Oo
Hàn Thạc gào thét suốt dọc đường, khi đến chỗ các đệ tử cắm trại thì trông thấy Cát Ân cũng không ngủ được, trái lại đang có vẻ chán chường ngồi ở bên ngoài lều bạt.
“A, Bố Lai Ân hả, ngươi có thấy hai người Phạm Ny và Lỵ Toa không?” Cát Ân vừa nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Thạc liền lập tức đứng lên hỏi.
Gật gật đầu, Hàn Thạc điềm nhiên nói: “Có thấy, Phạm Ny sư phụ và Lỵ Toa sẽ về ngay bây giờ. Cát Ân sư phụ, tại sao ngươi bây giờ còn chưa ngủ?”
“À, là bởi vì Khắc Lạp Khắc đột nhiên có việc phải đi nên muốn ta thay hắn cáo lỗi với Phạm Ny. Ha ha, gã Khắc Lạp Khắc này cũng thật là, chẳng thèm nói lý do quái gì cả mà lại bỏ đi như vậy, thật chẳng hiểu ra làm sao.”
Vừa nghe Cát Ân nói như vậy, Hàn Thạc trong lòng chấn động, lập tức hiểu rằng chắc chắn là vì Khắc Lạp Khắc vừa rồi ở bên trong đầm nước đã có hành vi lỗ mãng làm cho hai người Phạm Ny và Lỵ Toa tức giận, Khắc Lạp Khắc không biết giải thích thế nào cho nên mới phải đột ngột bỏ đi như vậy.
“Thì ra là như thế. Cát Ân sư phụ, ta phải đến vùng phụ cận thu thập một ít đồ đạc, chờ Phạm Ny sư phụ và Lỵ Toa đến đây, ngươi nói ta trước khi trời sáng sẽ quay về.” Vừa nói dứt lời, Hàn Thạc cũng không để ý xem Cát Ân có đáp ứng hay không liền nhanh chóng nhằm hướng nam bước đi, trong nháy mắt đã bỏ đi mất dạng.
Hàn Thạc mặc dù không bị thương tích nặng đến mức không thể di chuyển, nhưng thực ra thì cũng chẳng khá hơn là mấy vì trước đó đã bị đuôi của Thâm Thủy Độc Mãng đánh trúng, hiện giờ thân thể thật sự cũng đã bị thương không nhẹ. Hắn biết Phạm Ny và Lỵ Toa sau khi trở về sẽ lại muốn tìm mình quấy nhiễu một lúc, vậy thì lúc đó sẽ không thể sử dụng ma công chữa trị thân thể được nữa nên cách đơn giản nhất là tạm thời lánh đi, đợi đến ngày mai, lòng căm tức của hai người ít nhất cũng tiêu tan mất đến hơn nửa, lúc đó chắc hẳn cũng không có vấn đề gì.
Ở phía nam có một cây đại thụ cao ngút trời. Trên một cành cây to có lá um tùm tươi tốt cách mặt đất khoảng mười thước, Hàn Thạc một mình ngồi khoanh chân nín thở ngưng thần rồi dùng ma nguyên lực tập trung rèn luyện toàn bộ thân thể.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, thân thể Hàn Thạc vốn đang chịu không ít đau đớn, dưới sự lưu chuyển của ma nguyên lực đã dần dần trở nên không hề đau nhức nữa, mỗi chỗ da thịt gân cốt trong toàn bộ cơ thể đều như tràn ngập một cỗ sức mạnh mênh mông.
Trong lúc Hàn Thạc tiến vào trạng thái nhập thần, một cảm giác đau đớn yếu ớt, mỏng manh từ trong óc truyền đến, sau đó lan tràn ra khắp toàn thân, cùng với sự đau nhức đột nhiên bùng phát mãnh liệt tạo thành một sự giày vò khủng khiếp, mạnh mẽ gấp cả chục lần lúc đầu khiến cho hắn lúc này buộc phải phát ra tiếng kêu thê thảm.
Cùng với tiếng la hét thảm thiết của Hàn Thạc, từ trong cơ thể hắn liên tiếp vang lên những tiếng nổ “lốp bốp”. Đúng lúc đó, vô số tia trọc khí mỏng manh từ trong các lỗ chân lông của hắn tràn ra ngoài. Da Hàn Thạc như mặt nước bị hòn đá ném vào tạo nên những vòng sóng rung động. Đến khi trọc khí trong cơ thể hắn thông qua lỗ chân lông thoát hết ra ngoài thì một vầng sáng mầu đen mờ mờ thấp thoáng cuộn quanh khắp nơi trên thân thể.
Loại trạng thái này chẳng biết kéo dài trong bao lâu, Hàn Thạc chỉ biết sau khi những đau đớn khắp toàn thân bỗng chốc biến mất thì liền thả lỏng toàn thân, rơi từ cành cây cao khoảng mười thước xuống đất kêu “thịch” một tiếng, nhanh nhẹn linh hoạt một cách đáng sợ.
Thành công rồi, tầng ma công thứ nhất “Cố Thể” đến hôm nay rốt cục đã đột phá thành công. Từ giờ trở đi, thân thể Hàn Thạc xem như đã được thoát thai hoán cốt, vô luận là sức mạnh, tính dẻo dai hay là cường độ đều đã vượt qua người thường rất xa. Sau khi thông qua cảnh giới cơ bản nhất là “Cố thể”, việc tu luyện của Hàn Thạc sau này ắt sẽ là luyện ít thu hoạch nhiều.
Tâm niệm vừa chuyển động, ma nguyên lực liền lưu chuyển thông suốt, chẳng những là tứ chi, ngực, bụng, mà ngay cả trên đầu đều có thể tới dễ dàng. Hàn Thạc nhìn những chỗ da thịt lộ ra, chỉ thấy những vết thẹo vẫn hằn trên cơ thể bấy lâu cũng đã biến mất hoàn toàn, da dẻ sáng láng, cơ thể khỏe mạnh. Thân hình vừa động, hắn liền cảm giác rõ ràng là chiều cao tựa hồ lại tăng thêm khoảng một hai phân nữa.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Hàn Thạc phát giác vẫn còn là buổi đêm khuya như trước. Hắn lúc này chìm đắm trong niềm vui sướng giống như có được một sinh mạng mới, không ngừng vận chuyển ma nguyên lực tới khắp nơi trên cơ thể, hưng phấn cảm thụ từng chút tùng chút biến đổi trong thân thể.
Đột nhiên, Hàn Thạc trong lòng chợt nhớ tới cái túi tiền và hộp ngọc mà hắn vẫn mang theo bên người, lần trước vì dùng cái vật kỳ lạ bên trong hộp ngọc để minh tưởng và tu luyện tinh thần lực mà cuối cùng khiến cho tinh thần lực thiếu chút nữa bị hút sạch, sau nhờ ma nguyên lực lưu chuyển đến não bộ thì mới biến nguy thành an, đạt được thu hoạch thật lớn.
Bây giờ, sau khi đột phá cảnh giới “Cố Thể”, hắn đã có thể chủ động điều chuyển ma nguyên lực đến bất cứ chỗ nào trong thân thể, kể cả nơi khó tới nhất là bộ não, nhớ lại lần trước đã thu hoạch được những ích lợi to lớn, hắn lại một lần nữa không kiềm chế được dục vọng trong lòng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy cái túi tiền cất dấu ở trong lớp áo lót bó sát người ra.
Mở nắp hộp ra, cái viên cầu giống như con ngươi kia vẫn có vẻ quỷ quái khó lường như trước, sau khi Hàn Thạc tập trung tinh thần lực, bắt đầu chầm chậm ngưng tụ đến trung tâm viên cầu, chuyện đã từng phát sinh lần trước lại xảy ra. Chỉ thấy viên cầu thoáng chốc đã tản mát ra quang hoa mầu xanh mờ mờ, điểm mầu đỏ như máu ở trung tâm gây cho người nhìn một loại cảm giác nặng nề khó chịu.
Tinh thần lực của Hàn Thạc tuôn chảy rất nhanh vào trong viên cầu nằm giữa hộp ngọc, giống như bị vòi rồng hút nước vậy, cùng với đó là tinh thần lực trong bộ não cũng không ngừng bị xói mòn làm cho trí não của hắn xuất hiện đau đớn càng ngày càng kịch liệt.
Cuối cùng, đến khi Hàn Thạc cảm giác rằng đầu óc sắp nổ tung, tinh thần vừa chuyển động thì ma nguyên lực nằm sâu ở chỗ bụng dưới đột ngột xông thẳng lên não. Trong đầu hắn vang lên những tiếng “ầm oàng”, sự đau đớn trở nên trầm trọng hơn khiến cho hắn phải rú lên thảm thiết, cùng lúc đó, tinh thần lực mênh mông giống như trời long đất lở quay về, thoáng chốc đã ngập tràn bên trong đầu óc của hắn.
Hàn Thạc bỗng thình lình ngã quay lơ ra trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, trí não có chút ngây ngây ngốc ngốc. Loại trạng thái này kéo dài trong một chốc, sau đó hắn mới từ từ khôi phục bình thường, cảm thấy tinh thần lực quả nhiên lại được tiến thêm một bước rất lớn. Vô cùng mừng rỡ, hắn không khỏi chăm chú nhìn cái viên cầu thần bí kia.
Đột nhiên, Hàn Thạc thấy được bên trong viên cầu xuất hiện quang mang nhàn nhạt mầu xanh biếc, không ngừng phết phẩy liên tiếp, như là một cây bút đang vẽ phác thảo một bức tranh, một lát sau, từ trong đó hiện ra một cái đồ án, đó là một tòa thành kỳ lạ mầu xám tro.
Tia sáng mầu xanh hiện ra một lúc, sau đó đột nhiên biến mất dạng, nhưng điểm đỏ tươi như giọt máu ở trung tâm lại không ngừng lóe sáng, vô tình tạo thành hình một mũi tên mầu đỏ, sau khi ngưng tụ thì cuối cùng hướng thẳng về phương nam.
Điều này nói lên cái gì? Phương hướng của mũi tên mầu đỏ biểu lộ điều gì?
Hàn Thạc trong lúc nhất thời thừ người ra, ánh mắt khó hiểu nhìn vào điểm mầu đỏ ở giữa viên cầu, trí não cấp tốc suy xét, cuối cùng xác định được một việc, mũi tên mầu đỏ ở bên trong viên cầu này chỉ ra một cái phương hướng, như là dẫn đến một mục tiêu.
Do dự một chút, sau khi nhìn sắc trời, Hàn Thạc gạt bỏ sạch sẽ sự tò mò, cuối cùng chộp lấy hộp ngọc rồi dựa theo phương hướng chỉ dẫn trên hộp ngọc tiến rất nhanh về phía nam.
Trong suốt hành trình, Hàn Thạc cảm giác rõ ràng rằng càng đi về phía nam càng có nhiều âm thanh tạo nên bởi những ma thú khổng lồ từ xung quanh không ngừng truyền đến. Trong một bụi gai trên đường cũng ẩn chứa đầy nguy hiểm, hắn có chút lo sợ, mắt luôn chăm chú nhìn vào viên cầu trong tay, phát hiện ra mũi tên bên trong không ngừng thay đổi phương hướng, như là vì Hàn Thạc mà chỉ ra tuyến đường đi chính xác nhất.
Cứ như vậy một lúc lâu, mũi tên mầu đỏ ở giữa viên cầu trong tay Hàn Thạc biến mất tiêu không còn thấy đâu nữa, điểm mầu đỏ thắm giống như giọt máu tươi kia lại thoáng hiện ra, còn quang mang mầu xanh biếc của viên cầu trở nên càng ngày càng rực rỡ, ma pháp ba động từ bên trong truyền ra mãnh liệt.
Hàn Thạc dừng lại, nhìn bốn phía xung quanh, phát giác nơi này là một khu đất bình thường chỉ có cỏ dại mọc thành từng bụi cao vượt lên, xa xa có một vài cây đại thụ không biết tên với những cành lá quấn bện lấy nhau, được ánh trăng soi bóng xuống mặt đất tạo thành những hình thù quái lạ trông giống như là cái bóng của những hắc ám quái vật khổng lồ.
Hàn Thạc ngưng thần chú ý, đột nhiên phát giác ra một việc kỳ lạ, tại một nơi khác là U ám sâm lâm, bất kể là yên tĩnh đến mức nào thì vẫn có âm thanh của côn trùng vọng đến, nhưng từ khi đến đây, hắn phát hiện khu vực này im lặng như tờ, không có tiếng kêu của bất cứ một loại côn trùng nào, cũng không hề cảm nhận được một tia khí tức của sự sống ở chung quanh.
Cổ quái, trong cái vẻ bề ngoài bình thường đó, cả khu vực đều khiến Hàn Thạc cảm giác được một tia khí tức khó hiểu, loại khí tức này tạo cho Hàn Thạc ngầm cảm thấy rất thân thiết, giống như là đã quen thuộc với mình từ lâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Thạc vẫn phát giác căn bản không hiểu được đó là cái gì cả.
Trong khi Hàn Thạc khổ sở suy đoán thì viên cầu bên trong hộp ngọc trong tay hắn đột nhiên tự động bay ra. Những tia sáng ma pháp do ánh sáng mầu xanh biếc từ mặt ngoài viên cầu vẽ nên, làm cho hắn có thể cảm giác được trong hư không bỗng chốc truyền ra ma pháp ba động mãnh liệt, ánh sáng mầu xanh biếc bên trong viên cầu chiếu khắp nơi, loại ma pháp ba động này càng ngày càng rực rỡ.
Sau khi chú ý, Hàn Thạc đột nhiên nhận ra rằng ánh sáng mầu xanh biếc chiếu rọi tới nơi nào thì xung quanh khu vực đó phát sinh những biến hóa khiến cho hắn phải trố mắt le lưỡi đứng nhìn. Ánh sáng mầu xanh biếc chiếu rọi lên mặt đất thì cỏ dại, bụi cây trong nháy mắt biến đi mất tăm mất tích, chuyển thành mặt đất khô cằn mầu xám tro, trên mặt đất chứa đầy xương trắng chồng chất.
Được ánh sáng mầu xanh biếc chiếu rọi, cành lá tươi tốt của những cây đại thụ cao ngút trời cũng phát sinh dị biến, trở thành xương cốt của những tử linh sinh vật khổng lồ. Nếu Hàn Thạc không nhớ lầm, xương cốt khổng lồ này chắc hẳn là xương của rồng, một hắc ám sinh vật kinh khủng nhất trong truyền thuyết.
Tử vong, một khu vực hoang vu trống trải lặng im như tờ được chiếu sáng bởi một loại ánh sáng mầu xanh biếc, trông tựa như là trong nháy mắt biến thành một vương quốc tử vong cổ xưa vĩnh hằng không thay đổi.
Ở giữa có một tòa thành thật lớn mầu xám tro, một nửa trôi nổi trong không trung, một nửa chôn sâu trong lòng đất, có một ít vật sắc nhọn kỳ lạ lượn tròn xung quanh tòa thành, một vài đồ án về Hắc Ám sinh vật được khắc họa vào khắp bốn phương tám hướng trên tường của tòa thành.
Hàn Thạc khiếp sợ nhìn cả nửa ngày trời, cuối cùng kinh hãi lẩm bẩm nói: “Này... Cái này chẳng lẽ chính là tử vong mộ địa trong truyền thuyết đây sao?”