Đế Á Na ra quyết định rất nhanh, cơ hồ không một chút do dự lập tức bỏ chạy.
Trong khi mấy người Hàn Thạc đại chiến ở thủ đô Tạp Tây Đế Quốc thì đám người quanh phòng đấu giá đã được sơ tán ra ngoài, bọn họ chỉ dám đứng trên những con đường xa xa ngóng lại. Khi Khải Lợi hóa thân thành cự viên, thân thể cao lớn của lão ta vọt thẳng lên trời làm rất nhiều người xung quanh nhìn rõ ràng, tiếp sau đó Đế Á Na lại ngưng kết năm con thủy long phóng ra, thanh thế mạnh mẽ nhất thời tung hoành giữa trung tâm dân cư khiến cho mọi người vô cùng kinh hoàng.
Vài đội quân Tạp Tây Đế Quốc đã đến gần, lập tức chuẩn bị chờ thời cơ tiến vào khu trung tâm, trong khi Đế Á Na lui lại, mắt thấy một đại đội kỵ sĩ Tạp Tây Đế Quốc vũ trang đầy đủ đang đi tới, vội vàng bay về phía họ.
Băng Tuyết Thần Điện có địa vị cực kỳ đặc thù ở Tạp Tây Đế Quốc, vừa thấy Đế Á Na bay tới gần một đại đội kỵ sĩ, thân thể Hàn Thạc lập tức khựng lại.
Sau khi linh hồn Tuyết Thần Đế Á Na và thủy hệ bổn nguyên chi tinh đã dung hợp thành công, thực lực nàng ta được đề cao hơn trước rất nhiều. Cho nên khi Đế Á Na bay tới giữa một đại đội kỵ sĩ, Hàn Thạc muốn giết chết nàng cơ hồ rất khó.
Thực lực nàng ta vốn không chênh lệch với Hàn Thạc không nhiều, chỉ cần hắn không thể đột nhiên đến gần, Hàn Thạc đích xác không thể gây thương tổn lớn cho Đế Á Na được.
Lúc này, vì Băng Tuyết Thần Điện đều đang hoảng loạn lui lại, đoàn người Tuyết Thần Đế Á Na và Băng Thần Khoa Lý chạy nam trốn bắc cho nên ở giữa đã tạo thành một khoảng trống lớn. Cách đó không xa Băng Thần Khoa Lý mang theo một đám giáo đồ Băng Tuyết Thần Điện, chạy vội tới ma pháp truyền tống trận ở trung tâm Tây La Thành.
Khải Lợi với bộ dáng cự viên, đuổi sát phía sau Băng Thần Khoa Lý, nhưng là Khoa Lý cực kỳ xảo trá, chạy qua chạy lại zic zac xuyên qua đám tiểu thương đang hoảng loạn. Khải Lợi vốn luôn tin tưởng vào giáo nghĩa của Tự Nhiên giáo hội, tuyệt không đành lòng gây họa cho đám tiểu thương vô tội này. Mặc dù hắn đã có vài cơ hội để hạ thủ, nhưng trong lòng cố kỵ nên không ra tay.
Dựa theo tình hình này, Hàn Thạc và Khải Lợi tựa hồ cũng không có biện pháp đắc thủ. Hắn khựng lại trong hư không một khắc, quyết định thật nhanh rồi quay đầu lại, không còn quản tới Đế Á Na đang sợ hãi trốn tránh giữa đại đội kỵ sĩ mà đuổi theo Băng Thần Khoa Lý xảo trá.
Chỉ cần Đế Á Na không thể kịp thời chạy tới, Hàn Thạc và Khải Lợi hợp lực đối phó Băng Thần Khoa Lý đang bị thương, Băng Thần Khoa Lý sẽ rất khó có thể duy trì lâu được, Hàn Thạc có thể nắm chắc trong thời gian ngắn giết chết hắn.
Khải Lợi không đành lòng gây họa cho những người dân vô tội, đành trơ mắt nhìn cơ hội tốt biến mất trước mặt, nhưng Hàn Thạc đương nhiên sẽ không suy nghĩ lắm chuyện như vậy. Một khi hắn tiến đến gần Băng Thần Khoa Lý, mặc kệ bên cạnh có người nào không, hắn đều ra tay rất ngoan độc!
Đế Á Na vừa khôi phục lại nhịp thở bình thường, cầm ma pháp trượng đứng lơ lửng giữa không trung, hai mắt nhìn Hàn Thạc chằm chằm, lúc nào cũng chuẩn bị ứng phó với công kích lôi đình của hắn.
Tới giữa đại đội kỵ sĩ, Đế Á Na cảm giác được an toàn hơn nhiều, chỉ cần cách đủ xa Hàn Thạc, nàng tin rằng ma pháp của nàng nhất định có thể giết chết hắn, sau khi linh hồn và bổn nguyên chi tinh dung hợp, nàng phát hiện ra từng Thủy hệ ma pháp khi phóng thích ra đều thoải mái vô cùng.
Ngoại trừ một vài ma pháp Thủy hệ có lực sát thương lớn sẽ tiêu hao nhiều tinh thần lực, còn một vài ma pháp Thủy hệ trung cao cấp Đế Á Na căn bản cũng không cần ngâm xướng chú ngữ, tâm niệm vừa động, ma pháp đã thành.
Như lúc chạy trốn vừa rồi, Đế Á Na cũng lợi dụng phương thức này, trong nháy mắt bố trí tầng tầng tường băng làm giảm tốc độ Hàn Thạc xuống. Sau này khi nàng cảm giác được thực lực mình tiến nhanh thì sự tự tin cũng tăng lên nhiều.
Nhưng, khi toàn bộ tinh thần nàng đang chăm chú nhìn Hàn Thạc, đột nhiên phát hiện ra hắn đang lui lại nhanh như chớp. Đế Á Na giật mình, không biết Hàn Thạc đang bày ra âm mưu quỷ kế gì đây, đến khi thấy khoảng cách giữa Hàn Thạc và Băng Thần Khoa Lý càng ngày càng gần, nàng ta mới bừng tỉnh. Hắn định tập trung lực lượng, trước tiên giết chết Băng Thần Khoa Lý.
“Không xong!” Đế Á Na kinh hãi. Khẩn cấp kêu lên:
“Toàn lực công kích, bằng mọi giá giết chết tên ác ma địch quốc kia mau!”
“Rõ!” Tiếng hô vang lên rung trời, đại đội kỵ sĩ được sự phân phó của Đế Á Na, lập tức lao về phía con cự viên khổng lồ.
Đế Á Na đi trước một bước, giống như một luồng hào quang màu trắng, bất chấp tất cả bay đuổi theo phía sau Hàn Thạc.
- Chúng ta liên thủ, giết chết Khoa Lý trước! - Khải Lợi đuổi sát phía sau Băng Thần Khoa Lý, nhưng vẫn chưa có cơ hội ra tay thì bỗng nghe thấy thanh âm của Hàn Thạc vang lên.
- Không, bên cạnh hắn có nhiều người vô tội lắm, không thể hạ thủ ở đây được! - Khải Lợi vừa thấy Hàn Thạc chạy tới liền kinh ngạc lên tiếng cản trở hắn.
Hàn Thạc thầm mắng một tiếng, Khải Lợi này thật là cổ hủ, chẳng trách lúc trước thảm bại ở Tạp Tây Đế Quốc. Bằng vào tác phong này của lão ta mà muốn trảm thảo trừ căn địch nhân, thật sự vô cùng khó khăn a!
Trong lòng mắng Khải Lợi cổ hủ, nếu là hắn thì sẽ mặc kệ có đánh trúng người vô tội hay không vì dù sao đám người này cũng không phải là dân của Bố Lôi Đặc Nhĩ Thành cho nên chưa đến gần Băng Thần Khoa Lý, một đòn Huyết Quang Vạn Mang Trảm đã được Hàn Thạc xuất ra.
Băng Thần Khoa Lý vừa nghe thấy thanh âm của Hàn Thạc, lập tức biết có chuyện không ổn. Trong lòng hắn cũng hiểu Hàn Thạc hoàn toàn khác với Khải Lợi, do đó khi vừa nghe thấy, hắn cũng không dám trốn tránh trong đám người nữa, vội lao ra ngoài bay đi.
Huyết Quang Vạn Mang Trảm dưới sự thao túng của Hàn Thạc, theo sát Băng Thần Khoa Lý không tha. Nếu Khoa Lý không lập tức bay ra ngoài, những người buôn bán bên cạnh hắn chắc chắn sẽ chịu vạ lây và chết dưới Huyết Quang Vạn Mang Trảm này.
“Quả nhiên là một sát thần!” Băng Thần Khoa Lý đau đầu vô cùng, Hàn Thạc này hiển nhiên khó đối phó hơn Khải Lợi nhiều. Vốn hắn trên người có thương tích lại vừa mới bị Hàn Thạc đánh cho một kích khiến cho thương thế trở nên trầm trọng hơn, không có Đế Á Na trợ giúp, nếu một mình phải chống lại bất kỳ ai trong số Hàn Thạc và Khải Lợi, đều sẽ phải chịu thiệt thòi. Trong khi hiện tại hai người bọn họ lại hợp lực đối phó với hắn khiến cho cơ hội càng trở nên nhỏ hơn.
“Choang!” Trong khi chạy, Băng Thần Khoa Lý nghiêng người rút kiếm ra, băng trùy bắn tung đầy trời, Huyết Quang Vạn Mang Trảm của Hàn Thạc liền bị Băng Thần Khoa Lý một kích phá vỡ.
Hàn Thạc “hừ” một tiếng, vừa đuổi sát Băng Thần Khoa Lý, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.
Nguyên lai, khi Băng Thần Khoa Lý phá vỡ Huyết Quang Vạn Mang Trảm của hắn, còn cố ý hao phí vài phần sức lực, đưa lực lượng va chạm bắn đi chỗ khác, để tránh tai ương cho đám tiểu thương phía dưới.
Hành động bất ngờ này của Khoa Lý làm Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra hắn cũng không phải là một người hoàn toàn xấu, mặc dù Khoa Lý đối đãi với địch nhân và Hắc Long Nhất Tộc cực kỳ lãnh khốc vô tình, nhưng đối xử với dân chúng quốc gia của mình thì vẫn luôn yêu mến và bảo vệ, cũng không giống như Hàn Thạc.
Lúc trước, khi Khải Lợi đuổi sát phía sau, hắn ẩn thân giữa đám dân thường cũng chính là hiểu rõ tâm tư của Khải Lợi, biết lão ta tuyệt đối sẽ không động thủ, cho nên mới đường hoàng dựa vào sơ hở của Khải Lợi, thong thả bỏ đi.
“Coi như ngươi còn còn có nhân tính”, Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, thân thể cũng không dừng lại chút nào. Lúc này hắn đã đến rất gần Băng Thần Khoa Lý, một chú ngữ ma pháp được ngâm xướng lên, những cốt mâu bay “vèo vèo” đâm về phía hắn ta.
Vì có Huyết Quang Vạn Mang Trảm cản trở, Băng Thần Khoa Lý lại đang nằm trong phạm vi công kích của Hàn Thạc. Nhân cơ hội này, Khải Lợi đang hóa thân thành cự viên vô cùng cẩn thận né qua đám dân thường dưới chân rốt cục đuổi tới bên cạnh Hàn Thạc.
“Đừng cho hắn có thời gian!” Sau khi Hàn Thạc bắn ra cốt mâu lập tức quát lên.
Cường giả bình thường khi thực lực đạt tới bán thần, tất nhiên sẽ có phương pháp bảo vệ tính mạng của mình, tối thiểu cũng là một không gian quyển trục như ‘không gian tê liệt’, đây chính là kinh nghiệm quí giá do Hàn Thạc đúc kết sau nhiều năm chinh chiến.
Bởi vậy, khi vừa chiếm được ưu thế áp đảo, Hàn Thạc tin Băng Thần Khoa Lý nhất định sẽ dùng phương pháp phi thường để đào thoát. Lúc này, quyết không thể cho hắn dễ dàng trốn thoát được, nếu không hôm nay coi như đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Hàn Thạc lập tức hét lên nhắc nhở Khải Lợi, bằng không hắn nhất định sẽ không nghĩ ra việc này. Tự Nhiên Thần Giáo dù sao cũng không phải là một giáo hội chuyên đuổi tận giết tuyệt, Khải Lợi lãnh đạo Tự Nhiên giáo hội cho nên cũng không có tâm địa tàn nhẫn như Hàn Thạc.
Nhưng là sau khi nghe Hàn Thạc hét lớn một tiếng, Khải Lợi cũng lập tức phản ứng ngay. Đột nhiên, cảnh tượng giáo đồ Tự Nhiên Thần Giáo nhiều năm ở Tạp Tây Đế Quốc bị Băng Tuyết Thần Điện giết chóc tàn khốc hiện lên trong đầu hắn. Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh Khoa Lý đối đãi vô tình và tàn khốc với địch nhân của hắn, Khải Lợi biết hôm nay nếu Khoa Lý không chết, Tự Nhiên Thần Giáo nhất định sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
“Grừ...” Khải Lợi ngửa mặt lên trời gầm lớn, bước những bước rất dài nhằm bịt chặt đường lui của Khoa Lý, cũng không biết đã làm gì mà theo tiếng gầm giận dữ của lão, không gian bỗng xuất hiện tầng tầng dao động dữ dội, cả nguyên tố trong thiên địa hỗn loạn, bầu trời như đột nhiên đổ sụp xuống.
Băng Thần Khoa Lý dưới tiếng gầm giận dữ của Khải Lợi, cảm giác được bầu trời biến hóa, lập tức hiểu ra không gian quyển trục giờ cũng vô dụng. Vừa thấy lão ta bịt chặt đường lui của hắn, phía trước thì Hàn Thạc đang bất chấp tất cả đánh tới, khuôn mặt xám như tro, biết rằng hôm nay hắn xem như khó thoát chết rồi!
“Chết rồi!” Đột nhiên, Khải Lợi kinh hãi quát lớn.
Hàn Thạc đang vọt tới trước mặt Băng Thần Khoa Lý thì nghe thấy tiếng Khải Lợi hét lớn, mắt thấy lão ta đang nhanh chóng lui lại, đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng khựng lại.
Một đạo hào quang huy hoàng lóe lên, đem theo năng lượng kinh khủng từ trên người Băng Thần Khoa Lý bộc phát tới, trong phạm vi mười thước biến thành năng lượng dao động hủy diệt, không gian sinh ra những vết nứt như mai rùa rất rõ ràng. Băng Thần Khoa Lý nhanh chóng tan thành mây khói, trong nháy mắt hút tất cả mọi thứ vào trong.
Cuối cùng Băng Thần Khoa Lý cũng đã bị hai người bức tử!