Đại Ma Vương

chương 173: có đủ tư cách hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Oo

Sau khi từ Tử Vong mộ địa trở về, Hàn Thạc vừa tiến vào mật thất thì phát hiện Ngải Mễ Lệ đang đứng chờ sẵn ở trong đó.

- Gặp được tiểu tình nhân của chàng rồi chứ?! - Hắn mới ló măt, Ngải Mễ Lệ đã không thèm chào hỏi gì lập tức hỏi luôn.

- Phỉ Bích chẳng hề biết tý gì về số khí tài công thành mà Bác Bỉ A Tư Cơ yêu cầu. Ngoài ra ta đã nói với cô ấy về chuyện hợp tác, cô ấy hứa sẽ toàn lực phối hợp với công tác của chúng ta. Ta nghĩ lần này chúng ta nên dấu kín đi tất cả mọi chuyện liên quan đến Phỉ Bích.

Hàn Thạc vờ như không nghe ra vị giấm chua trong lời Ngải Mễ Lệ, vừa dùng tay thu hồi tất cả sáu cây ma pháp bổng dùng cho Truyện Tống trận pháp vừa lên tiếng giải thích cho Ngải Mễ Lệ.

- Nếu Phỉ Bích thật sự không mảy may hay biết thì đương nhiên chuyện này sẽ không dính dáng gì đến cô ấy, Ám Mạc của chúng ta từ trước đến giờ tuyệt đối sẽ không vu oan cho bất cứ người tốt nào. Điểm ấy sau này rồi chàng sẽ biết.

Ngải Mễ Lệ nét mặt có hơi dịu xuống nhưng vẫn nghiêm mặt nói một câu, sau đó yêu kiều cười khanh khách hỏi:

- Chàng đêm hôm khuya khoắt đường đột chạy vào phòng của cô ấy, có bị người ta coi là dâm tặc đánh cho một trận hay không?

- Đương nhiên là không! - Hàn Thạc trong lòng giật thót một cái, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên trả lời như đinh đóng cột.

Ngải Mễ Lệ hiển nhiên là không chịu tin dễ dàng như vậy. Nàng lộ rõ vẻ ngờ vực, nhìn tới nhìn lui Hàn Thạc vài lần, cố tìm ra một cái gì đó khác thường, nhưng chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thản, căn bản không có biến đổi đặc biệt nào.

- Tốt lắm, tốt lắm, chuyện này cứ như vậy đi. Thiếp vừa mới nhận được tin tức, cô nàng Bối Lâm Đạt được chàng thả đi đã sử dụng phương thức chàng dặn để tìm cách liên lạc, không biết có chuyện gì nữa. - Ngải Mễ Lệ thấy không thể phát hiện được điều gì từ vẻ mặt của Hàn Thạc thì không tiếp tục tra hỏi thêm nữa mà đi thẳng vào bàn luận công việc.

Lúc trước, khi thả cho Bối Lâm Đạt rời đi, Hàn Thạc đã để lại cho cô ta biết phương pháp liên lạc với mình. Hàn Thạc cũng đem phương pháp này nói cho Ngải Mễ Lệ để nàng lưu ý giúp hắn nên bây giờ vừa nghe nói như vậy thì lập tức khẩn trương:

- Tốt lắm! Chúng ta hãy đi gặp Bối Lâm Đạt xem cô ta có chuyện gì cần tìm.

Hàn Thạc sóng vai cùng Ngải Mễ Lệ đi đến khu rừng cây hoang dã, chính là chỗ lần trước hắn từng giết chết hai tên lính của Sư Thứu quân đoàn. Mặc dù đã lưu lại hậu chiêu trên người Bối Lâm Đạt nhưng Hàn Thạc vẫn như cũ cẩn thận từng chút một. Khi đến nơi hắn tập trung sức chú ý nghe ngóng bốn phía, đề phòng Bối Lâm Đạt bày kế.

Đến khi vừa tiến vào bên trong rừng cây thì Hàn Thạc đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức khổng lồ ẩn nấp ở bên trong.

Lực lượng này rõ ràng không phải do Bối Lâm Đạt phát ra nên khiến cho hắn lập tức ngưng tụ thần thức, quay sang Ngải Mễ Lệ ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Cẩn thận một chút, bên trong có gì đó không bình thường.

Ngải Mễ Lệ gật đầu đáp khẽ:

- Đúng vậy, xem ra bên trong hẳn không chỉ có một mình Bối Lâm Đạt, chúng ta cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng để bị cô ta ám toán.

- Yên tâm đi! Nếu Bối Lâm Đạt thật sự dám đối phó với chúng ta, ta sẽ làm cho cô ta nuốt không trôi mà bỏ chạy. - Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra Lục Ma Phong rồi tiếp tục đi về hướng vào sâu trong rừng cây.

Đột nhiên, từ chỗ sâu trong rừng cây thình lình bắn nhanh ra một đạo lôi điện sáng chói mắt, uốn lượn như rồng trong không trung. Đạo lôi điện này phát ra ánh sáng đẹp mắt, chạy ngoằn nghoèo trông giống như một cánh tay tráng kiện, trên đường phóng tới đã làm cho mấy cây đại thụ ở bên cạnh phát ra tiếng “xèo xèo”, bốc khói mù mịt.

Hàn Thạc nhướng mày, Lục Ma Phong theo tâm ý thình lình xuất ra, “sưu” một tiếng, rồi phóng qua cây đại thụ chắn trên đường, trong nháy mắt hướng đạo lôi điện trước mặt giáp công.

Chỉ nghe những tiếng nổ “bùm bùm” liên tiếp vang lên, liền đó Hàn Thạc thong qua Lục Ma Phong có thể cảm ứng được đấu khí của một loại tà phái. Loại đấu khí này bên trong pha trộn lực lượng lôi điện nên có vẻ vô cùng cuồng bạo mãnh liệt khiến cho Lục Ma Phong mặc dù đã được Hàn Thạc trút thêm Ma Nguyên lực vào nhưng vẫn như cũ không thể chống đở được lâu. Sau khi giao tranh, Hàn Thạc rõ ràng cảm thấy không ổn nên nhanh chóng dùng tinh thần điều khiển Lục Ma Phong bay trở về trong lòng bàn tay.

- Kẻ nào? - Ngải Mễ Lệ lúc này cũng vô cùng thận trọng, tay cầm ma pháp trượng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đạo lôi điện đang bay lượn trên không trung, khẽ quát hỏi.

- Thiên Tai giáo hội Lôi điện ma kiếm sĩ Cường Ni. Ta chỉ là muốn thử xem các ngươi có đủ tư cách hợp tác với chúng ta hay không thôi! - Một giọng nói trầm đột nhiên từ chỗ sâu bên trong rừng rậm truyền đến.

Thanh âm này vang lên cùng lúc một người trung niên mặc khôi giáp màu đen, tóc quăn màu xám tro từ chỗ sâu trong rừng rậm đi ra cùng Bối Lâm Đạt. Người trung niên này có một vết thẹo xấu xí chạy dài từ mắt trái đến mũi làm cho hắn vốn đã có vẻ rất khó coi, thoạt nhìn lại càng thêm dữ tợn.

Hắn vừa xuất hiện, thanh âm vừa mới dứt thì thân hình liền lẹ làng bay đến chỗ luồng lôi điện đang bay lượn trên không trung. Trên cánh tay phải lông lá rậm rì của hắn thoáng chốc lóe ra đấu khí màu trắng ngà làm cho luồng lôi điện như phải chịu một lực hấp dẫn rất mạnh mẽ mà hạ xuống bên trong lòng bàn tay.

Đợi cho lôi điện tan đi, Hàn Thạc mới phát hiện đó là một thanh trường kiếm màu bạc nhỏ, dài. Trên mặt chuôi kiếm vẫn còn lưu lại một chút lôi điện chưa tiêu tan hết, nên thỉnh thoảng chợt lóe sáng lên một chút.

Đấu khí màu trắng ngà đã nói lên người này có thực lực Kiếm sư hoặc là Đại Địa kỵ sĩ. Với loại thực lực này lại kiêm tu thêm lôi điện hệ ma pháp nên khó trách người này mạnh mẽ đến như vậy, ngay cả Lục Ma Phong của mình va chạm với hắn cũng chẳng chiếm được một chút tiện nghi nào.

Bối Lâm Đạt mang mạng che mặt từ phía sau Lôi điện ma kiếm sĩ Cường Ni chậm rãi bước ra. Nàng ta khi tới trước mặt Hàn Thạc thì liền nói xin lỗi, sau đó mới nói với Cường Ni:

- Cường Ni thúc thúc, ta đã nói với người là thực lực bọn họ đủ tư cách hợp tác với chúng ta rồi mà, nếu không ta làm sao lại thất thủ được.

Cường Ni là người của Thiên Tai giáo hội, mặc dù trông thì có vẻ là người rất kiêu ngạo nhưng tựa hồ lại rất tôn trọng Bối Lâm Đạt, vừa nghe cô ta nói như vậy thì liền gật gật đầu, nói:

- Thực lực coi như thích hợp, nhưng việc hợp tác với bọn chúng có thể mang lại trợ giúp gì cho chúng ta. Sư Thứu quân đoàn trưởng Bác Bỉ A Tư Cơ là một gã Thiên Không kỵ sĩ, với thực lực của hắn thì hai người kia căn bản là không thể đối phó được. Cũng chỉ còn cách lợi dụng khôi lỗi thú của ngươi ngăn cản người ngoài để ta ra tay thì mới có cơ hội giết chết hắn.

Thấy người này kiêu ngạo như vậy, Ngải Mễ Lệ không nhịn được buột miệng:

- Bên trong Sư Thứu quân đoàn, ngoại trừ quân đoàn trường Bác Bỉ A Tư Cơ là một gã Thiên Không kỵ sĩ thì có năm Đại Địa kỵ sĩ khác đã đi theo hắn rất nhiều năm. Hơn nữa còn có sư phụ của Khắc Lạp Khắc là Gia Bố Lực Nhĩ vừa là đại kiếm sư vừa là song hệ ma đạo sư Thủy Hệ và Địa Hệ. Chỉ dựa vào thực lực như vậy, trừ phi Kiếm thánh hay Thánh ma đạo sư hoặc là Thánh kỵ sĩ đích thân động thủ, còn những người khác muốn một mình giết chết hắn thì căn bản chỉ là việc nằm mơ giữa ban ngày.

- Ha ha ha, ta thấy Cường Ni tiên sinh mặc dù là lôi điện ma kiếm sĩ có cấp bậc kiếm sư nhưng nếu chính thức chiến đấu chỉ với người của Bác Bỉ A Tư Cơ thì muốn chiến thắng cũng không không phải dễ dàng, chưa cần nói đến việc bên người hắn có người mạnh như thế đi theo. – Nàng nói thêm vẻ hơi giễu cợt.

Ai cũng có thể biết được về những người tùy tùng của Bác Bỉ A Tư Cơ, nhưng chưa chắc đã có thể biết được rõ ràng như tổ chức Ám Mạc về từng cao thủ bên người Bác Bỉ A Tư Cơ. Nên khi Khi Ngải Mễ Lệ kể ra một cách minh bạch, tường tận như vậy thì ngay cả một người vốn kiêu ngạo như Lôi điện ma kiếm sĩ Cường Ni cũng chợt nhăn nhúm hết cả mặt mày, rõ ràng là đã bị giật mình kinh sợ.

- Như vậy, các ngươi có thể trợ giúp cho chúng ta được những gì? – Trầm tư trong chốc lát, Cường Ni nhìn Ngải Mễ Lệ hỏi.

- Không cần biết các ngươi đối phó Bác Bỉ A Tư Cơ vì mục đích gì, ta chỉ muốn nói cho các ngươi ngàn vạn lần không được coi thường manh động. Nếu không thì chẳng những là các ngươi mà có lẽ ngay cả chúng ta cũng sẽ bị liên lụy. Giả như hai bên chúng ta có thể hợp tác, ta sẽ cung cấp cho các ngươi tư liệu về những người đi thân cận của Bác Bỉ A Tư Cơ, có thể trợ giúp các ngươi tìm hiểu được những nơi hắn vẫn hàng ngày lui tới, thậm chí có thể trợ giúp các ngươi trong một khoảng thời gian ngắn thu hút những người bảo vệ rời khỏi hắn để tạo cho các ngươi một thời cơ ám sát thích hợp.

Ngải Mễ Lệ mỉm cười đầy vẻ tự tin, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn nói cho Cường Ni biết Ám Mạc có thể làm được những việc này.

- Cường Ni thúc thúc, đó chính là những thứ chúng ta rất cần đó! - Bối Lâm Đạt ở bên cạnh lúc này đột nhiên cất tiếng nói vẻ hứng thú.

- Ta nghĩ các ngươi hẳn là người của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc phải không? - Cường Ni cũng không phải loại ngu ngốc, nói đên đây thì tất nhiên đoán ra được thân phận của Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ.

Ngải Mễ Lệ gật đầu, thản nhiên thừa nhận:

- Không sai, nếu chúng ta hợp tác hy vọng các ngươi giữ bí mật dùm.

- Hừ, các ngươi là những kẻ dối trá, khi còn lợi dụng được chúng ta thì sẽ cùng chúng ta hợp tác, một khi chuyện xong rồi thì liền sẽ trở mặt không nhận người, sử dụng tất cả mọi lực lượng chống lại giáo hội của chúng ta. - Cường Ni vừa nghe thấy Ngải Mễ Lệ nói như vậy thì liền nói giọng châm chọc, cực kỳ coi thường.

- Đã như vậy thì chuyện này tạm thời quyết định như vậy đã. Trong vòng thời gian hai ngày, chúng ta sẽ tìm kiếm một thời cơ ám sát thích hợp để báo cho các ngươi. Chờ khi chúng ta thu xếp xong xuôi thì sẽ thông báo cho các ngươi, các ngươi cũng có thể nhân cơ hội tìm thêm một số người hỗ trợ, nếu không thì việc muốn giết chết Bác Bỉ A Tư Cơ vẫn như cũ là không hiện thực.

Nhìn vẻ mặt của Cường Ni thì đoán được là người này mặc dù không thích những người phục vụ cho quốc gia nhưng mà dường như đã có thói quen lợi dụng lẫn nhau nên hẳn là cũng có ý hợp tác, bởi vậy Hàn Thạc kết thúc việc đàm phán hôm nay tại đây.

Xét đến thực lực mà Thiên Tai giáo hội đã thể hiện ra trước mắt thì việc muốn ám sát Bác Bỉ A Tư Cơ căn bản là không thể. Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ sở dĩ đồng ý hợp tác với bọn chúng, thật ra cũng không có kỳ vọng có thể giết chết Bác Bỉ A Tư Cơ mà chỉ hy vọng có điều kiện thừa dịp đại loạn lọt vào bên trong phủ đệ của Bác Bỉ A Tư Cơ tìm được những tư liệu mà bọn họ muốn lấy được, để sau đó lợi dụng năng lực của Ám Mạc lật đổ hắn.

- Được rồi, chuyện này hãy quyết định như vậy đi, hy vọng hai người các ngươi không cố giở thủ đoạn, nếu không các ngươi nhất định sẽ phải hối hận đấy. - Đến lúc này, Cường Ni mới nghiêm mặt đáp ứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio