Nếu Hàn Thạc không bị viễn cổ Cự Long cắt đứt vị diện thông đạo, năm năm trước A Đại Nhi sớm đã bị hắn giết chết rồi. Năm năm sau, không ngờ A Đại Nhi lại dám làm động tĩnh lớn như vậy ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, điều này quả hơi ngoài ý liệu của Hàn Thạc.
Thông qua bọn người lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Kiệt Khắc nói lại, Hàn Thạc chẳng mấy chốc đã biết rõ tình thế trước mắt. Hắn có thực lực phát triển tới bước này, đối với các loại uy hiếp ở đại lục Kì Áo, Hàn Thạc cũng không coi vào đâu nữa.
Thần thức triển khai, Hàn Thạc dò xét vòng quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ một lần, Tri Thù nữ thần thần điện La Ti, lập tức bị Hàn Thạc cảm ứng được ngay.
Ỷ La sơn, một tòa cung điện trên đỉnh núi, một pho tượng thờ phụng Tri Thù nữ thần La Ti thần bí.
Một vài tín đồ mặc áo bào màu đen, sùng bái hướng về phía Tri Thù nữ thần La Ti hành lễ cúng bái, vô tư phụng hiến tín ngưỡng của mình, trong đó có một cô gái xinh đẹp, hờ hững đứng phía trước tượng Tri Thù nữ thần, tay bắn ra nhiều điểm tà quang, không ngừng rải đều lên người những tín đồ lễ bái này.
Ở vào thời điểm mà sóng gió nổi lên bốn phía, tầng nhân dân dưới cùng cần một đối tượng để tín ngưỡng, A Đại Nhi tự xưng là nữ nhân của Hàn Thạc, lợi dụng thủ đoạn phi phàm thu được sự tín nhiệm của mấy cô Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích, hơn nữa lại được Lao Luân Tư coi trọng, dưới sự tuyên truyền của ả, rất nhiều dân chúng ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở thành đối tượng tín ngưỡng Tri Thù nữ thần La Ti.
Cung điện trên đỉnh núi Ỷ La chính là thần điện lớn nhất ở cương vực thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, mấy năm nay, Tri Thù nữ thần La Ti từng hiển lộ vài lần thần tích, khiến cho những người thờ phụng ai nấy đều trở thành người truyền bá tình nguyện, hơn nữa còn chủ động khuyến khích những người bình dân chung quanh trở thành tín đồ La Ti nữ thần.
Cấm địa phía sau thần điện, thân phận A Đại Nhi đã biến hóa rồi. Ả ngồi trên một ma pháp trận hình lưới nhện, chung quanh nguyên tố Hắc Ám đậm đặc, A Đại Nhi thần sắc chú ảc, trên người ẩn hiện hào quang Hắc Ám lóng lánh.
Đột nhiên, trong lòng A Đại Nhi nổi lên một dự cảm không hay rất mãnh liệt, giống như một nguy cơ kinh khủng từ trên trời phủ xuống.
Đảo mắt đã năm năm, dưới sự cố gắng của chính mình và sự hậu ái của Tri Thù nữ thần, A Đại Nhi đã trở thành một cường giả Bán thần. Bên trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, ả bằng vào thân phận đặc thù, trở thành người giao hảo với những người thân của Hàn Thạc, trở thành một nhân vật cực kỳ đặc thù, ả tin rằng ở trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hẳn không có ai có thể uy hiếp tới mình.
- Chuyện gì thế? - A Đại Nhi nghi hoặc trong lòng, chầm chậm mở hai mắt, tự nhủ.
Khi vừa mở mắt ra, tấm tơ nhện chung quanh ả từng sợi đều ẩn vào trong cơ thể. Trên một tấm lưới nhện thật lớn phủ phía trên điện phủ trống rỗng, bỗng có mấy bóng người, thân quấn quanh một sợi tơ nhện, thuận thế từ từ hạ xuống, biến thành năm cô gái ánh mắt trống rỗng.
- Đại nhân, có gì phân phó? - Một nữ tử dùng một loại thanh âm không có sinh cơ, lên tiếng.
- Không có gì, chỉ cảm thấy hơi bất an. - A Đại Nhi nhíu mày lạnh nhạt. Mỗi khi thấy những gương mặt vô hồn này, A Đại Nhi lại có một cảm giác ớn lạnh và bất an. Nhưng A Đại Nhi hiểu rất rõ, ả phải dùng mấy thứ này như một trợ thủ đắc lực.
- Có chúng ta ở đây, không ai có thể thương tổn tới ngươi đâu. Ngươi chỉ cần làm tốt việc của ngươi là không có việc gì cả. - Nữ tử đầu lĩnh tử khí trầm trầm cam đoan.
- Khi nào thì nữ thần mới có thể ân tứ cho ta sức mạnh mới đây? - A Đại Nhi sợ thì vẫn sợ, nhưng việc quan hệ đến ích lợi thiết thân, kiểu gì cũng phải hỏi cho rõ ràng.
- Khi nào tất cả nhân dân thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thừa nhận sự tồn tại của nữ thần, tất cả tín ngưỡng lực đều về với nữ thần, lúc đó ngươi có thể thu được sức mạnh mới. - Nữ nhân đầu lĩnh trả lời, vẫn tử khí trầm trầm.
- Ngươi phỏng chừng vĩnh viễn không có cơ hội đâu! - Thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ bên ngoài điện phủ truyền đến, một bóng người hùng vĩ, từng bước từng bước đi tới.
- Bố Lai Ân, là ngươi, lại là ngươi!
A Đại Nhi kinh hô một tiếng, trong mắt tràn đầy hận ý, rồi lại như hân hoan thét lên
- Ngươi không chết. Ngươi lại không chết, tốt lắm, thật tốt quá! Ha ha!
Nhìn A Đại Nhi cười thét lên, Hàn Thạc thần sắc lạnh lùng nói:
- Sao? Không tiếp tục giả thần giả quỷ nữa à?
- Lúc trước ta không giết được ngươi, cho nên mới ẩn giấu thân phận, bây giờ ngươi chỉ có đường chết mà thôi, ta việc gì phải che dấu?
A Đại Nhi trừng mắt oán hận nhìn Hàn Thạc, khí tức quen thuộc lại xuất hiện trong dáng vẻ yếu ớt của ả, chỉ nghe ả gằn từng chữ một:
- Ta làm tất cả, đều chỉ muốn ngươi trả giá đắt!
- Chỉ bằng ngươi? - Hàn Thạc lạnh lùng nhìn A Đại Nhi, trào phúng nói.
- Không phải ta.
A Đại Nhi hít sâu một hơi, chỉ chỉ vài nữ tử với cặp mắt trống rỗng bên cạnh, nói:
- Là mấy người này!
Trong khi A Đại Nhi giải thích, năm nữ tử ánh mắt trống rỗng sắc mặt tái nhợt, trong lúc bất tri bất giác vây quanh hắn, hắc ám khí trên người từ từ được phóng thích.
Năm nữ tử, toàn bộ đều tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám hệ, ít nhất thực lực Bán thần. Trên người năm người các nàng, Hàn Thạc có thể cảm nhận được chút thần lực tà ác đến từ Tri Thù nữ thần La Ti.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc lãnh khốc nói:
- Chẳng trách đến cả lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cũng có chút cố kỵ bên này. Hóa ra là vì bên người ngươi có vài thứ gia hỏa này.
- Sợ rồi sao? Ha ha!
[ truyen cua tui @@ Net ]
A Đại Nhi cười mà cả người run lên, mắt vẫn oán độc nhìn Hàn Thạc chăm chăm, nói:
- Ngươi không chết là tốt, ta muốn thấy ngươi chết từ từ.
Năm năm trước, ma công của bản thể Hàn Thạc tu luyện mới tới cảnh giới Túng Dục, hắn đã có thực lực Bán thần. Ma công mỗi khi tăng lên một cảnh giới, thực lực sẽ gia tăng gấp mười gấp trăm lần. Lúc này Hàn Thạc tới cảnh giới Cửu Biến, cũng không rõ thực lực chính thức của mình đã tới loại cảnh giới nào. Nhưng nếu phải đối mặt với năm nữ tử vây quanh này, Hàn Thạc rõ ràng chẳng cảm giác thấy nguy hiểm gì.
Năm nữ nhân như không có sinh cơ, trong mắt Hàn Thạc cũng như những con kiến, có thể tùy ý bóp chết.
- Không lãng phí thời gian với ngươi nữa. - Hàn Thạc nói một câu lạnh lùng, đột nhiên ra tay, một luồng sức mạnh tà ác từ trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra. Năm nữ nhân vây quanh Hàn Thạc, mắt trống rỗng, thân thể đột nhiên run rẩy một chút.
Sức mạnh căn bản không cùng cấp bậc, giết chóc thì chẳng thoải mái gì, sức mạnh tà ác cuồng bạo từ hai tay Hàn Thạc phóng thích ra, chung quanh không khí rít lên lạo xạo, vài vệt máu lóe lên trong đại điện u ám rồi biến mất, năm nữ tử còn chưa kịp động thủ, liền đã thành những thi thể băng giá chính thức không còn sinh cơ.
Thiên Ma Lợi Nhận vừa triển khai, một lưỡi đao sắc bén gác trên cổ bóng loáng của A Đại Nhi, Hàn Thạc lạnh lùng nhìn ả kinh hãi, nói:
- Năm năm trước, ta có thể dễ dàng giết chết ngươi, năm năm sau, ngươi vẫn không có cơ hội nào đâu. Những gì ngươi cố gắng, chỉ đổi lấy một kết cục sớm đã định - chết thêm một lần nữa!
- Không, ta không cam lòng.
A Đại Nhi rú lên như điên, hai mắt trừng trừng oán hận nhìn Hàn Thạc, nói:
- Tại sao, tại sao ngươi lại trở nên mạnh như vậy? Tại sao đến cả thần phó mà Tri Thù nữ thần khổ công nuôi dưỡng cũng không có lực phản kháng?
A Đại Nhi bị kích thích quá lớn, đến cả lưỡi Thiên Ma Lợi Nhận sắc như nước đang gác trên cổ ả cũng quên mất, trong lúc lớn tiếng kêu la, ả không thể không lúc lắc đầu, máu chảy đầm đìa trên yếu hầu ả.
Hàn Thạc cũng không lập tức giết chết A Đại Nhi ngay. Nữ nhân lấy danh nghĩa mình mà chiêu mộ tín đồ Tri Thù nữ thần, còn có một nhiệm vụ quan trọng nhất chưa hoàn thành.
Thiên Ma Lợi Nhận đột nhiên lùi về, sự bén nhọn trên bàn tay trái của Hàn Thạc chợt biến mất, khôi phục vẻ mềm mại, vươn tay nắm tóc A Đại Nhi, Hàn Thạc kéo ả tả tơi như kéo một con chó, đi thẳng vào đại điện phía trước.
- Làm gì thế, ngươi muốn làm gì? - A Đại Nhi vẫn gào thét điên cuồng.
Hàn Thạc cũng không để ý, một đường kéo nữ nhân điên điên khùng khùng này, tới thần điện lớn nhất thành Bố Lôi Đặc Nhĩ này. Lúc này, một vài tín đồ tín ngưỡng Tri Thù nữ thần vẫn đang khiêm cung quì ở đó, hướng về phía thần đài cao cao trước mặt cúng bái.
- Thánh nữ! - Một thiếu nữ thanh lệ đang chủ trì trong điện kêu lên, nhìn người đứng đầu thần điện bị kéo lê như một con chó, thiếu nữ này khó có thể áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, mở miệng thét lên.
- Ác đồ, buông Thánh nữ ra! - Những tín đồ đang cúng bái, phát hiện ra biến hóa trong điện, đột nhiên điên cuồng gào lên.
Phất tay cản lại, một kết giới bằng ánh sáng vô hình toàn bộ ngăn trở những người này. Cũng mặc kệ họ đang điên cuồng, Hàn Thạc kéo thẳng A Đại Nhi tới trung ương tế đài, khởi động thần đài rất quen thuộc.
Trăm ngàn lưới nhện, như những con rắn nhỏ bay tới, bao vây lấy A Đại Nhi. Từng đạo hào quang chói lọi, nương theo sức mạnh thần bí phủ xuống, từ trung ương tế đàn, những sợi tơ nhện hiện ra bao trùm cả người A Đại Nhi. Sau một khắc, hai mắt A Đại Nhi sáng rực lên, chằm chằm nhìn vào người Hàn Thạc, ánh mắt xa lạ tà ác.
- Ngươi là ai? Dám phá hỏng chuyện của ta? - A Đại Nhi đột nhiên mở miệng, thanh âm có vẻ mơ hồ.
- Ta là chủ nhân thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, ngươi muốn thu được tín ngưỡng lực vốn phải thụôc về ta, vậy thì tự mình đến đây đi. - Hàn Thạc lạnh nhạt nhìn A Đại Nhi, cảm thụ Thần hồn cách mình chẳng biết bao nhiêu vị diện, lạnh nhạt nói.
Hai mắt A Đại Nhi nhìn Hàn Thạc chăm chăm trong chốc lát, trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
- Ta sẽ tự mình tới!
- Cũng vừa lúc món nợ năm đó cũng nên tính lại thôi! - Hàn Thạc quát.
Vừa nói xong mấy câu đó, hai mắt A Đại Nhi chậm rãi nhắm lại, thất khiếu chảy máu không ngừng. Hàn Thạc thấy A Đại Nhi đã hoàn thành sứ mạng, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào trán ả, xóa tan linh hồn ả.