Đại Ma Vương

chương 465: cầu xin của hắc long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian vội vã trôi qua, Hàn Thạc hưởng tận phúc tề nhân (một chồng nhiều vợ), dục vọng nội tâm được giải khai thỏa thuê, ma công không hề bị tẩu hỏa nhập ma mà ngược lại ngày càng tinh thâm.

Chuyện Hàn Thạc trở lại thành Áo Sâm, ngoại trừ quốc vương Lao Luân Tư và một số thành viên Ám Mạc ra, người bình thường cũng không biết được. Bởi vậy, mấy ngày nay hắn ở trong phủ đệ mình cùng ba nữ ăn chơi bù khú, cũng không có quyền quý nào muốn kết thân đến làm phiền hắn.

Thời gian hoan lạc chung quy cũng ngắn ngủi, khi Ngải Mễ Lệ lại tới nói cho hắn Lao Luân Tư đã chuẩn bị sẵn sàng việc tiến công bảy đại công quốc, Hàn Thạc không thể không rời khỏi thành Áo Sâm một lần nữa.

May mà giờ đây không gian ma pháp trận nối giữa thành Áo Sâm và thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã hoàn thành, ba nữ đều là nhân vật thân phận tôn quý, mỗi người đều có thể thoải mái dùng Truyền tống trận qua lại gặp mặt, cho nên Hàn Thạc rời đi cũng không khiến cho họ thấy sầu não mãnh liệt lắm.

Cùng liên lạc với Lao Luân Tư và Khảm Địch Đạt, Hàn Thạc rời khỏi thành Áo Sâm, trở lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

Vừa đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, từ đám Đa Khắc Tư, Hàn Thạc thấy rõ nơi đây đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ viện quân đế quốc đến là có thể xuất phát trực chỉ bảy đại công quốc.

Lãnh binh tác chiến không phải là điểm mạnh của Hàn Thạc, hắn giao toàn bộ binh quyền cho Đa Khắc Tư quyết định sách lược tác chiến. Đã nhiều năm qua, Đa Khắc Tư trên vũ đài thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã chứng minh chắc chắn được khả năng lãnh binh của mình, mới có thể khiến cho tất cả quân sĩ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hoàn toàn bái phục tài lãnh đạo của gã.

- Sư huynh! - Vừa trở lại phủ thành chủ, Bác Lan Tư đã cung kính đứng trước cửa hành lễ.

- Ồ! Sao ngươi lại ở đây? - Hàn Thạc vừa thấy Bác Lan Tư thì hơi kinh ngạc, hô nhẹ một tiếng, bất giác đánh giá cẩn thận lại lão.

Ba năm không gặp, sát khí và mùi máu tươi vẫn luôn quanh quẩn trên người Bác Lan Tư đã không còn sót lại chút gì. Hàn Thạc hiểu được điều này cũng không phải là lão không có dấu hiệu thành tích trên Thí Thần Ma Đạo mà từ cảm giác khí tức trên người lão đã nhận ra lão đã tu luyện tới cảnh giới sát khí nội liễm.

Tại cảnh giới này, Bác Lan Tư đối với sát khí có sự vận dụng thuần thục, khi không giao chiến với địch nhân thì sát khí trên người sẽ không tỏa ra chút nào. So với trạng thái sát khí nồng nặc toàn thân hồi trước thì loại sát khí nội liễm này nói lên rằng lão tiến bộ cũng rất thần tốc.

- Sư huynh, ba năm qua, ta vẫn luôn có mặt tại các chiến trường, lợi dụng vũ kỹ ngươi dạy ta, âm thầm hấp thu sát khí tỏa ra này, sau đó dựa theo phương pháp ngươi đã chỉ tiêu hóa khống chế. Ba năm qua, sư huynh vẫn tu luyện không hiện tung tích, cho nên ta không gặp được ngươi. Thời gian trước ta biết sư huynh xuất hiện tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nên mới cố ý đến đây. - Trong khi Bác Lan Tư nói chuyện với Hàn Thạc, vẻ mặt cung kính thái độ khiêm nhường, so với chủ nhân Tạp La Lạp mà lão hầu hạ trước kia còn chăm chỉ hơn.

Hàn Thạc biết có điều này là bởi vì mình có thể cho lão thứ mà Tạp La Lạp vĩnh viễn không thể cho lão.

Bất quá ba năm qua, Hàn Thạc từ khí tức nội liễm thâm hậu trên người Bác Lan Tư có thể dám chắc lão tu luyện Thí Thần Ma Đạo đã có hiệu quả rõ ràng, so với thực lực Đại kiếm sư năm đó, bây giờ Bác Lan Tư đã trở nên khá đáng sợ.

- Theo ta vào! - Hàn Thạc gật gật đầu, nói với Bác Lan Tư rồi đi vào thẳng phủ thành chủ.

Đi vào diễn võ trường, Hàn Thạc dậm chân nhìn Bác Lan Tư, hạ lệnh:

- Toàn lực tấn công ta. Để cho ta thấy tiến bộ của ngươi ba năm qua!

- Vâng! - Bác Lan Tư bạt trường kiếm ra, chậm rãi từng tấc một, sát khí nồng nặc theo thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ bắt đầu từng bước phóng thích ra, nó đọng lại mà không phát, càng lúc càng lợi hại cường đại, ẩn ước trong mắt lão hiện ra loại sắc thái cuồng nhiệt không bình thường.

Thí Thần Ma Đạo là một loại ma công giết chóc thuần túy, trên phương diện này đắm chìm càng sâu, tu luyện giả một khi khí tức giết chóc tỏa ra ngoài sẽ càng thêm đáng sợ, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thân thể của chính mình.

Hàn Thạc đối với Thí Thần Ma Đạo hiểu rất sâu sắc. Sở dĩ hắn dạy Bác Lan Tư là vì để biến lão thành thanh lợi kiếm khác trong tay Bây giờ vừa nhìn hai tròng mắt lão đầy si cuồng, Hàn Thạc không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hiểu được Bác Lan Tư tu luyện Thí Thần Ma Đạo đã tiến vào giai đoạn sâu.

Dưới cái nhìn chăm chú của vị sư huynh, trường kiếm Bác Lan Tư đột nhiên như tia chớp rời vỏ, cùng lúc đó, một cỗ sát khí lợi hại đáng sợ đến mức như có thể xé rách không khí từ trên người lão bộc phát.

Trăm ngàn bóng kiếm giống như mãng xà phun ra nuốt vào sát khí sắc bén, mềm mại như tơ quấn lấy Hàn Thạc.

Tay trái giương ra, Ma Nguyên lực lưu chuyển ngưng kết thành một cái mặt quỷ, ban đầu nó chỉ to bằng lòng bàn tay, ngay khi trăm ngàn bóng kiếm của Bác Lan Tư theo sự thúc đẩy của sát khí đến trước mặt thì cái mặt quỷ đã che kín cả trời đất, nó chợt há cái mồm to như chậu máu ra, nuốt hết toàn bộ bóng kiếm kia.

Năm ngón tay trái Hàn Thạc gập thành hình móc câu, giống như có ngàn vạn sợi vô hình nối với mặt quỷ, năm ngón tay múa may thao túng cái mặt quỷ dữ tợn hung uy, với thế sói đói chụp mồi lướt qua hư không hướng tới Bác Lan Tư, lão chưa kịp phản ứng thì cái mồm như chậu máu kia đã nuốt luôn lão vào.

Bác Lan Tư đang kinh hoảng thất thố thì mặt quỷ đột nhiên nổ bắn ra, chớp mắt đã biến mất tăm, tất cả mới đó dường như đều là ảo tưởng, chỉ có Hàn Thạc vẫn thong dong đứng ở tại chỗ, trên mặt lộ vẻ cười nhạt.

Trong hoảng sợ tỉnh lại, vẻ si cuồng trong mắt Bác Lan Tư từ từ biến mất, cung kính hành lễ với Hàn Thạc:

- Vũ kỹ sư huynh thực sự đã xuất thần nhập hóa!

- Rất tốt, ba năm mà ngươi có thể tiến bộ đến mức này, điều này đã nói rằng ngươi rất cố gắng! - Hàn Thạc từ trước một kích của Bác Lan Tư đã hiểu được thực lực lão tiến bộ rất nhanh, bây giờ lão hẳn đã có thể đánh với sơ nhập Kiếm thánh theo tiêu chuẩn đại lục Kì Áo một phen.

- Chủ nhân, người đã trở lại! - Đột nhiên từ nơi xa vọng đến giọng nói của Y Lệ Toa Bạch, trong chốc lát mụ đã xuất hiện trước mặt Hàn Thạc.

- Sư huynh, vũ kỹ vừa mới rồi là sao thế, cái mặt quỷ dữ tợn kia rốt cuộc là thật hay giả? - Bác Lan Tư đối với chiêu trước đó của Hàn Thạc cực kỳ hứng thú, không thèm để tâm đến Y Lệ Toa Bạch, chỉ nhìn chằm chằm sư huynh mình hỏi dồn.

- Đó là lợi dụng Ma Nguyên lực ngưng tụ mà thành, hắc hắc, còn như thật hay giả ngươi hãy tự mình lĩnh ngộ, chờ khi ngươi vận dụng sát khí đạt tới cảnh giới nhất định, ngươi cũng có thể lợi dụng sát khí ngưng kết, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được! - Hàn Thạc mỉm cười giải thích một chút. Đột nhiên khi tới gần Bác Lan Tư, không đợi lão kịp phản ứng tới, hắn án một tay lên đầu lão.

Một số tri thức về căn bản ma công từ bàn tay hắn chui vào đầu Bác Lan Tư.

Ma công khi tới cảnh giới Phân Ma, Hàn Thạc có thể tách trí nhớ ra, bây giờ lại càng ung dung. Hắn khắc tri thức ma công vào trong óc Bác Lan Tư chỉ là kiến thức thông thường nhất của tu ma giả, tỷ như kiến giải tẩu hỏa nhập ma, còn có một số thần thông kỳ dị, kể cả tâm cảnh tu vi và các tai hại.

Những tri thức này mỗi một người tu luyện ma công đều hiểu rõ, Hàn Thạc lo lắng Bác Lan Tư dục tốc bất đạt, lại không rõ quy luật tu luyện ma công sẽ lâm vào trạng thái điên khùng không thể tự kềm chế, cho nên mới truyền cơ sở cho để tránh lão không thể khống chế được mình mà biến thành một con quái vật chỉ biết giết chóc.

- Được rồi, những tri thức này ngươi cứ lĩnh ngộ cho tốt đi! - Hàn Thạc dừng tay, nói với Bác Lan Tư.

- Cám ơn sư huynh, đại ân sư huynh ta trọn đời không quên! - Bác Lan Tư cảm kích rơi nước mắt, tức thì lại lấy đại lễ bái Hàn Thạc, thần sắc đầy thành kính kích động.

- Được rồi, ngươi chỉ cần tu luyện cho tốt là được! - Hàn Thạc cười nói.

- Chủ nhân tôn kính, người phải giúp ta, người nhất định phải giúp ta! - Đột nhiên bên ngoài vọng lại tiếng hô lớn của Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc với vẻ lo lắng trước đó chưa từng có.

- Hắc long, sao thế? - Hàn Thạc sửng sốt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc vội vàng vọt vào, không biết việc gì làm hắn khẩn trương như thế.

- Chủ nhân! Chủ nhân tôn quý nhất vĩ đại nhất! Người nhất định phải giúp ta! Nếu không gia gia ta, thậm chí cả tộc Hắc long chúng ta có thể sẽ phải xong đời! - Cát Nhĩ Bá Đặc hoảng loạn không sao nói rõ được, vừa đến trước mặt Hàn Thạc đã quỳ “bịch” luôn xuống, so với cái vẻ ba lăng nhăng lúc bình thường thì khác xa.

Hàn Thạc nhướng mày, trầm giọng hỏi:

- Đứng lên rồi nói xem rốt cuộc chuyện là thế nào?

- Chủ nhân, người không đáp ứng giúp ta, ta, ta không đứng dậy! - Cát Nhĩ Bá Đặc thần sắc kiên định, hai mắt nhìn xoáy vào Hàn Thạc cầu xin.

Đã nhiều năm qua, Hắc long luôn đi theo hắn vào sinh ra tử, chưa bao giờ làm trái lại ý niệm của hắn, nhất là tại cấm kỵ chi địa trong U Ám sâm lâm, thiếu chút nữa đã vì hắn mà chết, hết thảy những điều này Hàn Thạc trong lòng đều rõ.

Giờ đây Cát Nhĩ Bá Đặc nhất định đã gặp phải vấn đề nan giải, biểu hiện lúc này mới khác bình thường đến vậy. Hắn vừa nói xong, Hàn Thạc cơ hồ không do dự lâu lắm, liền lập tức gật đầu nói:

- Đứng lên đi, ta đáp ứng ngươi! Vô luận sự tình gì, ta đều sẽ giúp ngươi!

- Cám ơn chủ nhân!

Hắc long trầm giọng cảm kích, vội đứng lên rồi giải thích cho hắn:

- Gia gia có để lại cho ta một khúc Long ngữ cốt mà người dùng chính xương của mình chế tác, thông qua khúc Long ngữ cốt này cho dù ta có ở đây cũng có thể nghe được lời dạy bảo của người.

- Cho tới nay, gia gia đều nói tộc Hắc long sẽ gặp phải một lần tai nạn trọng đại, nếu tộc Hắc long chúng ta không thể hóa nguy thành an thì sẽ vĩnh viễn bị gạch tên khỏi thế giới dưới lòng đất. Ta vẫn cho rằng người nói chuyện giật gân, nhưng mà sáng hôm nay, gia gia đưa tin thông qua Long ngữ cốt, nói rằng tai nạn của tộc Hắc long đã đến. Người dặn ta vĩnh viễn không được quay lại thế giới dưới lòng đất, rời khỏi đó càng xa càng tốt.

- Thậm chí, gia gia còn lưu lại di ngôn! Ta biết, nhất định có chuyện cực kỳ đáng sợ sắp xảy ra tại tộc Hắc long, cũng có thể đã xảy ra rồi! Chủ nhân, ta khẩn cầu người hãy cứu vớt tộc chúng ta!

Sau khi nói xong, Cát Nhĩ Bá Đặc lại quỳ rạp dưới chân Hàn Thạc, hai mắt tràn ngập sắc thái khát vọng được trợ giúp nhìn hắn.

- Ta đáp ứng ngươi!

Hàn Thạc nâng Hắc long dậy, nói:

- Ta không biết là ta có thể trợ giúp các ngươi được không, nhưng ta sẽ cùng ngươi tới thế giới dưới lòng đất một chuyến!

- Cám ơn chủ nhân! Cám ơn chủ nhân! Ta biết, có chủ nhân người trợ giúp, tộc Hắc long chúng ta nhất định có thể biến nguy thành an! - Cát Nhĩ Bá Đặc vội vàng thốt.

- Bác Lan Tư, ngươi âm thầm đi theo Đa Khắc Tư, thay thế Cát Nhĩ Bá Đặc tạm thời bảo vệ gã cho chu toàn. Y Lệ Toa Bạch, ngươi ở lại trong thành, hiệp trợ Địch Khắc phụ trách an toàn cho Bố Lôi Đặc Nhĩ! - Hàn Thạc căn dặn hai người.

Đại chiến sắp tới, án theo đạo lý mà nói Hàn Thạc không nên đi tán loạn khắp nơi, nhưng đúng là quan hệ giữa hắn và Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không phải là chủ tớ đơn giản, trước mắt tộc Hắc long gặp phải tai ương to lớn, Cát Nhĩ Bá Đặc lại mở lời khẩn cầu, Hàn Thạc thật sự không tìm được cớ để thoái thác.

Được cái thủ hộ thần của bảy đại công quốc, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cũng tự khó bảo toàn được cho mình, trong khoảng thời gian này cũng không xuất hiện tại các nước này, hơn nữa trước đó lão đã từng có ước định với Hàn Thạc, loại chiến dịch với mức độ đại quy mô thế này có thiếu một người không am hiểu lãnh binh tác chiến như hắn dường như đối với đại cục cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Bởi vậy, vừa quyết định xong, Hàn Thạc lập tức triệu tập đám Đa Khắc Tư, Kiệt Khắc, bàn giao lại cẩn thận một số sự tình.

- Đại nhân yên tâm đi, có đế quốc toàn lực ủng hộ, còn có sự giúp đỡ ngầm của công quốc Hi Luân và công quốc Bảo Lai Tháp, ta nắm chắc hạ được bảy đại công quốc! - Đa Khắc Tư cực kỳ tự tin, ánh dã tâm trong mắt gã không hề che giấu trước mặt Hàn Thạc.

- Tiểu tử ngươi dù sao hàng năm cũng không có mặt tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, thật ra có ngươi hay không với sự vận động của nó cũng thế! - Kẻ dám nói chuyện tùy tiện với Hàn Thạc như thế cũng chỉ có Kiệt Khắc.

Hàn Thạc tức cười, chợt cả giận mắng:

- Tiểu mập mạp chết tiệt ngươi, ngươi nếu phát triển kinh tế thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không ra gì, ta nhất định sẽ không tha ngươi!

- Hắc hắc, ngươi xem hiện giờ nó phồn vinh hưng thịnh thế nào! Ngươi không có cửa đâu! - Kiệt Khắc đắc ý cười ha hả.

- Ồ, đúng rồi!

Hàn Thạc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay sang dặn Đa Khắc Tư:

- Trong khi tiến công bảy đại công quốc, đối xử tử tế với nhân dân mỗi nước, đừng có lạm sát kẻ vô tội!

- Yên tâm đi đại nhân, ta đã có tính toán! - Đa Khắc Tư đã rõ liền cam đoan.

- Vậy ta an tâm rồi!

Hàn Thạc liếc mắt nhìn Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc lòng nóng như lửa đốt, nói:

- Đi thôi, ta và ngươi xuống thế giới dưới lòng đất một chuyến!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio