Trường ác mộng kéo dài như bất tận cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Vùng đất cấm dần dần trở lại yên tĩnh, ánh dương lại rực rỡ sáng chói chang trên bầu trời chứng tỏ cấm chế suốt năm trăm năm rốt cục đã bị phá vỡ. Mọi vật ở đây lại hiện ra dưới ánh mặt trời.
- A! Ánh sáng, là ánh sáng mặt trời! - Hoàng Kim Long toàn thân bầm dập thương tích, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên không trung, cảm thụ lân giáp được ánh nắng chiếu vào ấm áp, cảm xúc dâng trào cảm khái thốt lên.
Trong khi đang cảm khái như vậy thì một vài loại năng lực đã bị mất đi từ lúc tiến vào vùng đất cấm lại chầm chậm tràn vào cái thân hình khổng lồ của gã. Đang nằm sõng sượt trên mặt đất, thân hình gã lại từ từ bay lên từng tý từng tý một, khả năng phi hành của long tộc cuối cùng đã phục hồi.
- Lực lượng cấm chế toàn bộ vùng đất cấm đã biến mất, chúng ta được cứu rồi! - Độc Nhãn Cự Nhân hướng con mắt độc nhất về phía mặt trời, thân hình đầy thương tích vẫn nằm dài trên mặt đất. Bất quá tuy bộ dáng còn thể hiện vẻ uể oải, nhưng gương mặt xanh mét đã tràn ngập niềm hân hoan qua một lần đại nạn không chết.
Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc đứng ở bên cạnh lắc lắc cái đầu to tướng, nước mắt đẫm ướt cả hai mắt tựa như những giọt mưa xuân bị thổi bay lất phất trong không gian, thân hình khổng lồ vụt lên trên không, tức tốc bay về phía Hàn Thạc, lẩm bẩm nói một mình:
- Ta chỉ biết, chỉ biết là chủ nhân sẽ không thể nào giết chết đi người hầu trung thành nhất của người được!
Hàn Thạc vào lúc này tình trạng cực kỳ thảm hại. Xương cốt tay phải cứng rắn như sắt thép đã bị tay trái của chính hắn đánh trúng một đòn làm gãy, kinh mạch nơi cổ và hai cánh tay bị phá vỡ. Toàn thân máu chảy ròng ròng đang nằm trong vũng máu, miệng không ngừng thở hổn hển.
- Đồ ngốc, nếu không phải ta sớm hồi tỉnh thì vừa rồi dù ngươi có chín cái mạng cũng nhất định chết chắc!. - Hàn Thạc toàn thân vô lực, cất tiếng mắng Cát Nhĩ Bá Đặc. Hắn vừa nói thì máu trong mồm liền theo khoé miệng trào ra, tuy nhiên bản thân lại không cảm thấy gì cả, đôi mắt đã tỉnh táo trở lại mang theo vài tia cảm động ấm áp.
Khi lực lượng kỳ dị cấm chế toàn bộ vùng đất cấm tiêu tan đi, Cát Nhĩ Bá Đặc cảm ứng lại được những loại năng lực quen thuộc. Hắn vừa tiến tới gần bên Hàn Thạc vừa chậm rãi hoá hình. Đến khi đến đứng trước mặt Hàn Thạc thì đã biến thành một người có bộ dạng gầy gò tiều tuỵ. Trải qua một kiếp nạn, khí chất Cát Nhĩ Bá Đặc đã ngấm ngầm phát sinh đôi chút biến hoá.
- A a, người trước tiên hãy khôi phục thân thể đi! - Quay lưng về phía Hàn Thạc, Cát Nhĩ Bá Đặc trước hết lau đi vệt nước mắt ướt đẫm trên mặt rồi nhẹ nhàng đi tới gần, cười cười đỡ thân hình mềm nhũn của chủ nhân đưa vào tư thế ngồi xếp bằng, sau đó yên lặng đứng bên cạnh.
Hàn Thạc ngâm xướng một câu chú ngữ Vong Linh ma pháp. Liền đó, Tiểu Khô Lâu toàn thân ngọc cốt trắng tinh cùng Thổ Giáp thi cứng đầu cứng cổ đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hai tên này vừa xuất hiện trước mặt Hàn Thạc thì ánh mắt đều chằm chằm vào thân hình hắn. Đến khi phát hiện toàn thân Hàn Thạc thật thê thảm, máu tươi đầm đìa khắp người thì cả hai liền lao đến, lo lắng đưa bàn tay to lớn vuốt vuốt người chủ nhân tựa như muốn làm cho máu huyết trên người Hàn Thạc thông qua miệng vết thương quay trở lại trong cơ thể.
Ma nhãn màu tím của Tiểu Khô Lâu và đồng tử màu vàng của Thổ Giáp thi đều tràn ngập vẻ hoảng hốt lo sợ. Trong lúc cuống quýt lên như vậy cũng đã khoa chân múa tay diễn tả một ý tứ gì đó, chứng tỏ cả hai đều có linh tính:
- Tốt rồi, tốt rồi! Với mức độ cường đại hiện nay của thân thể ta, cái loại thương thế này tuyệt đối không thể đoạt mệnh ta được, các ngươi không phải lo lắng!. - Qua vẻ lo lắng cùng những điệu khoa chân múa tay diễn tả của hai tên gia hỏa này, Hàn Thạc có thể cảm nhận được một chút ý tứ. Mặc dù cái cách chúng muốn đem máu từ vết thương trả lại vào trong người hắn ấu trĩ đến tức cười nhưng Hàn Thạc trông thấy thì trong lòng lại thấy ấm áp.
Đột nhiên, Tiểu Khô Lâu bay vụt lên cao. Trong nháy mắt đã múa tít thanh cốt đao trong tay, còn bảy thanh cốt thứ thì huy vũ xung quanh người. Một luồng sát ý với khí tức tà ác lạnh lùng vô nhân tính từ thân nó lan toả ra chung quanh, bảy thanh cốt thứ như bảy đạo huyết quang nhắm thẳng vào Độc Nhãn Cự Nhân và Hoàng Kim Long đâm tới.
Đồng thời, Thổ Giáp thi vốn đang ở bên trái Hàn Thạc tựa như nước ngấm vào lòng đất. Một trận núi rung đất chuyển truyền ra từ chỗ sâu trong lòng đất phía dưới Độc Nhãn Cự Nhân và Hoàng Kim Long rồi những trụ đất nhọn hoắt từ dưới đất trồi lên. Độc Nhãn Cự Nhân đang đứng trên mặt đất là kẻ đầu tiên chịu ảnh hưởng, phải tránh né đến luống cuống cả chân tay.
Khi Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi đột ngột xuất hiện đứng ở hai bên Hàn Thạc, Độc Nhãn Cự Nhân và Hoàng Kim Long chỉ lơ đãng liếc mắt qua một lần, căn bản không để những Vong Linh sinh vật cấp thấp này vào mắt. Tuy nhiên, đến khi hai tên hạ đẳng này bắt đầu động thủ, sức uy hiếp và lực công phá chúng phát ra lại khiến cho hai sinh vật khổng lồ kia phải trợn mắt há hốc mồm, chừng như không dám tin những gì mình đang chứng kiến lại là sự thật.
Động tác của Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi rất nhanh nhẹn, tấn công liên tục như tia chớp mà hỏa thạch (đá lửa) phát ra. Đến khi Hàn Thạc kịp phản ứng thì đòn tấn công của hai tên này đã đánh tới chỗ hai kẻ mình đầy thương tích là Độc Nhãn Cự Nhân và Hoàng Kim Long.
- Xuẩn long đáng chết, chẳng lẽ ngươi muốn xem náo nhiệt sao? Chúng ta vừa mới trợ giúp các ngươi đấy! - Hoàng Kim Long phát hoảng lên, kinh hoàng tránh né huyết quang công kích, không nhịn được lớn tiếng gào lên.
Độc Nhãn Cự Nhân và Hoàng Kim Long mặc dù mặc dù có thể sử dụng lực lượng đã khôi phục lại, nhưng thân thể sau những thương tổn liên tiếp đã trở nên yếu ớt gần như không còn chút khí lực nào. Hơn nữa, Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi tuy thân hình bé nhỏ nhưng lại tạo nên sức uy hiếp thật là kinh khủng.
