Đại Ma Vương

chương 240: kỳ địa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đạo hồng quang bay vụt ra, chính là hỏa hệ đại ma đạo sư Mã Tác rốt cuộc cũng đã đào thoát. Bà ta thở hổn hển, nhìn bầu trời một cách khó nhọc, lông mày nhíu lại, nét mặt già nua vẻ suy sụp. Cặp mắt đảo quanh muốn xem tình hình bên trong sơn cốc thế nào.

Sơn cốc lúc này nhìn cực kỳ tiêu điều. Bị bốn đại quái vật giày xéo một trận, phong cảnh tú lệ đầy hoa tươi trải rộng của nó đã bị phá hủy hoàn toàn. Những kẽ nứt rải rác trên mặt đất, trong đó dung nham tuôn trào như suối, đang chảy xuống những chỗ đất mấp mô, liệt hỏa hừng hực tỏa ra thiêu đốt bầu không khí.

Mã Tác dò xét một vòng, không thấy Hoàng Kim long, Độc nhãn cự nhân, Ngân sắc cự viên liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó phát hiện thấy hai người Hàn Thạc và Tô Phỉ đang đứng ở đằng xa lạnh lùng nhìn mình, trên mặt bà miễn cưỡng nở ra một nụ cười khó coi, ngượng nghịu giải thích:

- Chúc mừng hai vị trọng hoạch tân sinh. Vừa rồi là tình huống đặc biệt, mong các người có thể tha thứ, ta cũng là vì bất đắc dĩ.

Tô Phỉ cười vẻ khinh bỉ, cũng không nói thêm một câu nào, nhìn lên bầu trời nói với Hàn Thạc:

- Chúng ta đi thôi, nói với người như thế này chẳng có gì là hay cả!

- Ừ, ta cũng nghĩ như vậy - Hàn Thạc phụ họa Tô Phỉ, lạnh lùng nhìn Mã Tác ở đằng xa một cái. Một luồng hung sát chi khí tự nhiên thoát ra, nhưng cũng không có động thủ, mà đi trước một bước bay ra bên ngoài cốc.

Tô Phỉ ngâm xướng một đoạn chú ngữ triệu hoán kỳ dị, liền đó một con phi mã xinh đẹp xuất hiện giữa sơn cốc đang nóng rực rồi đem nàng tự nhiên bay lên.

Hỏa vân dày đặc trên bầu trời sơn cốc. Mất đi lực lượng khống chế kinh khủng của Hỏa diễm lĩnh chủ, từng đám hỏa vân dần dần tiêu tán. Ngọn lửa ở dưới sơn cốc cũng được từ từ dập tắt nhờ những cơn gió từ trên cao thổi xuống.

Hỏa Giáp Thi thành hình tuyệt đối không phải ngày một ngày ngày hai, mà là cả một quá trình chậm chạp. Từ quan sát của âm ma, Hỏa diễm lĩnh chủ đối với sinh mạng ẩn chứa bên trong hỏa liên hoa chẳng những không hề có một chút ác ý, mà còn coi như là hài tử, cẩn thận bảo vệ. Sự an toàn của Hỏa Giáp Thi nhất định là không có vấn đề gì.

Đợi khi Hỏa Giáp Thi thu nạp đủ lực lượng, nhất định từ bên trong hỏa liên hoa đi ra. Đến lúc đó một vùng hỏa tuyệt chi địa này cũng giống như hỏa chi quốc độ của nó. Nhờ vào sự liên lạc với Hỏa Giáp Thi, chung quanh hỏa tuyệt chi địa sẽ hình thành nên rất nhiều hỏa hệ linh thạch, Hàn Thạc có thể thông qua Hỏa Giáp Thi thu dọn hết, nên bây giờ cũng không cần phải vội vàng.

Lúc Hàn Thạc phi ra ngoài thì Tô Phỉ cũng cưỡi con phi mã xinh đẹp không nhanh không chậm đi sau hắn biến mất khỏi sơn cốc.

Mã Tác trơ mắt nhìn Tô Phỉ cùng Hàn Thạc rời đi, vẻ mặt âm tình bất định nhưng cũng không có bất luận cử động gì. Đợi đến khi hai người biến mất, bà ta mới nhìn hỏa vân trên bầu trời tản mát rồi dùng Phiêu phù thuật nhanh chóng bay lên.

Vừa ly khai sơn cốc, tâm thần Hàn Thạc lập tức khơi thông với Cát Nhĩ Bá Đặc, còn Tiểu Khô Lâu sớm đã bị đưa về dị giới. Mấy con âm ma ở chỗ hỏa hồ cũng bay lên từ khẽ hở trên mặt đất rồi nhanh chóng hội tụ lại.

Khi âm ma quay trở lại bên người thì Hàn Thạc cũng đã cảm ứng được vị trí của Cát Nhĩ Bá Đặc. Nữ kỵ sĩ Tô Phỉ ở phía sau chậm rãi đi theo, đôi mắt xinh đẹp nhìn sững vào người hắn, ánh mắt lấp lánh không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đối với Tô Phỉ, Hàn Thạc thấy có chút hảo cảm. Khi hắn bay lên hỏa liên hoa rồi giả vờ bị thương, Tô Phỉ còn khuyên bảo Mã Tác đang do dự không quyết, để cho Hàn Thạc tiến vào kết giới. Sau đó Tô Phỉ còn không hiềm hai chân hắn có mùi khó chịu, giúp đỡ để đứng lên.

Biểu hiện thiện lương của nàng thực sự đã làm cho Hàn Thạc thấy cảm động. Nên sau khi Mã Tác buông bỏ kết giới, Hàn Thạc lập tức đem hộ thân cương tráo của mình bao phủ lấy Tô Phỉ, hao phí nhiều ma nguyên lực để bảo vệ nàng.

- Ta nghĩ, chúng ta hẳn là nên phân khai. - Vẫn im lặng đi sau Hàn Thạc, được một đoạn, rốt cục Tô Phỉ cũng mở miệng.

Xoay người, Hàn Thạc nhìn thật sâu Tô Phỉ cười rạng rỡ:

- Ngươi thật là một kỵ sĩ lương thiện! Ta thật cao hứng được quen biết ngươi.

Tới lúc sắp phân khai, Tô Phỉ cũng tương tự đột nhiên có hứng thú nhìn chằm chằm Hàn Thạc, giống như muốn đem toàn bộ hình dáng hắn ghi tạc lại trong lòng, một lát sau mới thản nhiên nói:

- Bố Lai Ân, nếu ngươi có rảnh tới đế quốc tạp Tây du ngoạn, ta sẽ làm hướng dẫn cho.

- Ồ - Hàn Thạc cảm thấy vui vẻ, sau đó hỏi một cách hứng thú: - Ta làm cách nào để tìm được ngươi?

Trừng mắt nhìn Hàn Thạc một cái, Tô Phỉ nói:

- Ngươi chẳng nhẽ thật sự vừa mới xuất đạo ư? Không ngờ là ngay cả ta là ai cũng không biết?

Hàn Thạc lắc đầu, cười nói:

- Ngươi hẳn là rất có danh tiếng?

- Tạp Tây đế quốc thánh kỵ sĩ Tác La là phụ thân ta! Kỵ sĩ cưỡi phi mã tại đế quốc Tạp Tây cũng chỉ có một người là ta. Chỉ cần ngươi tới đế quốc Tạp Tây nói là nhất định có thể tìm được ta. Gặp lại sau nhé, kẻ vô lại thú vị!- Tô Phỉ lưu lại những tiếng cười khanh khách như chuông ngân, cưỡi phi mã rời đi theo hướng khác. Nàng giống như tiểu tiên nữ bay về phía chân trời, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Không thể ngờ là nữ nhi của Thánh kỵ sĩ! Hàn Thạc trong lòng kinh hãi, lúc này mới chính thức để ý thân phận của Tô Phỉ. Hắn thực sự không nghĩ tới nàng xuất thân gia đình giàu có, có phụ thân thực lực kinh khủng như vậy.

Tại Kỳ Áo đại lục lúc này, chỉ có đỉnh phong cường giả mới có thêm từ “Thánh” trong chức nghiệp. Vô luận là Thánh ma đạo sư hay là Kiếm thánh hoặc Thánh kỵ sĩ đều được công nhận là những nhân vật tối cường giả. Những kẻ này bất luận là tại quốc gia nào đều có địa vị hiển hách, được dân chúng cả nước kính ngưỡng.

Nhân vật có thực lực kinh khủng như vậy, chỉ một cá nhân thậm chí có thể thay đổi được một hồi thắng bại trong chiến tranh, là thần bảo hộ của một quốc gia. Ngay cả quốc vương cũng phải cẩn thận đối đãi, phụ thân của Tô Phỉ không ngờ lại là một Thánh kỵ sĩ. Khó trách nàng lại tự tin như vậy, nên khi Hàn Thạc tỏ vẻ không biết liền trợn tròn mắt nhìn hắn.

Bất quá, truyền thuyết còn có một loại tồn tại vượt qua giới hạn “Thánh”, chính là “Thần”, còn những người tiếp cận với sự tồn tại của thần được coi là bán thần.

Bọn họ là biểu hiện cho cực hạn trong những chức nghiệp. Phải cả trăm ngàn năm mới phượng mao lân giác xuất hiện một người, được xưng là pháp thần, kiếm thần hay thần kỵ sĩ. Những tồn tại của bán thần này có lực lượng hủy thiên diệt địa, lực lượng có thể so với thần. Nếu bọn họ cố gắng tự mình từng bước từng bước đột phá giới hạn của bản thân, thì lúc đó khả dĩ cởi bỏ xiềng xích trở thành thần minh chân chính.

Đáng tiếc Kỳ Áo đại lục bây giờ không có xuất hiện Thần trong truyền thuyết, chỉ có nhân vật đẳng cấp Thánh, đó chính là đỉnh phong cường giả trên đại lục.

Tô Phỉ cưỡi phi mã phiêu nhiên rời đi, Hàn Thạc cũng là đối với thân phận của Tô Phỉ có chút sợ hãi than vãn. Sau đó căn cứ vào liên hệ với Cát Nhĩ Bá Đặc, hướng về phương hướng của hắn mà bay đi.

Trên đường phi hành, Hàn Thạc thấy khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau kịch liệt. Dấu chân to lớn rộng hai thước rõ ràng là đến từ Độc nhãn cự nhân. Những cây cổ thụ cao lớn xung quanh nhất loạt đứt gãy rồi ngã xuống, những ngọn núi nhỏ đều lưu lại dấu ấn oanh kích.

Chỉ nhìn vài lần, Hàn Thạc dám chắc là do Độc nhãn cự nhân và Hoàng kim long. Nhất định bọn chúng vừa đánh vừa rời khỏi sơn cốc, Cát Nhĩ Bá Đặc khẳng định là lén lút theo đuôi hai con quái vật này.

Đến lúc này Cát Nhĩ Bá Đặc vẫn theo sau hai sinh vật cường đại. Hàn Thạc có thể cảm giác được hắn không ngừng di chuyển vị trí. Không cần nhìn kỹ cảnh vật xung quanh, Hàn Thạc thông qua liên hệ với Cát Nhĩ Bá Đặc, toàn lực ngự khởi Ma động cửu thiên thuật. Thân hình như một đạo cầu vồng đuổi theo hướng của hắc long.

Lúc trước bên trong sơn cốc toàn là biển lửa, sau khi rời đi thì mới phát hiện bên ngoài đêm đã khuya. Bầu trời ánh sao lấp lánh, ánh trăng dịu nhẹ, như làn nước dịu dàng bao trùm xuống mặt đất. Đáng tiếc, cảnh vật dọc đường đi đã bị hai sinh vật cường đại phá hoại, mất đi vẻ xinh đẹp động lòng người.

Hàn Thạc toàn lực phi hành một lúc thì từ xa nghe thấy những tiếng động kinh hồn, giống như sơn băng địa liệt. Mặt đất phát ra nhưng thanh âm run rẩy cực lớn, khoảng cách với hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc cũng đã dần dần gần lại.

Vốn Hàn Thạc phi hành cực nhanh tưởng rằng nhanh chóng có thể thấy được Cát Nhĩ Bá Đặc. Đột nhiên, tiếng động ầm ầm ở xa cũng chợt biến mất. Ngay cả liên hệ cùng với Cát Nhĩ Bá Đặc cũng bị cắt đứt, mặc cho Hàn Thạc dùng cách nào cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Hàn Thạc kinh hãi, không rõ đột nhiên xảy ra sự tình gì, bị biến cố xuất hiện này làm cho ngây ngốc. Sau đó hắn lại lần nữa tăng tốc độ nhanh chóng bay tới vị trí vừa mới cảm ứng được của Cát Nhĩ Bá Đặc

Tốc độ giống như lưu tinh cản nguyệt, chỉ trong vài phút Hàn Thạc đã tới hiện trường. Chung quanh toàn là dấu tích của hai đại quái vật đánh nhau, ở phía trước là một khu vực rộng lớn bị hắc vụ bao phủ.

Khu vực này chiếm diện tích cực lớn, Hàn Thạc dừng lại trên cao ngưng trọng nhìn xuống dưới, phát hiện hắc vụ bao trùm phương viên mười dặm. Ánh trăng hoàn toàn bị sương đen che phủ căn bản không thể chiếu rọi vào, Hàn Thạc thông qua nhãn lực sắc bén cũng không thể nhìn thấy cái gì.

Một luồng sát khí tà ác nồng đậm bao trùm toàn bộ khu vực bên trong, dường như là ẩn chứa một điều gì đó hung hiểm kinh khủng. Hàn Thạc cũng không cảm ứng được bất kỳ sự tồn tại của sinh linh nào, dường như là hoàn toàn bị hắc vụ dầy đặc cản trở.

Dừng lại ở trên cao trong chốc lát, Hàn Thạc phóng xuất một âm ma hướng tới khu vực bên dưới. Âm ma vô ảnh vô hình từ từ hạ xuống, tới khu vực vực hắc vụ bao trùm thì vèo một cái chui vào.

Đột nhiên, liên hệ của Hàn Thạc và âm ma hoàn toàn bị cắt đứt. Âm ma rơi vào trong hắc vụ này nháy mắt đã không thấy tung tích khiến hắn không cách nào cảm ứng được vị trí của nó.

Tới lúc này Hàn Thạc thực sự cảm thấy giật mình. Liên hệ của hắn và Cát Nhĩ Bá Đặc là lực lượng khế ước, bị khu vực kia cản trở thì cũng không nói làm gì, nhưng mà ba âm ma là thông qua bổn mệnh tinh huyết luyện hóa mà thành. Vậy mà tiến vào giữa khu vực đó cũng mất tung tích, điều này thật có chút đáng sợ.

Phạm vi mười dặm phía dưới này hoàn toàn bị hắc vụ dầy đặc che phủ, căn bản không thấy rõ được tình huống gì. Hàn Thạc chỉ có thể cảm thấy bên trong tràn ngập sát khí tà ác, dám chắc bên trong tuyệt đối không đơn giản.

- U Ám sâm lâm bên trong quả nhiên tràn ngập thần kỳ, không thể ngờ lại có nơi kỳ dị như thế này. Xem chừng nếu muốn làm rõ được đó là cái hiện trạng gì, không thể không đi vào để xem thử. - Hàn Thạc nhìn khu vực phía dưới, lẩm bẩm nói một câu. Sau đó thôi động Ma Nguyên lực trong cơ thể, hình thành một hộ thân cương tráo bao quanh người, từ từ hạ xuống bên dưới. Khi Hàn Thạc tới gần chỗ hắc vụ, các loại tâm trạng ai oán, bạo nộ, sợ hãi điên cuồng đột nhiên đánh mạnh vào trong não hắn, giống như là một loại lực lượng cố gắng xâm hại để làm cho đối phương mất đi bản ngã vậy.

Bất quá, cảnh giới Thị huyết của Hàn Thạc đã trải qua hai lần giết chóc. Hung sát chi khí lượn lờ quanh thân thể đã quen hấp thu đủ loại tâm trạng trái ngược của người chết, nỗi sợ hãi điên cuồng này xâm nhập chẳng gây một chút ảnh hưởng nào, vẻ mặt vẫn tỉnh táo như trước.

- Thật là có chút ý tứ - Hàn Thạc cảm nhận các loại tâm trạng này điên cuồng xâm nhập vào trong não, không khỏi cảm thấy kinh ngạc lẩm bẩm, thân thể bỗng nhiên trầm xuống, rơi thẳng xuống khu vực đó.

Trong chớp mắt, sự liên hệ với Cát Nhĩ Bá Đặc và âm ma lại được nối lại. Xem ra hắc vụ này chỉ cản trở ở bên ngoài, còn sự liên hệ ở bên trong vẫn có thể liên lạc được.

Cũng không có vội vã liên hệ với Cát Nhĩ Bá Đặc đang di chuyển, ngược lại mục quang của Hàn Thạc nhìn bốn phía xung quanh, đem tình trạng của cả khu vực này án chiếu vào trong đầu. Hắn cẩn thận như vậy, để nếu phát sinh điều gì nguy hiểm còn lập tức làm ra quyết định chính xác.

Hắc vụ dày đặc khiến cho thị lực của Hàn Thạc bị ảnh hưởng, chỉ có thể thấy được mười thước chung quanh mình. Trong U Ám sâm lâm, thực vật um tùm, khu vực bị hắc vụ bao trùm này có thể xem như là một nơi đặc thù. Mười dặm xung quanh này không hề có bất luận một gốc cây nào, toàn bộ đều là các loại quái thạch màu sắc xám xịt.

Dưới chân Hàn Thạc có một dòng suối nhỏ xanh biếc đang chảy, khe suối chảy không hề tiếng động nào, cũng không hề có bất luận con cá nào bơi. Nhìn lên bầu trời, hắc vụ bao trùm hết thảy, không thấy một chút ánh sáng nào, cả không gian âm u tràn đầy tử khí.

- A!

Hàn Thạc đột nhiên kinh hô một tiếng. Qua quan sát của âm ma, hắn nhìn thấy được một bia đá kỳ dị. Trên bia đá sừng sững đó còn khắc một ít chữ, khiến Hàn Thạc quyết định tới xem thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio