Hàn Thạc sửng sốt, đứng ngây ra một hồi. Cặp mắt ngây ngốc hết nhìn tên cương thi chiến sĩ cao gầy rồi sau đó lại chuyển qua trên người của Tiểu Khô Lâu với Thổ Giáp Thi, cuối cùng ngạc nhiên hỏi:
- Người một nhà? Người của các ngươi?
Gật đầu vẻ nhất trí, Tiểu Khô Lâu với Thổ Giáp Thi thoạt nhìn có chút đắc ý. Đôi tay trống không của nó hướng về Hàn Thạc không ngừng ra dấu, liền đó một đoạn tin tức hỗn loạn giống như sóng điện từ truyền vào trong đầu hắn.
Một lúc sau, Hàn Thạc đem đoạn tin truyền tới sắp xếp lại, trong lòng khiếp sợ cực điểm, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai tiểu tử, kinh hô:
- Các ngươi nói vậy là sao? Là ở một thế giới khác, các ngươi có thủ hạ với thế lực của chính mình?
Cả hai tên gia hỏa đồng thời ưỡn ngực, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Thoạt nhìn giống như khà khà cười lớn gật đầu, hiển nhiên là Hàn Thạc đã nói trúng rồi.
Bên cạnh, Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc cũng đang chăm chú nhìn Hàn Thạc cùng hai sinh vật trao đổi. Nghe đến bây giờ cũng đại khái hiểu ra được vấn đề, nhịn không được phát ra “Ặc” một tiếng, biểu đạt sự kinh ngạc của hắn.
Hoàn hồn trở lại, Hàn Thạc vội vàng suy nghĩ một lúc, nhịn không được cười hà hà nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, các ngươi làm rất tốt!
Theo như sự nhận thức của Hàn Thạc về vong linh ma pháp hiện giờ, biết rằng nếu hắn không ngừng nâng cao bản lĩnh, thì có một ngày có thể trực tiếp vượt qua sự ước thúc của không gian. Có thể cùng Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp Thi đến với thế giới thần kỳ kia. Mặt khác, nếu như Hàn Thạc đạt đến cảnh giới vong linh thánh ma đạo sư, thậm chí có thể bố trí truyền tống pháp trận cỡ lớn, trực tiếp nối liền hai thế giới, tiến hành truyền tống binh lính. Nếu Tiểu Khô Lâu với Thổ Giáp Thi, ở một cái thế giới khác phát triển được thế lực cường đại. Đợi đến khi vong linh ma pháp của Hàn Thạc đạt đến cảnh giới nhất định, hoàn toàn có thể hỗ trợ qua lại, điều này khiến cho hắn vô cùng hưng phấn.
Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp Thi nghe Hàn Thạc khích lệ đều cảm thấy vui sướng. Tiểu Khô Lâu chỉ chỉ cương thi chiến sĩ mà hắn mang tới. Lại chỉ vào cái hố đất ở bên cạnh, ra hiệu cho Hàn Thạc sử dụng tên cương thi chiến sĩ này luyện chế thành Mộc Giáp Thi, có thể vận dụng được mộc chi nguyên khí.
Hàn Thạc mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Sau đó quay sang Tiểu Khô Lâu vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nó đem cương thi chiến sĩ cao gầy, nhảy xuống hố đất.
Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp Thi đồng thời đem cương thi chiến sĩ kia đến miệng hố rồi thả xuống bên cạnh. Sau đó Tiểu Khô Lâu ngẩng lên, nhìn chằm chặp vào tên cương thi chiến sĩ. Trong Tử ma nhãn quang mang màu tím không ngừng lóe sáng, dường như là truyền đạt mệnh lệnh gì đó cho tên cương thi chiến sĩ này.
Qua một hồi, Tiểu Khô Lâu nhón mũi chân, vỗ vỗ vai cương thi chiến sĩ. Bộ dáng trông rất tức cười, tựa như một tướng quân đang cổ vũ thuộc hạ, đại loại như là:
- Làm cho tốt vào.
Tên cương thi chiến sĩ này tựa hồ chỉ biết có phục tùng. Khi Tử ma nhãn hạ mệnh lệnh xong, nó liền vụng về gật đầu, giống như là hiểu ý Tiểu Khô Lâu. Sau đó chủ động nhảy xuống hố đất, ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt nhìn Hàn Thạc, đợi hành động tiếp theo của hắn.
Thấy mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, Hàn Thạc hít sâu một hơi. Thuần thục đem hai giọt bổn mệnh tinh huyết nhỏ vào thân thể cương thi chiến sĩ, tiếp theo phóng thích một cái ma pháp Hắc Ám Chi Ấn, hình thành nên một mối liên hệ sâu sắc với nó.
Sau đó, Hàn Thạc khoanh chân ngồi xuống, truyền đạt một mệnh lệnh cho Thổ Giáp Thi. Từ trong tay hắn đánh ra từng đạo ô quang, rơi vào cơ thể cương thi chiến sĩ đang nằm dưới hố.
Thổ Giáp Thi nhận được mệnh lệnh của Hàn Thạc liền nhảy xuống hố, cả người chìm vào trong đất giống như được hòa tan ra. Nhìn xuống, chỉ thấy một con rồng đất không ngừng uốn lượn qua lại. Bảy bảy bốn mươi chín cái hố đất nhanh chóng bị che đi biến thành bằng phẳng. Giống như chỗ đất này chưa hề bị ai đụng chạm tới.
Đợi đến khi những đạo ấn ký cuối cùng do Hàn Thạc đánh ra rơi xuống cơ thể tên cương thi chiến sĩ cao gầy kia, lập tức bùn đất ở xung quanh những cái hố giống như phải chịu một lực kéo vô hình cuộn lên. Trong nháy mắt liền đem thân hình cương thi chiến sĩ che kín. Sau đó, Thổ Giáp Thi tại từ dưới đất bay lên, hai tay phủi phủi, nét mặt ung dung.
- Mộc chi linh khí, thuận ngô chi mệnh, lập tức quy vị! - Hàn Thạc hai tay kết ấn, hét lớn một tiếng, một đoàn quang mang màu đen, hạ xuống chỗ cương thi chiến sĩ.
Đột nhiên, từ bảy bảy bốn mươi chín cái sơn động vốn đã bằng phẳng, liên tục mọc lên những sợi tơ xanh mướt giống như thảm cỏ rồi đan xen vào nhau như một cái lưới nhện. Ngay trung tâm của lưới nhện, chính là tên cương thi chiến sĩ cao gầy kia ẩn thân.
Trong khoảnh khắc, thổ nguyên khí dày đặc như là bị thảm cỏ xanh thu hút liên tiếp bay tới, toàn bộ hướng trung tâm cương thi kia hội tụ. Từ xa nhìn lại giống như là những con suối nhỏ đang đổ về sông lớn, làm cho người ta có một cảm nhận sâu sắc.
Ở ngoài xa có vài đám cỏ dại rậm rạp đang mọc rất xanh tươi, nhưng dưới quá trình đang diễn ra liền từ từ chuyển sang khô héo. Ngay cả một gốc cổ thụ to nhất, vốn có rễ cây quấn quýt dày đặc rất vững chắc. Nhưng tựa hồ bởi vì thổ nguyên khí mất đi, cũng từ từ phát sinh biến hóa mà mắt thường cũng nhìn ra được. Hết thảy, hết thảy đều bị tên cương thi chiến sĩ cao gầy nằm ở trung ương kia hấp nạp. Cuối cùng, toàn bộ cây cỏ ở xung quanh đều khô héo mà chết.
- Ồ, thực sự quá thần kỳ! Chủ nhân, người làm sao làm được? -Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc quan sát biến hóa to lớn ở xung quanh, nhịn không được mà kinh hô.
- Tất cả thực vật xung quanh mộc tuyệt chi địa, mấy năm nay hấp nạp thổ nguyên khí, đều phải từng chút nôn ra. Đợi một ngày Mộc Giáp Thi hình thành, cũng là ngày cành lá của bọn chúng khô héo rồi biến mất. Quy luật cạnh tranh mà, mỗi một sinh vật dưới một hoàn cảnh nhất định, đều là khôn sống dại chết, đây chính là số mệnh của chúng! - Hàn Thạc lãnh khốc nói.
Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thẳng Thổ Giáp Thi với Tiểu Khô Lâu, nói:
- Bây giờ nên làm cái gì?
- Không làm gì cả, chúng ta rời khỏi nơi này, đến nơi ở của Sâm Lâm cự ma một chuyến. Ở đây sẽ do Sâm Lâm cự ma chiến sĩ bảo vệ, hẳn là sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do càng về sau thì biến hóa của nơi này càng rõ ràng, vì vậy ta sẽ đi phân phó đám cự ma, để cho bọn chúng không cảm thấy bất ngờ.
- Đợi đến khi cương thi chiến sĩ kia hấp thu xong mộc nguyên khí và trở thành Mộc Giáp Thi, nó tự nhiên sẽ chủ động liên hệ với ta. Lúc đó ta tới đánh thức nó là được!-Hàn Thạc giải thích.
Cả đám rời khỏi phạm vi mộc tuyệt chi địa, đi thẳng tới thôn của Sâm Lâm Cự Ma. Mất thời gian nửa ngày thì tới thôn trang của chúng.
Khi Hàn Thạc cùng với Tiểu Khô Lâu tới, thôn trang của Sâm Lâm Cự Ma rộn ràng hẳn lên, không khí ồn ào như trong ngày lễ. Tiểu Khô Lâu là thủ hộ thần của chúng nên coi như là hóa thân của Đạt Đạt Lạp đại thần tại thế giới này. Còn về phía Hàn Thạc là do lần trước đã lãnh đạo cả bọn đánh cướp thành công, rồi sau đó còn hỗ trợ nhiều vật phẩm sinh hoạt, khiến cho đám Sâm Lâm Cự Ma này càng thêm tin cậy.
Lão mục sư của Sâm Lâm Cự Ma nói chuyện với đám người phía dưới xong liền chạy như bay đến trước mặt Hàn thạc và Tiểu Khô Lâu quỳ xuống lễ bái.
- Xin chào, các ngươi gần đây như thế nào? – Đợi cho lão mục sư đứng lên, Hàn Thạc mỉm cười hỏi.
- Nhờ sự chỉ đạo anh minh của ngài, mùa đông này chúng ta đã có đủ lương thực sinh hoạt. Trong thời tiết giá lạnh, không có thương nhân nào nguyện ý vượt qua U Ám sâm lâm, cho nên chúng ta đều ở tại thôn tu dưỡng, cũng không có ra ngoài săn thú!- Lão mục sư cung cung kính kính hồi đáp, thần sắc có vẻ thoải mái.
Hàn Thạc gật đầu, ôn hòa nói:
- Rất tốt, mùa đông này các ngươi cố gắng thao luyện cho tốt. Huấn luyện ra những chiến sĩ với mục sư mạnh mẽ hơn nữa, đợi mùa xuân năm sau có thể phát huy tác dụng to lớn!
- Chúng ta nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh sứ giả, đem bọn trẻ rèn luyện cho tốt! - Lão mục sư gật đầu cam đoan với Hàn Thạc.
- Ừm, trong khoảng thời gian này, ngươi phái thêm nhiều chiến sĩ tới bảo vệ tốt thánh địa. Đạt Đạt Lạp đại thần khả năng sẽ ở tại đó tu luyện một thời gian. Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tự tiện đi vào phạm vi thánh địa. Tất cả những dị tượng phát sinh tại thánh địa, đều là do Đạt Đạt Lạp đại thần làm ra, không cần phải kinh ngạc.
Hàn Thạc dặn dò kỹ bởi vì hắn biết khi Mộc Giáp Thi thành hình, nhất định sẽ xảy ra dị biến tại khu vực đó. Để phòng ngừa vạn nhất, không thể không nói trước, tránh cho lão mục sư bọn họ không rõ tình huống, làm loạn bố trí của Hàn Thạc.
- Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ dựa theo sự phân phó của sứ giả, đem khu vực đó bảo vệ nghiêm mật! - Lão mục sư không cần hỏi rõ nguyên nhân, nói ngay.
- Tốt lắm, nếu có chỉ thị gì quan trọng, ta có thể sẽ tự mình tới, cũng có khả năng sẽ kêu tên tiểu tử kia truyền đạt. Ha ha, ta nghĩ ngươi nhất định biết hắn là ai chứ? - Hàn Thạc mỉm cười, chỉ chỉ Cát Nhĩ Bá Đặc ở kế bên.
- Đương nhiên, đây là Hắc Long tiên sinh cường đại, là người hầu khiêm tốn của sứ giả! - Chuyến đi lần trước tới địa hạ thế giới, lão mục sư cùng ở một chỗ với Hàn Thạc. Về việc con Hắc Long khuất phục rồi đặt khế ước với Hàn Thạc, lão được tận mắt nhìn thấy, vì vậy đương nhiên biết rõ lai lịch của Hắc Long.
Dặn dò mọi chuyện xong, bọn chúng cũng đều đã hiểu rõ nhiệm vụ, Hàn Thạc cũng không nói thêm gì nữa, từ thôn làng Sâm Lâm Cự Ma rời đi. Đem Tiểu Khô Lâu, Thổ GIáp Thi cùng đưa về chỗ cũ, sau đó cưỡi Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc, tiến thẳng vào nơi sâu thẳm của U Ám sâm lâm.
Ở trong sâu thẳm của U Ám sâm lâm, có những chủng tộc thần bí tồn tại phi thường cường đại. Đương nhiên cũng có những ma thú càng hung mãnh hơn. Ngoài ra còn có những thực vật thần kỳ và cả thiên tài dị bảo trong truyền thuyết.
Hàn Thạc định luyện chế ra đan dược, cho nên muốn vào nơi sâu hơn của U Ám sâm lâm thử vận may, xem xem có thể tìm thấy một chút linh thảo thần kỳ nào hay không. Tất cả đều vì bổ sung căn cơ cho chính mình.
Cưỡi Hắc Long bay lượn một thời gian vẫn chưa phát hiện ra gì. Đột nhiên, Cát Nhĩ Bá Đặc chủ động đem Hàn Thạc thả xuống, không thể ngờ trong lòng còn sợ hãi la lên:
- U Ám sâm lâm này thực sự có điểm không phù hợp. Vừa rồi ta đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, giống như là có vật gì đem ta làm con mồi, rất khó tin được a!
- Cảm giác của ngươi là chính xác! Vừa rồi ta cũng phát giác có một khí tức phi thường cường đại, tập trung trên người bọn ta. Chỉ là ta không thể biết nó rốt cuộc đến từ nơi nào. Xem ra U Ám sâm lâm quả là thần bí vô cùng, chúng ta có lẽ không nên bay, tránh trêu chọc sự chú ý của những sinh vật cường đại!
Khi Hàn Thạc cảm giác được khí tức cường đại này, lập tức phóng ra ba Âm Ma dò xét bốn bề. Song khí tức đó đến từ nơi nào, Hàn Thạc cũng chẳng có biện pháp phân biệt ra. Ba Âm Ma dò xét một vòng cũng không phát hiện bất cứ điều gì dị thường. Điều này không những chẳng làm cho Hàn Thạc yên lòng, ngược lại càng khiến cho hắn thêm thận trọng.
Rất kỳ lạ, trong nơi sâu thẳm của U Ám sâm lâm, dường như không phải chịu ảnh hưởng của mùa đông lạnh lẽo. Những tia gió lạnh thấm vào thân thể hai người không ngờ rằng không còn sót lại chút gì, nhiệt độ cũng từ từ tăng cao. Khung cảnh nơi đây cũng có điểm tương đồng với chỗ của mộc tuyệt chi địa. Cổ thụ rậm rạp xanh tươi che kín bầu trời, một con suối nước chảy cuồn cuộn. Vài hồ nước nóng hình thành ở xung quanh, sương trắng bốc lên phất phơ.
Nhờ vào sự quan sát của Âm Ma, Hàn Thạc nhìn thấy trên đường đủ các loại ma thú đẳng cấp cao hung mãnh không ngừng xuất hiện. Ưng thân nữ yêu, thâm thủy độc mãng, hàn sương phi ưng, hạt vĩ sư, hết thảy đều là những loại đẳng cấp cao ma thú khó gặp, liên tiếp xuất hiện trong tầm mắt Âm Ma. Có lúc thậm chí không phải một hay hai con.
Những loại ma thú đẳng cấp cao này, bình thường ở bên ngoài U Ám sâm lâm rất khó gặp. Thường thường một khoảng khu vực lớn, cũng vẻn vẹn chỉ có một con đẳng cấp cao ma thú. Bình thường mạo hiểm giả gặp phải đều hoảng sợ tránh né, sợ bị bọn chúng tập kích đến.
Bất quá trong sâu của U Ám sâm lâm, bọn chúng lại trở thành những thứ phổ thông, không có hiếm như ở bìa rừng. Trong một số vị trí đặc thù, còn sinh trưởng rất nhiều hoa lá kỳ dị mà Hàn Thạc chưa từng nghe, chưa gặp qua bao giờ. Trên những thực vật này trổ ra những nụ hoa thật lớn.
Lúc này, Hàn Thạc thông qua Âm Ma nhìn thấy một con phong nhận ma lang. Con vật này lúc vượt qua một cái nụ hoa thì bất thình lình bị nụ hoa khổng lồ này vặn vẹo thần kỳ, nháy mắt đem thân thể phong nhận ma lang hút vào giữa nhị hoa. Còn rễ cây to khỏe của nó giống như cái cần cổ nhồm nhoàm ăn thịt và uống máu con vật. Nháy mắt đã đem phong nhận ma lang tiêu hóa, ngay cả xương cốt đều không nhả ra.
Còn có một ít thực vật kỳ dị, cành lá xoắn xuýt như bàn tay người, dường như có sát thương lực kinh khủng. Một khi có ma thú đến gần bọn chúng, sẽ bị cành lá trói chặt cho đến khi nghẹt thở.
- Đi sát theo ta, cẩn thận một chút! Bên trong U Ám sâm lâm, quả nhiên khắp nơi đều là nguy hiểm, khó trách Đặc Lan Khắc Tư vẫn dặn dò ta, càng đi vào sâu tuy thu hoạch càng lớn, nhưng cũng sẽ mất mạng lúc nào không biết!- Hàn Thạc cẩn thận đi tiếp, miệng tỉnh táo nói với Cát Nhĩ Bá Đặc.
Nói chưa dứt lời, chính bản thân hắn lại giống như không đủ tỉnh táo. Thân thể “Sưu” một tiếng bắn thẳng ra. Vẻ mặt mừng như điên lao tới một vật vừa phát hiện.