- Tốt lắm! Hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, ngươi nhớ chuẩn bị một chút. Về phần công tác tạp dịch của ngươi, ta sẽ kêu quản giáo tạm thời giao cho ba người bọn họ chia nhau làm. Ngươi không cần phải lo lắng. - Phạm Ny nhìn Hàn Thạc nói vài lời rồi mỉm cười quyến rũ. Khuôn mặt mỹ lệ khi cười lại càng thêm lộng lẫy động lòng người, gợi lên cảm giác rung động nhè nhẹ trong lòng Hàn Thạc.
Trước khi sống bám vào thân thể Bố Lai Ân, cả cuộc đời Hàn Thạc có thể nói là rất thất bại. Về mặt sự nghiệp thì chẳng có chút thành tựu gì, về phương diện ái tình thì càng không chịu nổi, đến giờ vẫn chưa biết cảm thụ gì về đàn bà con gái.
Sau khi đến cái thế giới này, vì phải tu luyện Ma công mà khả năng tự kiềm chế của Hàn Thạc càng ngày càng yếu, dục vọng thì càng lúc càng mạnh. Hàn Thạc coi như là người đã chết qua một lần. Dựa vào sinh hoạt u mê hồ đồ luôn trói buộc hắn trước đó, cộng thêm tính cách của gia đình nên mặc dù có một số ý niệm tà ác trong đầu, nhưng thủy chung vẫn không dám có hy vọng xa vời gì.
Giờ đây đến được thế giới hoàn toàn xa lạ này, sau khi tu luyện Ma công, theo đó thực lực cũng dần dần gia tăng. Hầu hết lực lượng trói buộc hắn trước kia đều biến mất không thấy tăm hơi. Hắn tự nhiên cũng chẳng hề tiếc nuối, liền đem mớ hy vọng xa vời luôn tàng ẩn trong nội tâm ra thực hiện.
Hơn nữa là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, chính là một trong những dục vọng trong lòng mà Hàn Thạc không cách gì khắc chế được.
Không những nàng Phạm Ny này xinh đẹp khiến người ta rung động, lại còn chiếu cố tới Hàn Thạc không ít. Khát vọng về phái nữ của hắn đã có từ lâu, tự nhiên là không cách nào tránh khỏi nảy sinh dục vọng mãnh liệt. Thêm vào tu luyện Ma công chỉ chú trọng tới việc tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, Hàn Thạc đương nhiên là sẽ đem Phạm Ny làm con mồi cho trò chơi tình cảm của hắn.
- Phạm Ny lão sư, có phải mỗi lần triệu hoán ra Hắc Ám sinh vật đều không giống nhau không, có thể nào triệu hoán ra Hắc Ám sinh vật rồi lại tống nó về không gian khác, lần sau lại triệu hoán ra con này lại không?
Vì Hàn Thạc đã đáp ứng Phạm Ny, đồng ý cùng các nàng đi lịch lãm nên liền bắt đầu tính toán chuyện cho bản thân. Bản thân Hàn Thạc chẳng có đồ đạc gì, ngoại trừ có thể triệu hoán ra một tên Tiểu Khô Lâu, cũng chẳng còn gì khác.
Trong một phạm vi nhất định, Hàn Thạc có thể thông qua tinh thần lực để liên hệ với Tiểu Khô Lâu, nhưng nếu phải đi xa, nói tới khoảng cách cả trăm ngàn dặm, sợ rằng tinh thần lực của Hàn Thạc khó có thể liên hệ được với Tiểu Khô Lâu. Nếu Hàn Thạc không ở đây, không có sự khống chế từ tinh thần lực của Hàn Thạc, vạn nhất Tiểu Khô Lâu xảy ra chuyện gì, vậy thì thật là phiền phức.
Mặc dù Hàn Thạc có thể đem Tiểu Khô Lâu tống đến không gian khác, nhưng không biết lần sau có thể triệu hoán nó trở ra hay không. Cho nên trước khi ra đi, Hàn Thạc muốn giải quyết vấn đề này. Còn Phạm Ny thân là lão sư của Vong Linh hệ, tự nhiên đối với mấy chuyện này tương đối rõ ràng. Hàn Thạc không có biện pháp cũng không có nghĩa là Phạm Ny không có, cho nên hắn mới mở miệng hỏi.
Hàn Thạc mở miệng hỏi câu này, Phạm Ny liền có chút nghi hoặc, đưa mắt nhìn nhìn Hàn Thạc rồi hé mở đôi môi đầy gợi cảm của nàng trả lời:
- Ồ, Bố Lai Ân, sao ngươi lại hỏi mấy thứ này, mấy chuyện này tất nhiên là đám học viên Vong Linh hệ cần chú ý. Ngươi không nên có hứng thú đối với mấy chuyện này a!
- Àh, đây là vấn đề của Lỵ Toa, ta chỉ giúp cô ấy hỏi người thôi. - Hàn Thạc gật gật đầu, vẻ mặt đầy hảo tâm nói.
Hàn Thạc trả lời như vậy, Phạm Ny không hề hoài nghi. Nàng biết rõ Lỵ Toa thường hay đem Hàn Thạc để thử nghiệm vong linh ma pháp. Lỵ Toa để Hàn Thạc hỏi nàng, thật cũng chẳng có gì quá đáng. Phạm Ny suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:
- Vốn là như thế này, sau khi đem Hắc Ám sinh vật tống đến không gian khác, cũng không phải là lần sau không thể triệu hoán ra nó, chỉ là chưa chắc đúng chính con đó mà thôi.
- Mỗi lần triệu hoán từ không gian khác, căn cứ theo sự mạnh yếu của tinh thần lực cùng chú ngữ, để lấy ra được Hắc Ám sinh vật có đẳng cấp tương đồng. Căn cứ vào đó mà triệu hoán ra một hay nhiều sinh vật, mà thực lực bọn chúng cũng không sai biệt mấy, cho nên không có ai để ý tới chuyện này.
- Vậy nếu muốn lại triệu hoán ra đúng con Hắc Ám sinh vật đã được tống vào không gian khác trước đó thì phải làm sao đây? - Hàn Thạc rúng động trong lòng, nhanh chóng hỏi tiếp.
Phạm Ny cuộn lại kỹ càng quyển trục ma pháp trước mặt, ngón tay xinh đẹp thon dài của Phạm Ny nhẹ nhàng chuyển động trên bề mặt trơn tru kia, rồi nhíu mày giải thích:
- Nếu thật sự muốn đem chính con Hắc Ám sinh vật đã tống vào không gian khác triệu hoán trở ra, vậy cần phải trước khi tống nó vào không gian khác, để lại trên người nó một dấu ấn ma pháp, đợi đến lần sau triệu hoán, căn cứ theo dấu ấn ma pháp được đặt trên người Hắc Ám sinh vật, vậy mới có thể tìm được Hắc Ám sinh vật vốn được tống tới không gian khác trước đó để triệu hoán ra.
Phạm Ny vừa nói xong câu này, tâm lý của Hàn Thạc không khỏi vui mừng điên cuồng, nhưng trên mặt vẫn chỉ cau mày, lẩm bẩm tự nói:
- Thì ra là vậy, không biết Lỵ Toa có hiểu làm sao để đặt dấu ấn ma pháp lên thân Hắc Ám sinh vật muốn triệu hoán hay không.
Phạm Ny kinh ngạc nhìn Hàn Thạc rồi hé răng cười, thanh âm nhu hòa nói:
- Bố Lai Ân, ngươi thật sự là một người rất lương thiện. Ta biết Lỵ Toa đối với ngươi cũng chẳng có thiện ý gì nhiều. Sự đau đớn trên người ngươi đều là do cô nàng làm ra. Không ngờ ngươi chẳng những không để bụng, mà lại còn lo lắng cho cô ta. Hiện giờ rất ít người có hảo tâm đơn thuần như ngươi.
Đơn thuần! Hảo tâm! Hàn Thạc bật cười trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn chỉ cười một cách đần độn, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Ta hiểu được chuyện gì cũng không cần phải giữ ác cảm, chỉ cần có hảo tâm đối với người khác, người ta nhất định sẽ hiểu được mà, hi hi.
Phạm Ny nghe Hàn Thạc nói câu này, chỉ nhẹ nhàng gật đầu cười, sau đó không nói gì thêm, lấy từ trong ngăn kệ bên cạnh ra một tờ giấy mỏng màu vàng nhạt, ngọc chỉ mảnh mai cầm lấy một cây viết lông nhúng vào mực, nhanh chóng viết gì đó lên tờ giấy.
Chỉ trong chốc lát, Phạm Ny đã viết đầy văn tự lên tờ giấy, đem cây viết lông cắm vào ống, đưa tờ giấy đầy chữ cho Hàn Thạc, rồi cười nói:
- Đây là cách đóng ấn ma pháp, chú ngữ cùng phương pháp lưu lại trên thân Hắc Ám sinh vật. Ngươi chuyển giao nó cho Lỵ Toa, ta nghĩ dựa vào thực lực sơ cấp ma pháp sư của cô ta, hẳn nhiên là biết làm thế nào.
Trong lòng mừng rỡ, Hàn Thạc cơ hồ gần như run rẩy tiếp lấy tấm giấy mỏng từ Phạm Ny. Sau đó gật đầu ngây ngô cười, nói không kịp ngừng:
- Ta hiện tại đi ngay đây, Lỵ Toa nhất định sẽ rất cao hứng.
Vừa nói xong, Hàn Thạc trực tiếp vui vẻ hân hoan cầm lấy tờ giấy, nhanh chóng rời khỏi phòng thực nghiệm của Phạm Ny.
- Thật là một thằng nhỏ hồn nhiên a. Hy vọng bằng cái này, sau này Lỵ Toa sẽ ít tìm hắn gây phiền phức một chút! - Nhìn thấy Hàn Thạc vội vã rời khỏi, Phạm Ny mỉm cười, cảm khái nói.
Giữa đêm khuya. Tại phần mộ phía sau ma võ học viện Ba Bỉ Luân.
- Hỡi hắc ám vô tận, hóa thành cốt tiễn hủy diệt, dựa vào ý chí của ta mà hủy diệt hết thảy mọi thứ trước mặt. Cốt tiễn! - Thanh âm âm trầm vừa phát ra câu ma pháp chú ngữ, trong không gian nháy mắt hình thành một cây cốt tiễn bén nhọn, mang theo thanh âm lăng lệ mãnh liệt cắm thẳng vào ngực một hình nộm phía trước.
đăng nhập //truyencuatui.net/ đểđọc truyện
- Ha ha, rốt cuộc có thể thành công bắn ra cốt tiễn rồi! - Nhìn thấy cốt tiễn bắn ra lần này không bị gãy vụn nửa chừng, phương hướng cũng không bị sai lệch, Hàn Thạc đắc ý cười lớn nói.
Chuyện lần trước phát sinh tại phần mộ đã qua lâu rồi, khẳng định là chẳng ai chú ý tới cái tên Hàn Thạc này nên hắn mới lại mò tới phần mộ, bắt đầu luyện tập vong linh ma pháp cốt tiễn.
Trong khoảng thời gian này, tinh thần lực của Hàn Thạc đã tăng rất cao, đặc biệt là sau lần mày mò trước đó với trái cầu quỷ dị kia, dưới tình huống đại nạn mà không chết, tinh thần lực của Hàn Thạc đã tăng trưởng vượt bậc. Trải qua quá trình không ngừng luyện tập cùng với học hỏi tri thức ma pháp, Hàn Thạc cuối cùng cũng có thể hoàn toàn chính xác không phạm bất kỳ lỗi lầm nào, đem ma pháp cốt tiễn sơ cấp này triệt để nắm giữ.
Tiểu Khô Lâu đứng thẳng người ở phía xa, hốc mắt trống rỗng thuận theo đầu lâu lắc lư, không ngừng giám sát khắp nơi. Cốt đao nắm chặt trong năm lóng xương ngón tay phải, dưới ánh trăng tỏa sáng, lóe lên ánh u quang dày đặc.
Ngày mai cùng với bọn Phạm Ny, tạm thời rời khỏi ma võ học viện Ba Bỉ Luân, đi tới thế giới bên ngoài. Hàn Thạc dùng danh nghĩa của Lỵ Toa để lãnh giáo nan đề với Phạm Ny mà không hề bị bại lộ. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ. Phạm Ny cũng chẳng phải là người mà chuyện gì cũng thắc mắc, sau một hai ngày tự nhiên đã quên mất chuyện này rồi.
Mấy ngày nay Hàn Thạc tham khảo xong “Vong linh ma pháp cơ sở” cùng với “Hắc ám sinh vật tổng quan”, ra sức nghiên cứu kỹ càng cùng với suy nghiệm thâm sâu nội dung trên tờ giấy mỏng của Phạm Ny, đã có thể thi hành việc đóng dấu ấn ma pháp trên người Tiểu Khô Lâu. Trước khi ngày ly khai, Hàn Thạc cuối cùng cũng ra tay, bắt đầu dựa theo những gì hắn lãnh ngộ được, tự mình hạ ma pháp ấn ký lên Tiểu Khô Lâu.
Tinh thần lực vừa phát ra, Tiểu Khô Lâu đang giám sát ở phía xa lập tức cầm đao nhanh chóng phóng tới hướng Hàn Thạc. Bảy đốt xương sau lưng Tiểu Khô Lâu dưới sự chuyển động của nó lắc lư nhè nhẹ, dường như tạo ra một chút tác dụng của lực hỗ trợ, khiến cho bước chạy của Tiểu Khô Lâu không ngờ giống như đang nhẹ nhàng lướt qua hư không, thật khiến Hàn Thạc giật mình. Hắn thầm nghĩ bỏ ra đoạn thời gian luyện chế nó quả nhiên không có uổng phí tâm huyết. Tiểu Khô Lâu này rõ ràng cũng giống hắn, thực lực không ngừng nâng cao từng chút một.
Đợi đến khi Tiểu Khô Lâu dừng lại trước người Hàn Thạc, Hàn Thạc mới nín hơi ngưng thần, tinh thần lực tập trung tới mức chưa từng có, năm ngón tay của hai bàn tay khoằm khoằm, nhẹ nhàng giương cao lên trời, dựa theo đoạn ghi chép kia của Phạm Ny, bắt đầu trầm giọng niệm ra chú ngữ.
- Hỡi người hầu trung thành của ta, ta lấy thân phận chủ nhân triệu hoán, lưu lại cho ngươi một dấu ấn vĩnh cửu, Hắc ám chi ấn! - Ma pháp chú ngữ vừa phát ra, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy tinh thần lực tuôn ra kịch liệt. Từ hai tay đang cong vòng trên không, một luồng khí đen u ám to cỡ nắm tay nhanh chóng hình thành.
Hắc ám chi ấn này cần tinh thần lực cường đại ngoài dự liệu của Hàn Thạc. Lúc này Hàn Thạc mới nghĩ tới một chuyện bị bỏ qua – đó là sơ cấp ma pháp sư Lỵ Toa kia, còn hắn bất quá chỉ là một tên ma pháp học đồ. Phương pháp của Phạm Ny cần có tinh thần lực, sợ rằng đã dựa theo tinh thần lực của Lỵ Toa mà cân nhắc tạo ra, căn bản không hề nghĩ tới đối tượng thi pháp lại chính là một tên ma pháp học đồ như Hàn Thạc.
Tinh thần lực trong nháy mắt bị rút sạch, Hàn Thạc chỉ cảm giác được trong đầu chợt đau đớn kịch liệt, dường như có thứ gì đó đang bị rút ra ngoài, khiến hắn không khỏi giật mình kinh hoảng.
Ngay lúc này, luồng khí trên hai tay Hàn Thạc bỗng nhiên thổi ngược lại từ trong hốc mắt trống rỗng của Tiểu Khô Lâu, phóng ngược vào trở lại người của hắn. Cùng lúc đó, Hàn Thạc chỉ cảm giác được cả người hư thoát đành ngồi phệt xuống đất, há miệng thở hổn hển.
Đột nhiên ký ức mông lung đến từ Sở Thương Lan giống như bị lật mở một góc, một đoạn khẩu quyết cùng ký ức đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Ký ức của Ngự Động ma bảo cùng công pháp Ngự Ma Quyết đột nhiên trở nên rõ ràng, khiến Hàn Thạc hiểu rõ dưới tình huống kỳ diệu không tả này, ký ức liên quan tới Sở Thương Lan trong đầu của hắn, như được hắn nắm bắt thêm một chút.
Một tiếng động “ào ào” quái dị ngắt ngang tư tưởng của Hàn Thạc. Hàn Thạc không tự chủ được ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh.
Vừa ngẩng đầu lên, Hàn Thạc liền trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy thân thể Tiểu Khô Lâu kia như bị động kinh chân tay múa may quay cuồng. Thanh cốt đao sắc bén trong hư không, dưới ánh trắng lập lòe lấp loáng quang mang lạnh lẽo, quấn quanh thân thể Tiểu Khô Lâu tung hoành bay lượn tứ phía. Thuận theo biến hóa từ năm ngón tay của Tiểu Khô Lâu, thanh cốt đao quỷ dị biến đổi phương hướng, tạo nên cả trăm ngàn vết đâm chém lên hình nộm bên cạnh do Hàn Thạc bện ra.
Hàn Thạc trợn mắt há mồm, rồi đột nhiên nảy sinh phản ứng, vẻ mặt đầy nét vui mừng điên cuồng không thể nào áp chế được, ngẩng mặt lên trời hét lớn:
- Mẹ nó, thật là thần diệu con mẹ nó quá!