Oo
Hàn Thạc chăm chú nhìn Khảm Đế Ti một lúc, rồi nhíu mắt quan sát những người này sau đó mới trầm giọng đáp lại câu hỏi của nàng.
- Phía sau các ngươi khoảng năm trăm thước, tổng cộng có ba người. Bất quá khoảng cách khá xa, hơn nữa bọn chúng trang phục theo kiểu phổ thông, ta không cách nào biết được thực lực bọn chúng như thế nào.
- Đa tạ ngươi Bố Lai Ân, ta sẽ nhớ ngươi đã giúp đỡ ta lần này.
Khảm Đế Ti nhẹ hô một tiếng, không nói gì thêm xoay người quay lại đoàn dong binh, thương nghị cùng với những chiến binh mấy câu.
- Cô ta là gì của ngươi, sao ngươi lại tình nguyện giúp đỡ nàng ta? - Sau khi Khảm Đế Ti rời đi, Lỵ Toa liền kéo áo Hàn Thạc hỏi.
- Đó là một bằng hữu trước đây của ta. Đi thôi! Chúng ta theo hướng khác đi khỏi mấy người này, sau đó chúng ta sẽ quay về về Ngõa Luân thành.
Hàn Thạc đưa mắt nhìn Khảm Đế Ti, thấy nàng vẫn còn đang thương lượng với thân chủ và mấy người chiến binh kia, biết mấy lời mình nói đã khiến cho Khảm Đế Ti phải suy nghĩ.
Khảm Đế Ti là một dong binh nổi danh, nàng có nhiệm vụ và phương thức làm việc của riêng mình. Vì vậy nên lần này Hàn Thạc thấy được nhiệm vụ của nàng có ẩn chứa nguy cơ liền có ý tốt mở miệng nhắc nhở mấy câu để tận tình bằng hữu, nhưng lại không nhúng tay vào chuyện của nàng.
Vừa nghe thấy Hàn Thạc muốn rời đi, Lỵ Toa cũng không nói nhiều nữa. Nàng có chút thẹn thùng cúi đầu đi đến sau lưng Hàn Thạc, đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn, cặp chân nhỏ nhắn dùng lực nhảy lên trên lưng, cười tủm tỉm kề sát tai nói:
- Ta còn muốn ngươi mang ta đi.
Hàn Thạc tức cười, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói với Lỵ Toa sau lưng:
- Vừa rồi là ở trong tình huống khẩn cấp, ta không có biện pháp mới phải mang cô trên lưng. Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, cô không cần phải tiếp tục nằm trên lưng ta nữa, chúng ta từ từ về thành cũng không có vấn đề gì.
- Hì hì, mặc kệ ngươi! Ta không xuống đâu. - Lỵ Toa đưa cánh tay nhỏ quấn quanh cổ Hàn Thạc, cặp đùi bắt chéo quanh eo lưng hắn, có vẻ rất thỏa mãn.
Nàng đương tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, bộ ngực phẳng phiu trước kia bởi vì Hàn Thạc giật dây dạy cách giờ đã trở nên đầy đặn. Dựa vào cảm giác từ sau lưng, hắn thậm chí còn có cảm giác bộ ngực của nàng còn không nhỏ hơn bao nhiêu so với Ngãi Mễ Lệ. Giờ đây, nó đang áp chặt vào lưng hắn, một cảm nhận mềm mại tuyệt vời khiến cho Hàn Thạc có chút ngây ngất.
Khảm Đế Ti đứng ở đằng xa, sau khi thảo luận với thân chủ và mấy chiến binh một lượt dường như đã quyết định chủ ý tiếp tục tiến vào Ngõa Luân thành, bất kể đến ba người theo phía sau. Hạ xong quyết tâm, mấy người liền tiếp tục đi về Ngõa Luân thành, Khảm Đế Ti nhìn về phía bên này, đúng lúc thấy Hàn Thạc đang cõng Lỵ Toa, bất giác lộ vẻ kinh ngạc.
Lỵ Toa trên lưng Hàn Thạc, thấy Khảm Đế Ti kinh ngạc nhìn vọng lại bên này liền kiêu ngạo ngửng đầu, tựa hồ muốn cho Khảm Đế Ti thấy điều gì, làm cho Khảm Đế Ti nhịn không được cười phì một tiếng nho nhỏ.
- Nắm chặt vào, chúng ta cũng đi thôi.
Thấy Lỵ Toa một mực muốn mình phải cõng, Hàn Thạc cũng chiều ý nàng. Bây giờ Lỵ Toa vừa mất đi song thân, chính là lúc đau khổ thất vọng nhất, hắn không muốn khiến cho nàng không được thoải mái lúc này. Dặn dò một câu, Hàn Thạc theo lối khác bỏ đi, tránh hướng mấy người Khảm Đế Ti đang tiến vào Ngõa Luân thành.
Lúc này đã là chiều tối. Hàn Thạc phán đoán được phương hướng xong liền đi một vòng lớn quanh tường thành. Đợi sau khi màn đêm đã xuống hoàn toàn, hắn mới sử dụng Ma Động Cửu Thiên thuật mang theo Lỵ Toa vượt qua tường thành, nhảy vào bên trong.
Đi đến một lữ quán Ngãi Mễ Lệ đã hẹn đợi ở đó, Hàn Thạc đi thẳng đến phòng Ngãi Mễ Lệ đang ở. Chưa kịp tiến vào phòng, liền nghe thấy tiếng Thiết Tư Đặc hô nhỏ:
- Ai?
- Là ta đây! - Hàn Thạc đáp lại một câu, đẩy cửa phòng tiến vào trong, rồi mới nhìn đến Thiết Tư Đặc kinh ngạc tra hỏi:
- Ngươi sao lại ở nơi này?
Thiết Tư Đặc nhìn nhìn Lỵ Toa sau lưng Hàn Thạc, do dự một chút mới đáp lại:
- Ngãi Mệ Lệ phu nhân nói có thể đây là nơi hẹn gặp của ngươi và Lao Luân Tư, nên bảo ta ở lại nơi này, có lẽ có khả năng thu được tin tức nào đó của ngươi hoặc Lao Luân Tư.
- Nếu vậy, ngươi có được chút tin tức nào của Lao Luân Tư không?
Ở địa phương này đã có người trong tổ chức Ám Mạc được Ngãi Mễ Lệ sắp xếp trông chừng, có Lỵ Toa bên cạnh nên Hàn Thạc cũng không thể trực tiếp đi thẳng đến tổ chức. Mặt khác nơi này cũng chính là điểm Hàn Thạc đã bảo Lao Luân Tư là mình đang cư ngụ. Nếu như Lao Luân Tư chạy thoát được hẳn sau này sẽ đến nơi này liên hệ với hắn, vì thế Hàn Thạc mới đến đây ở tạm.
Gật gật đầu, Thiết Tư Đặc đáp lại:
- Lao Luân Tư còn chưa đến, bất quá đã phái một người đến đây trước. Người này nói nếu như ngươi và Lỵ Toa quay về, muốn ngươi đem Lỵ Toa đến địa điểm này!
Nói rồi, Thiết Tư Đặc đưa cho Hàn Thạc một tấm giấy, trên mặt có ghi tên một địa phương cách đó không xa.
- Thiết Tư Đặc, người được phái đến hình dáng như thế nào? - Hàn Thạc thận trọng hỏi lại, đề phòng chuyện bất trắc.
Nghe Thiết Tư Đặc miêu tả tướng mạo của người này rồi, Hàn Thạc biết ngay đó chính là lão thích khách Lạp Kỳ, hắn coi như cũng an tâm.
Để Lỵ Toa xuống đất xong, Hàn Thạc liếc nhìn nàng, nét mặt nghiêm chỉnh nói:
- Lỵ Toa! Chuyện chúng ta đang làm rất nguy hiểm, cô bây giờ theo Thiết Tư Đặc lập tức đi đến nơi của đường ca Lao Luân Tư, để hắn nhanh chóng đưa cô về đế quốc. Phải ngoan ngoãn nghe lời biết không, chúng ta ở lại sẽ giúp cô báo thù.
Đã trải qua thảm biến lớn nhất trong đời, Lỵ Toa biết điều hơn so với trong tưởng tượng của Hàn Thạc. Nghe hắn nói xong, Lỵ Toa tuy thần sắc có vẻ không muốn, nhưng cũng nhu thuận gật đầu đáp ứng an bài của Hàn Thạc.
- Ngươi mướn một cỗ xe ngựa bảy chỗ, sau đó tự mình đưa Lỵ Toa tiểu thư đến địa điểm trên mảnh giấy của Lao Luân Tư, an toàn giao nàng đến tận tay hắn. - Liếc nhìn Thiết Tư Đặc, Hàn Thạc cười nói.
- Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. - Thiết Tư Đặc hết sức tự tin bảo đảm với Hàn Thạc, sau đó cúi người cung kính mời Lỵ Toa.
Lỵ Toa nhìn thật chăm chú Hàn Thạc, một lúc sau mới lo lắng nói vẻ quan tâm:
- Ngươi tự mình cũng cẩn thận, ngàn vạn lần không nên để xảy ra chuyện gì đất.
- Yên tâm đi, ta sẽ không bị gì đâu, lợi dụng trời đang còn tối, cô và hắn nhanh chóng ly khai đi. - Hàn Thạc gật gật đầu cười thúc giục Lỵ Toa.
