Đại Ma Vương

chương 291: phủ đệ, lãnh địa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vị trí của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành nằm tại cực đông Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, sát bên bao gồm bảy công quốc luôn có chiến loạn xảy ra, hầu như quanh năm chiến tranh, hơn nữa bọn họ cũng không cường đại được như Lan Tư Lạc Đặc đế quốc.

Song, một khi Lan Tư Lạc Đặc đế quốc toan tính xâm nhập bảy công quốc này, thì bọn họ vốn đang chiến loạn không ngừng lại lập tức đoàn kết chặt chẽ với nhau, đồng lòng chống lại sự xâm lược của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc.

Đơn thể một công quốc thì không thể chống lại, thế nhưng một khi bảy công quốc liên hợp lại, thực lực lại vượt qua Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, cũng may bảy công quốc này luôn rất khó đoàn kết, bằng không với thực lực của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, khi gặp phải sự công kích này, quả thật sẽ khá khó khăn.

Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, chính là tòa thành chịu sự giằng co giữa Lan Tư Lạc Đặc đế quốc và bảy công quốc kia, nó có diện tích rất lớn, đáng tiếc là vị trí lại ở một nơi phức tạp khó quản, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng từ chiến loạn của bảy công quốc, vì vậy bên trong thành rồng rắn hỗn tạp đủ loại người.

- Bố Lai Ân, bình thường dưới thân phận một bá tước như ngươi, đúng là không có khả năng có được một lãnh địa lớn như thế. Bố Lôi Đặc Nhĩ thành và Ngõa Luân thành có diện tích xấp xỉ bằng nhau, thông thường chỉ có cấp hầu tước mới có tư cách hưởng một tòa thành trì như vậy, a a, Bố Lôi Đặc Nhĩ đích xác là khá hỗn loạn, thế nhưng lại vừa thích hợp với người trẻ tuổi có chí khí như ngươi.

Một khi ngươi xử lý tốt Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, đối với tiền đồ tương lai của ngươi sẽ có rất nhiều ích lợi, đạt được tước vị hầu tước hay công tước hay không, đều phải dựa vào biểu hiện của chính mình. - Trong mật thất của Ám Mạc, một trong ba thủ lĩnh của tổ chức là Khảm Địch Đạt nhìn Hàn Thạc, trầm giọng giải thích.

Ngồi đối diện với Khảm Địch Đạt, Hàn Thạc đang lật xem tư liệu về Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, nghe vậy gật gật đầu, tay đặt xấp tài liệu về nó sang một bên, ngẩng đầu nói:

- Bố Lôi Đặc Nhĩ là một nơi cằn cỗi, đất đai không thể trồng bất cứ loại lương thực nào, chỉ sản xuất được một số quặng sắt, bạc đặc thù. Bảy công quốc lại giao chiến lâu năm, bên kia cường đạo, đạo tặc hoành hành. Ngay cả một số quân chính quy của công quốc cũng có thể ngụy trang thành cường đạo, đánh cướp thành trấn xung quanh, đây là một nơi hỗn loạn, dân chúng mạnh mẽ, nhưng thật ra cũng là một địa phương rất thú vị!

- Sao vậy, ngươi có ý nghĩ gì?

Giờ đây Hàn Thạc đã là bá tước, lần giết chết Lợi Ách Khải Ân ở điền viên cư đã chứng tỏ hoàn toàn thực lực của hắn. Ngay cả Khảm Địch Đạt khi nói chuyện với Hàn Thạc, cũng không có thái độ cấp trên đối với cấp dưới, nghiễm nhiên đưa Hàn Thạc trở thành nhân vật đồng cấp.

- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, chờ ta đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, xem xét tình huống rồi nói! - Hàn Thạc thản nhiên trả lời.

- Tốt lắm. Giờ ngươi nhận lấy đám giấy tờ này, chúng chứng minh thân phận lĩnh chủ Bố Lôi Đặc Nhĩ thành của ngươi. Lĩnh chủ tiền nhiệm của tòa thành này, do năng lực kém nên đã bị bãi miễn, Bố Lôi Đặc Nhĩ thành chủ phủ thuộc về ngươi, ngươi cầm văn kiện này có thể tiếp quản một cách hợp lệ.

- Ờ, ngoài ra, trước mắt Bố Lôi Đặc Nhĩ thành có ba vạn quân phòng thủ. Toàn bộ đều thuộc sự điều động của ngươi. Có lẽ ngươi không am hiểu lãnh quân tác chiến, bất quá ta nghĩ về phương diện này Lao Luân Tư sẽ trao đổi cùng ngươi, ngươi chỉ cần bảo vệ Bố Lôi Đặc Nhĩ thành không cho công quốc nào hoặc cường đạo xâm phạm, và có thể duy trì tốt trật tự trong Bố Lôi Đặc Nhĩ thành là được rồi. - Khảm Đich Đạt nói.

- Được rồi, ta đi trước. Nếu có chuyện gì, sẽ thông qua ma pháp kính tại cứ điểm của Ám Mạc ở Bố Lôi Đặc Nhĩ thành liên lạc với ngài! - Hàn Thạc gật đầu nói với Khảm Địch Đạt, sau đó rời khỏi tổng bộ Ám Mạc.

Bên trong một tòa phủ đệ ở thành Bắc, Hàn Thạc bước đến. Trước cửa có một quản gia đã đứng đợi sẵn, khi thấy hắn liền cung kính nói:

- Bá tước đại nhân tôn kính, ta gọi là Tạp Lạp Tư, là quản gia trong phủ của ngài.

“Chào Tạp Lạp Tư, có thể giải thích một số sự tình về phủ đệ cho ta không? - Hàn Thạc mỉm cười hỏi.

Tạp Lạp Tư là một lão giả tóc hoa râm, áo quần sạch sẽ không hoa lệ, nói năng hành sự nho nhã lễ độ, hẳn là một trong số ít người có kinh nghiệm. Nghe Hàn Thạc vừa nói vậy, Tạp Lạp Tư liền cung kính nói:

- Bá tước đại nhân, từ khi ngài đánh bại Lợi Ách Khải Ân, tòa phủ đệ này đã thuộc về ngài, tất cả bên trong đều hoạt động bình thường. Mấy ngày nay, tổng cộng có ba mươi lăm vị quý tộc Áo Sâm thành đến đây bái phỏng. Chúng ta tổng cộng thu được bẩy mươi ba loại lễ vật, trước mắt đều được bảo quản tốt...

Trong lúc Tạp Lạp Tư nhẹ giọng kể về tình hình trong phủ đệ, Hàn Thạc đều nhớ kĩ từng chi tiết. Hắn từ miệng Tạp Lạp Tư biết rằng có rất nhiều quý tộc không có lãnh địa ở Áo Sâm thành, thế nhưng đều có một tòa phủ đệ trong thành, thường dùng để ở lại khi yết kiến quốc vương bệ hạ.

Đương nhiên, cũng có một số quý tộc lãnh địa không đủ phồn hoa, bọn họ không thích cuộc sống trong lãnh địa của mình, quý tộc sống luôn bên trong Áo Sâm thành cũng không ít. Tóm lại, chỉ cần định kỳ trở về lãnh địa của mình, xử lí một chút sự tình, bảo đảm trong lãnh địa không xảy ra tình trạng hỗn loạn là được.

Bên trong toà phủ đệ này, quốc vương bệ hạ ban tặng thị nữ người hầu quản gia đầy đủ mọi thứ, Hàn Thạc có quyền bãi miễn bọn họ, mỗi tháng phải chi cho họ một khoản tiền lương nhất định, để bọn họ duy trì tòa phủ đệ này hoạt động bình thường, trong đó có một số chuyện Tạp Lạp Tư miêu tả rất cẩn thận.

- Tốt, Tạp Lạp Tư tiên sinh, ta đều hiểu hết rồi. Ừm, dẫn ta đến phòng khách, mời cả Lao Luân Tư cùng Phỉ Bích tiểu thư theo, ta muốn gặp người bọn họ, ai hỏi thì bảo ta vắng mặt.

Hàn Thạc thông qua Âm Ma quan sát, phát hiện trước tòa phủ đệ này có không ít người đến kết giao với hắn, những người đó được sắp xếp ở trong các phòng khác nhau, nên cũng không ai biết người khác đang làm gì.

Trong lần đối chiến với Lợi Ách Khải Ân, có một Âm Ma bị thương, trải qua việc nuôi dưỡng bằng bổn mệnh tinh huyết trong Tử Vong Mộ Địa, hiện đã khôi phục bình thường, mặc dù phải hao phí bổn mệnh tinh huyết, nhưng Âm Ma xem như là ổn.

- Dạ, bá tước đại nhân! - Tạp Lạp Tư đáp lời, dẫn theo Hàn Thạc đến một phòng khách lớn, sau đó cung kính lui ra.

Phòng khách này rộng như một sân bóng rổ, phía trên treo bảy cây đèn lớn màu sắc rực rỡ, trên mặt đất trải thảm mềm mại, chung quanh đặt rất nhiều ghế tựa thoải mái, lộ vẻ rất phóng khoáng sáng sủa.

Trong chốc lát, Lao Luân Tư cùng Phỉ Bích đồng thời đi đến, Lao Luân Tư ha ha cười to, vừa đến liền nói với Hàn Thạc:

- Bố Lai Ân chúc mừng ngươi, ta vừa nghe nói hôm nay quốc vương bệ hạ gia phong cho ngươi, tìm đến Phỉ Bích cùng nhau đến, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ ghé qua phủ đệ của mình.

đọc truyện ở //truyenc

uatui.net/ Phỉ Bích thắng một lượng lớn kim tệ, lộ ra dung quang phấn chấn, hé môi cười đẹp rực rỡ, ánh mắt như lửa nhìn Hàn Thạc nói:

- Bố Lai Ân, lúc này Tạp Mai Long xong đời rồi, liên minh thương hội của bọn chúng vì hắn thua lỗ nặng nên những minh hữu của hắn không còn tín nhiệm, Bố Tư Đặc chúng ta giải trừ được nguy cơ rồi.

Nhìn hai người vui vẻ như thế, Hàn Thạc mỉm cười gật đầu, mở miệng nói:

- Ta định đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, tòa thành tràn ngập hỗn loạn, cũng thú vị vô cùng, nếu Bố Lôi Đặc Nhĩ thành ở trong tay ta có thể phát triển tốt, đối với Lao Luân Tư ngươi mà nói cũng rất có lợi.

- Chuyện ngươi chưởng quản Bố Lôi Đặc Nhĩ thành ta đã sớm biết, tòa thành này chính xác là rất hỗn loạn, những bình dân ở đó tính cách so với Áo Sâm thành dũng mãnh hơn nhiều. Một số đại công quốc quân đội cường đạo thì luôn cướp bóc một số thôn trang xung quanh, nhiều năm qua Bố Lôi Đặc Nhĩ thành chủ đều vô năng vô lực, làm cho đám thương nhân rời xa Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, quý tộc cùng bình dân đều mất tin tưởng với Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, ngươi đến đó phỏng chừng muốn nhanh chóng nắm cục diện trong tay cũng không dễ lắm đâu. - Lao Luân Tư nghe Hàn Thạc nhắc tới sự tình Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, khá lo lắng, cau mày nói.

Lan Tư Lạc Đặc đế quốc nhiều lần phái ra đại quân, cố gắng thông qua Bố Lôi Đặc Nhĩ thành xâm chiếm bảy đại công quốc, song lần lượt đều phải rút quân trở về khiến cho Lan Tư Lạc Đặc đế quốc phải vứt bỏ ý niệm này trong đầu. Khi đại quân rút lui, Bố Lôi Đặc Nhĩ thành còn lại mấy vạn quân phòng thủ không đủ sức chống đỡ với bất kì công quốc nào, những công quốc này thừa cơ đến cướp bóc một phen đã thành thói quen.

Song bẩy đại công quốc mặc dù có thực lực chiếm lĩnh Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, nhưng vì cố kỵ lẫn nhau, hơn nữa lại sợ thực sự chọc giận Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, nên không mạo phạm như thế, chỉ thỉnh thoảng đến đây cướp bóc, cho tới giờ vẫn chưa chính thức chiếm cứ tòa thành này.

Bởi thế, Bố Lôi Đặc Nhĩ thành thành chủ cũng rất nín nhịn, thực lực Bố Lôi Đặc Nhĩ thành không mạnh bằng bất cứ đại công quốc nào, hơn nữa đất đai cằn cỗi, diện tích thật ra không nhỏ, nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu béo bở, quốc vương bệ hạ cũng không nguyện ý hao phí nhân lực vật lực khổng lồ, trừ việc đóng quân bên trong Bố Lôi Đặc Nhĩ thành chống đỡ bảy đại công quốc.

Cứ như vậy cho đến nay, Bố Lôi Đặc Nhĩ thành trở thành loại tồn tại vô bổ vô nghĩa, đúng là bỏ thì thương mà vương thì tội, cho nên trở thành rối rắm vô cùng.

- Yên tâm đi, ta hiểu Bố Lôi Đặc Nhĩ thành là loại địa phương gì rồi, trong lòng ta đã có kế hoạch, dù sao bệ hạ đã lên tiếng, Bố Lôi Đặc Nhĩ thành toàn quyền trong tay ta tùy ý quản lý, ta sẽ quan tâm cẩn thận! -Hàn Thạc hắc hắc cười một cách quái dị, thần thần bí bí trả lời.

- Ngươi định làm thế nào? - Lao Luân Tư ngẩn người ra sau đó truy vấn.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết, ta sẽ cho Bố Lôi Đặc Nhĩ thành càng thêm hỗn loạn! - Hàn Thạc miệng cười tà dị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio