Phía tây bắc đế quốc An Kiệt Lạp là đại hoang mạc Đồ Khắc Lạp rộng lớn, chỉ có những con chim kền kền kết bầy, không hề có người ở.
Hoang mạc Đồ Khắc Lạp cát vàng đầy trời, rộng lớn vô bờ, đến cả những thương đội tham lam nhất cũng không dám qua đây. Chim kền kền ăn những xác chết để sinh tồn, lâu lắm rồi không có thức ăn, cả bầy gầy trơ cả xương, mắt lộ ra hung quang đói khát điên cuồng, không ngừng bay loanh quanh tìm kiếm.
Gió rít lên mang theo cát đầy trời, quét qua một khu vực rộng lớn, bao phủ bầu trời bằng một màn cát vàng mông lung.
Những con kiến dày đặc như cát, kết thành bầy tụ tập cùng nhau, nuốt chửng tất cả những sinh vật nào có sinh mạng. Một vài ma thú xuất hiện trong hoang mạc đều không thoát khỏi những con kiến này. Những nơi bầy kiến đi qua đều để lại những bộ xương trắng ởn, rất ghê sợ.
Một đường đi tới, nơi nơi đều là xương trắng của các loại mãnh thú cổ quái, khắp nơi đều là những hung hiểm bí ẩn.
Phải đi bộ, đây là quy củ của Thiên Tai giáo hội. Hàn Thạc lần này đến Thiên Tai giáo hội cũng có ý định của mình, do đó hoàn toàn dựa theo quy củ của Thiên Tai giáo hội, đi theo hai người Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi, không hề phi hành, ngược lại đi bộ vào sâu trong sa mạc.
Trên đầu ba người, những con chim kền kền đói khát không ngừng bay vòng quanh, có vài con chim kền kền thật sự không chịu được nữa, thỉnh thoảng đáp xuống, thường thường bị một đạo hào quang bắn lên hóa thành tro.
Song, cho dù như thế, đám chim kền kền đói khát này chưa từng bỏ đi, hoặc là đích xác đói đến điên cuồng, vẫn cứ đi theo ba người Hàn Thạc.
- Đám chim kền kền này thật sự là phiền phức, trên đường đi các ngươi đã giết bảy con, chúng vẫn không biết sợ. - Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông trên đầu, lẩm bẩm.
- Đại nhân có điều chẳng biết, trong đại sa mạc Đồ Khắc Lạp, thi thể thương nhân là lương thực chủ yếu của đám chim kền kền này, chỉ có điều những năm gần đây, vì hoàn cảnh ở sa mạc Đồ Khắc Lạp càng ngày càng ác liệt, các loại hung hiểm thật sự quá nhiều, đến cả thương nhân tham lam nhất cũng không dám xuyên qua sa mạc này nữa. Đám chim kền kền lâu rồi không có thi thể để ăn, con nào con nấy đói đến phát điên, vất vả lắm mới thấy chúng ta, không điên cuồng mới là lạ. - Bá Đặc Tề Lợi mỉm cười, giải thích cho Hàn Thạc vẻ nịnh bợ.
- Không ngờ Thiên Tai giáo hội các ngươi lại ở đại sa mạc Đồ Khắc Lạp hoang vu này. Khà khà, chẳng trách nhiều thế lực ở đại lục như vậy mà không tìm thấy vị trí của các ngươi. - Hàn Thạc cảm khái. Từ khi bắt đầu tiến vào sa mạc Đồ Khắc Lạp này, các loại các dạng công kích không hề gián đoạn. Hắn biết rõ tình hình bất ổn ở sa mạc Đồ Khắc Lạp. Cảm thấy Thiên Tai giáo hội quả nhiên chọn được một nơi rất tốt.
- Đại nhân không biết chứ, trước kia sa mạc Đồ Khắc Lạp mặc dù thần bí, nhưng không hung hiểm như bây giờ. Chỉ vì giáo hội chúng ta đặt tổng bộ ở chỗ này, tự nhiên không muốn cho những người có dụng tâm khác biết, cũng không muốn cho người ta tiến đến, do đó đám kiến ăn thịt người và đám ong hút máu mà đại nhân gặp trên đường đi, kể cả loại bò cạp rất độc và hung tàn của sa mạc, đại bộ phận đều là do chúng ta bố trí sau khi tiến vào sa mạc Đồ Khắc Lạp.
- Hung hiểm không chỗ nào không có, kể cả thương đội tham lam nhất cũng không dám mạo hiểm tiến vào. Cho dù có vài quốc gia biết vị trí của chúng ta, nhưng vì chỗ này hoàn cảnh đặc thù, cũng không có biện pháp điều quân đội tiễu trừ chúng ta. Dù sao sa mạc Đồ Khắc Lạp cũng quá lớn, sau khi quân đội tiến vào, căn bản không đủ lương thực nước uống, hơn nữa bên trong sa mạc lại đầy những động thực vật kinh khủng như vậy, cũng sẽ làm họ bỏ ý đồ này. - Ốc Úc Phu mỉm cười giải thích.
Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc khẽ gật đầu. Là chủ nhân của Khô Lâu pháp trượng, hắn cũng hiểu rõ một vài việc xảy ra mấy trăm năm trước. Biết năm đó Thiên Tai giáo hội từng làm một vài việc điên cuồng, trở thành công địch của cả đại lục Kì Áo. Lúc đó tất cả quốc gia trên đại lục Kì Áo đều muốn mau chóng tiêu diệt thế lực này. Thiên Tai giáo hội không thể không từ sáng chuyển sang tối, buộc phải ẩn giấu.
Thân là công địch của cả đại lục Kì Áo, hang ổ của Thiên Tai giáo hội một khi bị người ta phát hiện ra thì rất có thể sẽ gặp phải liên quân của cả đại lục. Do vậy họ vô cùng cẩn thận đặt tổng bộ ở đại sa mạc Đồ Khắc Lạp, hơn nữa phí tâm bày ra đủ loại nguy hiểm, đích thật là việc rất cần thiết. Bằng không nói không chừng họ đã chết từ đời tám hoánh rồi.
- Nhưng bây giờ bố cục trên đại lục đã khác. Một vài quốc gia có dụng tâm, qua nhiều năm rồi đã có ngàn đầu dây mối nhợ quan hệ với chúng ta, cho dù tổng bộ Thiên Tai giáo hội chúng ta bại lộ ra, cũng sẽ không có nhiều quốc gia tham dự vào việc thảo phạt chúng ta nữa, ngoại trừ Quang Minh giáo hội và những quốc gia tín ngưỡng Quang Minh thần. - Ốc Úc Phu ngạo nghễ nói.
- Quang Minh giáo hội hẳn là biết vị trí của các ngươi chứ? - Hàn Thạc hỏi. Hai giáo hội là tử địch, với thế lực Quang Minh giáo hội ở đại lục Kì Áo, không có khả năng không biết vị trí của Thiên Tai giáo hội.
- Đúng, Quang Minh giáo hội đích xác biết chúng ta ở đại sa mạc Đồ Khắc Lạp, chỉ là cũng giống như chúng ta không dám tiến công Thánh sơn của Quang Minh giáo hội, họ cũng không dám tiến công đại sa mạc Đồ Khắc Lạp. Thế giằng co này đã duy trì mấy trăm năm rồi.
Ốc Úc Phu cười giải thích:
- Đại sa mạc Đồ Khắc Lạp được chúng ta bố trí nhiều năm rồi, đủ loại nguy hiểm tràn ngập khắp nơi, tiến công đại quy mô thì chỉ có ăn quả đắng mà về, nếu chỉ là một vài cao thủ xâm lấn, với thực lực giáo hội chúng ta cũng không sợ họ. Do đó họ mặc dù biết rõ chúng ta ở chỗ này, cũng không dám tới đây
- Hóa ra là như vậy, xem ra Thiên Tai giáo hội các ngươi quả nhiên rất cường đại, có thể làm cho Quang Minh giáo hội cố kỵ như vậy. Trên cả đại lục Kì Áo cũng chỉ có giáo hội các ngươi mới làm được. - Hàn Thạc khẽ gật đầu, tán dương vài câu.
- Ai da, đại nhân, ngài nói sai rồi, hẳn là Thiên Tai giáo hội chúng ta từ sau khi Khô Lâu pháp trượng trong tay ngài hiện thế, người trong giáo hội đều xem ngài là người của bên mình. Mặc kệ ngài thừa nhận hay không thừa nhận, ngài đã là người của Thiên Tai giáo hội chúng ta rồi, đến cả Quang Minh giáo hội cũng cho là như vậy. - Bá Đặc Tề Lợi cười hắc hắc, nói với Hàn Thạc vẻ giảo hoạt, thoạt nhìn rất đắc ý.
Hàn Thạc nhếch miệng, không thừa nhận cũng không phủ nhận những lời Bá Đặc Tề Lợi, không nói gì cả.
Vì rất nhiều hung hiểm trên đại sa mạc Đồ Khắc Lạp đều là do Thiên Tai giáo hội cố ý bố trí, do đó trên đường đi, một vài đoàn kiến ăn thịt người, ong khát máu kinh khủng nhất, đều bị hai người Ốc Úc Phu dùng một loại mùi thơm kỳ dị bức lui. Trên đường cũng gặp một vài con ma thú đột nhiên từ những đồi cát lao ra, đối với với đám thương nhân mà nói thì là một cơn ác mộng, nhưng đừng nói tới Hàn Thạc, đến cả Ốc Úc Phu cũng chẳng cần dùng bao nhiêu sức lực cũng dễ dàng xử lý.
Trên đường mặc dù hung hiểm không ít, nhóm ba người Hàn Thạc vẫn không bị cản trở gì, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cước đạp những hạt cát nóng bỏng, bước từng bước trong sa mạc Đồ Khắc Lạp.
Ba người tuy bước từng bước, nhưng tốc độ so với người bình thường chạy hùng hục còn nhanh hơn nhiều. Vừa thưởng thức phong cảnh đại mạc thê lương bao la, thỉnh thoảng hỏi một vài bí mật của Thiên Tai giáo hội, ban đêm khi gió lạnh buốt da, hai người Hàn Thạc và Ốc Úc Phu đứng ở gần một cái hố lớn ăn sâu vào một đồi cát trong sa mạc.
- Sao nghỉ lại thế? - Thấy hai người Ốc Úc Phu không đi nữa, Hàn Thạc nghi hoặc hỏi, đưa mắt nhìn quanh. Trong mắt Hàn Thạc toàn bộ chỉ là những đồi cát liên tiếp kéo đến ngút mắt, cũng không có gì kỳ lạ.
- Tới rồi. - Ốc Úc Phu mỉm cười, giải thích cho Hàn Thạc.
Cau mày lại, Hàn Thạc nãy giờ buông lỏng hưởng thụ cảnh đẹp, lúc này thần thức lập tức tản ra, rồi đột nhiên cười khà khà, khẽ gật đầu, nói:
- Hóa ra là ngầm dưới đất, Ừm, ta cảm giác được thấy dưới đất có nhiều khí tức sinh mạng, xem ra khu vực phía dưới cực kỳ rộng lớn nhỉ.
- Đại nhân quả nhiên bất phàm, lại có thể xuyên thấu kết giới tổng bộ, cảm ứng được tình huống ngầm dưới đất! - Bá Đặc Tề Lợi lại tán thưởng. Hắn biết tổng bộ Thiên Tai giáo hội đặt ngầm dưới đất, tổng cộng có biết bao nhiêu kết giới che dấu bao trùm. Người của Quang Minh giáo hội mặc dù biết chỗ này là tổng bộ của Thiên Tai giáo hội, nhưng vẫn không biết vị trí cụ thể. Cũng có cường giả từng trộm tới đây tìm kiếm, nhưng vẫn không nắm chắc được điểm mấu chốt. Hàn Thạc lần đầu tiên tới đây, có thể ngay lập tức nhận thấy được tình huống phía dưới, điều này làm cho hắn thật sự bội phục.
Hàn Thạc mỉm cười, nhắm mắt dần dần cảm thụ rõ hơn, trong lòng cả kinh, bật thốt lên:
- Phía dưới không ngờ có mấy ngàn người, chiếm diện tích rất rộng. Chẳng trách có thể chống lại Quang Minh giáo hội nhiều năm không suy chuyển!
- Đại nhân lợi hại thật! - Thấy hắn còn chưa vào trong, còn cách vô số kết giới mà đã nói rõ được nhân số giáo hội phía dưới, Ốc Úc Phu cũng khiếp sợ vô cùng.
- Ủa, có người lên đây, thực lực không kém. - Thần thức Hàn Thạc cảm ứng được một đám người đang từ sâu dưới trăm thước ngầm dưới đất đi dần lên, biết người ở Thiên Tai giáo hội phía dưới nhất định có phương pháp đặc thù thăm dò cảnh tượng trên mặt đất. Nhóm mấy người đi lên có một Cơ Thần cường đại, còn có Bán thần.
- Nhất định là có trưởng lão lên tiếp đón chúng ta đó, hà hà, những sự tình của đại nhân làm mấy năm nay thật sự quá vang dội. Đại nhân mặc dù trước giờ chưa từng tới tổng bộ giáo hội, nhưng rất nhiều thanh niên tổng bộ đều coi đại nhân là thần tượng, không biết bao nhiêu người sùng bái đó! - Bá Đặc Tề Lợi tán thưởng chân thành, ngữ khí thành khẩn, xem ra là những lời chân thật.
Trong lúc Bá Đặc Tề Lợi nói chuyện, dưới chân ba người truyền đến những chấn động ầm ầm. Một sức mạnh ngầm dưới đất truyền đến. Đồi cát phía trước ba người đột nhiên chảy ra hai bên, chỉ nháy mắt, đã dời hẳn những hạt cát trên đồi cát này, một cái cầu thang lớn đến nỗi có thể dung nạp mười người đi hàng ngang từ dưới đất nổi lên. Một thân thể cực kỳ to lớn mập mạp, nhìn như một tòa núi thịt, chiếm cứ hết phân nửa cái thang, đôi mắt ti hí lòe lòe tỏa sáng, cười tủm tỉm nhìn nhóm ba người Hàn Thạc.
Trên người lão mập này, Hàn Thạc cảm nhận được sức mạnh hủy diệt cường đại, chỉ liếc mắt, Hàn Thạc đã khẳng định ngay người này là một Cơ Thần cường đại tu luyện Hủy Diệt pháp tắc. Phía sau lão mập, một lão đầu gầy gò trông như một con Thực Thi quỷ, trên người có nguyên tố Hắc Ám đậm đặc. Thần thức Hàn Thạc cảm ứng được hắn là Bán thần.
- Tham kiến Giáo hoàng đại nhân! - Hàn Thạc chưa động, hai người Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi, đột nhiên đồng thời quì xuống, cung kính hành lễ.
Hàn Thạc cũng sửng sốt, không ngờ Giáo hoàng của Thiên Tai giáo hội lại tự mình lên nghênh đón. Xem ra Thiên Tai giáo hội đã trọng thị mình tới một mức rất cao rồi.