- Ấy... Chủ nhân tôn quý của ta, đúng là hai vị này vừa rồi có trợ giúp chúng ta, ta nghĩ họ không có ác ý gì đâu! - Cát Nhĩ Bá Đặc nghe Hoàng Kim Long gào thét, nghĩ tới chút giao tình lúc trước khi ba người liên thủ chống đỡ lại Hàn Thạc, không đành lòng bèn lên tiếng khuyên nhủ.
- Hoá ra là như vậy. Hai ngươi hãy quay lại đi!.
Hàn Thạc thản nhiên gật gật đầu, quay sang gọi Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi quay trở lại.
Hai kẻ lỗ mãng Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi kia vừa nghe được mệnh lệnh của Hàn Thạc thì lập tức thu hồi công kích mà bọn chúng hợp lực đánh ra. Trong thoáng chốc, bảy thanh cốt đao như bảy luồng huyết quang bay một vòng rồi quay trở lại trên lưng Tiểu Khô Lâu. Những chiếc trụ đất nhọn vốn xuyên đất phá đá mà lên, giờ từng chiếc một lại lặn biến xuống đất một cách kỳ lạ làm mặt đất một lần nữa trở lại bằng phẳng. Thổ Giáp thi vừa từ bên trái Hàn Thạc biến mất, giờ lại như một vật nổi lên trong nước, chầm chậm từ trong lòng đất mọc lên như thể từ trước đến nay chưa từng di chuyển, vẫn đứng nguyên ở bên trái Hàn Thạc.
Vốn ban đầu Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi phát hiện Hàn Thạc thương tích đầy người, trong toàn bộ khu vực này thì Cát Nhĩ Bá Đặc tất nhiên không phải là địch nhân của Hàn Thạc, chỉ có hai sinh vật khổng lồ này rõ ràng vừa trải qua một trận đại chiến nên đương nhiên bị bọn chúng cho là hung thủ. Nên không chờ Hàn Thạc ra lệnh cũng tự động công kích. Ngoài ra thì cũng chẳng có gì có thể lý giải được chuyện này.
Kỳ thật, trong lúc bị coi là mất đi lý trí, Hàn Thạc vẫn biết sơ sơ về tổng thể những chuyện xảy ra. Chỉ là mặc dù đã mất đi lý trí nhưng sự tồn tại của hắn vẫn có tác dụng đối với hai sinh vật khổng lồ kia trong việc chạy thoát khỏi vùng đất cấm này. Nhưng bây giờ cấm chế của vùng đất cấm đã được giải trừ, Hàn Thạc cũng không biết bọn họ có thể có ác ý hay không nên mới triệu hồi Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi đến, hoàn toàn chỉ để đề phòng trường hợp hai kẻ kia có hành động bất thường.
Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi đột nhiên động thủ tấn công. Mặc dù có chút ngoài ý liệu, nhưng sau đó Hàn Thạc lại thay đổi suy nghĩ, để cho chúng thi triển một chút thực lực thì cũng có thể áp chế hai sinh vật khổng lồ kia, tránh để bọn chúng có hành động gì đó bất lợi. Sở dĩ Hàn Thạc mãi đến lúc Cát Nhĩ Bá Đặc phải lên tiếng giải thích thì mới ra lệnh cho hai tên này dừng công kích, cũng coi như là đã cảnh cáo sơ qua hai sinh vật khổng lồ kia là đừng tưởng rằng cấm chế ở vùng đất cấm này đã được giải trừ thì bọn chúng lúc này sẽ là những người chi phối ở nơi đây.
Đối mặt với những thanh cốt thứ bay vòng vèo của Tiểu Khô Lâu, Hoàng Kim Long vội vàng hóa nhân hình nhằm thu nhỏ mục tiêu công kích. Tay gạt mồ hôi lạnh trên trán, gượng cười nói với sang chỗ Hàn Thạc:
- Nhân loại cường đại, thật cao hứng được biết ngươi. Ta nghĩ rằng bây giờ cũng không còn vấn đề gì nữa, hẹn gặp lại sau!
Vừa nói dứt lời, Hoàng Kim Long trong hình dạng một đại hán cao lớn trốn chạy như bay ra phía bên ngoài. Chỉ sau mấy cái nhấp nhô đã luồn vào trong bãi nham thạch rồi biến mất không còn thấy tung tích đâu nữa.
Nhìn thấy Hoàng Kim Long bỏ chạy đi, Độc Nhãn Cự Nhân trong lòng cũng thấp thỏm, ngửa mặt lên trời nói oang oang như sấm:
- A ha ha... Ta cũng rất cao hứng được quen biết các ngươi, nhưng ở nhà ta còn có việc nên không tiếp chuyện các ngươi được. Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại!
Tiếng nói như sấm còn vang vọng trên bầu trời thì Độc Nhãn Cự Nhân thậm chí còn chưa kịp nghỉ lấy hơi đã vội vã lê tấm thân chằng chịt thương tích loạng choạng bỏ đi thẳng về phía xa. Trong lòng thầm nhủ sau này ngàn vạn lần không nên chọc vào tên nhân loại điên khùng kia, bộ dáng của hắn sau khi nổi điên thật sự là rất đáng sợ.
Chỉ trong chốc lát, hai sinh vật khổng lồ mang thân hình mỏi mệt, đầy thương tích đã bỏ chạy khỏi chốn này với vẻ hoảng sợ. Hàn Thạc và Hắc Long bất giác nhìn nhau một cái, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác thật hoang đường.
Bất kể là Độc Nhãn Cự Nhân hay là Hoàng Kim Long, nếu không trải qua những trận chiến liên tiếp thì bọn chúng trong thời kỳ sung sức đều là những sinh vật khủng khiếp. Trừ khi gặp phải Hoả diễm lĩnh chủ là một trong bốn sinh vật cường đại nhất trong U Ám sâm lâm thì còn có thể phải bỏ chạy, chứ mấy loại nhất đẳng ma thú như Hạt Vĩ Sư, Xà Phát Quái khi gặp Độc Nhãn Cự Nhân hay Hoàng Kim Long cũng đều tránh né như là gặp phải quỷ.
Nhưng mà cũng chính hai loại sinh vật cường đại này khi đứng trước mặt bọn họ đều giống nhau phải chạy trốn, điều này khiến trong lòng Hàn Thạc và Cát Nhĩ Bá Đặc dâng lên một cảm giác kỳ dị.
Loại bỏ những ý nghĩ linh tinh, Hàn Thạc khoanh chân ngồi xuống nói với ba tên Cát Nhĩ Bá Đặc, Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp thi:
- Ta phải chữa thương, các ngươi hãy chú ý canh chừng!.
Sau đó, các loại hung sát chi khí tụ hợp xung quanh người hắn tạo thành một cái kén có quang mang màu đen lẫn đỏ lóng lánh, bao bọc chắc chắn lấy toàn bộ thân hình. Những luồng quang mang này như tia chớp lưu chuyển trên mặt kén khiến cho khí tức trên cơ thể của Hàn Thạc hoàn toàn bị che kín đi, không lọt ra ngoài một chút nào.
Trước nay, trong vùng đất cấm này vẫn có một thể tồn tại tựa như hung thần ác sát mà các tu ma giả vẫn gọi là “Sát”. Vốn nó là linh hồn của một cường giả đã chết bị không gian đặc thù giam giữ, do không thể tan biến vào trong trời đất. Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng hấp thu các loại năng lượng hỗn hợp mà dần dần hình thành một thể tồn tại kỳ dị.
Không ai hay biết năm trăm năm trước đã phát sinh chuyện gì. Nhưng nhất định có rất nhiều linh hồn của các cường giả bị ảnh hưởng của một lực lượng kì dị ở cái vùng đất cấm này nên trong suốt năm trăm năm đều không thể tiêu tán vào trong trời đất.
Sau đó, tất cả các loại sinh vật lạc vào vùng đất cấm này đều bị lực lượng của vùng đất cấm khống chế năng lực làm cho không thể sử dụng đấu khí hay ma pháp để gây ra tổn thương cho “Sát”. Mà “Sát” lại không có phản ứng đối với công kích vật lý cho nên dù là sinh vật cường đại một khi lạc đến nơi này, đối diện với “Sát” thì chỉ có một con đường là chết.
Trước khi chết, những nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, không cam lòng, cáu kỉnh và những tình cảm mặt trái khác của những sinh vật này đều bị thể tồn tại đã có từ trước là “Sát” hấp thu, khiến cho năng lượng tích lũy, ẩn chứa trong suốt năm trăm năm ngày càng lớn, và “Sát” ngày càng trở nên cường đại, hung tàn.
Những người lạc đến mà chỉ có năng lực công kích thân thể thì tất nhiên không có cách nào để đối phó với loại như “Sát” được. Bất quá, Hàn Thạc tu luyện Ma công đã đến cảnh giới Thị Huyết, quanh thân thể có đầy hung sát chi khí cùng với Lục Ma Phong là tính mệnh tương tu, tất cả đều là bản mệnh khắc tinh của “Sát”. Bởi vậy, sau khi Hàn Thạc biết thể tồn tại này là “Sát” thì lập tức lợi dụng dòng chảy hình thành giữa Ma anh và Lục Ma Phong mà tạo nên một thứ công cụ cắn nuốt điên cuồng để hấp thu tất cả “Sát” đã tồn tại trong suốt năm trăm năm ở khắp vùng đất cấm này vào trong Ma anh và Lục Ma Phong.
Trong quá trình này, ở trong khoảng không đằng sau lưng Hàn Thạc xuất hiện hình ảnh một người khổng lồ, chính là do quá nhiều sát khí được Ma anh hấp dẫn về mà tự nhiên hình thành nên. Cuối cùng, tất cả đều bị Hàn Thạc thu hết vào cơ thể.
Tuy nhiên, loại “Sát” này mặc dù lực lượng khổng lồ nhưng lại bao gồm quá nhiều tạp niệm chưa được thanh lọc. Đủ các loại tình cảm mặt trái hòa trộn vào nhau, mỗi loại “Sát” lại không giống nhau làm cho Hàn Thạc đang ở cảnh giới Thị Huyết có tinh thần vốn đang không ổn định cuối cùng mất đi lý trí, suýt nữa biến thành một ma đầu hung ác khát máu.
Thông qua sự điên cuồng sau khi lâm vào cảnh giới Thị Huyết, Hàn Thạc lợi dụng thời gian đánh nhau với ba sinh vật khổng lồ để đem sát khí hỗn loạn ở trong cơ thể thông qua công kích phát tiết tất cả ra ngoài. Trong quá trình đó, sát khí cuồng loạn được rèn luyện chỉ còn một bộ phận lực lượng không còn tạp chất tinh thuần nhất mới được hắn hấp thu vào Ma anh. Bộ phận không tinh thuần khác bao gồm những tình cảm mặt trái và sát khí hung bạo, vì chứa quá nhiều tạp chất và gồm quá nhiều tình cảm hỗn độn nên được Lục Ma Phong chủ động thu nạp.
Tuyệt đại bộ phận năng lượng không thể hấp thu là trí mạng sát khí, bị tan biến đi thông qua phát tiết của Hàn Thạc trong lúc đánh nhau với ba sinh vật khổng lồ. Cuối cùng, thông qua một chiêu kinh thiên của Lục Ma Phong đã đánh trúng lớp mây đen đang bay quanh bầu trời, năng lượng cuồng bạo khổng lồ trí mạng đó đã phá tan năng lượng cấm chế đang bao bọc toàn bộ vùng đất cấm, khiến cho nơi này thấy lại ánh sáng mặt trời.
Lúc đó, sở dĩ Hàn Thạc có thể chống lại được lực lượng mạnh mẽ của ba sinh vật khổng lồ, cũng như Lục Ma Phong có thể mang hung uy ngập trời đều là nhờ đang tiêu hao phần lớn sát khí hỗn độn cuồng bạo không thể khống chế được thì mới có thể đạt được trạng thái đó. Loại năng lượng này chỉ là năng lượng huỷ diệt thuần tuý, căn bản là hắn không thể khống chế được cho nên mới thông qua kiểu phát tiết đó để tống ra ngoài cho nó biến mất đi.
Bởi vậy, thực lực mà Hàn Thạc và Lục Ma Phong thể hiện ra lúc nãy cũng không phải thực lực của bản thân. Sau một nhát chém của Lục Ma Phong phá đi cấm chế năm trăm năm của vùng đất cấm, toàn bộ lực lượng hủy diệt nơi đó cũng hoàn toàn mất đi. Hàn Thạc và Lục Ma Phong trong nháy mắt cũng bị đánh trúng thân mình mà không có nguồn năng lượng điên cuồng trước đó bảo hộ.
Tuy nhiên, Hàn Thạc và Lục Ma Phong cũng thu được rất nhiều chỗ tốt. Mặc dù vẫn ở cảnh giới Thị Huyết như cũ nhưng năng lượng tinh thuần nhất hiện đang tràn ngập trong Ma anh khiến cho thực lực hiện thời của hắn lại thêm một lần nữa tăng vọt.
Lục Ma Phong sau khi hấp thu được một bộ phận năng lượng, chỉ cần thông qua một khoảng thời gian luyện hoá cộng thêm một vài cơ duyên đặc thù thì rất có khả năng sẽ thực sự ngưng tụ các loại tình cảm mặt trái hỗn độn để tạo thành một hung hồn bên trong. Đến lúc đó, Lục Ma Phong sẽ chính thức có hung uy của một thanh tuyệt thế hung khí.
Được bao bọc trong cái kén hai màu đen đỏ, Hàn Thạc trải qua một mạch tám ngày chín đêm thì mới phá kén thoát ra. Cánh tay phải bị gãy đã hồi phục như thường, huyết mạch ở cổ và hai tay vốn bị phá nát nay lại càng thêm vững chắc, thân hình lại cao thêm mấy phân. Thân hình lõa lồ giờ đây càng cao lớn, vai rộng eo thon, cơ bắp toàn thân rắn chắc trông tựa như những khối nham thạch được chạm khắc tinh tế. Hai mắt tà dị thâm thúy tràn ngập sự tự tin như thể nắm chặt tất cả trong lòng bàn tay.
- Chủ nhân vĩ đại, người rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, kẻ hầu hạ đáng thương của người đã đợi lâu lắm rồi! - Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc vẻ mặt suy sụp, đứng bên cạnh Hàn Thạc cao giọng tung hô.
Ngạc nhiên nhìn Hắc Long, Hàn Thạc hỏi:
- Tại sao? Tại sao ngươi lại suy sụp đến như vậy?
Cát Nhĩ Bá Đặc đáng thương trước hết liếc dọc liếc ngang mấy cái rồi mới khoác bộ dáng của kẻ dưới tố cáo:
- Hai cái tên kia chẳng những khi dễ ta, mà còn làm cái chuyện đào bới phần mộ tổ tiên của người khác, thật sự là quá tà ác!
Hàn Thạc nghe xong, kinh hãi hỏi:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
- Người tự mình nhìn xem bọn họ đã làm những gì đi. Không thể ngờ bọn họ lại bắt ta, Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc vĩ đại, phải trợ giúp bọn họ đi đào khoét mộ tổ của người khác. Khi ta không làm thì không ngờ lại dùng đao uy hiếp ta. Kẻ tà ác vô sỉ nhất chính là tên tiểu Khô Lâu đáng ghét kia! - Cát Nhĩ Bá Đặc vô cùng uỷ khuất chở Hàn Thạc bay lên trời cao, để Hàn Thạc tự mình nhìn thấy hành động tồi tệ của Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp thi.
Khi Hàn Thạc ở trên cao nhìn xuống khu mộ địa A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn ở phía đằng xa thì liền bị cảnh tượng nhìn thấy làm kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, khóc cười không xong nói:
- Úi chà... Hai cái tên này đích thực là làm việc có chút quá đáng rồi!