Trận pháp do Hàn Thạc bố trí, đường lối bên trong không ai quen thuộc hơn hắn cả. Tiểu Khô Lâu và Hàn Thạc tâm ý tương thông, do Hàn Thạc phân tâm chỉ huy, tự nhiên cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của trận pháp. Vừa vào trận pháp, hai người liền hướng về phía Lợi Duy Thản bay đi. Lợi Duy Thản cả người điện mang lóe ra, trong cơ thể tiếng sấm ì ầm, lúc này đang đứng giữa mười cột đá chọc trời không ngừng bần thần, dùng thần lực chống đỡ công kích hỗn loạn chung quanh.
Đó là một ảo trận nhỏ, người nào không may lọt vào đó, sẽ lâm vào tầng tầng huyễn cảnh, không thể tự kềm chế bản thân. Lợi Duy Thản mặc dù là một Hạ vị thần, nhưng đối với một không gian ma công thì chẳng biết gì. Thân mình đang ở trong huyễn cảnh, trong óc xuất hiện đủ loại ảo tưởng, các loại cảnh tượng đủ dạng, đan vào thành từng bức họa, không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Huyễn cảnh còn có tác dụng mê loạn tâm thần, những hình ảnh những người bị hắn giết, ai nấy giương nanh múa vuốt nhằm về phía hắn, những ký ức khắc cốt ghi tâm này, những nỗi sợ hãi mà hắn chỉ muốn quên đi, lúc này lại vô cùng rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, không ngừng hành hạ, giày xéo hắn, gõ vào tâm trí hắn.
Người có thể trở thành Đại Ma Vương, ai nấy đều có tâm chí vô cùng kiên định, là những nhân vật máu lạnh vô tình. Những cảnh vật như vậy, cứ lần lượt xuất hiện trong lòng hắn, nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ đã thần trí hồ đồ, nghiêm trọng hơn cả phát điên. Song, Lợi Duy Thản gặp phải sự tình như vậy lại không hề bị ảnh hưởng như người bình thường, vẫn có thể vững vàng bảo vệ cho tâm thần. Thần lực trong cơ thể vẫn còn nguyên, hắn có cảm giác sức mạnh vô cùng, khống chế ý chí mình, đánh vụn những ký ức kia.
Lợi Duy Thản là Hạ vị thần, hiển nhiên không chịu ảnh hưởng quá nặng của trận pháp, dựa theo loại xu thế này thì chỉ cần những cảnh tượng lần lượt hiện lên trong đầu hắn bị đánh vỡ hết, hắn có thể đi ra khỏi huyễn cảnh mà không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Trong lòng thầm than Hạ vị thần cường đại, Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu cùng nhau lẻn vào gần đó. Dù là huyễn cảnh dày đặc, nhưng Hàn Thạc là chủ nhân, Tiểu Khô Lâu lại tâm trí tương thông với hắn, nên không bị trận pháp làm ảnh hưởng.
Hai người ăn ý vô cùng, chầm chậm lẻn đến gần Lợi Duy Thản, hóa thân ngoại thân lại biến thành Lục Ma Phong được Hàn Thạc cầm chắc trong tay, Tiểu Khô Lâu cầm một cây Cốt Thứ thật lớn, ẩn giấu toàn bộ Thần chi lĩnh vực, lặng lẽ cùng Hàn Thạc hướng về phía Lợi Duy Thản.
Khoảng cách từ từ thu hẹp, thần lực của Lợi Duy Thản bắn tung tóe trong huyễn cảnh, hai người Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được một cỗ khí tức tử vong mãnh liệt tiếp cận, chợt thấy hiện lên trong đầu cảnh tượng: Nhiều năm trước, một cường giả tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong chết trong tay hắn, lúc này bất chấp tất cả lao vào hắn phát động một đòn ngọc đá cùng vỡ. Trận chiến ấy Lợi Duy Thản có ký ức rất sâu, bởi vậy khi tử vong khí tức vừa hiện ra, trong óc hắn bỗng hiện ra cảnh tượng năm ấy. Lợi Duy Thản cũng không rõ mình đang lâm vào huyễn cảnh, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm - ai chắn trước mặt ta, ta sẽ giết chết người đó!
Nhiều năm qua rồi, hắn cũng thẳng đường đi tới như vậy!
Vô cùng thuần thục, một đạo thiểm điện lớn hơn mười thước từ lòng bàn tay Lợi Duy Thản tuôn ra. Đạo thiểm điện này giống như một con rồng điện. Hào quang chói mắt, lấp lánh huy hoàng, hơn nữa cực kỳ linh hoạt, đuôi rồng vẫn nằm trong tay Lợi Duy Thản, thần lực quán chú vào luồng điện, như một con rồng bay lên trời, lao thẳng về phía Tiểu Khô Lâu.
Hàn Thạc đột nhiên cả kinh, thật không ngờ Lợi Duy Thản lại phát giác ra tung tích Tiểu Khô Lâu. Thầm nghĩ Tiểu Khô Lâu không tu luyện ma công, mặc dù đã tu thành Hạ vị thần Tử Vong hệ, có Thần chi lĩnh vực, nhưng về mặt ẩn giấu tung tích, thu liễm khí tức thì quả nhiên vẫn không kịp mình.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, động tác Hàn Thạc vẫn cực kỳ nhanh. Đồng thời khi Tiểu Khô Lâu vung thanh Cốt Thứ hẹp dài chém xuống, đã lẻn đến gần Lợi Duy Thản. Không hề dừng lại một chút nào, Lục Ma Phong hung quang rập rình bốn phía, sức mạnh hủy diệt vẫn một mạch được che dấu bây giờ ầm ầm bộc phát ra.
Lợi Duy Thản đang trong huyễn cảnh, thần trí hắn mặc dù không phải quá thanh tỉnh, nhưng bản năng phản kích vẫn còn. Trong chốc lát, lại một bức tranh khác hiện lên trong đầu hắn. Năm đó hắn độc thân đi tới cực bắc Thâm Uyên giới, khiêu chiến với Bối Hi Ma Tư, một Đại Ma Vương ra đời sớm nhất Thâm Uyên giới.
Đó là một tràng thảm bại!
Đối với Lợi Duy Thản, trước giờ chưa hề có một trận chiến đấu uất ức bất lực như vậy. Mặt quay về Đại Ma Vương già nhất Thâm Uyên giới, Lợi Duy Thản vốn là một người khiêu chiến vô cùng tự tin, từ đầu đến cuối không có lấy một điểm hoàn thủ, bị Bối Hi Ma Tư đeo mặt nạ dữ tợn, vô cùng đơn giản dùng Hủy Diệt pháp tắc đánh bại.
Huyễn cảnh đó xuất hiện, cảnh tượng lần đó Lợi Duy Thản đã hoàn toàn thảm bại, sâu trong tâm linh hắn, đó là cảnh mà hắn không muốn nhớ tới nhất, vẫn luôn bị hắn cố tình quên đi!
Lần này trong hoàn cảnh bị huyễn cảnh, vì Lục Ma Phong của Hàn Thạc bộc phát sức mạnh Hạ vị thần Hủy Diệt hệ, sức mạnh hủy diệt đó làm hắn vốn thần chí đã mờ mịt bây giờ lại nhớ về trận đại chiến đầy sỉ nhục đó.
Cảm giác uể oải và bất lực đã biến mất nhiều năm qua, bây giờ một lần nữa lại sinh ra trong lòng Lợi Duy Thản, bóng ma của thất bại, nhiều năm nay đã gần như biến mất, lúc này hiện lên, một mạch tràn vào huyễn cảnh, Lợi Duy Thản cố đánh lại, rốt cục đầu óc không chống lại được, sức mạnh và thần lực chợt xuất hiện sơ hở trong chốc lát.
Thần thức Hàn Thạc vô cùng cường đại, trong lúc giao chiến toàn bộ tinh thần đều rất chăm chú, lập tức cảm giác ngay phát sinh biến hóa cổ quái trên người Lợi Duy Thản. Hàn Thạc không rõ tại sao Lợi Duy Thản lại có biến hóa này, nhưng từ quan sát của hắn và lòng tự tin vào huyễn cảnh, hắn kết luận là sức mạnh của Lợi Duy Thản đã thoái lui, tuyệt đối không phải là một cái bẫy.
Nói cách khác, Lợi Duy Thản lúc này đang ở vào giai đoạn sức mạnh và thần lực suy yếu nhất!
Không do dự nữa, quyết định xuất ra một kích toàn lực, cũng không còn đi quản lúc này Tiểu Khô Lâu có gặp nguy cơ gì không, Hàn Thạc gạt mọi ý nghĩ khác, thần thức vững vàng tập trung vào Lợi Duy Thản, đem toàn bộ sức mạnh Lục Ma Phong bộc phát ra, cùng với lực của bản thể đẩy ra một kích thần sầu quỉ khốc.
“Ầm...”
Thiên lôi oanh minh, thần lực bắn tung tóe, tiếng nổ ầm ầm liên tục.
Lục Ma Phong không gì không phá được, chém vào tay phải Lợi Duy Thản. Tay phải Lợi Duy Thản chỉ có một quyền sáo, cái quyền sáo đó cũng không biết dùng vật liệu gì chế thành, thần lực lôi điện trong đó vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt chạm vào sức mạnh vừa bùng phát của Lục Ma Phong.
“Chát chát!”
Lần trước khi đến Thâm Uyên, Lợi Duy Thản đã lấy được từ nơi này bộ quyền sáo này. Bây giờ nó không chịu nổi một kích toàn lực của Hàn Thạc, hóa thành tro bụi tiêu tán trong lôi quang.
Bề mặt sắc bén lợi hại của Lục Ma Phong, sau khi chặt đứt quyền sáo, dư lực còn chém vào quyền của Lợi Duy Thản, máu tươi phun ra như suối.
Sức mạnh đáng sợ cùng lúc đánh vào, thần uy hình thành từ giữa hai người khuếch tán ra ngoài, trong chớp mắt, vài cây cột đá chung quanh không chịu nổi, nổ tung ra. Tiểu ảo trận vây Lợi Duy Thản ở trung ương, rốt cục mất đi tác dụng thần kỳ mê hoặc vây khốn người.
Sau một khắc, hai mắt Lợi Duy Thản đang mơ hồ, ánh sáng lôi điện lại lóe lên, cơ hồ trong nháy mắt khôi phục vẻ tỉnh táo. Trong chớp mắt, Lợi Duy Thản hiểu được đã xảy ra cái gì, cơn đau đớn từ hữu quyền truyền đến, làm hắn rất nhiều năm chưa từng bị thương đột nhiên bạo nộ, thần lực trong cơ thể điên cuồng hội tụ về phía hữu quyền.
Hàn Thạc lập tức cảm nhận được thần lực chống lại Lục Ma Phong bạo tăng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lợi Duy Thản hai mắt tràn đầy thịnh nộ, hắn lập tức hiểu ngay Lợi Duy Thản đã tỉnh táo lại.
Lúc này, Hàn Thạc cũng không kịp nhìn chung quanh đang xảy ra việc gì, tay trái cũng nắm chặt Lục Ma Phong, thể lực mạnh mẽ, Ma Nguyên lực thần bí khó lường, thần lực hủy diệt mãnh liệt, hung hồn lực âm trầm tà ác của Lục Ma Phong, lúc này đều toàn bộ bộc phát ra như nước vỡ bờ.
Không để cho Lợi Duy Thản tụ tập thần lực, chỉ nghe “chát chát”, nắm tay Lợi Duy Thản bị chém thành hai đoạn, toàn bộ ngón tay bị nổ nát. Ngay lập tức, Hàn Thạc hai tay chập một, Lục Ma Phong vẽ nên một đường vòng cung, chọc vào cổ Lợi Duy Thản, lưỡi đao mang theo sát khí lạnh lẽo cuồn cuộn.
“Gừ...”
Lợi Duy Thản gào lên thảm thiết, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng thoái lui vài bước.
Đột nhiên, sức mạnh tử vong đậm đặc, từ phía sau lưng truyền đến. Sức mạnh đáng sợ đó làm Lợi Duy Thản hiểu ngay ra phía sau có Hạ vị thần tu luyện nguyên tố Tử Vong.
Lợi Duy Thản cũng không biết sự tồn tại của Tiểu Khô Lâu, hắn đương nhiên cho rằng tập kích phía sau của Tiểu Khô Lâu chính là một hóa thân khác của Hàn Thạc vừa rồi sắp thành thần, trong lòng ớn lạnh, Lợi Duy Thản biết trận này dữ nhiều lành ít, chẳng biết có phải nhớ tới huyễn cảnh đối mặt với Bối Hi Ma Tư vừa rồi hay không, bóng ma trong lòng tựa hồ lại có chút ảnh hưởng tới hắn, sinh ra một loại cảm giác bất lực khiếp đảm.
Tiểu Khô Lâu tập kích phía sau, trước mặt là công kích của Hàn Thạc, trước sau đều không có đường lui, chỉ có chạy sang hai bên. Lợi Duy Thản người nghiêng đi, muốn hóa thân thành thiểm điện, rút lui khỏi phạm vi công kích của Hàn Thạc, trong lúc này, Hàn Thạc hai tay chợt dang rộng rất quỷ dị, vốn Lục Ma Phong đang cực nhanh đâm vào cái cổ hắn, lúc này vì cánh tay dang rộng của Hàn Thạc thúc đẩy nó bay nhanh hơn rất nhiều, Lợi Duy Thản căn bản không thể ngăn cản được.
Trong khi Lợi Duy Thản tràn đầy hoảng sợ, Lục Ma Phong đâm rất chính xác vào cổ hắn, “Phập”, Lục Ma Phong cắm vào cổ Lợi Duy, cùng lúc đó, “rắc”, tập kích của Tiểu Khô Lâu cũng nhân lúc sức mạnh của Lợi Duy Thản suy kiệt, Cốt Thứ đâm xuyên qua thân thể Lợi Duy Thản.
- Tư vị thế nào? - Vẻ mặt Hàn Thạc rất bình tĩnh, đôi mắt tràn đầy những tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lợi Duy Thản, tay phải rút mạnh một cái. Người Lợi Duy Thản máu bắn tung tóe, rồi bị bắn thẳng ra xa.