Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cạch... Cạch... Ầm !

"Khụ... khụ..."

Bức tường phía cuối đường hầm được mở ra, kéo theo rất nhiều bụi bặm. Họ thậm chí còn không thể mở mắt ra và ho liên tục vì đám bụi đó. Phải mất một lúc thì chúng mới tan đi hoàn toàn. Phía bên kia bức tường là một con đường chứa đầy ánh sánh mạnh đến nỗi khiến bất cứ ai nhìn vào đều loá mắt. Hơn nữa, các giác quan cứ như mất đi công dụng của chính vậy, họ khó mà cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình.

Nam Cung Huyền thử bước về phía trước một bước nhưng hòn đá ngay dưới chân cô liền lún xuống. Tâm nhấc lên cổ họng, cô sợ mình đã kích hoạt trúng cái bẫy chết người nào đó. Những hòn đá ngay trước mũi chân cô dần tách sang hai bên, một thứ gì đó được nâng lên... Hoá ra nó chỉ là một tấm bảng được khắc đầy kí tự cổ trên đó. Lúc này, ánh sáng cũng đã giảm xuống vài phần. Hai người thở phào nhẹ nhõm, Long Thanh Hàn cúi người giải mã chúng rồi thuật lại với cô.

"Muốn qua nơi này phải là người thông thạo ma thuật điều khiển các nguyên tố. Mỗi bước chân ngươi đi sẽ mở ra một cái bẫy nguyên tố hoặc chẳng có gì. Nhưng hãy nhớ rằng ngươi không thể sử dụng được nguyên tố trùng với nguyên tố cái bẫy được kích hoạt. Liệu ngươi có đủ tài giỏi và may mắn để đi đến cuối đường ?"

Nghe xong cô không khỏi hút một ngụm khí lạnh, bất an nhìn Long Thanh Hàn. Người sau thần sắc lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi lại một câu.

"Ngươi sẽ bảo vệ ta mà, phải không ?"

"... Ân."

Mọi chuyện cứ như vậy được giải quyết, Nam Cung Huyền ngoan ngoãn che trước người nàng, tự mình gánh hết các đón tấn công. Cho nên Long Thanh Hàn đi một đường hết sức nhẹ nhàng, nhiều lắm phải vung kiếm phối hợp cô một chút.

Trái lại Nam Cung Huyền hết sức khổ cực với những cái bẫy oái oăm. Có cái là hệ Mộc, từ phía trên rũ xuống các dây leo đầy gai độc hướng tới chỗ bọn họ. Hai người lại không thể tuỳ tiện tránh né vì dễ dàng khiến tình huống càng thêm nguy hiểm. Cô phải dùng Hoả cầu đốt chúng liên tục, suýt chút nữa đem chính mình cũng đốt luôn khi chúng ở quá gần. Long Thanh Hàn lại không dám chém vì sợ độc tố lan tràn ra xung quanh. Phải chật vật một lúc thì mới đem đám cây phiền phức đó giải quyết triệt để.

Lại có cái bẫy thuộc Thuỷ hệ kết hợp với Thổ hệ. Nó tạo tường đất bao vây họ rồi đổ đầy nước vào, lỗ thoát nước lại nằm tận dưới đáy và chỉ hiện ra khi nước đã ngập tới cổ. Mà Long Thanh Hàn lại hết sức sợ nước, dùng sức ôm chặt Nam Cung Huyền làm cô thiếu chút nữa đã chết ngạt. May mắn cô nhớ tới viên thuỷ châu mới có thể giải cứu được chính mình.

Trải qua hơn mười cái bẫy, hai người cũng đi được đến cuối cùng. Nam Cung Huyền vừa vào khu vực an toàn liền nằm bẹp trên đất không nhúc nhích. Long Thanh Hàn thì sửa soạn lại đồ đạc của họ, lấy ra một ít thức ăn cùng nước uống để hồi phục năng lượng. Nghỉ ngơi chừng một giờ, họ mở ra cánh cửa đến thử thách tiếp theo. Lần này cô có thể sử dụng được toàn bộ ma thuật của mình. Tuy vậy nhưng chẳng ai cảm thấy may mắn vì điều đó đồng nghĩa với việc thử thách càng thêm khó khăn gấp bội.

Nhờ khả năng phiên dịch của Long Thanh Hàn, họ biết được nơi này là một mê cung rộng lớn, có đủ tất cả những thử thách trước cùng với bài kiểm tra trí tuệ cùng kiên nhẫn. Những bức tường phủ đầy ma thuật ngăn cản bất cứ kẻ nào có ý định thoát ra phía trên. Bằng sự lựa chọn của mình, họ có thể đối đầu với các hình nhân ma thuật hay vô tình kích hoạt bẫy ngầm hoặc cũng có thể nhận được gợi ý để tìm ra lối đi đúng. Nếu không phải là người có tố chất tâm lý tốt, sức chịu đựng bền bỉ thì rất dễ bỏ mạng tại này. Nhưng đã chẳng còn đường lui nào cho những con người này khi mà phải gánh trên vai trách nhiệm cứu vớt vô số sinh linh vô tội ngoài kia.

Ở những ngã rẽ đầu tiên, may mắn đã sát cánh bên họ nhưng quãng thời gian đó không kéo dài được lâu. Tới ngã rẽ thứ năm, Nam Cung Huyền quyết định rẽ trái, đi chưa được mười bước đã đụng độ với một hình nhân. Đó là một sinh vật kết hợp giữa gầy gộc với đôi cánh dơi và chân thì nhìn giống như chân của côn trùng. Vừa nhìn thấy cô, nó nhanh như chớp lao lên tấn công. Nếu không phải Long Thanh Hàn phản ứng kịp thời, kéo cô lăn qua một bên thì trên người chắc đã có thêm một cái lỗ. Cả hai vội đứng dậy, rút kiếm ra phản công. Nam Cung Huyền điều khiển các khối đất rải rác trên đường ném vào nó. Long Thanh Hàn tranh thủ lúc hình nhân bận né tránh mà tung người lên không chém trúng cánh nó. Bị thương một cánh, hình nhân mất đi lợi thế, thực dễ dàng bị tiêu diệt.

Lại qua thêm vài ngã rẽ, họ thu thập được một vài gợi ý: nơi cao nhất, vì sao, bóng tối. Chỉ có 'nơi cao nhất' là gợi ý rõ ràng, họ quyết định tìm đến đó trước tiên. Đó là toà tháp duy nhất ở chỗ này, vô cùng nổi bật giữa các bước tường. Lấy nó làm mốc, hai người mau chóng tiếp tục công cuộc tìm kiếm lối thoát.

Qua vài lần đụng độ hình nhân cùng cạm bẫy, cả hai rốt cuộc cũng đến nơi. Nhìn những vết nứt cùng rêu phong bám đầy trên thân tháp, họ có chút e dè khi đặt chân vào toà tháp cổ này. Vật dụng bên trong đều đã hư hỏng, chất đầy một góc. Cầu thang đá uốn lượn hình xoắn ốc dài đến tận trên đỉnh. Bộ dạng Nam Cung Huyền cẩn thận bước lên từng bước làm Long Thanh Hàn buồn cười nhưng gương mặt như cũ không một chút biểu cảm.

Qua hơn trăm bậc thang, hai người cuối cùng cũng lên đến đỉnh. Nhưng quang cảnh bốn phía chỉ thấy các bước tường nối tiếp nhau chứ chẳng thấy gợi ý đâu. Long Thanh Hàn lấy giấy bút vẽ lại sơ đồ mê cung. Tuy rằng hơi sơ sài, đôi chỗ không rõ ràng nhưng ít nhất không cần tiếp tục mò mẫn đường đi nữa.

Nam Cung Huyền nhàm chán ngã lưng xuống sàn, ngẩng đầu nhìn lên nóc. Lúc này, cô mới phát hiện có vài hình điêu khắc ở phía trên. Bất ngờ với phát hiện mới của mình, cô dùng Quang thuật để soi sáng cả chỗ này. Những hình đó theo thời gian đã biến dạng không ít nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhận ra hình thù trước đây của chúng. Cuối cùng cô cũng tìm được hình ngôi sao, đổi lại hai mắt đều đỏ lên do trừng quá lâu.

Xác định được gợi ý thứ hai, Long Thanh Hàn đối chiếu trên tấm bản đồ của mình để tìm đường. Chính là họ có hai vấn đề cần giải quyết. Một là không xác định được một một vài chỗ con đường cần đi. Hai là họ không có vật làm mốc thì rất dễ bị lạc. Do đó họ buộc phải tìm kiếm giải pháp cho những vấn đề này.

Trong khi Long Thanh Hàn và Nam Cung Huyền đang cố gắng thoát khỏi mê cung thì ở bên ngoài đang phải chiến đấu khốc liệt. Chúa tể U hồn sau khi nhận được tin báo hai người kia mất tích thì lập tức triển khai một đạo quân tới tấn công Ma thú tộc. Việc mất đi hai chủ chốt trên chiến trường khiến họ lâm vào tình huống vô cùng khó khăn. Và trận chiến này đã kéo dài suốt hai ngày liền. Tất cả đều lo sợ không thể cầm cự đến hết ngày thứ ba khi mà rất nhiều người bên phe ta đã bị loại khỏi vòng chiến. Hi vọng vào một cơ hội lật ngược tình thế cũng mong manh như ngọn đèn trước gió và càng ngày càng trở nên yếu ớt hơn.

Vào rạng sáng ngày thứ ba, hi vọng đó đã tắt ngấm đi trong suy nghĩ của gần như toàn bộ các chiến binh. Bởi vì trong một giây sơ sẩy, Lạc Cẩm Y đã trúng đòn và bị lây dính Hắc khí vào vết thương. Thứ Hắc khí đó là do Chúa tể U hồn đặc biệt trích ra bằng sức mạnh của hắn. Cho nên ngay cả Thải Nhi cũng không cách nào thanh tẩy được. Lạc Cẩm Y chưa bao giờ tuyệt vọng tới như vậy, thầm nghĩ dùng cái chết kết thúc mình ngay lập tức. Ngàn năm Cửu vĩ hồ, thân là Ma thú vương lại biến thành U hồn thì tương đương với toàn bộ ma thú đều đầu quân cho kẻ địch.

"Gϊếŧ ta đi ! Mau lên !" Nàng nói trong thống khổ, nước mắt không tiếng động chảy ra từ khoé mắt.

"Không !" Câu trả lời vang dội của Nữ vương, trong mắt nàng vẫn sáng lên kiên định một niềm tin vào đứa nhỏ kia.

"Bây giờ không phải lúc ngươi chống đối ta." Không chỉ nàng mà hầu hết đều không thể hiểu nổi quyết định của Nữ vương.

"Hừ ! Xú hồ ngươi cũng quá nhu nhược đi."

Không thể để ai đó tạc mao, xù hết cả chín cái đuôi, nàng ra lệnh tập trung toàn bộ Hộ tinh thạch mà Nam Cung Huyền đã để lại trước đó. Khi toàn bộ chúng được gom lại một chỗ, ma thuật cộng hưởng, sinh ra một nguồn sức mạnh lớn đủ để giữa họ an toàn nửa ngày. Hơn nữa, Hắc khí trên người Lạc Cẩm Y cũng không còn lan ra xung quanh nữa. Nhưng cảm giác hai nguồn sức mạnh đấu đá trong cơ thể khiến gương mặt nàng rất khó coi. Mà Vân Đan Sa La hoàn toàn không để ý trường vô tình cười nhạo.

"Quả nhiên kêu ngươi Xú hồ là đúng mà. Bây giờ ngươi thật xấu."

Dưới sự khiêu khích, châm chọc của Nữ vương, Lạc Cẩm Y thề phải sống qua trận này, sau đó đem toàn bộ mối thù hôm nay thanh toán trở lại với Yêu nữ kia.

______________________

Sói: Do chọn t với t nhiều hơn nên đó sẽ là lịch ra chuyện. Sau này có bận rộn thì lại thay đổi tiếp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio