Cuộc chiến tranh đoạt quyền thế trong thành Áo Sâm vẫn còn diễn ra ác liệt. Nơi nào có chiến tranh, nơi đó có người chết. Thêm vào số binh sĩ tử trận vào hai ngày trước, trong thành số người chết không dưới bốn vạn người.
Sát khí vô biên bao phủ bầu trời thành Áo Sâm làm cho người ta cảm thấy một thứ áp lực trong lòng. Dường như có một khối đá lớn đặt trước ngực, một số cường giả thậm chí còn cảm thấy cả ma pháp nguyên tố khắp nơi cũng bị ảnh hưởng bởi lực lượng này.
Hàn Thạc đứng ngạo nghễ nhìn trời trên gác chuông của thành bảo. Một cái xoáy lốc cực lớn lại hình thành, từng chút một thôn phệ sát khí tràn ngập trong thành. Lục Ma Phong tiếp tục phóng lên cao, hình thành một tầng mây máu trôi nổi giữa bầu trời.
Lần này Hàn Thạc đã cẩn thận hơn rất nhiều. Lục Ma Phong hấp thụ lực lượng mặt trái kia một cách từ từ. Tốc độ ngưng tụ của mây máu hạ xuống mức thấp nhất. Chuyển hóa lực lượng bên trong của Lục Ma Phong giờ rất dễ dàng. Theo sự thao túng của Hàn Thạc, trước hết đem lực lượng còn đối nghịch ra ngưng luyện rồi sau đó chia ra đi vào thanh ma khí này.
Không biết có phải lần trước đã ăn một quả Hắc Kiên tinh hay không mà tốc độ thôn phệ tịnh hóa sát khí của Hàn Thạc tăng lên không ít. Sát khí nồng nặc đầu tiên bị lốc xoáy cực lớn trên đầu hắn thôn phệ, sau đó nhờ chuyển động xoáy cực nhanh của nó để loại tạp chất ra ngoài rồi lực lượng tinh thuần còn lại thấm vào người hắn. Lực lượng tinh thuần này lại thêm một lần nữa được Ma Nguyên lực trong người Hàn Thạc nhanh chóng chuyển vận ngưng kết rồi được Ma Anh trực tiếp hấp thu lực lượng bản nguyên. Qua hai lần ngưng luyện, lực lượng mà Hàn Thạc có thể hấp thu còn chưa đến một phần mười so với ban đầu, nhưng với nhân số thương vong thảm trọng trong thành Áo Sâm thì từng đó cũng đủ cho hắn hưởng được lợi ích kinh người rồi.
Có kinh nghiệm nhập ma vừa rồi, Hàn Thạc cẩn thận từng tý một. Không nhanh chóng cầu được kết quả, cũng không quá tham lam, dùng cách thức từ tốn hấp thu từng ít một, phòng khi lại rơi vào trạng thái nhập ma đáng sợ lần nữa.
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Qua một ngày đêm thì không trung ở thành bảo đã hoàn toàn nhuộm màu đỏ máu. Vào chính ngọ, mặt trời chiếu sáng chói chang. Toàn bộ tòa thành đều như bị quét lên bởi một tầng sắc đỏ, mùi máu tươi nồng nặc trôi nổi khắp không trung.
Một lốc xoáy thiểm điện màu đen cực lớn điên cuồng xoay tròn giữa tầng mây máu dày đặc. Sát khí tà ác tỏa ra từ đó làm cho người ta cảm thấy một nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Cảnh quan này diễn ra liên tục trong ba ngày. Bên trong thành Áo Sâm, một số thường dân bỗng nhiên cảm thấy áp lực đang đè nặng bỗng biến mất. Một số cường giả có thể cảm ứng được ma pháp nguyên tố thì phát hiện thấy lực lượng bí ẩn đang bao phủ toàn thành không hiểu vì sao đang điên cuồng trôi về thành bắc rồi nhanh chóng chẳng thấy đâu.
Các cao thủ trong thành tại chỗ của Lao Luân Tư bỗng nhiên phát hiện hai hiện tượng lạ trên bầu trời đang chậm rãi nhỏ đi. Mùi máu tanh không đâu không có cũng trở nên càng lúc càng thoảng, màu sắc của tầng mây máu cũng nhạt dần. Qua thêm hai ngày, mây máu trên mặt thành đã bị thổi bay đi hết, cơn xoáy trên gác chuông thành bảo cũng biến mất không biết từ lúc nào. Bầu trời thành bắc lại trở nên quang đãng, ánh dương quang ấm áp chiếu rọi vào mọi góc của tòa thành đem lại một cảm giác thư thái dễ chịu.
Hàn Thạc thở nhẹ một hơi rồi từ từ tỉnh dậy từ trạng thái nhập định. Hắn có thể cảm ứng được lực lượng đang dâng trào trong cơ thể. Nó tràn đầy khắp kinh mạch hắn, thậm chí là cả da thịt, làm hắn có một cảm giác muốn phá tung ra. Hàn Thạc hiểu rõ toàn bộ lực lượng hấp thụ được trong cơ thể mấy ngày nay nhất định phải sớm bế quan để dung hòa một thể với lực lượng vốn có của bản thân mới có thể đột phá thêm một bước.
Lục Ma Phong an tĩnh rơi vào trong tay Hàn Thạc rồi nằm yên. Nhưng Hàn Thạc có thể cảm nhận lực lượng bên trong nó đang chuyển hóa điên cuồng. Lực lượng mà Lục Ma Phong hấp thụ xem ra còn nhiều hơn cả Hàn Thạc, nếu muốn tiêu hóa toàn bộ cũng không phải hoàn thành được trong thời gian ngắn.
Bởi vậy, vô luận Hàn Thạc hay là Lục Ma Phong đều cần một thời gian để tiêu hóa, hơn nữa càng nhanh càng tốt.
Từ gác chuông đi xuống, Hàn Thạc tiến thẳng tới chỗ phòng khách lầu hai mà cả ba nữ nhân của hắn đang ngồi. Nhờ mười hai Huyền Ma, đường xá trong thành hiện lên mồn một trong đầu hắn.
Mấy ngày qua, trong thành Áo Sâm bao gồm cả hoàng cung đã không còn cảnh chiến đấu. Đoàn người do Lao Luân Tư dẫn đầu sớm đã vào ở tạm trong hoàng cung. Phủ đệ của Lao Luân Tư và Á Hi Bá Ân chỉ còn lại một đống gạch vụn, là dấu tích của trận tranh đấu vừa rồi.
- Bố Lai Ân! - Phạm Ny liếc mắt thấy Hàn Thạc tới thì vui mừng hô lên.
Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích, một người đang tu luyện vũ kỹ, một người thì đang minh tưởng tăng tiến tinh thần lực. Vừa nghe tiếng kinh hô của Phạm Ny thì lập tức dừng tay chạy ra phòng khách, mấy cặp mắt sáng ngời nhìn vào hắn chằm chặp.
- Tên hỗn đản chàng đó! Tại thời điểm mấu chốt vậy mà buông tay tu luyện, thực sự là một gia hỏa không biết lý lẽ mà. - Phỉ Bích cong môi hờn dỗi.
- Tình huống trong thành giờ thế nào rồi? - Hàn Thạc mỉm cười, hỏi chính sự.
- Đại cục đã định, công tước Á Hi Bá Ân đã bị Kiếm thánh Tạp La Lạp giết chết, vương tử Tra Lý Tư cũng bị tạm thời bắt giam. Hai vương tử kia thì thấy thế lực vượt trội của Lao Luân Tư nên cũng không còn tâm tư tranh đoạt với gã. Lao Luân Tư hiện giờ đang gấp rút thu dọn tàn cục thu phục nhân tâm. Phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ đăng cơ kế vị. - Ngải Mễ Lệ dịu dàng giải thích.
- Như thế xem ra nội loạn của đế quốc đã kết thúc rồi? - Hàn Thạc cười.
Ngải Mễ Lệ gật đầu:
- Đích xác là cũng không có gì lo lắng nữa rồi. Giờ toàn bộ thành Áo Sâm đã nằm trong tay Lao Luân Tư. Các lực lượng quân sự phần nhiều cũng ở trong tay gã, đại vương tử cũng đã bị giam giữ, toàn bộ đế quốc Lan Tư Lạc Đặc không ai có thể uy hiếp đến vương vị của gã nữa rồi.
- Đã như vậy, ta cũng an tâm.
Hàn Thạc mỉm cười rồi chợt nhìn ba nữ nhân hơi do dự nói:
- Có điều ta phỏng chừng cần một thời gian rất dài để tu luyện. Xem ra lại phải tạm thời rời khỏi các nàng.
- Tên hỗn đản này! Vừa mới ra đi giờ lại muốn đi đâu? Chàng có lương tâm hay không vậy, chẳng lẽ không biết người ta nhớ chàng sao? - Phỉ Bích vừa nghe Hàn Thạc lại phải đi thì gương mặt đầy vẻ ai oán.
Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny vừa nghe vậy cũng đều hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào hắn lộ ra tình cảm lưu luyến.
- Không có biện pháp mà. Ta cần lập tức bế quan để tiêu hao chỗ năng lượng vừa rồi. Nếu trễ có thể ảnh hưởng đến cảnh giới của ta, thậm chí có thể khiến ta hãm vào cảnh giới nhập ma điên cuồng. - Hàn Thạc cười khổ giải thích.
- Lần tu luyện này chàng cần bao lâu? - Cặp mày của Ngải Mễ Lệ nhíu chặt, dò hỏi.
- Cũng không thể nói chính xác. Nhanh thì khoảng chừng năm rưỡi, chậm thì khoảng chừng hai ba năm. Ài, ta bế quan tu luyện vũ kỹ là một chuyện rất mất thời gian, cũng không có biện pháp dự liệu. - Hàn Thạc cảm thán.
Vừa nghe nhanh cũng khoảng một năm rưỡi, cả ba nữ nhân đều rối loạn. Nỗi buồn phiền và ai oán trong mắt lại càng sâu đậm.
- Bố Lai Ân, ta muốn nói chuyện một mình với chàng. - Phỉ Bích bĩu môi, phẫn nộ nhìn Hàn Thạc. Nhưng mà những lời này vừa nói ra thì chẳng hiểu vì sao nàng lại cười đến đỏ ửng lên. Ngải Mễ Lệ vốn cũng đang định nói gì đó chưa kịp mở miệng thì lại nghe thấy Phỉ Bích nói ngay những điều mình muốn nói thì không kìm được kinh ngạc liếc nhìn Phỉ Bích. Nhìn gương mặt đỏ ửng của Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ chợt liên tưởng cái gì đó, thầm mắng một câu rồi cũng đỏ cháy hết cả mặt mày.
Hàn Thạc đầu tiên là sửng sốt, đến khi thấy vẻ mặt tươi cười hồng nhuận của Phỉ Bích thì chợt hiểu, hắc hắc khẽ cười:
- Tốt! Ta sẽ nói chuyện với nàng trước rồi tý nữa sẽ tìm Ngải Mễ Lệ nói chuyện sau.
Vừa nghe tiếng cười nhẹ đầy hàm ý của Hàn Thạc, Phỉ Bích biết hắn nhất định đã biết cái gì đó rồi. Nàng cắn răng hung hãn trừng mắt với hắn rồi bước thẳng vào phòng mà không nói thêm một lời nào.
- Ta nói chuyện với Phỉ Bích vài câu! - Hàn Thạc vội vã nói rồi đi luôn vào gian phòng mà Phỉ Bích vừa vào. Để lại sau lưng là Ngải Mễ Lệ đang đỏ mặt tưng bừng cùng với Phạm Ny đang ngơ ngác.
- Ngải Mễ Lệ tỷ tỷ, bọn họ nói cái gì vậy? Sao lại còn muốn một mình? - Phạm Ny nghi hoặc hỏi Ngải Mễ Lệ.
- Khách khách, bọn họ đương nhiên muốn nói chút chuyện riêng, hì hì, cái cô Phỉ Bích lẳng lơ này có thể chịu được bao lâu chứ. - Ngải Mễ Lệ cười có phần phóng đãng, thú vị quay sang nháy mắt với Phạm Ny.
Phạm Ny sửng sốt, sau đó bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng thở dốc áp giọng của Phỉ Bích. Nàng lúc này mới chợt hiểu, sắc hồng bỗng chốc lan tràn hết cả khuôn mặt đến dưới cổ.
- Phì! - Phạm Ny mắng nhỏ một tiếng.
- Khách khách, vậy là muội biết bọn họ làm gì rồi chứ? Hì hì, Phạm Ny muội muội à, tên tiểu sắc lang Bố Lai Ân chẳng lẽ còn chưa làm gì muội sao? Làm sao mà còn xấu hổ thế kia? - Ngải Mễ Lệ khẽ cười trêu đùa Phạm Ny, bộ dạng nhìn rất cao hứng.
- Ngải Mễ Lệ tỷ tỷ, tỷ, tỷ thật là... - Phạm Ny xấu hổ vô cùng, cũng không nói được gì liền giậm mạnh chân một cái rồi cúi đầu đi vào một căn phòng.
Chỗ cư trú này rất rộng. Ngoại trừ một căn phòng khách lớn ở chính giữa còn có thêm năm sáu phòng khác. Chính là nơi của Bảo Lý Tư an bài riêng cho ba nữ nhân tiện liên lạc với nhau.
Vừa thấy Phạm Ny ngượng ngùng lui về phòng, Ngải Mễ Lệ lại càng cười sảng khoái. Nàng và Phạm Ny đều là ma pháp sư, ba gian phòng lại ở sát nhau, thanh âm dù nhỏ cũng nghe thấy. Phạm Ny vừa đi, trong phòng khách giờ chỉ còn một mình Ngải Mễ Lệ.
Một tiếng rên nhẹ vang lên bên tai Ngải Mễ Lệ. Tim nàng bỗng nhiên đập mạnh, thân thể nóng bừng, lén nhìn quanh một vòng rồi đỏ mặt bước nhẹ tới căn phòng mà Phỉ Bích và Hàn Thạc đang ở trong đó. Tới nơi nàng áp sát tai vào cửa để nghe trộm thanh âm từ trong đó phát ra.
“Hự...” Thanh âm Phỉ Bích đang rên rỉ như khóc.
Phỉ Bích đang quấn chặt lấy Hàn Thạc. Bàn tay to tướng của hắn đang du ngoạn trên thân thể trắng mịn của nàng. Mỗi lần đầu ngón tay chạm nhẹ vào cơ thể thì Phỉ Bích đều chịu không được khẽ rên lên một tiếng, da thịt trắng ngần dưới sự xoa bóp của Hàn Thạc dần dần trở nên hồng nhuận.
Sắp tới thời khắc ly biệt, Phỉ Bích mắt hạnh mê ly. Dưới sự kích thích của Hàn Thạc, thân thể nàng phản ánh ra nội tâm vui mừng cùng hưng phấn. Nàng âu yếm Hàn Thạc một cách nồng cháy, vội vội vàng vàng cởi quần áo của hắn. Không biết có phải vì quá kích động hay không mà động tác khá gấp gáp, quần áo của Hàn Thạc đều bị nàng xé tan tành.
Hàn Thạc cũng phản ứng tương tự, căn bản cũng không nhớ tới việc bố trí kết giới cách âm, thở hổn hển áp mạnh vào Phỉ Bích.
“A!” Phỉ Bích hét lên một tiếng, hai tay dùng lực chống mạnh vào ngực Hàn Thạc, đôi mắt sáng bỗng nhiên khôi phục vẻ thanh tĩnh.
Tiếng thét của Phỉ Bích thực sự quá chói tai. Ngay cả Phạm Ny đang ở trong căn phòng đầu xa cũng nghe thấy, mắng thầm hai câu sao mà Phỉ Bích không thấy thẹn thùng gì cả nhỉ.
Ngải Mễ Lệ đang nghe trộm bên ngoài thì lại càng hoảng sợ. Nàng đang tận lực ngưng tụ tinh thần lực nghe trộm nên lỗ tai cảm giác mơ hồ đau nhức.
“Hừ, ngươi loạn rồi à, sao mà hét lớn vậy chứ, muốn hại người chết phải không đấy!”
Ngải Mễ Lệ nắm lấy tai trái khẽ day, cũng mắng thầm Phỉ Bích.
- Sao vậy?
Hàn Thạc đang giục mã đề cương, ngạc nhiên hỏi Phỉ Bích.
- Chàng chút nữa là đè chết người ta rồi. Làm sao mà người chàng đột nhiên trở nên nặng vậy chứ? Cũng may thiếp là Đại kiếm sư có tu luyện đấu khí, bằng không đã bị đè chết rồi! - Mặt mày Phỉ Bích đỏ rực như tụ máu, xấu hổ thì thào.
Hàn Thạc ngẩn ngơ, chợt hiểu là lần trước đã nuốt quả Hắc Kiên tinh nên thể trọng đã gia tăng gấp đôi, thảo nào lúc nãy Phỉ Bích la hét rầm trời.
“Hú vía, cũng may người đầu tiên là Phỉ Bích, nếu như đổi là Ngải Mễ Lệ hay Phạm Ny, nói không chừng là gặp chuyện không may rồi.”
Hàn Thạc thầm kêu may mắn, vội vàng tự nhắc nhở lần sau phải chú ý. Sau đó hắn lại cười gian giảo rồi tiếp tục tái chiến, thế nhưng lần này hắn phải dùng một tay để đỡ thân thể.
Vốn lúc đầu dự định trùng kích Phỉ Bích, chợt hắn nảy ra một ý liền ngồi dậy. Sau đó hắn ôm lấy thân thể nàng đang lõa lồ rồi trong tiếng kinh hô của nàng đặt lên đùi mình.
Lúc này thành ra tư thế Phỉ Bích ngồi trước mặt Hàn Thạc, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn.
- Hỗn đản, đại sắc lang chàng đó, tư thế này rất khó chịu, buông tay ra đi! - Ngọc đồn của Phỉ Bích cảm nhận được Hàn Thạc đang dâng trào, ngượng ngùng thấp giọng hét lên.
- Hắc hắc, thay đổi tư thế một chút cho đỡ nhàm chán nha! - Hàn Thạc đắc ý cười hắc hắc. Sau đó không để ý Phỉ Bích đang khó chịu giãy dụa, bàn tay to tướng của hắn ôm lấy ngọc đồn của nàng dộng lên.