ cắn môi, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại nghe được một tiếng thở dài nặng nề. Nguồn:
- Ài ~
Thanh âm kia, nhất thời khiến Đinh Uyển Ngôn chấn động tại chỗ. Tuy rằng chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhàng, thế nhưng thanh âm kia, lại chính là thanh âm mà nàng ngày nhớ đêm mong, chờ đợi rất lâu rồi!
- Kỳ thực, vẫn còn một lựa chọn nữa.
Lôi Động một thân giáp trụ đen kịt dữ tợn, thân hình quỷ dị xuất hiện từ trong hư không, huyền phù lơ lửng giữa không trung, bước từng bước về phía Đinh Uyển Ngôn. Trên khuôn mặt so với tên tiểu nhị mười năm trước đã càng thêm thành thục kiên nghị, lộ ra một vẻ tươi cười:
- Sư tỷ, ta về rồi!
Đôi mắt Đinh Uyển Ngôn có phần si ngốc nhìn hắn, là bởi vì bản thân mình quá mức mong nhớ hắn mà sản sinh ra ảo giác sao?
- Sư tỷ, ta thực sự trở về rồi!
Hai cánh sau lưng Lôi Động mở ra, nhẹ nhàng lóe lên, liền xé rách không gian, tinh chuẩn không gì sánh được xuất hiện bên người Đinh Uyển Ngôn, có chút yêu thương nắm lấy vai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Uyển Ngôn, khổ cực cho nàng!
Cảm nhận được khí tức nóng rực của Lôi Động, Đinh Uyển Ngôn rốt cục cũng bừng tỉnh, những giọt nước mắt trong suốt nhịn không được ào ào tuôn ra, ánh mắt si ngốc nhìn khuôn mặt hắn, thấp giọng nói:
- Không khổ cực, chỉ có chút nhớ huynh mà thôi!
- Là ta sai!
Lôi Động vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói:
- Ngoan, không khóc nữa, còn có người ngoài đang nhìn đấy.
Cùng lúc đó, bên tai hắn liền truyền đến một tiếng hừ lạnh vô cùng ghen tức.
Lý Diệu ở một bên, hầu như đã sắp phẫn nộ tới mức bùng nổ. Đây là có chuyện gì?
Bản thân mình vô cùng vất vả mới đi được tới bước này, vậy là họ Lôi kia dĩ nhiên lại bất ngờ trở về. Chẳng những vậy, lại còn không thèm để mình vào trong mắt, còn chàng chàng thiếp thiếp với nữ nhân mà Lý Diệu hắn hâm mộ.
Một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ lại dám càn rỡ như vậy, trên khuôn mặt dữ tợn của hắn không nhịn được có chút co giật, trở về cũng tốt, trở về cũng tốt. Hôm nay, chỉ cần trước mặt Đinh Uyển Ngôn giết chết hắn, tự nhiên cũng chặt đứt được ý niệm của nàng. Hôm nay, cũng không cần nàng phải thật lòng đi cùng với mình, cho dù chỉ là một thể xác, cũng muốn mang theo nàng quay về Đại Càn Châu.
Lôi Động nhẹ nhàng kéo Đinh Uyển Ngôn về phía sau, thần sắc bình thản nhìn Lý Diệu, khóe miệng cũng nhếch lên một tia trào phúng:
- Là nam nhân, làm thành cái bộ dạng như ngươi, thật đúng là rất thất bại!
Lý Diệu hít vào một hơi thật sâu, cố gắng che giấu tâm tình phẫn nộ của mình, nhìn về phía Lôi Động cũng tràn ngập khinh thường:
- Ngươi một con kiến hôi Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ, có tư cách gì để nói bản tôn thất bại? Cho ngươi một lựa chọn, hoặc là chủ động hai tay dâng Đinh Uyển Ngôn lên, hoặc là chết. Ngươi hãy cân nhắc cho thật kỹ, cơ hội chỉ có một lần thôi.
Lôi Động nghe vậy, ngược lại cười rộ lên ha hả, nhìn tên gia hỏa này như đang nhìn một thằng ngốc, quả nhiên là bị sắc làm cho bại não rồi. Có lẽ, tu vi Nguyên Anh kỳ cùng với thân phận Thái Thượng tông cao thượng, khiến cho hắn ở tại Khang Châu chưa bao giờ bị húc đầu vào tường, mới dưỡng thành thói quen cuồng vọng như vậy.
Không chờ cho Lý Diệu nói tiếp, Lôi Động kéo tay Đinh Uyển Ngôn, nhún vai cười nhẹ:
- Kỳ thực, chúng ta còn có một lựa chọn.
- Lựa chọn gì? Nói nghe một chút!
Lý Diệu nhướng mày, cũng không tài nào nghĩ ra được tiểu tử Trúc Cơ kỳ có thể lôi ra thủ đoạn gì. Đến lúc này, quả thực hắn cũng không vội nữa. Hắn muốn ở trước mặt Đinh Uyển Ngôn, hoàn toàn đánh nát xác cái tên tiểu tử giả vờ giả vịt này, khiến cho hắn phải phủ phục dưới chân mình, đau khổ cầu xin tha thứ, khiến cho Đinh Uyển Ngôn hiểu được hắn chỉ là một tên yếu ớt, vô năng.