Đám Ác Ma của Lợi Duy Thản và Mạn Đề Kha Nhĩ cũng đã tiếp xúc với Hàn Thạc trên đường đi, ấn tượng đối với hắn không tệ. Bây giờ lại có tên gia hỏa đui mù làm gương, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ tình thế.
- Chúng ta cũng nguyện ý! - Không để Hàn Thạc đợi lâu, đám Ác Ma đi theo Mạn Đề Kha Nhĩ và Lợi Duy Thản, từng tên một đều tiến lên biểu lộ thái độ.
Hàn Thạc cũng không nói lời nào, chỉ lo chuẩn bị thần đàn, cũng không thèm nhìn đám Ác Ma thuộc hạ của Qua Lan Đức Nhĩ và Khắc Khắc Lạc Phổ Tư. Sau khi lấy được Thần hồn Trung vị thần, Thần chi lĩnh vực của Hàn Thạc cũng hình thành theo. Loại phương pháp bố trí thần đàn này cũng không làm khó được hắn.
Thần đàn kỳ thật là một loại ma pháp trận đặc thù, chỉ có điều phải lưu lại trong đó vài phần thần lực và Thần ấn ký, từ trong tế đàn sẽ phát ra tín ngưỡng chi quang, phun vào người tín đồ. Tín ngưỡng chi quang khi tiếp xúc với tín đồ sẽ hình thành một khế ước, một khi tín đồ cam nguyện buông lỏng tâm linh, nhận khế ước đó, sẽ phụng hiến tín ngưỡng lực của mình ra.
Hàn Thạc từ tốn bố trí thần đàn, Ác Ma hai phương Qua Lan Đức Nhĩ và Khắc Khắc Lạc Phổ Tư, tên nào tên nấy sắc mặt bất định. Bây giờ tình thế đã rất rõ, không cần biết bốn Đại Ma Vương chết như thế nào, nhưng Hàn Thạc cường đại thì không có gì phải nghi ngờ, trước mắt họ cũng chỉ có hai loại lựa chọn - phục tùng, hay là chết!
Thâm Uyên giới sùng bái cường giả, chỉ có người đáng sợ ở mức đứng trên đỉnh cao mới có thể chế trụ được những nhân vật cũng được xem như hùng cứ một phương này. Còn Hàn Thạc, hiển nhiên chính là một nhân vật như thế! Sau khi tín ngưỡng chi quang từ bốn Đại Ma Vương biến mất khỏi linh hồn họ, sự trung thành của họ với bốn Đại Ma Vương cũng giảm đi. Tuy chưa hoàn toàn tin về thuyết pháp một người Hàn Thạc giết chết bốn Đại Ma Vương, nhưng khi thấy ba Hàn Thạc giống nhau như đúc, họ lại còn có thể cảm nhận được sức mạnh Hạ vị thần Hủy Diệt hệ và Tử Vong hệ, điều này làm trong lòng họ hiểu được một sự thật - Hàn Thạc đích xác mạnh hơn bất kỳ ai trong số bốn Đại Ma Vương!
Gặp phải uy hiếp tử vong, Thâm Uyên giới với pháp tắc cường giả vi tôn đã ăn sâu thâm căn cố đế, nên thời gian do dự cũng không quá dài, từng tên Ác Ma lần lượt khiếp đảm biểu lộ thái độ:
- Ta... Ta nguyện ý!
Không ai chỉ trích đám Ác Ma này hèn yếu, ngược lại, những Ác Ma hai phương Qua Lan Đức Nhĩ và Khắc Khắc Lạc Phổ Tư, vừa thấy có người mở đầu, rõ ràng thở phào một cái, tên nào tên nấy thần sắc kính sợ, thi nhau biểu lộ.
Cũng trong lúc này, thần đàn do Hàn Thạc bố trí rốt cục đã hoàn thành, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, mỉm cười, nói:
- Người thức thời là kẻ tuấn kiệt, không tệ, các ngươi coi như thức thời. Thật ra các ngươi theo ta thì tốt hơn đi theo bốn tên khốn kiếp vừa chết nhiều. Bốn tên gia hỏa kia chỉ chăm chăm vì tư lợi, chúng có thể cho các ngươi cái gì? Nặc Lan chỉ vì tìm được một món Quang hệ thần khí, đã bị Lợi Duy Thản nhân cơ hội diệt đi, để ngừa cô ấy độc lập thành thần, các ngươi đi theo bốn tên đó vĩnh viễn chỉ là tốt thí bù nhìn mà thôi!
Dừng một chút, Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào đám Ác Ma, buông ra từng chữ một:
- Kỳ thật, các ngươi rất đáng thương!
Hàn Thạc vừa nói như vậy, đám Ác Ma này ai nấy thần sắc buồn bã, những người này bình thường ở Thâm Uyên giới cũng đều là bá chủ một phương, đứng đầu một thành. Có thể tu thành cảnh giới Ác Ma tự nhiên không phải người dốt nát. Hàn Thạc vừa nói sự thật như vậy, trong lòng họ kỳ thật cũng hiểu rất rõ ràng, kể cả lần này, đã là lần thứ ba họ vào Thâm Uyên. Những việc phát sinh trước kia, những sự tình phát sinh gần đây, sớm để họ hiểu rõ bốn Đại Ma Vương căn bản không coi họ là người.
Song, Thâm Uyên giới cũng là một địa phương như vậy. Bốn Đại Ma Vương cao cao tại thượng có quyền uy tuyệt đối, họ đã dâng hiến tín ngưỡng, cho dù hiểu được sự thật như thế cũng không hề có một câu oán hận nào. Nhưng khi tín ngưỡng chi quang không còn, bốn Đại Ma Vương toàn bộ tử vong, những lời Hàn Thạc vừa nói làm đám Ác Ma này lần đầu tiên nghĩ kỹ lại.
Mắt thấy đám Ác Ma này ai nấy đều cau mày, âm thanh lạnh lùng của Hàn Thạc vang lên:
- Ta cũng không phải người tốt, ta cũng rất ích kỷ. Đối với địch nhân cũng rất ác độc! Nhưng đối với người của mình, ta sẽ không hèn hạ vô sỉ như vậy. Hôm nay, ta cam đoan với các ngươi, ta sẽ không chăm chăm đối phó với người mình. Chỉ cần các ngươi có năng lực thành thần, ta quả quyết sẽ không ngăn trở!
- Thật... Thật à? - Thanh âm một Ác Ma run lên, có vẻ không tin nhìn Hàn Thạc.
- Sự thật như thế nào, sau này các ngươi sẽ thấy thôi! - Hàn Thạc trầm giọng nói.
- Chúng ta tin Hàn Thạc tiên sinh. Ở chung mấy ngày nay, chúng ta đã hiểu được Hàn Thạc tiên sinh đối đãi với người mình đích xác là rất chiếu cố! - Hai người Bá Đức và Tề Ni Á đồng thanh.
“Quả nhiên không uổng công cứu các ngươi.” - Hàn Thạc thầm nghĩ. Người ở Thâm Uyên giới mặc dù hung tàn, chỉ quen tranh đấu. Nhưng xét về một phương diện khác, người ở Thâm Uyên giới rất dễ thuần phục. Hơn nữa một khi thuần phục rồi, bình thường sẽ rất trung thành.
- Ta bây giờ bắt đầu khởi động sức mạnh bên trong thần đàn, các ngươi chuẩn bị một chút! - Không còn nói thêm gì nữa, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ của Hàn Thạc lập tức mở thần đàn trước mặt ra, trong thần đàn đột nhiên tràn ra hào quang nhu hòa, lóng lánh như những giọt thủy ngân phun xuống, chiếu rọi trên người những tên Ác Ma phía dưới.
Đám Ác Ma sớm đã có ý thần phục Hàn Thạc này, tên nào tên nấy buông lỏng tâm linh, tiếp nhân tín ngưỡng chi quang rót vào...
Đột nhiên trong lòng Hàn Thạc dâng lên một cảm ngộ kỳ diệu, giống như có vài chục sợi tơ vô ảnh vô hình, nối hắn và đám Ác Ma trước mặt. Luồng sức mạnh như có như không, vô cùng nhẹ nhàng từng chút một từ trên người mấy chục tên Ác Ma chạy tới trên người hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ. Sức mạnh cực kỳ yếu ớt này, yếu ớt tới mức nếu Hàn Thạc không cẩn thận cảm ngộ thì không có cách nào phát hiện ra, nếu so với thần lực trong cơ thể hắn thì sợi tơ sức mạnh kia tựa hồ không đáng kể.
Song, Hàn Thạc hiểu mấy chục luồng tín ngưỡng lực yếu ớt đó, đích xác từng chút một nhập vào thần lực của hắn, làm Thần chi lĩnh vực của hắn có thể cường đại lên từng chút một.
Đây mới chỉ là mấy chục Ác Ma, thủ hạ và thành dân của bốn Đại Ma Vương Thâm Uyên giới có cả ngàn vạn người, mỗi người đều phụng hiến tín ngưỡng, tích tiểu thành đại thì hẳn sẽ hình thành một sức mạnh không thể coi thường. Hàn Thạc có thể lợi dụng tín ngưỡng chi quang lưu lại trong óc mấy chục tín đồ trực hệ trước mặt, truyền đạt thần ý cho hắn, rồi từ đó phát triển tín đồ cho hắn.
Thần lực trên Thần đàn rút đi, rồi bị Hàn Thạc thu vào không gian giới chỉ. Vài chục Ác Ma trước mặt toàn bộ đều bị khế ước, thành tín đồ của hắn.
Có ba mươi Ác Ma này, tín ngưỡng lực từ thành dân trên tất cả lãnh địa của bốn Đại Ma Vương đều sẽ không thoát khỏi tay của Hàn Thạc. Mặt khác, trong lòng Hàn Thạc còn ẩn chứa một ý nghĩ khác: Sự thù oán giữa hắn và người trên đại lục Kì Áo phát sinh từ việc hắn không muốn sinh vật Thâm Uyên giới tiến vào đại lục Kì Áo. Nhưng nếu những sinh vật Thâm Uyên này toàn bộ đều là người của mình, như vậy rõ ràng là một việc khác hẳn.
Lúc trước ở đại lục Kì Áo, thánh nữ Quang Minh giáo hội và Tộc vương sáu sừng Hồn tộc từng làm mình trốn chui trốn nhủi, bây giờ rốt cuộc Hàn Thạc không thèm để vào mắt. Thánh nữ Quang Minh giáo hội, Tộc vương sáu sừng Hồn tộc, vì tự mình trở thành Cơ Thần, nếu so với đám Ác Ma thủ hạ này thì có lẽ mạnh hơn một chút, tựa hồ cũng có thể thi triển ra Thần chi lĩnh vực.
Nhưng, Hàn Thạc chính thức thành Hạ vị thần, hồi tưởng lại trận chiến năm đó giữa hai người ở Thánh sơn Quang Minh giáo hội, mới phát hiện ra Thần chi lĩnh vực của họ kỳ thật chỉ là lợi dụng không khí và vận dụng lực lượng nguyên tố một cách tinh diệu mà thi triển ra, tuy có hiệu quả nhất định của Thần chi lĩnh vực, lại không phải là Thần chi lĩnh vực chính thức.
Thánh nữ Quang Minh giáo hội, Tộc vương sáu sừng Hồn tộc, dù sao chỉ có thực lực Cơ Thần. Mặc dù đều là tự mình thành thần, nhưng bây giờ quả thật Hàn Thạc không để vào mắt.
“Đợi lão tử trở về, cái gì Thánh nữ, cái gì Tộc Vương, kể cả viễn cổ Cự Long, tất cả đều bị lão tử quét sạch!” - Nhớ tới những người này, cừu hận khắc cốt ghi tâm lúc trước nay dường như dâng lên mãnh liệt, làm Hàn Thạc sắc mặt âm trầm hẳn lên.
- Đại nhân, bây giờ phải làm gì? - Vợ chồng Bá Đức và Tề Ni Á dựa vào giao tình trước kia với Hàn Thạc, tuy thấy hắn sắc mặt âm độc, nhưng vì nghĩ cho Hàn Thạc, vẫn phải mở miệng đặt câu hỏi.
Hàn Thạc nhận thấy cách xưng hô của hai người đã biến hóa, hiểu được họ đã là người của mình. Thời gian Tinh Thần Sa Lưu ở Thâm Uyên chảy đi chỗ khác cũng có hạn, Bá Đức và Tề Ni Á sau khi thành tín đồ Hàn Thạc, bắt đầu nghĩ cho hắn, hy vọng Hàn Thạc có thể mau chóng xử lý tình huống ở đây.
Nhướng mày, Hàn Thạc đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên cảm giác thấy một sức mạnh Hủy Diệt hệ đang đến gần, Hàn Thạc sực nghĩ ra ma vương cuối cùng Thâm Uyên giới Bối Hi Ma Tư cũng đã đến rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Bối Hi Ma Tư, Đại Ma Vương cuối cùng ở Thâm Uyên Giới, đeo cái mặt nạ màu xanh dữ dằn, đột nhiên xuất hiện trước mắt Hàn Thạc.
Bối Hi Ma Tư cả người bao trùm một khải giáp quái dị màu xanh khắp thân thể, đeo mặt nạ dữ tợn màu xanh, nhìn không ra tướng mạo, thậm chí nhìn không ra vóc người, cả người bao phủ khí tức hủy diệt đáng sợ.
- Chuyện gì thế? Ta từng ước định với các ngươi, ở đây đừng có tự tiện động thủ để tránh hủy hoại quá nhiều kết giới, tại sao không nghe?
Bối Hi Ma Tư thanh âm rin rít, đến cả con ngươi cũng màu xanh, nhìn đám người ở đây lạnh lùng nói. Nói xong, Bối Hi Ma Tư tựa hồ có vẻ nghi hoặc, một lần nữa hỏi:
- Bốn Đại Ma Vương đâu?
- Chết rồi!
Hàn Thạc thản nhiên nói. Dừng một chút, hắn bổ sung:
- Toàn bộ đã chết! Ta giết!