Giấu chuyện tinh thể bản nguyên nguyên tố đi, Hàn Thạc đem những tao ngộ hắn và lão yêu cùng Đế Á Na tại hẻm núi Tháp Lạp Gia thuật lại một lượt, thậm chí ngay cả chuyện trên Thánh sơn của Quang Minh giáo hội ở đế quốc Áo Đăng cũng không giấu giếm.
Khảm Địch Đạt lắng tai nghe xong chuyện Hàn Thạc kể, trên mặt tối sầm lại do dự không quyết, lông mày nhíu chặt.
- Khảm Địch Đạt đại nhân, ngươi đối với đám cường giả chân chính của đại lục Kì Áo và người Hồn tộc có biết gì không? - Hàn Thạc sở dĩ nói trắng ra, chính là muốn hỏi lão già này xem có biết bọn họ tồn tại hay không.
- Đế Á Na là thủ hộ giả của đế quốc Tạp Tây, sự tồn tại của bà ta tại đó giống như thần linh, cũng là nhân vật cùng thời với Hắc Ám hệ Pháp thần A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta, thực không ngờ rằng bà ta lại vẫn còn sống! - Khảm Địch Đạt cảm khái vô cùng nói.
“Nhân vật cùng thời với A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn!”
Hàn Thạc chấn động.
A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn là nhân vật nổi danh nhất trong lịch sử đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, chính bởi vì sự tồn tại của lão mà đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mới có thể thành lập, hơn nữa có uy thế lớn như ngày nay.
Nhưng mà Hắc Ám hệ Pháp thần A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn lại là nhân vật năm trăm năm trước! Bây giờ nghe Khảm Địch Đạt nói như vậy, Hàn Thạc mới hiểu được Đế Á Na rốt cuộc đã sống bao lâu, khó trách ngay cả lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cổ hủ trải qua hai triều đại cũng phải xưng hô bà ta một tiếng Đế Á Na đại tỷ!
- Ngoại trừ Đế Á Na, về Quang Minh giáo hội còn cả đám Hồn tộc, đại nhân có biết lai lịch của chúng không? - Hàn Thạc kinh ngạc nhìn Khảm Địch Đạt, dò hỏi tiếp.
- Hai người Thần kỵ sĩ và Quang hệ Pháp thần của Quang Minh giáo hội như lời ngươi nói, ta từ điển tịch biết một số tin tức, bọn họ đều là tồn tại mạnh mẽ có tiếng trăm năm trước của Quang Minh giáo hội, mọi người phỏng chừng đều cho rằng bọn họ đã già chết. Nào ngờ vẫn sống đến bây giờ.
- Còn như Thánh nữ kia, cả đám Hồn tộc trong hẻm núi Tháp Lạp Gia, ta cho tới bây giờ cũng không biết, nếu ngươi không nói cho ta biết tin tức này, có lẽ ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết trên đại lục Kì Áo còn có người như thế. Ai, những người này căn bản ta khó có thể tưởng tượng được. - Khảm Địch Đạt không ngừng lắc đầu thở dài, giải thích cho Hàn Thạc.
Hiểu biết của Khảm Địch Đạt có hạn, nhưng mà chuyện Đế Á Na là thủ hộ thần của đế quốc Tạp Tây vẫn khiến cho Hàn Thạc hiểu rõ lai lịch của bà ta.
- Bố Lai Ân, ngươi nói ngươi đã có thực lực tương tự như đám Tư Tháp Tác Mỗ, Đế Á Na? - Một lúc sau, Khảm Địch Đạt kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, đột nhiên hỏi.
Hàn Thạc vừa mới nói đã từng sóng vai tác chiến với lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, cũng không giấu giếm chuyện Hồn tộc, Khảm Địch Đạt tự nhiên hiểu được một sự thật ---- Hàn Thạc đã cùng ở một đẳng cấp với nhân vật như Tư Tháp Tác Mỗ!
Điều này không cần phải che giấu, Hàn Thạc gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận:
- Ta nghĩ ta hẳn đã có cái gọi là thực lực Bán thần!
- Khó có thể tưởng tượng, quá khó tưởng tượng được!
Khảm Địch Đạt nói năng hơi lộn xộn, lẩm bẩm:
- Chiêm tinh thuật của Cát Thụy Ti phu nhân quả nhiên thần kỳ, khó trách nói ngươi có thể tạo dựng tương lai mới cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Một người như ngươi ở lại bất luận quốc gia nào thì quốc gia đó đều sẽ cường đại hẳn.
- Cường đại hay không ta không biết. Thế nhưng Tư Tháp Tác Mỗ trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện tại bảy đại công quốc, Lôi hệ Thánh ma đạo sư Lôi Nặc của liên minh thương hội Ba Đặc vừa mới chết, ma thú trong hẻm núi Tháp Lạp Gia lại chạy lung tung quấy nhiễu dân, trong đó còn có một đám người Hồn tộc ở không rõ lai lịch, phỏng chừng tạm thời sẽ không nhúng tay vào chuyện khác.
- Lúc này chính là thời cơ tốt nhất chúng ta xuất binh, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc có thể nuốt gọn bảy đại công quốc hay không là phải xem lúc này! - Hàn Thạc dã tâm bừng bừng nói với Khảm Địch Đạt.
- Bố Lai Ân. Ngươi đi gặp bệ hạ đi. Ta nghĩ bệ hạ nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi! - Khảm Địch Đạt nghe Hàn Thạc nhận định như vậy, liền thúc giục hắn. Xem chừng lão cũng khá gấp rút rồi.
Gật gật đầu, Hàn Thạc xác nhận lại thân phận Tứ Nhật sứ giả trong tay Khảm Địch Đạt, cũng không cho Ngải Mễ Lệ biết, sử dụng trực tiếp Truyền tống trận mà nhân vật cao cấp nhất tại tổng bộ Ám Mạc tới thẳng hoàng cung.
- Bố Lai Ân, tiểu tử ngươi biến mất một cái là đã ba năm, rốt cục xuất hiện rồi! - Nghe được Hàn Thạc cầu kiến, Lao Luân Tư thân là quốc vương đế quốc Lan Tư Lạc Đặc tự mình đến nghênh đón Hàn Thạc, vừa nhìn thấy hắn lập tức cười sang sảng.
So sánh với ba năm trước, Lao Luân Tư đã có thêm vài phần vương giả uy nghiêm của người chấp chưởng đại quyền sinh sát của người khác, cũng càng thêm thành thục lão luyện, đã để râu, đôi mắt lúc nào cũng lóng lánh quang mang sáng suốt.
- Bệ hạ, đã lâu không gặp!
Hàn Thạc mỉm cười tiến đến cạnh Lao Luân Tư, mới tiếp:
- Bệ hạ, chúng ta cần nói chuyện riêng!
- Toàn bộ lui ra!
Lao Luân Tư phất tay để cho tất cả thị vệ lui ra, sau đó kéo Hàn Thạc đi trở về đại điện, cười ha ha:
- Lúc không có người ngoài, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt lúc trước, hà hà, lần này muốn tới gặp ta sao?
- Ta lần này tới là định dâng lên cho ngài một phần đại lễ! - Hàn Thạc cười nói.
- Ồ? Đại lễ gì thế? - Lao Luân Tư hứng thú hỏi.
- Bảy đại công quốc! - Hàn Thạc hô khẽ.
Lao Luân Tư thân thể chấn động, hai tròng mắt bắn ra hàn quang khiến người bình thường không dám nhìn thẳng, hưng phấn hỏi Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân, ngươi nắm chắc chứ?
Gật gật đầu, Hàn Thạc lại đem những gì hắn nói với Khảm Địch Đạt trước đó kể lại.
Đợi Hàn Thạc nói xong, Lao Luân Tư cả người run nhẹ, nắm chặt hai tay Hàn Thạc, nhìn hắn với vẻ hừng hực, khó có thể tin tưởng hỏi:
- Bố... Bố Lai Ân, ngươi nói... Ngươi nói là ngươi đã có thực lực Bán thần?
- Không sai! - Hàn Thạc khẳng định.
- Hay! Hay! Hay!
Lao Luân Tư ngửa mặt lên trời cười điên dại, sau khi thốt ba tiếng “Hay” mới ha ha cười nói:
- Sau bậc tiền bối A Nhĩ Mai Lí Khắc Kha Đốn, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta rốt cục lại có thêm một cường giả Bán thần, ha ha, từ nay về sau, còn ai dám coi thường chúng ta!
- Ngài đừng quá cao hứng, như ta vừa nói, Bán thần cũng không phải là cường giả đỉnh cao nhất trên đại lục. Mặt khác, Bán thần không phải chỉ có một mình ta, Đế Á Na của đế quốc Tạp Tây cũng thế, rồi tổng bộ Quang Minh giáo hội tại đế quốc Áo Đăng không chỉ có một Bán thần! - Hàn Thạc thấy Lao Luân Tư hưng phấn đến cơ hồ sắp phát cuồng, sợ gã quá ỷ lại vào mình, vội vàng hắt cho gã gáo nước lạnh.
- Ta biết, ta biết!
Giọng nói Lao Luân Tư vang dội, hưng phấn nói:
- Ta đương nhiên biết, nhưng mà có ngươi tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, trong lòng ta đã có cơ sở, liên minh thương hội Ba Đặc và đế quốc Tạp Tây ta đã sớm có tâm tư chinh phạt, ngặt nỗi bởi vì đủ loại nguyên nhân còn cố kỵ nên vẫn gác lại, thế nhưng bây giờ đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta thật sự có thể đại triển quyền cước được rồi!
- Được rồi, ta nghĩ ngài cũng không phải người không có chừng mực! Ừm, trước xuống tay từ bảy đại công quốc đi, trong các nước đó thì công quốc Hi Luân và cả Bảo Lai Tháp đã sớm ngầm có liên lạc với ta, chỉ cần chúng ta lần này bí mật động thủ chút, không có lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đến phá rối, hạ thủ bảy đại công quốc là chuyện nắm chắc. - Hàn Thạc trầm giọng nói.
- Được, ta toàn lực ủng hộ ngươi, vô luận là vũ lực hay là vật lực, ngươi cứ nói! Ta dốc hết lực cả nước giúp đỡ ngươi! - Lao Luân Tư sảng khoái cực kỳ, xem ra đã quyết tâm muốn cột chặt Hàn Thạc lại.
- Thành thật mà nói điều binh đánh trận cũng không phải điểm mạnh của ta.
Hàn Thạc cười khổ đáp lời, suy nghĩ một chút lại tiếp:
- Nên tiến công bảy đại công quốc như thế nào, hay là các ngươi cứ thương lượng đi, à, chỉ có điều chủ soái sự tình này tốt nhất là Đa Khắc Tư. Người này mấy năm nay đều qua lại bảy đại công quốc, đối với tình huống các nước này vô cùng hiểu rõ, mặt khác hắn cực kỳ am hiểu dụng binh, do hắn làm chủ soái ta tin tưởng mới thỏa đáng nhất!
- Không vấn đề gì, chuyện này ta sẽ an bài! Ngươi yên tâm đi, lần này không có Tư Tháp Tác Mỗ ngăn trở, bảy đại công quốc nhất định sẽ khó ngăn được gót sắt của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta! - Lao Luân Tư đầy tự tin nói với Hàn Thạc.
- Vậy được, chuyện cần nói ta đã nói, ta nghĩ ngài cũng phải có một chút thời gian chuẩn bị, ta rời đi trước! Ha, lần này ta còn không có thời gian đi gặp nữ nhân của mình, nếu giờ không lập tức đi tìm các nàng, phỏng chừng các nàng lại sẽ oán trách ta! - Hàn Thạc cười nói với Lao Luân Tư.
Hiểu ý nháy mắt với Hàn Thạc, Lao Luân Tư thông cảm:
- Ta hiểu mà, hà hà, ngươi đi trả món nợ tình cảm đi! Ồ, đúng rồi, phủ đệ của ngươi được tu sửa lại rồi đấy, người hầu đều ở đó, Phỉ Bích, Phạm Ny cũng thỉnh thoảng ở lại vài ngày, ngươi đừng quên ngươi còn có nhà ở thành Áo Sâm đấy!
Lần thành Áo Sâm đại loạn trước, trong một đêm rất nhiều phủ đệ của đại quý tộc đều tan thành tro bụi, phủ hầu tước của Hàn Thạc cũng bị hư hại nặng. Vốn hắn còn tưởng rằng một tòa phủ đệ thế là hoàn toàn xong rồi, thế nhưng xem chừng Lao Luân Tư quả nhiên cực kỳ coi trọng Hàn Thạc, vậy mà đã giúp hắn sửa sang lại.
- Cám ơn bệ hạ! - Hàn Thạc trả lời, không nói thêm gì mà rời khỏi hoàng cung.
- Cường giả Bán thần! Cát Thụy Ti phu nhân thật sự là một chiêm tinh sư khiến kẻ khác thán phục! Bố Lai Ân à Bố Lai Ân, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta! - Hàn Thạc vừa rời đi, Lao Luân Tư cảm khái lẩm bẩm.