Oo
- Về quả Đạt Cách Mã, kỳ thật chúng ta cũng không quá hy vọng nó sẽ nằm ở sâu trong phía nam của U Ám sâm lâm, chỉ có điều là đi thử thời vận mà thôi. Chúng ta chỉ biết đã có người từng thấy loại quả này ở đó. Nó có thật sự là quả Đạt Cách Mã hay không, bây giờ nó còn ở đó hay đã bị người khác lấy được chúng ta cũng không dám chắc, ngươi thực sự muốn cùng chúng ta đi thám hiểm sao? - Áo Đức Tái nhìn Hàn Thạc, giải thích rõ cho hắn rồi mới hỏi.
Nghe Áo Đức Tái nói như vậy, Hàn Thạc biết đoàn người này có lẽ không nắm chắc được cái gì. Nhưng hắn suy nghĩ, thấy tạm thời hình như không có chuyện gì, trở về Tử Vong Mộ Địa cũng là tiếp tục tu luyện, nếu có thể may mắn tìm được “Thánh não quả”, như thế cảnh giới ma công Tố Hồn của Hàn Thạc có thể đạt được một bước nhảy vọt. Nâng cao cảnh giới này có nghĩa là tinh thần lực của Hàn Thạc cũng có được ích lợi, vì vậyhắn thận trọng suy xét, cảm thấy cùng bọn họ đi mạo hiểm như thế hẳn là đáng giá.
Hàn Thạc gật đầu nhìn Áo Đức Tái trả lời chắc nịch:
- Đúng vậy, ta muốn cùng các ngươi tiến sâu vào phía nam của U Ám sâm lâm. Bất quá, nếu thật sự phát hiện loại quả Đạt Cách Mã này, ta hy vọng có thể có được một quả.
- Nếu ngươi kiên trì như thế, chúng ta thật cao hứng với sự gia nhập của ngươi. Chúng ta đối với loại quả Đạt Cách Mã này chỉ là thử vận may mà thôi chứ không có hy vọng gì. Mục đích chủ yếu của chúng ta chính là đi vào sâu trong U Ám sâm lâm để thám hiếm, bởi vì truyền thuyết nói rằng bên trong càng có nhiều thứ hấp dẫn. Hì hì, nếu có thể tìm được quả Đạt Cách Mã, chúng ta chỉ cần một quả để báo cáo nhiệm vụ là được, còn lại bao nhiêu đều cho ngươi cũng không sao cả. - Áo Đức Tái cười nói.
Càng đi sâu vào trong, nguy hiểm càng lớn, các loại hung hiểm thật sự mới từ từ lộ ra. Sâu tận bên trong U Ám sâm lâm càng có nhiều ma thú lợi hại, các chủng tộc thần kỳ cùng những loại thực vật có thể giết người. Tuy nhiên, cùng với các loại nguy cơ trước mắt là tràn ngập các loại tài phú hấp dẫn chờ thu hoạch, các loại thực vật kỳ dị chỉ sinh trưởng ở trong rừng sâu, có thể bán được giá cao. Trên người Ma thú cấp một, hai, ba đều là bảo vật có thể đổi thành kim tệ, đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải giết chết chúng.
Song phương đã thỏa thuận được với nhau, nên không tiếp tục lưu lại nơi này nữa, sau khi Áo Đức Tái giới thiệu những người khác với Hàn Thạc, nhóm bảy người liền đi sâu vào bên trong. Ở phía trước không xa, chính là thánh địa của cự ma sâm lâm, nơi đó được các chiến sĩ cự ma sâm lâm bảo vệ. Bên trong thánh địa mặc dù cũng có chút tài phú, bất quá đã được Hàn Thạc coi nó là tài sản riêng của mình. Cho nên dưới sự cố ý dẫn dắt của hắn, đoàn người tránh khỏi nơi đó, sau khi đi vòng qua rồi mới tiếp tục đi tới trước.
Đi một ngày như vậy cũng không có gặp nguy hiểm gì quá lớn, Đêm xuống, mọi người đến bên cạnh dòng sông cắm trại. Những bụi cây ở chung quanh bị bọn họ san bằng. A Phù Lạp cũng lấy ra mấy cái lều vải từ không gian giới chỉ, giống như của Hàn Thạc, mọi người dựng lều, bắt đầu đốt lửa nấu ăn. Nước sông trong vắt, bên trong có mấy con cá béo múp đang bơi lội. A Phù Lạp vốn là một ma pháp sư Thủy hệ cao cấp, chỉ đơn giản thi triển một ma pháp Thủy hệ đã bắt hơn mười con cá lên. Mọi người đều sử dụng xiên gỗ tự chế, đem mấy con cá ra nướng.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi xung quanh đống lửa nói chuyện phiếm một chút, rồi vào lều vải của mình ngủ. Nữ tinh linh cung tiễn thủ cùng ma pháp sư Thủy hệ A Phù Lạp ngủ cùng một lều, bốn người nam chia ra ngủ trong hai lều. Hàn Thạc tự đứng ra đảm nhận công tác cảnh giới, đợi sau khi bọn họ đều tiến vào trong lều ngủ, hắn đi đến một góc khuất tu luyện ma công. Có ba nguyên ma thả xung quanh, Hàn Thạc căn bản không cần đặc biệt để ý. Nhưng tuy luyện ma công là cơ sở cho sự phát triển về sau của Hàn Thạc, bởi thế cho dù một giây hắn cũng không thể hời hợt, cố gắng chịu đựng khổ hình lúc thoải mái, lúc đau đớn trong não. Hàn Thạc yên lặng tiến vào quá trình tu luyện ma công.
Tu luyện đến quá nửa đêm, một âm thanh khác thường khiến hắn bừng tỉnh. Hàn Thạc lau mồ hôi trên trán, toàn bộ quan sát của ba nguyên ma hắn đều thấy rõ. Theo hướng phát ra tiếng động, một nguyên ma nhanh chóng tiếp cận nơi truyền ra thanh âm. Một con rồng hai đầu từ xa đang lảo đảo tiến đến, trên cổ của nó chảy ròng ròng một dòng máu xanh, tựa hồ bị thương không nhẹ, không hề để ý phương hướng mà nhanh chóng bay tới nơi này. Rồng hai đầu mặc dù không thể thật sự gọi là rồng, nhưng cũng là ma thú lợi hại cấp hai, không biết tại sao lại bị khủng hoảng đến mức phải liều mạng chạy trốn.
Một nguyên ma chú ý động tĩnh của rồng hai đầu, một nguyên ma khác lại phóng về hướng con rồng vừa chạy tới, cố gắng nhìn xem rốt cuộc là thứ gì có thể bức rồng hai đầu bị thương phải chạy trối chết. Đáng tiếc nguyên ma bay đi một lúc Hàn Thạc cũng không có phát hiện ra thứ gì dị thường. Thấy con rồng hai đầu đang bay đến đây, Hàn Thạc lập tứng đứng lên, nhanh chóng chạy tới phía mấy cái lều vải, lắc lắc cột dựng lều, miệng hô to:
- Tất cả dậy mau, có chuyện rồi!
Các mạo hiểm giả đang trong lúc ngủ say, mơ mơ màng màng nghe được tiếng gọi của Hàn Thạc, mọi người nhanh chóng mặc quần áo, sau chừng mười giây lục tục từ trong lều chạy ra. Vì sắp tới mùa đông nên ban đêm rất lạnh, sáu mạo hiểm giả này bây giờ cả người đều bao bọc kín mít, chỉ vẻn vẹn khuôn mặt lộ ra ngoài. Vì Hàn Thạc dò xét thông qua nguyên ma, nên rồng hai đầu mặc dù bay tới nơi này rất nhanh, nhưng sáu người cũng không thể phát giác bất kỳ động tĩnh nào. Áo Đức Tái nghi hoặc nhìn bốn phía, rồi nhìn Hàn Thạc hỏi:
- Cũng bình thường thôi mà, làm gì có chuyện gì?
- Một con rồng hai đầu cách năm trăm thước về hướng bắc đang bay đến nơi này. Ta cho rằng nó có thể sẽ tạo thành nguy hiểm đối với chúng ta, chúng ta phải lập tức chuẩn bị một chút. - Hàn Thạc không cần giải thích gì nhiều, kể lại sự việc.
Qua Đăng tựa hồ không quá tin tưởng lời của Hàn Thạc nói, đang định mở miệng chất vấn thì Áo Đức Tái đột nhiên trầm giọng:
- Đã như vậy, chúng ta lập tức chuẩn bị. Tính tình rồng hai đầu rất nóng nảy, đối với loài người cực kỳ không có hảo cảm, ta nghĩ rằng nếu nó phát hiện chúng ta nhất định sẽ gây phiền toái.
Nữ tinh linh cung tiễn thủ Ni Á lấy cung tên ra, hơi lo lắng nói:
- Rồng hai đầu là ma thú cấp hai, chẳng những có thể có thể phun nọc độc, hai đầu còn có thể dùng hai hàm răng sắc nhọn mà công kích, không dễ ứng phó đâu!
Hàn Thạc lấy cây nỏ ra, leo lên một cây đại thụ bên cạnh rồi nói nhanh:
- Không cần lo lắng, con rồng hai đầu này đã bị thương, bây giờ nó không thể bay quá cao, nếu chúng ta chuẩn bị thỏa đáng một chút, nó nhất định trốn không thoát.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, đám người nhìn nhau, đều lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Nếu rồng hai đầu không bị thương, vậy đội mạo hiểm nếu muốn đối phó với nó có vẻ hơi phiền phức, nhưng nếu bị thương đến mức không thể bay quá cao chứng tỏ rằng thương thế của nó hẳn là không nhẹ, đúng là cơ hội tốt trời cho, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua. Đám người mặt mày hớn hở, hoặc cùng Hàn Thạc leo lên trên cây cao, hoặc ẩn núp dưới bóng cây, tất cả đều lấy vũ khí ra tập trung tinh thần để ứng phó con rồng không biết cảm nhận phương hướng này.
Đám bụi rậm phát ra âm thanh “sột soạt”, trong sự chờ mong của mọi người, con rồng hai đầu đã bị thương từ từ xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Vừa mới có chút hoài nghi với sự phán đoán của Hàn Thạc, Qua Đăng bây giờ nhìn Hàn Thạc đầy thán phục, hưng phấn nắm chặt trường kiếm, bất kỳ lúc nào cũng có thể mãnh liệt công kích rồng hai đầu.
Con rồng hai đầu chẳng phân biệt được phương hướng này rốt cuộc đâm vào Thủy Chi Bình Chướng () do A Phù Lạp bố trí, lực đâm rất mạnh khiến cho Thủy Chi Bình Chướng đột nhiên tan vỡ thành bọt nước.
Cùng lúc đó, Hàn Thạc và Ni Á đồng thời phát động công kích, Hàn Thạc không thể liên tục bắn tên, chỉ bắn ra một mũi vào sau gáy con rồng. Ni Á bắn ra tổng cộng ba mũi tên, trừ mũi đầu tiên bị nó né được, hai mũi tên còn lại đều ghim lên trán nó. Gã ma pháp sư Lôi hệ trung cấp trong nhóm phóng ra một đạo thiểm điện hình tròn nện vào lưng con rồng. Ba tên chiến sĩ vốn chuẩn bị đã lâu, thừa dịp xông ra, điên cuồng công kích từ phía sau. Phía trước, A Phù Lạp lại ngưng tụ thành hai thủy nhân (), hấp dẫn sự chú ý của con rồng để Hàn Thạc và Ni Á có cơ hội ra tay.
Từ đó về sau, rồng hai đầu ma thú cấp hai liên tục trúng đòn, ngay cả nọc độc cũng không kịp phun ra, kèm thêm vết thương vốn có, rốt cuộc vô lực ngã xuống giữa vũng máu của chính mình. Mấy mạo hiểm giả mắt thấy chính mình đã giết chết được rồng hai đầu, đều hưng phấn không thôi, nhảy ra khỏi chỗ nấp hoan hô, bắt đầu chuẩn bị động thủ lấy đi chiến lợi phẩm từ con rồng hai đầu.
Đúng lúc này, sắc mặt Hàn Thạc đột nhiên biến đổi, thình lình quát lớn:
- Mau tránh xa nó, tên truy kích rồng hai đầu tới rồi, chúng ta không hề có bất kỳ cơ hội nào thủ thắng.
(): Thủy Chi Bình Chướng: Màn bảo vệ bằng nước, một chiêu thức của Thủy hệ
(): Thủy nhân: Người nước.