Mặc dù đã qua ba năm, nhưng khi giọng nói của Hàn Thạc vang lên, Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc không cần chờ hắn xoay hẳn người lại cũng đã biết kẻ trước sau vẫn đưa lưng về phía mình là ai.
Lần thảm bại chật vật ấy đã lưu lại cho Bố Lãng Đặc ấn tượng thật sự quá sâu sắc, đối với lão mà nói, trận chiến ấy là kỉ niệm xấu hổ nhất, cả đời khó quên. Trong suốt ba năm qua, sau khi Bố Lãng Đặc khôi phục thương thế không lúc nào không nhớ đến Hàn Thạc. Hiện tại hắn đứng trước mặt lão, cho dù là Bố Lãng Đặc luôn bình tĩnh tàn khốc sát hại dị đoan, lúc này sắc mặt cũng đại biến.
- Là ngươi! - Bố Lãng Đặc quát lên mang theo cừu hận thấu xương, bàn tay phải xiết chặt Hoàng Kim thương, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, như là muốn bẻ gãy nó, có thể thấy hận thù của lão với Hàn Thạc sâu đến mức nào.
Hàn Thạc gật đầu, nở một nụ cười tà ác, nói:
- Là ta, đã lâu không gặp!
- Bố Lãng Đặc đại nhân, tiểu tử này là ai? - Tên ma pháp sư nhiều lời từ đầu đến giờ bỗng nghi hoặc, không rõ vì sao vị Thánh kỵ sĩ địa vị cao quý tại Quang Minh giáo hội lại có thể quen một tên tiểu tử rõ ràng là chưa ráo máu đầu thế này.
- Ngươi, các ngươi biết nhau? - Y Lệ Toa Bạch đang nằm vô lực dưới chân Hàn Thạc cũng đồng dạng cực kỳ nghi hoặc, ánh mắt cổ quái nhìn hắn tỏa ra sát khí mãnh liệt.
- Hắc hắc, đương nhiên!
Hàn Thạc cười quái dị nói, không quay đầu lại, phất tay vỗ lên vai Y Lệ Toa Bạch. Cỗ lực lượng đang cầm cố thân thể của mụ đột nhiên biến mất không thấy đâu.
- Thần ân chi thể của ngươi có thể hấp thu lực lượng thần thánh trên người bọn chúng. Hắc hắc, thú vị quá, hôm nay tiện nghi cho ngươi rồi, nói không chừng ngươi có thể hấp thu tất cả lực lượng thần thánh trên người một Thánh kỵ sĩ đó, Y Lệ Toa Bạch, ngươi cần phải nắm chặt cơ hội cho tốt nha! - Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào Bố Lãng Đặc, giọng điệu khác lạ nói với Y Lệ Toa Bạch đang từ từ đứng lên ở phía sau.
Y Lệ Toa Bạch nhìn Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc như lâm đại địch, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, chỉ vào Hàn Thạc kinh hãi hô:
- Ngươi. Ngươi là Vong Linh pháp sư của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc sao? Ta có nghe nói về tin tức của ngươi, ngươi là người duy nhất đánh bại Bố Lãng Đặc, trời ạ, vậy mà lại là ngươi!
Y Lệ Toa Bạch là đại dị đoan bị Quang Minh giáo hội một mực đuổi giết, nên hiểu rất cặn kẽ một số việc, đối với sự tình của “đồng đạo” bị Quang Minh giáo hội truy sát, mụ lại càng nghe ngóng nhiều hơn. Chiến dịch ba năm trước tại thành Áo Sâm là lần thảm bại nặng nề nhất của Quang Minh giáo hội thời gian gần đây, chuyện này dưới sự tác động của người hữu tâm đã truyền tới rất nhiều quốc gia.
Nhất là tin tức Thánh kỵ sĩ, biểu tượng mạnh nhất của Quang Minh giáo hội bị thảm bại lại càng lan truyền nhanh hơn, tựa như ôn dịch của Vong Linh ma pháp vậy. Đối với rất nhiều dị đoan đã chịu không biết bao nhiêu cực khổ từ Quang Minh giáo hội, tin tức này tựa như một âm thanh thần thánh, chỉ cần là dị đoan có tên tuổi đều nhớ thật rõ cái tên Bố Lai Ân.
Đám người Quang Minh giáo hội đang bao vây bên ngoài vừa nghe Y Lệ Toa Bạch nói vậy, rốt cuộc toàn bộ biến sắc, chưa cần Hàn Thạc thể hiện bất cứ động tác gì, ba tên thần điện kỵ sĩ đứng gần nhất trong lòng phát lạnh, đồng thời lui lại mấy bước một cách vô thức, trở lại vòng vây bên ngoài.
- Là hắn, vậy mà là hắn... - Tên ma pháp sư vừa hỏi Bố Lãng Đặc sợ hãi nhìn Hàn Thạc lẩm bẩm, giọng nói càng ngày càng thấp, tựa như sợ sẽ làm Hàn Thạc chú ý đến hắn.
- Chuẩn bị động thủ. Không cần quan tâm Y Lệ Toa Bạch, toàn bộ công kích nhắm vào hắn!
Bố Lãng Đặc khẽ quát, trừng mắt nhìn Hàn Thạc, nói:
- Ba năm đã qua, lúc này ta không tin ngươi có thể làm ta bị thương lần nữa!
Vừa dứt lời, trên người Bố Lãng Đặc đột nhiên tỏa ra khí tức thần thánh khổng lồ, nó dung hợp hoàn mỹ với đấu khí sắc vàng, lão dường như được đúc thành từ vàng ròng, da bắn ra ánh kim quang chói lọi, toát lên vẻ chấn nhiếp, trang nghiêm, uy phong.
Hai mắt Hàn Thạc sáng ngời, từ khí tức cường đại trên người Bố Lãng Đặc đã phát hiện chỉ sau ba năm ngắn ngủi, thực lực của lão vậy mà đã tăng vọt đến mức này, so sánh với Bố Lãng Đặc trước đây còn mạnh hơn gấp đôi có thừa. Có vẻ như trong khoảng thời gian này, trên người lão đã xảy ra biến hóa kì lạ nào đó.
- Lần này ta sẽ không làm ngươi bị thương nữa!
Hàn Thạc lạnh lùng nhìn Bố Lãng Đặc, gằn từng tiếng một:
- Mà - ta - sẽ - giết - ngươi!
Lời vừa thốt xong, hắn cười ác độc, đột nhiên tay xuất quyền đánh tới Bố Lãng Đặc.
Hoàng kim thương trong tay Bố Lãng Đặc múa lên tầng tầng quang ảnh màu vàng thì quyền phải Hàn Thạc như biến thành chùy, một luồng lực lượng mạnh mẽ hung ác hủy diệt ngưng kết nơi lòng bàn tay, một quyền vừa xuất ra thì ánh đỏ chói mắt bắn ra từ nắm tay, sau khi ánh sáng lóe lên rồi biến mất, bóng quyền bỗng dưng xuất hiện, nện tới Bố Lãng Đặc.
Tâm trạng Bố Lãng Đặc kinh hãi, lão rõ ràng cảm ứng được một quyền này ẩn chứa lực lượng hủy diệt, lực lượng ba năm qua liền điên cuồng dốc hết vào Hoàng kim thương trong tay, cả người lão như biến thành vầng thái dương vàng rực, huy một thương đâm thẳng vào cự quyền đỏ sậm đang nện tới trên đỉnh đầu. Mơ hồ trong lúc trường thương đâm nhanh ra, thanh âm ngâm xướng một đoạn ca tụng Quang Minh thần vang lên.
Hoàng kim thương thình lình đâm thẳng vào cự quyền đỏ sậm làm vang lên một tiếng nổ ran đinh tai nhức óc, ánh sáng lóa mắt trên đỉnh đầu khiến cho những người đang quan chiến xung quanh tạm thời như bị mù. Sóng năng lượng mãnh liệt bắn loạn ra bốn phía, Y Lệ Toa Bạch và đám Quang Minh giáo chúng đều chật vật vô cùng trốn chạy khắp nơi.
Ngay lúc này, bất tử sinh vật vẫn lẳng lặng vây quanh bên ngoài như nhận được hiệu lệnh, đột nhiên phát động công kích. Mấy Quang Minh giáo đồ không kịp phòng bị lập tức bị chúng bao phủ, trong tiếng kêu thống khổ thảm thiết còn truyền ra âm thanh bất tử sinh vật nhai xương cốt rau ráu mà sởn tóc gáy.
Chỉ có Y Lệ Toa Bạch cũng là đại dị đoan là không bị đám bất tử sinh vật công kích, chỉ có điều mụ lắng tai nghe từng tiếng Quang Minh giáo đồ bị chúng nhai sống mà bỗng chốc rùng mình ớn lạnh, kinh hãi nhìn Hàn Thạc, thầm nghĩ hắn quả nhiên mới là dị đoan lớn nhất!
Trong tiếng nổ như sét đánh đột nhiên truyền đến tiếng Hàn Thạc cười cuồng dại:
- Bố Lãng Đặc à Bố Lãng Đặc, mặc dù thực lực ngươi tăng vọt, cũng phải chết thảm tại đây thôi, hôm nay không có ai cứu được ngươi!
Trong chúng nhân, chỉ có Y Lệ Toa Bạch là thoải mái nhất, Quang Minh giáo đồ bị bất tử sinh vật Hàn Thạc triệu hoán về tầng tầng vây quanh, chúng cũng không công kích mụ. Bởi vậy khi thị giác vừa khôi phục lại, mụ lập tức hướng phía thanh âm Hàn Thạc vọng đến nhìn lại.
Chỉ thấy quanh người Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc bị màn ánh sáng do bóng quyền đỏ sậm hình thành vây chặt lại. Hàn Thạc vẫn cười sằng sặc xoay tròn cực nhanh quanh lão căn bản không thấy rõ, nhưng bóng quyền không ngừng hiện ra đã nói rõ vấn đề.
Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc không hề có lực hoàn thủ, chỉ có thể tử thủ giữ vững khu vực một tấc!
Thánh kỵ sĩ trông giống như người đúc bằng vàng mặc dù thực lực tăng vọt nhưng dưới những cú trọng kích với tốc độ cao của Hàn Thạc chỉ biết rên rỉ không ngớt, từng dòng máu tươi từ mũi miệng lão chảy xuống, nhiễm đỏ cả áo giáp sắc vàng, nào đâu còn cái khí thế bình tĩnh lúc trước.
Càng khiến Y Lệ Toa Bạch thêm kinh ngạc chính là Hàn Thạc dường như vẫn chưa xuất toàn lực, ngược lại như đang muốn hành hạ giày vò lão!
Bố Lãng Đặc múa trường thương phòng thủ như điên, bởi vì từng luồng lực lượng trong cơ thể như những con kiến đang cắn xé lão, lực tay càng lúc càng yếu, tốc độ hoa vũ khí cũng càng lúc càng chậm.
“Phành!”
Một quyền xuyên thấu tầng tầng thương ảnh, Hàn Thạc thu quyền lặng yên lui lại, Thánh kỵ sĩ động tác chợt ngưng trệ, sau đó liên tiếp một tràng tiếng xương cốt gãy vỡ “lốp bốp bùm bùm” từ trong cơ thể lão vọng ra. Bố Lãng Đặc đang đứng đờ ra đột nhiên người nhũn ra rồi ngã xuống.
Dưới ánh mắt chết lặng của Y Lệ Toa Bạch, chỗ đất trước mặt Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc ngã xuống chợt xuất hiện một cương thi chiến sĩ thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc một cách quỷ dị. Cương thi chiến sĩ này có giáp trụ cổ quái toàn thân màu xám, tầng đất dày với hắn cứ như là dòng nước vậy, hắn từ trong đó xuất hiện tựa hồ căn bản không gặp bất cứ trở ngại gì.
“Thịch thịch thịch!”
Cương thi chiến sĩ cổ quái này sau khi từ trong lòng đất “nổi” lên liền hung tợn một cước nối tiếp một cước giậm mạnh lên Thánh kỵ sĩ. Thân thể Bố Lãng Đặc máu tươi không thể khống chế chảy ra lai láng, từng điểm sinh cơ trên sắc mặt lão dần biến mất.
- Ê, Y Lệ Toa Bạch kia, thừa dịp Bố Lãng Đặc còn chưa chết hẳn, nhanh hấp thu lực lượng thần thánh trên người lão một chút! - Trong khi Y Lệ Toa Bạch còn đang sững sờ, bên tai vang lên giọng nói khiến mụ mừng rỡ như điên.
- Cho ta, thật cho ta hấp thu hả? - Mụ già Y Lệ Toa Bạch vẫn không dám tin tưởng, nhìn Hàn Thạc xa xa mà run rẩy hỏi.
- Đương nhiên, chỉ có hấp thu lực lượng thần thánh trong cơ thể Thánh kỵ sĩ này thì ngươi mới đủ tư cách làm người hầu của ta! - Hàn Thạc cười nói.
- Người, người hầu? - Y Lệ Toa Bạch ngẩn ngơ, đầu óc nhất thời đờ ra.
- Ai khiến ngươi tự động đưa tới trước cửa, lại dám chọc ta trước! Nhanh quyết định một chút, hoặc là thần phục ta, hoặc là ta giết ngươi, tự chọn đi! - Hàn Thạc hừ lạnh.
Trầm mặc ba giây, Y Lệ Toa Bạch lập tức nhấc tay bày tỏ thái độ:
- Ta nguyện ý làm người hầu của người!
Lời vừa thốt xong, thừa dịp Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc chưa chết, mụ vội vàng phi đến cạnh lão.