Lỵ Toa lưu luyến nhìn Hàn Thạc thêm một lần nữa rồi mới xoay người theo sau Thiết Tư Đặc, hai người nhanh chóng đi ra ngoài. Trong một thành phố to lớn thế này, thế lực Ám Mạc tự nhiên không nhỏ. Nếu như Hàn Thạc đồng ý đưa Lỵ Toa quay về đế quốc cùng không phải là chuyện gì phiền phức lắm. Chỉ có điều Hàn Thạc dẫu sao cũng mới gia nhập Ám Mạc không lâu, nếu lợi dụng sức mạnh của tổ chức để làm chuyện riêng có chút không tốt lắm, hơn nữa Lao Luân Tư thân là tam vương tử, để hắn làm chuyện này chắc chắn sẽ có thể an bài thỏa đáng.
Đợi Lỵ Toa rời đi xong, Hàn Thạc xoay người hướng vào bên trong, khóe miệng khẽ cười nói:
- Ra đi thôi.
Ngãi Mễ Lệ mặc một tấm áo lớn, mềm mại thanh thoát tề chỉnh từ bên trong cười cười bước ra. Đến bên cạnh Hàn Thạc, nàng trừng mắt lườm hắn muốn cháy da mặt, đưa tay véo một cái rõ đau, rồi quát lên thánh thót, giọng có pha chút ghen tuông:
- Chàng đi đến chỗ Lao Luân Tư lại mang muội muội người ta trở về, còn muốn người ta đến chỗ ta kiếm người. Thật đúng là chàng đó!
Hàn Thạc nắm lấy tay Ngãi Mễ Lệ kéo mạnh vào lòng, hai tay thành thục sờ soạng phía trước thân thể rung động lòng người của nàng, cười nói:
- Ta trong tưởng tượng của nàng có chỗ nào không tốt. Chỉ là vì chỗ của Lao Luân Tư bị lộ, ta mới bất đắc dĩ mang cô ấy chạy trốn.
Sau khi nghe giải thích của hắn một lượt, Ngãi Mễ Lệ mới trở nên thoải mái, sau đó cau mày nói với Hàn Thạc:
- Dựa theo những gì Lao Luân Tư nói, có lẽ hắn đã được quốc vương bệ hạ ngầm cho phép đến đây đối phó với Bác Bỉ A Tư Cơ. Có khả năng đây là phương pháp quốc vương bệ hạ khảo nghiệm Lao Luân Tư, thông qua biểu hiện của hắn lần này để quyết định con đường tương lai cho hắn.
Nghe Ngãi Mễ Lệ nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc hơi giật mình. Hắn vốn không nghĩ sâu xa đến như vậy. Bây giờ nghe nàng phân tích mới sực tỉnh ra. Trầm ngâm một lát, Hàn Thạc mở miệng nói:
- Nếu đúng là như vậy, chúng ta thật sự cũng có khả năng nên hợp tác với Lao Luân Tư.
- Không sai, thành viên Ám Mạc khi thi hành nhiệm vụ, không chịu bất kỳ quy định nào. Nếu cho là thời cơ đúng, ta thật ra không ngại hợp tác với Lao Luân Tư, chỉ bất quá hành động cụ thể như thế nào, chúng ta nhất định cần đắn đo chuẩn xác. - Cặp mày dài của Ngãi Mễ Lệ cau lại, nói có chút đăm chiêu.
Điểm nàng băn khoăn ở đây chính là thân phận vương tử của Lao Luân Tư. Ngải Mễ Lệ sợ tình thế trước mắt không thể đoán định chắc chắn. Nếu bị người khác hiểu lầm quan hệ với Lao Luân Tư, vạn nhất Lao Luân Tư không cách gì trở thành quốc vương, mà lại do vương tử khác kế thừa vương vị, trong khi Ngãi Mễ Lệ, Hàn Thạc và Lao Luân Tư lại thân cận quá, rất có khả năng phải đối mặt với tai họa rất lớn vì thế mới tỏ ra rất thận trọng.
- Ta hiểu rõ ý của nàng. Yên tâm đi, ta sẽ giữ quan hệ có chừng mực với Lao Luân Tư thôi.
Hàn Thạc trầm giọng nói. Suy nghĩ một lát, hắn đột nhiên cất tiếng hỏi Ngãi Mễ Lệ:
- Đúng rồi, nàng nhanh chóng bỏ đi, nói là cấp báo với ca ca nàng một số chuyện của Thiên Tai giáo hội, hơn nữa còn dặn dò ta ngàn lần không được nói đến giáo hội này cho người khác. Điều này rốt cuộc là thế nào?
Hắn vừa nói xong, khuôn mặt yêu kiều của Ngãi Mễ Lệ lập tức trở nên ngưng trọng. Nàng hít một hơi thật sâu rồi mới đáp lời:
- Thiên Tai giáo hội là một giáo hội tà ác. Bọn chúng thờ phụng các loại tà thần, bên trong còn tập trung thật nhiều kẻ tà ác có thực lực đáng sợ. Giáo hội này thiếp cũng chỉ mới nghe qua một chút, tình huống cụ thể thế nào cũng không rõ hoàn toàn. Nhưng theo lời ca ca của thiếp mà suy thì Thiên Tai giáo hội này có thể nói là một tà giáo to lớn nhất đại lục, bọn chúng ngấm ngầm làm một số chuyện dù người hay thần đều phải phẫn nộ, mỗi lần có hành động to lớn đều có uy hiếp rất lớn đối với mỗi quốc gia, thành thị.
Vài thập niên trước, mấy đế quốc đã liên hợp lại để trừ khử Thiên Tai giáo hội, san bằng toàn bộ những cứ điểm nào của nó bị bại lộ ra ngoài. Từ đó, trong một thời gian rất dài, không có chút tin tức nào của Thiên Tai giáo hội. Bất quá mấy quốc gia đều biết chủ lực của Thiên Tai giáo hội căn bản không bị tiêu diệt, bọn chúng chỉ ẩn núp né tránh đi mà thôi. Lần này ta lấy được ký ức của Vong Linh pháp sư, biết hắn đến từ Thiên Tai giáo hội, đương nhiên chuyện này phải xem ra vô cùng nghiêm trọng.
Ngạc nhiên đến mức sửng sốt, Hàn Thạc kinh hãi nhìn Ngãi Mễ Lệ cất tiếng hỏi:
- Lẽ nào nàng đã đem chuyện ta lấy được ký ức của Vong Linh pháp sư bẩm báo lên cấp trên?
- Đương nhiên là không phải rồi!
Ngãi Mễ Lệ liếc nhìn Hàn Thạc vẻ oán trách sao hắn không tin nàng, đến khi Hàn Thạc cười tạ lỗi mới nói tiếp:
- Ta chỉ nói chúng ta hợp lực giết chết Vong Linh pháp sư, từ trong không gian giới chỉ của gã lấy được một số tin tức về phương diện này.
- Thì ra là thế, xem ra gã Vong Linh pháp sư này thật là một con cá lớn rồi.
Hàn Thạc nghĩ qua, rồi cười vẻ biết lỗi. Sau đó hắn lấy ra cây bạch cốt pháp trượng, vừa nói vừa cầm lên xem thử.
Một tiếng động ong ong kỳ quái đột ngột truyền đến từ bề mặt của cây bạch cốt pháp trượng, nghe phảng phất như là tiếng kêu của một loại côn trùng nào đó, khiến cho Hàn Thạc thất kinh, có vẻ ngạc nhiên vô cùng.
- Ở trong quán trọ, không có ai tiếp khách chăng? - Đúng vào lúc này, Hàn Thạc nghe từ bên ngoài lữ quán truyền vào một âm thanh quen thuộc, chính là tiếng quát của Khảm Đế Ti.
Bạch Cốt pháp trượng vẫn vang lên âm thanh kỳ quái, lại càng không ngừng rung động, dường như muốn thoát khỏi bàn tay của hắn. Điều này khiến cho Hàn Thạc và Ngãi Mễ Lệ vô cùng kinh hãi.
- Ồ, Bối Lâm Đạt tiểu thư, cô làm bất cứ điều gì cũng không thể rời đi đơn độc như vậy.
Bên ngoài vừa truyền vào tiếng quát rồi bỗng nhiên trở thành nóng nãy kêu gào của Khảm Đế Ti, dường như thân chủ Bối Lâm Đạt tự ý thoát ra khỏi vòng bảo hộ của đoàn dong binh.
- Bố Lai Ân, chuyện gì xảy ra thế này, vì sao cây bạch cốt pháp trượng lại đột nhiên không ngừng kêu lên như vậy?
Ngãi Mệ Lệ đưa mắt nhìn cây pháp trượng rung động trong tay Hàn Thạc, nóng nảy hỏi dồn.
Hàn Thạc vận lực nắm chặt lấy cây bạch cốt pháp trượng đang không ngừng rung động, tỏ ra có chút khó hiểu, lắc đầu nhanh chóng đáp lại:
- Ta cũng không biết chuyện gì, từ lúc ta sử dụng cây pháp trượng này đến nay, chưa từng có chuyện dị thường này.
Trong lúc hai người đang nói thì đã nghe tiếng bước chân loạn xa nhanh chóng đến gần, sau đó là tiếng hô kinh ngạc của Khảm Đế Ti. Hàn Thạc trong lòng lóe lên, dường như mơ hồ nắm được điều gì bên trong, lập tức bỏ cây pháp trượng vào lại bên trong không gian giới chỉ, đưa mắt ra hiệu cho Ngãi Mễ Lệ rồi hai người nhẹ nhàng vượt qua cửa sổ.