Sau khi đưa Kim Giáp thi và Tiểu Khô Lâu về Vong Linh giới, Hàn Thạc lập tức rời núi Lăng La, trở lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Lúc trở về hắn cũng không hỏi thêm tình hình trong thành nữa, chỉ tìm mấy người phụ trách tới hàn huyên chốc lát, dặn dò một chút tình huống mình sắp tu luyện khoảng thời gian tới.
Đám Kiệt Khắc trong tình huống Hàn Thạc vắng mặt, đã quản lý thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ngày càng đi lên, tình hình phát triển tốt. Mười hai con Huyền ma lượn một vòng, Hàn Thạc nhận thấy hắn không cần quan tâm nhiều về lãnh địa của mình nữa.
Giờ đây Lao Luân Tư sắp chấp chưởng đại quyền đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Hàn Thạc tin tưởng bằng vào quan hệ của mình với gã, Lao Luân Tư nhất định sẽ không xử tệ với các thành viên trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Từ Tát Bác Tạp Tư và Tạp La Lạp, Hàn Thạc hiểu được tầm quan trọng của hắn đối với Lao Luân Tư như thế nào, chính vì thế hắn mới có thể yên tâm bế quan tu luyện.
An bài tất cả xong, Hàn Thạc tiến vào trong mật thất phủ đệ trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, dùng Truyền tống trận pháp tới Tử Vong Mộ Địa.
Tử Vong Mộ Địa quanh năm tử khí nồng nặc lượn lờ, mờ mịt không ánh sáng. Hàn Thạc đi thẳng tới chỗ chôn Thổ Giáp thi, phát hiện dưới tác dụng của nguyên lực tại Thổ tuyệt chi địa này, vết thương lõm trên ngực Thổ Giáp thi không còn khó coi mấy nữa, xem ra nơi nuôi dưỡng Thổ Giáp thi đối với sự khôi phục thương thế của nó quả nhiên là vô cùng hữu dụng.
Vừa tiến vào Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc lập tức liên lạc với Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc, từ tình hình hắn truyền tin rằng vẫn ổn, cục diện trước mắt tại Nhật Diệu cốc hẳn sẽ không xảy ra điều gì mà Đặc Lan Khắc Tư không thể ứng phó được. Đã như vầy, Hàn Thạc liền truyền tin dặn dò Cát Nhĩ Bá Đặc hắn phải tu luyện khá lâu.
Chín cảnh giới Ma công, Hàn Thạc trước mắt đã đạt cảnh giới Phân Ma. Cảnh giới Túng Dục kế tiếp có thể đột phá hay không thì phải xem hắn có thể tiêu hóa được lực lượng khổng lồ trên người không, có lĩnh ngộ được tâm cảnh mà đến cảnh giới đó phải nắm vững không.
Tu ma giả bởi vì chú trọng rèn luyện thân thể, nên tuổi thọ của họ lâu hơn nhiều so với kiếm sĩ và ma pháp sư ở thế giới này. Cho dù Hàn Thạc tại cảnh giới Phân Ma, chỉ cần không bị người giết chết hoặc là tẩu hỏa nhập ma, cũng có thể ung dung sống đến mấy trăm năm.
Có lẽ bởi vì thời gian đối với tu ma giả mà nói quá dư thừa, cho nên mỗi một lần họ bế quan đều hao phí rất nhiều thời gian. Theo cảnh giới cao hay thấp mà thời gian này cũng khác hoàn toàn, càng tu luyện đến mức cao thâm thì thời gian bế quan cũng càng dài.
Hàn Thạc đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần bế quan lâu dài này, sau khi an bài hết thảy sự tình thế tục, liền chính thức tiến vào trạng thái bế quan của tu ma giả.
Khoanh chân ngồi trên vùng đất bạch cốt trắng phau trải rộng trong Tử Vong Mộ Địa. Hàn Thạc bình tức ngưng thần gạt bỏ đống lộn xộn trong đầu, cảm ứng loại sát khí đáng sợ đang tràn ngập bên trong cơ thể. Rất nhanh vận khởi Ma Nguyên lực, dẫn lực lượng khổng lồ này tiến về Ma Anh.
Đây là một quá trình thực sự hao phí thời gian cũng như tinh lực, được cái sự chịu đựng của Hàn Thạc kinh người, một khi xác định rõ sự tình gì đều kiên nhẫn hoàn thành. Từ lúc bắt đầu khoanh chân, hắn không động đậy quá một tấc, chỉ ôm ý nghĩ tiêu hóa hoàn toàn sát khí khổng lồ trong cơ thể này, tiến vào cảnh giới nhập định cao thâm nhất.
Tử Vong Mộ Địa quả thật là nơi tu luyện tốt, nơi này bởi vì có kết giới tồn tại, căn bản không ai có thể phát hiện ra nó. Tử Vong Mộ Địa không có một người, yên tĩnh không phát ra một tiếng động nào, nơi an tĩnh này đối với tu ma giả như Hàn Thạc cực kỳ thích hợp.
Ngay khi Hàn Thạc không còn một tia tạp niệm thì thời gian đối với hắn đã không còn ý nghĩa. Dần dần, trong thần thức hắn là một khoảng trống không, không có bất luận ý nghĩ gì, thậm chí ngay cả sự tồn tại của mình hắn cũng quên, tất cả dường như đã dừng lại, kể cả thần thức của hắn.
Tu ma giả nhập ma chia làm hai loại “Động-Tĩnh”. “Động”, loại nhập ma này tựa như mấy ngày hôm trước, khiến cho tu ma giả sa vào trong giết chóc điên cuồng. Lúc đó, trong lòng họ chỉ đơn thuần là chém giết tàn nhẫn, sự điên cuồng hủy diệt hết thảy. Loại trạng thái này người nhập ma căn bản không biết mình đang làm cái gì, cũng không có cảm giác đau đớn, lực lượng so với lúc bình thường càng đáng sợ thêm.
Chỉ có điều loại nhập ma “Động” này đối với tu ma giả mà nói thì cực kỳ nguy hiểm, sơ suất một chút là họ sẽ vĩnh viễn chìm trong ma đạo, vĩnh viễn không tìm được bản thân mình, trở thành một cỗ máy giết chóc thuần túy.
Lần trước Hàn Thạc tiến vào trạng thái kia, trước đó đã từng có khoảng tỉnh táo ngắn ngủi, bởi vì cừu hận chôn sâu nơi đáy lòng đã khiến hắn chỉ nhắm vào Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc. Hơn nữa Hàn Thạc nhập ma lần đó đơn thuần là bởi vì không thể khống chế được lực lượng Lục Ma Phong hấp thu, thêm nữa sát khí bản thân trong lúc nhất thời không thể chú ý được mới sinh ra.
Ngay lúc những lực lượng đó làm cho Hàn Thạc nhập ma, liền bị hắn thông qua công kích điên cuồng phóng ra, chúng vốn không phải lực lượng bản thân hắn nên đã biến mất vĩnh viễn, nhờ vậy, Hàn Thạc mới từ từ khôi phục được thần trí.
Nếu lần đó Hàn Thạc nhập ma không phải do lực lượng bên ngoài cơ thể dẫn phát mà là bị kích thích nào đó mới tiến vào cảnh giới nhập ma, tạo thành thần thức nhập ma khiến bản thể Ma Anh sinh ra ý niệm giết chóc, vậy cái này không dễ dàng có thể khôi phục lại.
So sánh với cách thức nhập ma “Động” rất nguy hại, “Tĩnh” chính là cảnh giới tu ma giả rất muốn tiến vào, loại cảnh giới tu luyện nhập ma vong ngã này sẽ làm cho người nhập ma không có bất luận tạp niệm gì, đối với việc tu luyện của tu ma giả có tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Chỉ có điều loại hình cảnh giới nhập ma này cực khó tiến vào, một số tu ma giả cả đời cũng không tiến vào được, nhưng cũng có một số thiên tư bất phàm với cơ duyên xảo hợp có thể nhiều lần tiến vào. Kiểu người như thế đều có thể trở thành nhân vật ma đạo kiêu hùng, có thiên phú, nghị lực cực cao và trí tuệ rộng lớn.
Đối với Hàn Thạc mà nói, lần nhập ma này cũng không phải lần đầu tiên, trong tình huống hắn cũng không rõ ràng nguyên do, lại một lần nữa tiến vào cảnh giới kỳ diệu này. Dường như kể cả thế giới trong đầu óc hắn cũng dịch chuyển ra ngoài, trong thần thức trống trơn bồng bềnh.
Thời gian giờ đây không có khái niệm gì với Hàn Thạc. Cứ khoanh chân ngồi trong Tử Vong Mộ Địa, bên ngoài thân thể hắn trong cảnh giới vong ngã có những dòng điện màu đen như những con rắn nhỏ xẹt qua. Một luồng khí tức đáng sợ từ người Hàn Thạc tỏa ra.
Sương mù đỏ như máu từ trong lỗ chân lông hắn chui ra từng làn một, vòng chung quanh người Hàn Thạc rồi lại bị hai lỗ mũi hắn hút vào trong cơ thể, hình thành một vòng tuần hoàn.
Không biết qua bao lâu, Hàn Thạc bị một tràng tiếng động “lốp bốp lùm bùm” vang lên bừng tỉnh, khi hắn có phản ứng thì đột nhiên cảm giác Ma Anh như đã biến thành một cơn lốc xoáy, không ngừng cuộn tròn lên rất nhanh. Từng luồng lực lượng phóng đến khắp nơi trong cơ thể.
Những lực lượng này tràn ngập mỗi một góc trong người Hàn Thạc, lại tiến hành rèn giũa thân thể vốn đã cường tráng không giống nhân loại của hắn, từng luồng kích động hắn, một loại thống khổ quen thuộc như bị xé rách lại một lần nữa xuất hiện, như có ngàn vạn thanh đao nhọn chọc vào người hắn.
Trong quá trình ma công tăng tiến không ngừng, thân thể bởi vì Ma Nguyên lực tăng vọt mà được rèn luyện lặp đi lặp lại, càng lúc càng thích ứng Ma Nguyên lực thay đổi về chất đang điên cuồng lưu chuyển, đạt tới cảnh giới và trạng thái không chia rẽ.
Đã có vài lần kinh nghiệm, lần này Hàn Thạc đã có thể thích ứng với loại thống khổ cường hóa thân thể này. Trong lúc Ma Anh phóng thích lực lượng thấm nhập vào tứ chi bách hài, Hàn Thạc thậm chí có thể cảm ứng được xương cốt có cảm giác trước tiên, xương cốt trải qua Hắc Kiên tinh rèn giũa lại được lực lượng Ma Anh rèn luyện, dường như đột nhiên sinh ra dị biến nào đó. Vốn xương cốt toàn thân cứng rắn như sắt đá, dưới từng luồng lực lượng trong Ma Anh thấm nhập vào tựa hồ đã kích khởi sự kỳ dị. Tâm thần hắn vừa động, vung mạnh tay trái ra, thần kỳ làm sao, nó dài ra khoảng mười phân.
Hàn Thạc tức thì ngạc nhiên, tay phải chân phải tay trái chân trái cũng bị hắn quyền đấm cước đá đánh ra, tâm niệm vừa động, hắn phát hiện xương hai tay hai chân có thể tăng trưởng một bộ phận theo tâm ý. Xương cốt vừa cứng rắn như sắt thép, lại thêm phần dẻo dai thần kỳ.
Điểm đặc biệt khiến Hàn Thạc ngạc nhiên chính là hắn vậy mà có thể khống chế xương cốt dài ra hoặc khôi phục như bình thường!
Nói cách khác, hắn xuất một quyền ra, chỉ cần hắn nguyện ý, cánh tay hai chân đều có thể đột nhiên dài ra thêm một chút. Cái này nếu đang đọ sức cận thân, có năng lực tay chân dài ra thần kỳ như thế nhất định có thể xuất kỳ bất ý thu được hiệu quả đáng sợ, kẻ khác khó lòng phòng bị được.
Mặt khác, Hàn Thạc mơ hồ cảm giác giờ đây cánh tay mình dài ra mười phân vẫn chưa phải là cực hạn, tựa hồ theo luyện tập và thực lực gia tăng mà còn có thể tiến bộ tiếp. Điều này có ý nghĩa gì hắn vừa nghĩ tới cũng kinh hãi không hiểu, bản lãnh thần kỳ như thế quả thực không phải nhân loại có thể thực hiện được.
Trong ký ức Sở Thương Lan, dường như cũng không có loại năng lực thần kỳ này, tu ma giả thân thể có thể vô cùng mạnh mẽ, tới cảnh giới chí cường cho dù bị chém đứt cánh tay cũng có thể mọc lại lần nữa. Chỉ có điều loại năng lực tứ chi mềm dẻo đến độ có thể kéo dài ra tựa hồ cũng không có.
Hàn Thạc cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lòng hiểu được có lẽ duyên cớ là bởi vì lực lượng quả Hắc Kiên tinh Tiểu Khô Lâu đưa và ma công rèn luyện mà thân thể đã sinh ra dị biến, thầm nghĩ xem ra ma công gì cũng đều do con người sáng tạo ra, điều này cũng không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, không thể tu luyện tiến hóa tiếp.
Ngoại trừ tính dẻo dai đột biến của xương cốt, ngũ tạng lục phủ cùng da thịt Hàn Thạc cũng lại một lần nữa được cường hóa, nhất là gân mạch trong người hắn, lại càng đạt tới mức mở rộng kinh người. Tốc độ lưu chuyển Ma Nguyên lực còn cao hơn trước một bậc.
Kiểm tra trong thần thức, Hàn Thạc phát hiện thân thể tuy bị cường hóa, nhưng mà cảnh giới tựa hồ còn kém một bước, cũng không lập tức đạt tới cảnh giới Túng Dục, nhưng mà hắn có thể cảm thấy khoảng cách một bước này đã rất gần, chỉ cần có giác ngộ, Hàn Thạc lập tức có thể tiến cấp.
Song tu luyện ma công chính là như thế, thể ngộ cảnh giới là huyền diệu nhất, ngộ được là đạt, không ngộ được cũng không miễn cưỡng được. Giờ đây cường độ thân thể Hàn Thạc đã đủ, Ma Nguyên lực cũng đủ để hắn đột phá tới cảnh giới tiếp, chỉ cần hắn có thể ngộ được cảnh giới, Ma Anh có thể lập tức đột biến, thần thức lại tiến một bước tới cảnh giới Túng Dục.
Thở nhẹ một hơi, Hàn Thạc cười khổ, lại một lần nữa khoanh chân ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ cẩn thận lại ký ức Sở Thương Lan lưu lại, đáng tiếc trí nhớ của lão mặc dù rất phức tạp, nhưng loại thể ngộ về cảnh giới này lại không có tin tức xác thực.
Hàn Thạc hiểu rằng xem ra mình phải tự dựa vào thể ngộ của bản thân, giờ đây đã an bài hết thảy, chỉ xem hắn nhận thức đối với cảnh giới ma công thế nào thôi.
- Cha, con đã khôi phục hoàn toàn rồi! - Trong khi Hàn Thạc đang ngầm suy tư thì đột nhiên cảm ứng tin tức của Thổ Giáp thi.
Hàn Thạc sửng sốt rồi lập tức có phản ứng, quay đầu lại thấy Thổ Giáp thi thô lỗ chẳng biết khi nào đã rời khỏi Thổ tuyệt chi địa, lúc này đang đứng không xa nhìn hắn.
Trước ngực Thổ Giáp thi, vết lõm đã bằng phẳng trở lại, xem ra nó đã thật sự hoàn toàn khôi phục rồi.
- Tốt quá, ngươi rốt cục đã khôi phục rồi, tiếp theo đây chúng ta phải giết cái tên gia hỏa kia, ta thề! - Hàn Thạc nhìn Thổ Giáp thi, trịnh trọng nói với nó.
- Con biết, cha lại trở nên cường đại hơn rất nhiều. - Thổ Giáp thi đưa tin.
- Được rồi, ta đưa ngươi trở về trước, gần đây ta đang nghiên cứu được phương pháp tự do ra vào thế giới của các ngươi, sau khi ngươi trở về, ta nghĩ không bao lâu nữa, ta có thể gặp mặt các ngươi ở thế giới ấy rồi. - Hàn Thạc cười nói với Thổ Giáp thi.
- Vậy được, con cũng nhớ các huynh đệ, cha đến thế giới của chúng con sớm một chút nha, nơi ấy tương tự cũng có rất nhiều việc thú vị. - Thổ Giáp thi đưa tin.
- Ừ, ta biết rồi! - Hàn Thạc nói xong liền đưa Thổ Giáp thi về Vong Linh giới.
Sau đó, Hàn Thạc không tiếp tục suy ngẫm về vấn đề cảnh giới Túng Dục nữa, mà bắt đầu nghiên cứu làm thế nào lợi dụng Khô lâu pháp trượng khiến linh hồn tự do ra vào Vong Linh giới được.
Một quả U Oánh tinh, thêm một quả Hắc Kiên tinh, đối với tinh thần lực và thân thể Hàn Thạc phân biệt có tác dụng rất lớn. Thứ tốt tồn tại ở Vong Linh giới này khiến cho hắn rất hứng thú, hiểu được Vong Linh giới ngoài đầy rẫy bất tử sinh vật, tương tự có một số bảo vật kỳ lạ.
Quan trọng nhất chính là bọn Tiểu Khô Lâu đều ở Vong Linh giới, giờ đây Tiểu Khô Lâu còn vì mình lấy cái tên Hàn Hạo, điều đó nói lên rằng trí tuệ của nó càng ngày càng cao, ngoại trừ hình thể khô lâu ra, nó đã giống như bất kỳ sinh mệnh có trí tuệ cao nào, có ý thức độc lập, có thể tự mình tỉnh táo suy xét đánh giá sự vật.
Hàn Thạc đối với bọn Tiểu Khô Lâu vô cùng quan tâm cũng rất tò mò, chỉ có linh hồn có thể tự do xuyên qua Vong Linh giới, hắn mới có thể hiểu bọn chúng càng rõ hơn, thậm chí trợ giúp bọn chúng tiến hóa nhanh hơn.