Hàn Thạc giật mình cả kinh, sơn cốc từng đã từng là chiến trường của Thần, vì hoàn cảnh đặc thù, lúc trước những vị thần này chết trong Tinh Thần Sa Lưu, có những người có ý chí hoàn toàn biến mất, Thần hồn giữ lại ký ức thuần túy lưu lại trong sơn cốc. Cũng có một vài người một phần thân thể, một phần Thần lực ngưng kết một cách kỳ dị thành Thần tinh đủ mọi hệ, nhưng đại bộ phận Thần lực thì lưu lại vào những kết giới và phong ấn này, dưới sự ăn mòn dần dần của Tinh Thần Sa Lưu bị biến chất.
Trước khi chết họ đều liều mạng cố xuất ra những kết giới phong ấn và ma pháp trận, mục đích nhằm ngăn cản sự xâm thực của Tinh Thần Sa Lưu, đáng tiếc việc này hoàn toàn không có tác dụng gì, những phong ấn kết giới dày đặc như lưới nhện rải rác khắp cả sơn cốc còn lại sau khi họ chết, một mạch lưu lại đây, những thần lực còn nguyên, nhưng dưới sự ăn mòn của Tinh Thần Sa Lưu, xảy ra biến hóa thần bí nào đó.
Lúc này, cũng không biết có phải vì Tinh Thần Sa Lưu trở lại hay không, hay là vì Hàn Thạc khởi động vị diện truyền tống trận tạo thành ảnh hưởng gì đó, biến năng lượng lưu lại trong kết giới phong ấn ma pháp trận trong cả sơn cốc, đột nhiên thành từng đạo ánh sáng hung mãnh bắn thẳng về phía hắn!
Hàn Thạc kinh hãi thất sắc, biết năng lượng này kinh khủng như thế nào, cũng không thèm quan tâm đến vị diện truyền tống trận bên cạnh nữa, lúc này lập tức ngồi xếp bằng, vòng tròn hộ thân xuất ra, bao phủ hoàn toàn thân thể.
Thần thức Hàn Thạc có thể ngăn cản sự xâm thực đến từ Tinh Thần Sa Lưu, nhưng thân thể lại không nhất định có thể ngăn trở công kích từ những lực lượng đáng sợ này, nhất là những lực lượng này rõ ràng đến từ những hệ khác hẳn nhau, hơn nữa trong đó còn có biến hóa nào đó mà Hàn Thạc chẳng biết, làm cho hắn không thể không toàn lực phòng ngự. Bình tức ngưng thần, Hàn Thạc điều chỉnh hơi thở và nhịp tim, thậm chí quy luật vận hành huyết mạch, Ma Nguyên lực trong cơ thể vận chuyển đến mức tận cùng, hình thành từng đạo quang điện màu đen, chuyển động liên tục trên vòng tròn hộ thân.
“Chát chát... Chát chát...”
Từng đạo ánh sáng như sao băng mãnh liệt đánh vào vòng tròn hộ thân của Hàn Thạc. Những sức mạnh này cực kỳ nguy hiểm, qua bao nhiêu năm mà vẫn cực kỳ đáng sợ. Một luồng hai luồng còn đỡ, nhưng vài chục luồng ánh sáng cùng đánh vào, làm Hàn Thạc khổ sở muốn thổ huyết.
“Không hay!” - Hàn Thạc thầm kinh hãi, từ những cú công kích mãnh liệt trên vòng tròn hộ thân, thông qua thần thức cảm ứng ngàn vạn sức mạnh chung quanh, hắn biết lần phiền toái này lớn lắm.
Trong tiếng chát chát, vòng tròn hộ thân mà Hàn Thạc khổ cực xuất ra tựa hồ tùy thời có thể vỡ tan. Ma Nguyên lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao thật lớn. Trong lòng Hàn Thạc hiểu rõ, với cái đà này thì hắn sợ không chống đỡ được bao lâu!
Chung quanh từng đạo sức mạnh kỳ dị thành từng đạo ánh sáng bắn thẳng vào vòng tròn hộ thân của Hàn Thạc, tóe ra những những tia hào quang sáng chói. Hàn Thạc ngồi yên tĩnh phía trước vị diện truyền tống trận, kiệt lực thúc đẩy tất cả sức mạnh có thể sử dụng trong cơ thể, không ngừng rót vào vòng tròn hộ thân, cố hết sức chống đỡ rất nhiều luồng hào quang đang xạ kích.
Dần dần, Hàn Thạc cảm nhận được Ma Nguyên lực trong cơ thể đã khô kiệt. Sau khi bị tiêu hao quá lớn, nguồn sức mạnh của Ma Anh tựa hồ không còn lực để tiếp tục chống đỡ nữa...
Nhất thời, Hàn Thạc hơi choáng váng. Thầm nghĩ lần này chắc chết rồi. Sự sống của bản thể này chẳng lẽ lại bị hủy tại đây hay sao? Quả là không cam lòng
Mãi đến lúc này, Hàn Thạc vẫn chưa hề rối loạn một chút nào. Ít nhất có một điểm Hàn Thạc có thể khẳng định - cho dù thân thể hắn bị hủy diệt, thần thức cũng sẽ không bị diệt!
Có điều kiện tiên quyết này, tại thời khắc mấu chốt này, Hàn Thạc bắt đầu dốc hết toàn lực nghĩ mọi cách có thể bảo toàn thân thể, cố gắng tìm ra đường sống trong trạng thái hung hiểm nhất.
Ma công pháp quyết xẹt qua đầu Hàn Thạc như thiểm điện, rất nhiều ma môn bí kĩ, có rất nhiều cảm ngộ liên tục được hắn nghiên cứu tới lui.
Bỗng dưng, hai mắt Hàn Thạc một mạch vẫn nhắm chặt, bỗng mở bừng ra. Ánh sáng kỳ dị lóe ra từ đồng tử sáng chói!
Cùng tắc biến. Biến tắc thông! (Cùng quẫn thì phải thay đổi, thay đổi thì sẽ có đường đi)
Đối với một vài cảm ngộ loáng thoáng về cảnh giới Cửu Biến, làm Hàn Thạc đột nhiên sinh ra một ý nghĩ cực kì liều mạng, vốn với những hiểu biết và sự tín nhiệm với ma công, Hàn Thạc đột nhiên đưa ra một quyết định lớn mật!
Trong nháy mắt, Ma Nguyên lực đang không ngừng cuồn cuộn tràn vào vòng tròn hộ thân chống đỡ những ánh sáng kỳ dị kia, lập tức bị Hàn Thạc chặt đứt. Sau một khắc, vòng tròn hộ thân vẫn gắng gượng chống cự bỗng bị đánh nát, vỡ vụn ra như một tấm thủy tinh, bay tung tóe khắp nơi
Ngàn vạn đạo ánh sáng bay đầy trời, nhưng cuối cùng cũng hướng về phía Hàn Thạc, lúc này mất đi vòng tròn hộ thân phòng ngự, tất cả ánh sáng đều trực tiếp oanh kích vào thân thể hắn.
Không có gì bất ngờ, thân thể Hàn Thạc bị phá nát bét, vô số sức mạnh cùng bắn vào người, lập tức làm thân thể hắn bị thương rất nặng, tứ chi, lục phủ ngũ tạng, mỗi phân tấc trên thân thể chốc lát đã máu đầm đìa, một vài chỗ yếu thậm chí trực tiếp bị xuyên thủng, những khối thịt lớn bị bóc ra...
Ma Nguyên lực còn lại đều được Hàn Thạc dùng để phòng ngự lực lượng nguồn Ma Anh vững vàng. Đối với bộ vị khác trên thân thể, hắn không còn để ý nữa. Giữa cơn máu bắn tung tóe, cơn đau đớn này quả là khắc cốt ghi tâm, thống khổ như ngàn đao chém vào, cả người đau đớn!
Hàn Thạc cắn răng chịu đựng, Ma Nguyên lực thủ hộ cho Ma Anh, cảm thụ đủ loại vết thương trên người, không hề kêu rên một tiếng.
Sau khi thân thể bị xạ kích bật máu, từng đạo lực lượng ánh sáng cũng rơi xuống thân thể nát bấy của Hàn Thạc, trở thành trăm ngàn đạo sức mạnh di chuyển khắp nơi, công kích lẫn nhau trong cơ thể hắn. Chỉ nghe những âm thanh cổ quái từ bên trong thân thể Hàn Thạc không ngừng truyền ra, cả người hắn run rẩy, sự đau đớn mãnh liệt lan theo những loại sức mạnh tranh đấu trong cơ thể hắn, bắt đầu bộc phát khắp nơi!
Hàn Thạc nãy giờ cắn răng chịu đựng, bây giờ cũng không chịu nổi, trong sơn cốc sâu nhất ở Thâm Uyên giới này, giữa khu vực Tinh Thần Sa Lưu bao phủ, hắn đột nhiên đứng lên, cả người máu đầm đìa, những lỗ máu rải rác khắp thân thể, huyết nhục bị dứt ra từng khối lớn, không thành hình người ngửa đầu hướng lên trời, điên cuồng hét lên.
Lúc này Hàn Thạc căn bản không có lấy một điểm nhân dạng, giống như một cuồng ma khát máu, một Ma đầu điên loạn!
Theo dòng máu bắn tứ tung, gân mạch cực kỳ cứng rắn của Hàn Thạc cũng bị xé rách từng sợi một. Từ lúc xuất đạo đến nay, thân thể Hàn Thạc cũng từng chịu vài lần bị thương, nhưng trước giờ không có lấy một lần nào giống như bây giờ.
Có thể nói, ngoại trừ Ma Anh được Hàn Thạc toàn lực thủ hộ, mỗi tế bào trong thân thể hắn đều có trăm ngàn đạo sức mạnh tranh đấu hủy hoại.
Một tiếng gầm lớn, dữ tợn đáng sợ từ miệng Hàn Thạc rú lên, song không có ai có thể nghe được...
Dần dần, dường như tất cả năng lượng từ kết giới phong ấn ma pháp trận lưu lại trong cả sơn cốc đã hóa thành từng đạo ánh sáng bắn hết cả vào người Hàn Thạc rồi, còn tiếng rú điên cuồng của hắn cũng theo sự suy giảm của Ma Nguyên lực, cũng càng ngày càng yếu đi.
Không biết qua bao lâu, Tinh Thần Sa Lưu luôn bao phủ tại cả sơn cốc, sau khi quét qua vài lần, rốt cục biến mất không thấy nữa.
Trong sơn cốc, quanh năm mây mù bao phủ, chẳng biết vì sao cũng đã biến mất. Kết giới phong ấn như lưới nhện dày đặc cả sơn cốc chẳng còn lại cái nào. Ma pháp trận bị tàn phá vẫn còn lại, nhưng đã vĩnh viễn mất đi năng lượng chống đỡ!
Sơn cốc bây giờ sau khi Tinh Thần Sa Lưu trở lại, giống như mất đi sức mạnh thần kỳ, rốt cuộc cũng không có gì hung hiểm nữa. Trong sơn cốc, vị diện truyền tống trận phía trước có một cục thịt đầy máu, một thân thể không giống con người, nhưng lại vẫn khẽ nhúc nhích...
Cũng không biết lại qua bao lâu nữa, thân thể khẽ nhúc nhích, chậm rãi đứng yên. Giống như một người kiệt lực giãy chết một cách không cam lòng, bây giờ đã hoàn toàn mất đi sức sống.
Chỉ là máu tươi chảy đầy mặt đất, không biết vì sao lại chảy trở về một cách quỷ dị!
Giống như chịu lực hút của một loại sức mạnh vô hình, từng chút một, từng giọt một, từng dòng máu, được cục thịt không giống thân thể con người hút vào... Những khối thịt lớn, được máu tươi chảy về phủ lấy một cách quỷ dị, những giọt máu này tựa hồ hình thành một dải bằng máu chuyển động, kéo qua những chỗ thịt nát, từng sợi gân đứt, rồi vào trong thân thể rất đáng sợ...
Sau đó, chậm rãi đọng lại trên thân thể!
Giữa thân thể hằng hà lỗ thủng, từ bên trong từng đạo ánh sáng chậm rãi lóe ra, rất nhanh dựng lại, dần dần hình thành một sức mạnh mới, di chuyển khắp thân thể theo một loại quỹ tích huyền diệu, hơn nữa cuối cùng đều chui cả vào bụng.
Biến hóa quỷ dị vẫn tiếp tục, những lỗ máu khép lại nhanh đến nỗi mắt thường cũng không thấy rõ. Máu tươi, thịt vụn, gân mạch, tế bào, tất cả những gì lúc trước mất đi, bây giờ lại liên tục sinh sôi nảy nở trong thân thể, sức mạnh tái tạo mới, từng chút một rót vào giữa gân mạch, tế bào.
Quá trình này tạo thành một thân thể cường đại cứng rắn nhất trước đó chưa từng có!
[ truyen cua tui | Net ]
Quá trình này rất chậm, duy trì rất lâu rất lâu, có lẽ một ngày, có lẽ một năm...
Nhưng rốt cục cũng hoàn thành.
Tướng mạo thân thể cũng không biến hóa gì, nhưng cả người hắn bây giờ không tìm thấy một vết máu nào, nhìn không thấy một vết xước. Tựa như tuyệt cảnh vừa mới phát sinh bên trong sơn cốc chỉ là một ảo ảnh. Sự đau đớn đã ăn sâu tận đáy lòng Hàn Thạc, hai mắt hắn vẫn bình tĩnh, trong lòng lại tràn đầy kinh hỉ.
Phá rồi sau đó lập! Mãi đến bây giờ, hắn mới thực sự hiểu được diệu dụng của những lời này.
“Cửu Biến Cửu Biến, quả nhiên phải một lần dị biến điên cuồng, mới có thể sinh ra biến đổi về chất được!”
Hàn Thạc cúi đầu nhìn nhìn vị diện truyền tống trận phía sau, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, do dự một chút, trước tiên bay một vòng rất nhanh khắp sơn cốc, không gian giới chỉ lóe ra hào quang, như đang lấy những thứ đồ vật gì đó.
Một lát sau, hắn đột nhiên biến thành một đạo dị quang, dùng một loại tốc độ nhanh đến mắt thường khó có thể thấy được, rạch ngang chân trời, bay ra ngoài Thâm Uyên.