Đại Ma Vương

chương 596: có ngươi, đế quốc sẽ vô địch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên bầu trời Thạch Tượng quỷ như những tầng mây đen phủ xuống, sinh vật bất tử khắp nơi như những đàn châu chấu chen nhau ùa lên, Tiểu Khô Lâu cưỡi Cốt Long, thuần thục phóng thích ra Vong Linh ma pháp trong diện tích lớn, bao trùm trên người những chiến sĩ Thú Nhân.

Một Thần cấp hạ xuống phàm trần, không có cao thủ cùng cấp bậc chống lại, cơ hồ là vô địch rồi!

Tiểu Khô Lâu mặc dù chỉ là một Hạ vị thần, song Vong Linh ma pháp vốn rất thích hợp quần chiến. Số lượng sinh vật bất tử khổng lồ phá không tràn đến, bao phủ toàn bộ những chiến sĩ Thú Nhân.

Hàn Thạc hóa thân thành một cây trường kiếm, kiếm quang hiện lên như cái kéo lớn, uốn lượn như giao long trên khắp chiến trường. Chỗ nào quét qua là những chiến sĩ Thú Nhân tới tấp bị nghiền thành tro bụi, không có người nào thoát khỏi.

Đây là một cuộc chiến hoàn toàn không cân sức. Có Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu là hai Hạ vị thần ở đây, những chiến sĩ Thú Nhân mấy năm nay vẫn luôn luôn vênh vang nay hoàn toàn trở thành đối tượng bị đồ sát, căn bản không có năng lực phản kháng.

Chiến sĩ Thú Nhân tiếp gào thét những tiếng lạ tai, rồi phái ra vài Tát Mãn. Nhưng khi đối mặt với Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu có thực lực vượt quá xa họ, toàn bộ bị nghiền nát, chết ngay đương trường. Việc này tạo thành đả kích nghiêm trọng cho tinh thần những chiến sĩ Thú Nhân này.

Trên chiến trường, việc đồ sát tàn khốc vẫn tiếp tục. Không chỗ nào không có sinh vật bất tử. Chúng không biết sợ hãi và không có tri giác đau đớn. Không thể nghi ngờ gì nữa, chúng là những chiến sĩ đáng sợ nhất. Chỉ cần linh hồn chúng không bị hủy diệt, thân thể cho dù có bị nghiền nát cũng có thể tiếp tục công kích.

Dưới các loại kết giới phụ trợ bao phủ, sức mạnh và tốc độ của những sinh vật bất tử được tăng lên đáng kể, cuồn cuộn không ngừng hướng về phía những chiến sĩ Thú Nhân điên cuồng tiến công

Trong lúc bất tri bất giác, Thú Nhân quân đoàn mấy năm nay vẫn luôn nhòm ngó thành Nam Phổ, dưới sự hợp lực công kích của hai người Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu đã bị tổn thất thảm trọng. Tất cả những Thú Nhân được phái ra ngăn cản hai người, đều không có lấy một người có thể thoát khỏi độc thủ của họ, đều bị đánh tan thành cát bụi. Thú Nhân quân đoàn với số lượng quân khổng lồ, phải đối diện với công kích của đám sinh vật bất tử như vô cùng vô tận chẳng biết đau đớn mỏi mệt, trong tiếng quỷ khóc sói gào lần lượt ngã xuống trong vũng máu...

“Vèo!”

Một luồng sáng màu máu dài cả trăm thước, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, đánh thẳng vào trung ương quân đoàn Thú Nhân.

“Ầm ầm...”

Mặt đất rung lên, cát bay đá chạy, mười mấy quân trướng trong tiếng nổ rung chuyển trời đất lần lượt nổ tung, theo những quân trướng còn pha những vòi máu tươi và thịt vụn.

Mười mấy quân trướng, cũng tương đương với mười mấy thủ lĩnh của Thú Nhân đế quốc, đã toàn bộ bị giết chết!

- Thú Nhân hết rồi!

Trên tường thành Nam Phổ, Phạm Lôi Trạch trầm trầm hét lên, ngữ khí rất kích động.

- Không có người đứng đầu, không có cao thủ, bằng vào những binh lính này thì đích xác chỉ có tử lộ.

Phạm Ny khẽ gật đầu đồng ý, nhìn những chiến sĩ Thú Nhân phía trước đang bị giết chóc, lắc đầu than nhẹ:

- Chà, những Thú Nhân này không biết vì cái gì mà bất chấp tất cả xâm phạm đế quốc chúng ta. Bây giờ thì thấy rồi đó, bị Bố Lai Ân hành hạ như vậy, có thể còn có bao nhiêu người sống sót chứ?

- Giữa hai nước trước nay vẫn tàn khốc như vậy. Con không nên đồng tình với chúng. Mấy năm nay, quân dân thành Nam Phổ đã chết rất nhiều rồi, trên vũ khí của chúng đều dính máu của quân dân ta, Bố Lai Ân có lẽ cũng chỉ là buộc chúng phải trả lại nợ máu mà thôi.

Làm một tướng lĩnh quân đội, Phạm Lôi Trạch hiển nhiên không phải là hạng người từ tâm, trong mắt lão chiến tranh và tử vong thật sự quá bình thường. Lão không hề động tâm về việc tử vong của đám chiến sĩ Thú Nhân này.

Mất đi người chỉ huy đứng đầu, và không được sự che chở của cường giả, chiến sĩ Thú Nhân chỉ có thể bị động phòng thủ, chỉ có nước chờ đợi thất bại. Bốn phía máu tươi, từng chiến sĩ Thú Nhân vĩnh viễn ngã xuống, thi thể nằm ngang dọc khắp trên vùng đất này...

Giữa chiến trường, không biết vì sao đột nhiên lại dựng lên hai tế đàn cao lớn. Trên tế đàn có năng lượng lấp lánh, hình thành hai vòng khí không ngừng biến ảo, tụ tập những năng lượng trôi nổi khắp nơi trên chiến trường, bổ sung thần lực cho người bố trí tế đàn.

Hai tế đàn, một bao phủ khí tức tử vong đậm đặc, một quái dị mê ly, có những ký hiệu kỳ diệu của Hủy Diệt pháp tắc. Tế đài tản ra khí tức năng lượng khác hẳn nhau, đang không ngừng vận chuyển giữa chiến trường, từng chút từng chút thu thập những năng lượng đặc thù hình thành từ tử vong và hủy diệt trên chiến trường.

Năng lượng tử vong và hủy diệt càng nhiều trên chiến trường, số lượng chiến sĩ Thú Nhân lại càng ngày càng ít. Dần dần tiếng gào rú thê thảm, lúc đầu còn liên miên không dứt bỗng từ từ yếu dần đi, cho đến lúc yên lặng hẳn.

Hàn Thạc lại hóa thành hình người, ngạo nghễ đứng trong hư không, bao quát mảnh đất phía dưới, phát hiện ra khắp nơi đều là thi thể chiến sĩ Thú Nhân, muốn tìm được một Thú Nhân chưa chết càng ngày càng khó. Đưa mắt nhìn quanh, ngoại trừ thi thể Thú Nhân rải rác, chỉ còn là những sinh vật bất tử dáo dác khắp nơi tìm mục tiêu.

Như vậy xem ra, chiến đấu đã đến hồi kết rồi.

Người trong hư không, nhờ sự giúp đỡ của tế đàn dưới chiến trường, Hàn Thạc có thể cảm nhận được những tia năng lượng li ti, thông qua tế đàn từng chút một chảy vào trong cơ thể hắn, hòa tan vào giữa thần lực trong cơ thể, làm hắn cảm nhận rất rõ ràng thần lực mình đang tăng trưởng.

Tới lúc này, cảm thụ sự tăng trưởng của năng lượng, Hàn Thạc dần dần đã hiểu được dụng tâm của hai đại chủ thần Tử Vong hệ và Hủy Diệt hệ. Nhờ vào phương pháp đặc thù, cho dù cách mấy vị diện, lợi dụng tế đàn và linh hồn lạc ấn, chủ thần Tử Vong hệ và Hủy Diệt hệ vẫn có thể thu được sức mạnh hủy diệt và tử vong. Số lượng người tử vong càng nhiều, họ càng thu được nhiều sức mạnh hơn.

Phía dưới mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân tử vong, sức mạnh hủy diệt hình thành trên chiến trường bị tế đàn mà Hàn Thạc bố trí hấp thu, giúp hắn cảm nhận được rõ ràng thần lực nhanh chóng tăng trưởng. Trong lòng lặng lẽ tính toán một chút, Hàn Thạc phát hiện ra mười mấy vạn chiến sĩ Thú Nhân bị hủy diệt đã tạo thành năng lượng tương đương với mười mấy vạn người cung phụng tín ngưỡng lực hơn mười năm, tương đương với hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ của Hàn Thạc lặng lẽ khổ tu hơn mười năm.

Chẳng trách chủ thần Tử Vong hệ và Hủy Diệt hệ lại trăm phương ngàn kế phái ra thủ hạ tới các vị diện cấp thấp tạo ra sự giết chóc hủy diệt. Thông qua loại phương pháp này mà thu được năng lượng nhiều và dễ dàng hơn rất nhiều so với việc mình khổ tu. Thiên thiên vạn vạn vị diện, nếu mỗi một vị diện đều có vô số sinh linh bị hủy diệt, vậy chủ thần Tử Vong hệ và Hủy Diệt hệ sẽ nhất định có thể thu được năng lượng đảm bảo cho thần lực của họ tiến rất nhanh.

- Phụ thân, chúng đã không còn uy hiếp nữa, con cũng phải về rồi, tìm cách tiêu hóa cho tốt những năng lượng vừa mới thu được. - Khi Hàn Thạc còn đang âm thầm suy nghĩ, chợt nghe Tiểu Khô Lâu truyền đến một tin tức.

Ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Thạc thấy Tiểu Khô Lâu cưỡi Cốt Long lẳng lặng đứng trên tế đàn Tử Vong. Chỉ thấy Vong Hồn bia trên ngực Tiểu Khô Lâu giống như là một vòng xoáy nhỏ xoay chuyển cực nhanh, năng lượng Tử Vong phía dưới tế đàn tựa hồ đã bị hút sạch, không còn có hào quang lóe ra nữa.

- Ừm. - Hàn Thạc trong miệng chỉ ầm ờ một câu. Hắn chú mục quan sát một chút, lập tức phát hiện ra Vong Hồn bia trên ngực Tiểu Khô Lâu dường như có công năng giúp hắn hội tụ hấp thu năng lượng Tử Vong nhanh hơn. Hắn và Tiểu Khô Lâu cơ hồ đồng thời bố trí tế đàn, bây giờ tế đàn của Tiểu Khô Lâu chẳng những đã hút sạch năng lượng Tử Vong chung quanh, đến cả thân thể hắn cũng hoàn thành chuyển hóa năng lượng rồi, còn mình thì mới tiến hành được một nửa mà thôi.

Tiểu Khô Lâu tự nhiên sẽ không khách khí với Hàn Thạc, vừa cưỡi Cốt Long vừa thi triển một chú ngữ kỳ diệu nào đó, chỉ thấy phía dưới tế đàn Tử Vong vốn đang thu hoạch năng lượng, ở trung ương ma pháp trận đột nhiên lóe lên ánh lục quang mông lung, từng con sinh vật bất tử ùa lên vào trung ương tế đàn, biến mất trong ánh lục quang mông lung đó.

Sinh vật bất tử tới mau mà đi cũng mau, trong chốc lát, số lượng sinh vật bất tử khổng lồ, thông qua tế đàn của Tiểu Khô Lâu phía dưới lần lượt trở về lại Vong Linh giới.

Tiểu Khô Lâu là người làm phép, thấy sinh vật bất tử toàn bộ đã trật tự biến mất khỏi tế đàn, mới nhìn Hàn Thạc truyền tấn:

- Được rồi, xin phụ thân đưa con trở về.

Hàn Thạc trong lòng có chút kinh ngạc, cũng không nói thêm gì nữa, một chú ngữ Vong Linh rất đơn giản được niệm ra, Tiểu Khô Lâu giống như bị một không gian nào đó kéo đi, biến mất trong một luồng ánh sáng chói lòa.

“Tên này... Càng ngày càng thần kỳ.” - Hàn Thạc mỉm cười cảm khái, cũng không vội vã ly khai, mà vẫn lơ lửng tại chỗ, thông qua tế đàn lặng lẽ hội tụ phía dưới, tiếp tục hấp thu năng lượng hủy diệt trên chiến trường.

Mười mấy vạn Thú Nhân bị hủy diệt tạo thành năng lượng cực kỳ khả quan, không có loại bảo vật thần kỳ như Vong Hồn bia, việc hấp thu năng lượng của Hàn Thạc phải mất nhiều thời gian và tinh lực, lâu hơn Tiểu Khô Lâu khá nhiều.

Hàn Thạc cũng không vội, vẫn đứng giữa không trung, linh hồn và tế đàn phía dưới liên hệ với nhau, Thần chi lĩnh vực triển khai hình thành một loại kết giới như lưới nhện, từ từ chậm rãi hấp thu năng lượng Hủy Diệt trên tế đàn. Sau đó, bàn tay vung lên, hướng về phía tế đàn phía dưới chộp xuống, tế đài như bị một mảnh vải bạt vô hình chụp kín, từ từ biến mất dưới thân Hàn Thạc.

Nhìn quanh bốn phía, Hàn Thạc nhìn thấy chiến trường đầy những thi thể nằm ngang dọc khắp nơi, nhìn những vũ khí khải giáp la liệt, lắc lắc đầu, phi thân về phía thành Nam Phổ xa xa.

Nếu là trước kia, Hàn Thạc nhất định sẽ lưu lại để thu thập vũ khí và khải giáp, song hắn bây giờ đã phát triển, những vũ khí và khải giáp này rốt cuộc không lọt được vào mắt của Hàn Thạc nữa. Do đó hắn tự nhiên cũng sẽ không lãng phí thời gian vì chúng.

Một đạo hào quang lóe lên, bên cạnh Phạm Lôi Trạch vẫn còn đang giật mình nhìn chiến trường trước mắt, chợt xuất hiện thêm một thân ảnh hùng vĩ.

- Trong thời gian tới, thành Nam Phổ hẳn sẽ không gặp phải uy hiếp của Thú Nhân đế quốc nữa đâu, Ừm, ông thu dọn chiến trường một chút, có vài thứ đồ vật cũng có chút giá trị đó. - Hàn Thạc nhìn Phạm Lôi Trạch đứng bên cạnh, mỉm cười nói.

Phạm Lôi Trạch đã thoát khỏi sự kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nhìn Hàn Thạc. Vốn luôn luôn hào phóng thô lỗ, lúc này lão gần như nói lắp, sửng sốt một lát rồi cười khổ gật đầu, nói:

- Mười mấy vạn Thú Nhân đã tiêu cả rồi, đế quốc Thú Nhân cho dù còn có binh lực, chỉ sợ cũng không dám xâm phạm thành Nam Phổ chúng ta một lần nữa trước khi hiểu rõ đầu cua tai nheo.

Nhếch miệng cười, Hàn Thạc thong thả nói:

- Ừ, vậy là tốt rồi, chờ ta giải quyết xong uy hiếp từ đế quốc Tạp Tây, chúng ta có thể tập hợp binh lực, trở lại tiến công chúng.

Phạm Lôi Trạch nghe Hàn Thạc nói thế, im lặng thật lâu không nói gì, đánh giá Hàn Thạc rất lâu, rồi mới nói một câu:

- Có ngươi, đế quốc vô địch rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio