Đại Ma Vương

chương 29: mùi vị bị khinh miệt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mười hai người nhóm Hàn Thạc vừa đến thì đã bị vẻ hùng vĩ của cổng thành Trác Cơ Ách Tư thành làm rung động. Cả cái cổng thành to lớn cứng rắn vô cùng, toàn bộ đều dùng thứ nham thạch kiên cố nhất chồng lên nhau mà tạo nên. Đám nham thạch này không biết có phải vì nhiễm quá nhiều máu hay không mà màu sắc trở nên nâu sạm cứ như bị vết máu phun vào.

Trên tường thành cao mấy chục thước có đầy rẫy các thiết huyết cường binh, thân mặc khôi giáp, tay nắm chặt lợi khí. Đủ loại hình thức phòng ngự đều được thấy khắp nơi trên tường thành.

Nhìn cửa thành từ xa cứ như một cái miệng máu của đại ma thú đầy răng nanh đang há ra để nuốt chửng vạn vật. Một mớ gai sắt nhọn hoắt dầy đặc như mớ răng nhọn bén trong miệng ma thú phủ đầy bốn phương tám hướng tại tường thành. Đám gai sắt dưới ánh mặt trời loé ra hàn quang nhấp nhóa sáng ngời tạo cho người ta cảm giác bị chấn nhiếp cực kỳ mãnh liệt.

Hai cánh cửa khổng lồ không biết dùng gì luyện chế ra, hiện đang mở rộng. Cửa vào thành rộng lớn vô cùng, đủ cho mười người cưỡi ngựa chạy hàng ngang mà đi. Hiện giờ tại cửa thành rất đông đúc. Trên cái bướu lưng của từng con ma thú khổng lồ chất đầy đủ loại hàng hóa và người, đang từ từ đi xuyên qua cổng, tiến ra ngoài thành.

Thể hình loại ma thú này rất to lớn, so với bất kỳ loại thú nào mà Hàn Thạc từng thấy qua đều to hơn nhiều. Nó cao cả năm thước, dài mười mấy thước, da màu nâu sậm, đầu to như voi, mặt mày có rất nhiều nếp nhăn, hai quai hàm có hai cái răng dài, trắng nõn, cong vòng, dài cả một thước.

- Đây là địa long, một loài ma thú tương đối ngoan ngoãn. Địa long có thể dễ dàng bị thuần phục, tốc độ chậm chạp nhưng lại có thể khuân vác được vật nặng, là công cụ vận chuyển chủ yếu của Đế Quốc. Người buôn bán dùng địa long để vận chuyển đồ nặng, tiến hành mua bán ở khắp mọi nơi. - Phạm Ny nhìn ra được đám đệ tử đều đang kinh ngạc hướng về phía địa long, không khỏi mỉm cười giải thích.

- Phạm Ny sư phụ, nàng xem chừng bọn họ. Ta đi tới chỗ quan quân đăng ký một chút, thuận tiện mượn vài thớt chiến mã về. Bằng không đi bộ khẳng định là không cách nào tới được Đa La trấn trước khi trời tối. - Ánh mắt Cát Ân lấp loáng nhìn vào mắt Phạm Ny rồi mở miệng nói. Thị tuyến của hắn nhìn lên vẻ mặt xinh đẹp của Phạm Ny, căn bản là không hề di chuyển chút nào.

Tâm ý của Cát Ân đối với Phạm Ny, tất cả mọi người trong Vong Linh hệ đều biết. Bản thân của Phạm Ny lại càng hiểu rõ ràng, nhưng nàng vẫn một mực không có chút biểu lộ nào. Cát Ân cũng không nóng nảy, tựa hồ muốn ôm lấy tấm lòng thành để lay động ý niệm của Phạm Ny. Hắn thường hay dựa vào chút thời cơ để biểu đạt tấm lòng ái mộ của mình. Ánh mắt nhìn dài lâu đắm đuối đầy thâm tình của hắn là một trong các phương thức làm của hắn trước giờ.

Hàn Thạc nhìn thấy ánh mắt không hề che dấu của Cát Ân không khỏi chửi thầm một tiếng. Trong lòng Hàn Thạc đã coi Phạm Ny là món đồ riêng của hắn, người khác chẳng nể mặt hắn dòm lén Phạm Ny, hắn tự nhiên là khó chịu. Nhưng hiện tại hắn chỉ là một tên tạp dịch, thực lực cũng không cường đại đến mức có thể biểu hiện ra được, cho nên trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng cũng không dám phát tác bậy.

- Ồh, ngươi đi đi. Ta sẽ coi chừng bọn họ tử tế. - Phạm Ny cười nhẹ, đáp ứng một tiếng, không nồng ấm cũng chẳng giận dữ, rồi né cái nhìn nóng bỏng của Cát Ân, xoay đầu nhìn tường thành rộng lớn cảm khái nói một câu:

- Mặc dù đã thấy nhiều lần, nhưng mỗi lần tới đây, ta đều cảm giác được nét kiêu ngạo của Trác Cơ Ách Tư thành môn (). Chính là vì có sự tồn tại của thành môn Trác Cơ Ách Tư thành kiên cố này mà đám người thú dã man mới bị nhiều lần uổng công quay về.

Trên lưng Hàn Thạc vác đủ thứ đồ, thân người suýt nữa là bị đám đồ vật bao phủ. Lúc này mọi người đang dừng chân, Hàn Thạc thì không hề dừng hoàn toàn, hai chân liên tục cong xuống rồi lại đứng thẳng, hai cổ tay vẫy vẫy, không ngừng lặp lại mấy động tác nhàm chán này.

- Bố Lai Ân, ngươi làm gì vậy? - Ngãi Mễ đứng bên cạnh Hàn Thạc, nhìn thấy từng đống đồ trên người Hàn Thạc không ngừng chuyển động, không khỏi nhìn lấy Hàn Thạc rồi kinh ngạc mở miệng hỏi.

Ngãi Mễ nói vậy khiến mấy người khác cũng chú ý đến động tác của Hàn Thạc, cùng nhau tập trung để ý đến trên người Hàn Thạc, vẻ mặt ai nấy đều lộ nét nghi hoặc không hiểu được.

- Không có gì, thân thể ta có chút ê ẩm, chuyển động thì sẽ khá hơn một chút! - Hàn Thạc bình thản trả lời, vẻ mặt thì ngây ngây ngô ngô, xem ra thật có chút ngu ngốc.

- Hỗn đản, ngươi để ý một chút. Đồ trên lưng ngươi đều là vật phẩm quý giá. Nếu không để ý làm hỏng, cho dù bán ngươi cũng không đủ để bồi thường. - Bối Lạp nhíu mày lạnh lùng mở miệng nói.

- Bối Lạp, ngươi thật là ngu ngốc. Mấy món đồ đó rất là kiên cố, làm gì mà dễ hỏng như vậy. Mấy đồ trân quý dễ bị bể, thì cũng chẳng ai để hắn vác. - Lỵ Toa khinh thường liếc nhìn Bối Lạp, nói một cách châm chọc.

- Hai người các ngươi không cần lúc nào cũng phải tranh cãi. Mỗi lần ra ngoài huấn luyện, đều sẽ gặp chút ít nguy hiểm hoặc lớn hoặc nhỏ. Các ngươi nên đoàn kết nhất trí, bằng không trên đường đi nhất định sẽ xảy ra vấn đề. - Phạm Ny thấy Lỵ Toa cùng Bối Lạp bắt đầu tranh cãi, liền nhíu mày khuyên bảo.

Hàn Thạc đối với câu nói lạnh lùng của Bối Lạp căn bản chẳng coi vào đâu, vẫn không ngừng lặp lại mấy động tác nhàm chán. Mấy động tác này chẳng phải là trong Ma công do Sở Thương Lan để lại, mà là phương pháp rèn luyện thân thể trước đó Hàn Thạc đã nhìn được. Vì để không ngừng đề cao bản thân, lướt qua khỏi cảnh giới “Cố thể” nên Hàn Thạc mới nắm bắt lấy mọi thời gian để rèn luyện bản thân.

Chỉ trong chốc lát, Cát Ân đã tay không trở về với vẻ mặt khó coi, đến bên cạnh Phạm Ny, phẫn nộ nói:

- Đáng chết mà, bọn chúng không ngờ lại đòi tiền chúng ta!

Câu này vừa nói ra, Phạm Ny đã nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Ma võ học viện Ba Bỉ Luân chúng ta là cái nôi của kỵ sĩ, chiến sĩ, ma pháp sư cho Đế Quốc. Mỗi năm vì Đế Quốc mà bồi dưỡng ra bao nhiêu nhân tài. Ngay cả đám quan quân đóng tại Trác Cơ Ách Tư thành cũng có rất nhiều ma pháp sư, đều xuất thân từ ma võ học viện Ba Bỉ Luân. Học viện cùng Trác Cơ Ách Tư thành đã có hiệp nghị, bọn họ sao lại dám không cho chúng ta mượn chiến mã sử dụng?

- Vốn khi ta nói ta đến từ ma võ học viện Ba Bỉ Luân, cái tên quan quân kia đã tính đưa chiến mã cho chúng ta mượn. Đợi đến khi ta đưa ra giấy tờ chứng minh, khi hắn nhìn thấy chúng ta đến từ Vong Linh hệ, không ngờ lại mở miệng chế giễu khinh miệt, bắt đầu hỏi ta lấy năm mươi kim tệ, nói không đưa kim tệ thì sẽ không đưa chiến mã cho chúng ta mượn. Còn nói Vong Linh hệ chúng ta chưa hề tấn nhập nhân tài gì cho Đế Quốc, nên chúng ta cũng không được đãi ngộ miễn phí. - Cát Ân nổi giận đùng đùng, phẫn nộ nói.

Đám đệ tử nghe hắn nói như vậy, toàn bộ cũng đều cùng nhau căm ghét, nóng nảy lớn tiếng quát tháo, muốn tìm tên quan quân kia tính sổ. Dường như mùi vị bị người ta khinh miệt, quả nhiên là không dễ chịu lắm. Đám đệ tử tiến nhận vào Vong Linh hệ xuống cấp này đã có chút ủy khuất rồi. Hiện tại lại bị coi không vào đâu thế này, tự nhiên là khó đè nén được tức giận trong đầu.

- Bỏ đi! Lấy năm mươi kim tệ trong kinh phí đưa cho hắn. Đám quan quân này sinh hoạt ở đây đã lâu, hơn nữa Vong Linh hệ chúng ta thật sự đã xuống cấp, địa vị trong ma võ học viện Ba Bỉ Luân cũng thấp rồi, khó trách bị bọn họ khinh thị. Đợi khi ta trở về học viện, sẽ báo cho viện trưởng biết rõ chuyện này. Hiện tại cũng không nên cùng hắn sinh ra tranh chấp làm gì. - Phạm Ny lắc đầu, vẻ mặt buồn bã khuyên bảo mọi người vài câu, sau đó mới nói với Cát Ân.

Phạm Ny nói ra mấy lời này, Cát Ân đầu tiên không đồng ý, nói không thể nào dung túng thái độ kiêu ngạo của đám quân nhân. Nhưng đợi khi Phạm Ny dùng lời lẽ uyển chuyển khuyên thêm hai câu, hắn mới lắc đầu than thở nhẹ một tiếng, cúi đầu ủ rũ cầm lấy năm mươi kim tệ từ trong tay Phạm Ny đi về phía góc kia của thành môn.

Hàn Thạc liếc mắt quan sát mọi người rồi lại nhìn tới vẻ mặt buồn bã của Phạm Ny, không khỏi ngưng mắt nhìn vọng về phía tên quan quân kia, ngầm nói sẽ có một ngày Vong Linh hệ từ trong tay của hắn, thể hiện lại nét huy hoàng xưa kia, khiến cho uy danh của vong linh pháp sư, lại khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

- Các ngươi cũng không cần ủ rũ. Lúc Vong linh ma pháp huy hoàng, ai cũng không dám khinh thị. Chỉ là trước đây có một đoạn thời gian, vong linh ma pháp đều bị tất cả hệ phái sỉ nhục, không ngờ còn phát sinh ra ma pháp đại chiến, khiến cho vong linh pháp sư thương vong nặng nề. Rất nhiều pháp thuật có uy lực kinh người bị thất truyền, nên mới tạo thành việc xuống cấp của vong linh ma pháp.

- Lần này chúng ta đến khu rừng u ám phía trước tìm kiếm, chính là vì ta nghe được trong đó có một cái tử vong mộ địa bị người phát hiện, nghe nói trước đây trong tử vong mộ địa, là nơi có ma pháp sư bỏ suốt nhiều năm nghiên cứu vong linh ma pháp từ nhiều năm trước. Nếu chúng ta có thể tìm được tử vong mộ địa đó, lấy được vong linh ma pháp thư tịch trong đó, có lẽ có thể thay đổi được hiện trạng của Vong Linh hệ chúng ta. - Phạm Ny nhìn đám đệ tử cúi đầu ủ rũ, không khỏi nói ra mấy lời an ủi.

Nghe Phạm Ny nói vậy, mọi người đều lộ vẻ chấn động, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc vui mừng, xem ra đều định đối diện cho tốt lần ra ngoài huấn luyện này.

Nhìn thấy ai nấy đều vô cùng hưng phấn, trong lòng Phạm Ny không biết sao lại khẽ thở dài, thầm nói mặc dù có tin tức nói tử vong mộ địa bị người phát hiện, nhưng người phát hiện vừa ra khỏi tử vong mộ địa không lâu thì đã chết.

Khuôn viên khu rừng u ám bao la to lớn, muốn tìm tử vong mộ điạ trong đó thì không khác gì mò kim đáy biển. Ngay cả bản thân nàng cũng không có chút hy vọng nào, huống chi nơi đó nếu đã bị phát hiện rồi, tất nhiên sẽ có rất nhiều kẻ mạo hiểm đổ xô tới đó. Đến khi đó, dựa vào lực lượng mười hai người bọn nàng, muốn lấy được gì từ trong tử vong mộ địa, căn bản chính là không được thực tế lắm.

Nói ra mấy lời này, Phạm Ny bất quá chỉ muốn an ủi mọi người một chút. Mục tiêu lần này chủ yếu là để kiểm nghiệm vong linh ma pháp của đám đệ tử, giúp đám đệ tử lãnh ngộ thêm tri thức về ma pháp từ ngoại giới.

- Ồ, đây là mấy người Vong Linh hệ sao, bọn họ cũng muốn đi thám hiểm à? Hơ hơ, sao lại đứng đó vậy? - Đang lúc mấy người Vong Linh hệ âm trầm tư lự thì một thanh âm yêu kiều từ nơi xa vọng tới.

Chỉ thấy đó là Ngải Lâm, nàng đệ tử Quang hệ xinh đẹp được gặp lần trước, cùng các đệ tử, lão sư của Quang hệ, còn có tên kỵ sĩ Khắc Lao Đức kiên trì truy cầu lấy nàng, cao đầu cỡi con chiến mã, từ phía xa lộp độp đi đến.

- Ai cần ngươi lo, cẩn thận coi chừng ngã ngựa bây giờ. - Lỵ Toa khinh thường liếc mắt nhìn Ngải Lâm, lạnh lùng nguyền rủa.

- Ha ha, ta biết là các ngươi còn chưa mượn được chiến mã. Ài, chuyện này cũng khó trách a, Vong Linh hệ các ngươi căn bản không có cống hiến ra được gì cho Đế Quốc, muốn sử dụng miễn phí tài nguyên của Đế Quốc, đương nhiên là có chút không thỏa đáng đó. Haha! - Ngải Lâm cười khinh bỉ, trên vẻ mặt thánh khiết tràn ngập nét chế nhạo trào phúng.

Đám người Lỵ Toa mặc dù tức giận, nhưng những gì Ngải Lâm nói lại là sự thật, chỉ đành cắn răng buồn phiền, không tìm được lời lẽ nào để phản bác.

- Phạm Ny lão sư, ngươi khỏe chứ? - Giáo sư ma pháp sư cao cấp Bỉ Kỳ Nhĩ của Quang hệ ngồi trên chiến mã mỉm cười đầy hàm ý với Phạm Ny.

- Bỉ Kỳ Nhĩ ngươi cũng khỏe chứ. Bọn ngươi cũng đến khu rừng u ám thám hiểm sao? - Phạm Ny cười đáp lễ, thản nhiên hỏi.

- Đúng vậy, chúng ta tính đến khu rừng u ám, giúp các thôn làng gần đó săn đuổi đám ma thú thường hay quấy phá nơi đó, vì Đế Quốc chia sẻ chút áp lực, cũng nhân cơ hội rèn luyện năng lực sử dụng ma pháp của đám đệ tử một chút. À à, chúng ta đi trước đây, có cơ hội sẽ gặp lại! - Bỉ Kỳ Nhĩ thanh nhã mở miệng đáp lễ, nhưng Hàn Thạc từ trong ánh mắt của hắn phát giác được một tia khinh thị, dường như xem thường đoàn người bọn hắn.

Đợi sau khi đám người Quang hệ của Bỉ Kỳ Nhĩ cỡi chiến mã hò hét đi khỏi, Cát Ân kia mới đem theo sáu thớt chiến mã đi tới. Mấy thớt chiến mã này vô luận là thể hình cùng số lượng, đều rõ ràng không được như thứ đám đệ tử Quang hệ sử dụng vừa rồi. Xem ra cho dù tốn năm mươi kim tệ, Vong Linh hệ cũng không cách nào đạt được đãi ngộ bình đẳng.

Nhưng đoàn người Vong Linh hệ đến mười hai người, còn chiến mã chỉ có sáu thớt. Vậy cần phải hai người cùng ngồi một thớt mới được. Đám đệ tử kẻ này nhìn kẻ kia, kẻ kia nhìn kẻ này, đều tự nhanh chóng tìm được đối tượng thích hợp. Chỉ còn lại bốn người Hàn Thạc, Phạm Ny, Cát Ân và Ba Khắc là còn chưa tìm được đối tượng ngồi chung thích hợp.

- Ba Khắc, ngươi cùng Bố Lai Ân ngồi một thớt. Ta cùng Phạm Ny sư phụ ngồi một thớt cũng được. - Ánh mắt Cát Ân chuyển động, lúc này vui mừng lộ rõ, cười tít mắt nói với Ba Khắc.

- Không được, ta tuyệt đối không cùng cái tên tạp dịch dơ dáy này ngồi chung một thớt chiến mã. - Ba Khắc có thù với Hàn Thạc, lúc này mới bất mãn lớn tiếng nói ra.

Tâm ý của Cát Ân ai cũng đều biết, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để được kề cận bên cạnh Phạm Ny. Nghe Ba Khắc to mồm như vậy, hắn hầm hừ nổi giận, vừa muốn mở miệng thì Phạm Ny đột nhiên mỉm cười nói:

- Nếu Ba Khắc không nguyện ý, vậy Bố Lai Ân sẽ cùng ta ngồi chung một thớt ngựa.

- Hihi, đa tạ Phạm Ny lão sư, ta đến đây. - Trong lòng Hàn Thạc mừng rỡ, vui sướng hớn hở lướt qua Cát Ân, nhanh chóng đi tới phía Phạm Ny.

Chú thích:

() Thành môn: Cổng thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio