Đại Ma Vương

chương 454: đoạt bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người Hàn Thạc cùng lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ khi lên tới tế đàn thì cơ hồ không hề do dự gì, đưa tay chộp lấy mười hai trái cầu đang được các xúc tu nâng lên.

Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đương nhiên là muốn lấy đi trước trái cầu đang toả ánh sáng đấu khí lóng lánh. Hàn Thạc trong phút chốc trước đó đã sớm nhắm lấy trái cầu đang tán phát ra tử vong nguyên tố tinh khiết kia. Thân người tiến tới khu vực của trái cầu kia, vừa thò bàn tay ra thì cái móng tay kỳ dị dài cả thước đang co rút do Thiên ma lợi nhận sinh trưởng ra kia chợt biến mất một cách thần kỳ.

Bàn tay hắn vừa đặt tới trên trái cầu thì đột nhiên xảy ra dị biến. Mười hai cái xúc tu đang đứng yên bất động chợt vặn vẹo điên cuồng. Hàn Thạc vừa đưa tay ra không ngờ lại bị hụt hẫng.

“Ồ!”

Tư Tháp Tác Mỗ ngạc nhiên hô lên, thân người bỗng nhanh chóng phóng tới nhìn chằm chằm trái cầu đấu khí kia, huyễn ảnh từ hai tay phóng ra trùng điệp, nhìn kỹ nó không thôi.

Mười hai cái xúc tu như cơ bắp kia vặn vẹo như yêu quái. Từng làn sương mù lục sắc đột nhiên toả ra dầy đặc cả tế đài, trong nháy mắt đã lan ra cả bốn phương tám hướng. Hàn Thạc chợt rùng mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy có gì đó vô cùng không ổn.

Cùng lúc đó, bốn tên dị tộc năm sừng đang bị hàn khí của Đế Á Na bao bọc thì da thịt sắc lục của bọn chúng dưới làn sương mù chợt phát ra âm thanh “răng rắc”. Thân người cứng rắn của bọn chúng bắt đầu run rẩy phát ra tiếng cót két. Cùng với nhịp độ của âm thanh, động tác chậm chạp của bọn chúng càng lúc càng nhanh. Cặp mắt xanh lục của hai tên thủ lĩnh người dị tộc trên tế đài bắn ra hàn quang, chia ra nhìn tròng trọc Hàn Thạc cùng với Tư Tháp Tác Mỗ.

- Nhanh, bọn chúng đã phá hủy phong ấn rồi! - Thanh âm của Đế Á Na hết sức lo lắng, từ nơi xa yêu kiều kêu lớn.

Hàn Thạc ngẩn người ra, Ma nguyên lực đột nhiên vận chuyển nhanh hết mức bình sinh. Cái đuôi mãng xà của tên dị tộc kia vừa run rẩy phóng tới thì hắn đột nhiên quát lên.

Mười hai con Huyền ma đang ẩn náu trong trạng thái hư vô chung quanh đột nhiên ngưng kết lại thành thực thể. Con nào con nấy cũng hung dữ khủng bố gào thét lên âm thanh chói tai, nhằm mười hai trái cầu kia phóng tới.

Bản thể của Hàn Thạc căn bản không thèm để ý tới cái tên dị tộc đang nhanh chóng phóng tới kia, mà chỉ nhìn chằm chằm trái cầu đang tỏa ra tử vong nguyên tố tinh khiết kia.

Trong lòng hắn thầm cảm thấy không ổn. Mặc dù hắn rất có tự tin với tốc độ của mười hai con Huyền ma, nhưng ở cái tế đài chỗ nào cũng lộ vẻ quỷ dị, lại còn thêm làn sương mù lục sắc đột nhiên lan ra kia, đều khiến nội tâm hắn nảy sinh cảm giác bất an hoảng sợ.

Vì thế mà hắn không hề đặt tất cả hy vọng lên mười hai con Huyền ma, mà bản thể cũng không chút do dự lập tức ra tay!

“Ong ong...”

Đột nhiên một tiếng thét đáng sợ từ cái mồm kinh khủng ngay giữa tế đàn đầy dịch thể sền sệt kia chợt phát ra. Một cảm giác khiến ai nấy đều rùng mình sởn tóc gáy, trong nháy mắt đã lan tràn ra cả khu vực.

Âm thanh này chát chúa như một thanh kiếm sắc bén, mang theo lực công kích linh hồn vô cùng mạnh mẽ, so với công kích linh hồn của mấy tên dị tộc năm sừng kia thì uy lực còn mạnh hơn gấp mười.

Thần thức Hàn Thạc không kịp triệt để phân tán ra nên đã trúng chiêu, nỗi đau thấu tâm can này vượt cả những gì hắn đã trải qua trong bao năm nay.

Cơn đau không cách nào đè nén được kia khiến Hàn Thạc lập tức choáng váng mặt mày, trong nháy mắt trong đầu xuất hiện đầy huyễn cảnh, tay chân chợt như băng đá không còn sức lực.

Thần thức bị trọng thương nên thân người hắn không tự chủ được rơi từ trên cao xuống.

Đột nhiên Hàn Thạc trong lúc huyễn cảnh nảy sinh trong đầu chợt cảm thấy được mười hai cơn đau không phân biệt trước sau phát tác ra trong thần thức của hắn. Đương nhiên cơn đau so với nỗi đau của thần thức bị âm thanh chát chúa kia xuyên thấu thì mùi vị này quả là không đáng kể.

Nhưng chính vì từng cơn phản ứng tại thần thức này mà Hàn Thạc đang mê muội trong huyễn cảnh từ âm thanh chói tai kia đột nhiên mới tỉnh táo lại được, thân người cũng không tiếp tục vô lực rơi xuống nữa.

Trong khoảnh khắc, hắn hiểu rõ mười hai con Huyền ma do hắn chuyên tâm luyện chế ra, linh hồn đã toàn bộ tan thành mây khói.

Lực lượng linh hồn công kích của thanh âm đáng sợ kia ngay cả thần thức Hàn Thạc còn phải chịu trọng thương thì mười hai con Huyền ma chỉ dùng bổn mạng tinh huyết luyện chế ra đương nhiên không cách nào thoát khỏi kiếp nạn này.

Hàn Thạc vừa tỉnh táo lại liền vội vàng ổn định thân người. Bỗng nhiên hắn phát hiện ra bên cạnh hắn có ba trái cầu đang tỏa ra lực lượng không giống nhau.

Một trái cầu tinh thể bản nguyên phát ra tử vong nguyên tố tinh khiết, một trái thì phát ra ám nguyên tố tinh khiết, còn một trái thì lại tràn trề lực lượng hủy diệt.

Ba trái cầu này có lẽ đều là bảo vật nguyện ý chịu sự kềm giữ của tà ác giả cho nên vẫn cụm chung với nhau vào một nơi. Khi thanh âm đáng sợ kia phát ra thì mười hai xúc tu cơ bắp đang điên cuồng vặn vẹo kia đều ngừng chuyển động. Thần thức Hàn Thạc mặc dù chịu trọng thương thiếu chút không kìm chế được nhưng vẫn cố chấp tiến tới ngay trước ba trái cầu kia.

Đương nhiên đây cũng còn là vì tác dụng của mười hai con Huyền ma, nếu không vì cái chết của chúng gây ra phản ứng đau đớn trên người ký chủ thì hắn sợ rằng cũng không tự chủ được mà rơi vào cái mồm gớm ghiếc ngay giữa tế đài kia.

Hàn Thạc không hề do dự ráng nhịn cơn đau khó chịu trong đầu, đưa tay rút ra Lục ma phong vẫn còn đang trong trạng thái ngủ đông kia, lợi dụng sự sắc bén của nó để cắt đứt ba cái xúc tu. Không gian giới chỉ loé lên một cái thì đã bỏ toàn bộ ba trái cầu với một phần xúc tu vào trong giới chỉ.

Sau khi thành công thu thập ba trái cầu thì Hàn Thạc mới vơi bớt nỗi đau vì bị mất đi mười hai con Huyền ma. Hắn liếc mắt nhìn tới trái cầu tinh thể bản nguyên thuộc Hỏa hệ đang ở cách hắn mười mét thì đột nhiên nghe được tiếng lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ hét lớn:

- Chạy mau!

Tiếng hét đến từ lão yêu này là nhắm vào hắn. Hàn Thạc lập tức quay đầu nhìn Tư Tháp Tác Mỗ thì chợt phát hiện ra trường bào màu xám bạc của lão đã thấm đầy máu tươi. Màu sắc của máu đỏ thẫm, thất khiếu của lão chảy máu không ngừng, xem điệu này thì máu tươi trên trường bào rõ ràng là của chính lão.

Phong độ tuấn mỹ yêu dị kia của Tư Tháp Tác Mỗ không còn nữa, bộ dạng thảm hại khiến Hàn Thạc cả kinh. Lão yêu thậm chí không hề lý tới máu tươi đang chảy trên người, mà thần sắc hoảng sợ nhìn viên ma thú tinh hạch cùng với trái tim bị quăng xuống dưới động khẩu gớm ghiếc ngay giữa kia.

Hàn Thạc không tự chủ được cũng dõi theo hướng mắt nhìn của Tư Tháp Tác Mỗ.

Chỉ thấy một cái đầu lớn đầy chất dịch thể sền sệt xanh lục đang ráng sức từ từ leo ra khỏi cái mồm lớn phát mửa. Hàn Thạc vừa nhìn thì nhận ra đây là đầu lâu của một tên dị tộc da xanh khác. Cái đầu lâu này so với của bốn tên thủ lãnh dị tộc kia còn lớn hơn một chút.

Quan trọng nhất chính là trên đầu nó còn có sáu cái sừng nhọn.

Người dị tộc có năm cái sừng trên đầu đã có thực lực đáng sợ ngang ngửa với bán thần thì cái tên dị tộc trên đầu có sáu cái sừng kia, thực lực rốt cuộc khủng khiếp đến cỡ nào. Hàn Thạc cũng không dám tưởng tượng đến.

Dưạ theo năng lực cảm ứng từ thần thức của Hàn Thạc, thậm chí cũng không cảm nhận ra sự tồn tại của cái tên dị tộc sáu sừng kia. Theo hiểu biết của hắn đối với ma công thì thực lực của tên dị tộc này khẳng định là đã vượt xa bất kỳ ai đang ở nơi này.

Chẳng trách lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ lại hoảng sợ như vậy muốn bỏ chạy. Cái tên dị tốc sắp xuất hiện này sợ rằng đã có thực lực của thần nhân thật sự.

- Chạy! - Tiếng hét này đến từ Đế Á Na. Thanh âm của quý phụ vừa vang lên thì Hàn Thạc đã cảm ứng được hành động biến chuyển của bà ta. Khí tức của Đế Á Na đang rời khỏi khu vực này càng lúc càng xa.

- Chạy! - Lão yêu lại hét lên rồi như không nhìn thấy số tinh thể bản nguyên còn lại đang cách đó trong gang tấc mà dùng tốc độ nhanh nhất để phóng đi.

Theo thương thế hiện tại của lão mà lại có thể thi triển ra tốc độ nhanh như thế cũng đủ cho thấy lão sợ rằng đã dùng sạch lực lượng dự trữ để bỏ trốn.

- Của ta, tinh thể bản nguyên Lôi hệ của ta! - Từ xa truyền đến tiếng la đau khổ không cam tâm của Lôi Nặc. Lão như điên cuồng nhảy choi choi giữa hư không. Nhưng Tư Tháp Tác Mỗ không vì lão mà khựng lại chút nào để giúp thu lấy viên tinh thể bản nguyên Lôi hệ cách đó không xa.

Đến mức này, Hàn Thạc cũng không chút chần chừ. Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ vừa chuyển động thì hắn đã tụ tập tất cả lực lượng trong người bỏ chạy ra ngoài, lúc cuối cùng cũng còn nuối tiếc quay đầu nhìn đám trái cầu còn dư lại.

Tổng cộng có mười hai trái cầu. Hàn Thạc lấy được ba trái, còn lại hai trái tràn ngập đấu khí cùng với thủy nguyên tố tinh khiết kia đã biến mất không thấy tung tích, hẳn đã bị lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ thành công thu thập. Còn lại bảy trái cầu bao gồm cả tinh thể bản nguyên của Lôi hệ cùng với bảo cầu của các hệ khác vẫn ngưng trệ ngay tại đó không nhúc nhíc.

Nhưng vô luận là lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ hay Hàn Thạc cũng không dám dừng lại để thu thập.

Bốn tên dị tộc đầu năm sừng kia đều tụ tập tới bên cạnh tên dị tộc sáu sừng đang thoát khỏi cái mồm lớn kia, kỳ lạ là không hề truy sát Hàn Thạc hay Tư Tháp Tác Mỗ mà lại hiệp lực xé toạc nó để giúp cái tên dị tộc sáu sừng kia thoát ra ngoài.

- Của ta, của ta, tinh thể bản nguyên của ta! - Thánh ma đạo sư Lôi hệ Lôi Nặc của liên minh thương hội Ba Đặc từ nơi xa dõi nhìn chăm chăm trái cầu, nhảy choi choi la hét.

- Còn không chạy thì ngươi sẽ chết tại nơi này đó! - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ khạc ra máu, tới bên cạnh Lôi Nặc bỏ lại câu này rồi cũng không thèm nhìn lấy Lôi Nặc mà hốt hoảng bỏ chạy ra ngoài.

- Của ta... Của ta... Tinh thể bản nguyên... - Lôi Nặc đột nhiên không điên cuồng nhảy choi choi nữa mà chỉ ngây người đứng đó nhìn trái cầu ở xa xa đang tỏa ra lực lượng thuần khiết mà lẩm bẩm. Hàn Thạc vượt qua khoảng cách cả ngàn mét, chớp nhoáng đã đến bên cạnh Lôi Nặc. Hắn không nói lời nào chỉ nhanh chóng phóng theo phía sau Tư Tháp Tác Mỗ.

Lôi Nặc là Thánh ma đạo sư Lôi hệ của liên minh thương hội Ba Đặc. Hàn Thạc cũng chẳng có hảo cảm gì với cái liên minh này. Còn cái tên Lôi Nặc lúc nào cũng thích can thiệp vào việc quản lý của liên minh thương hội Ba Đặc có lẽ đã từng ngấm ngầm hạ thủ với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, sau này nhất định sẽ là địch nhân của hắn cho nên Hàn Thạc tự nhiên cũng chẳng màng tới chuyện sống chết của lão.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio