Đại Ma Vương

chương 633: ngươi mà xứng hả?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đại trưởng lão, chú ý lời ăn tiếng nói của ngươi! - Lão mập Giáo Hoàng quát lớn vẻ không vui.

Trong Thiên Tai giáo hội, Cơ Long Lạc chỉ cố kỵ có Giáo Hoàng. Vì cả Thiên Tai giáo hội cũng chỉ có Giáo Hoàng có thực lực tương đương hắn. Nghe hắn nhắc nhở như vậy, lúc này hiểu được mình nói không ổn, vội thu liễm lại.

- Hắn mạnh hơn ta! - Tộc Vương sáu sừng nhìn Hàn Thạc, hờ hững nói.

- Cái gì, hắn mạnh hơn ngươi á? - Cơ Long Lạc chấn động, có chút chẳng biết phải làm sao. Cơ Long Lạc rất khó có thể tin.

Ngoại trừ lão mập Giáo Hoàng ra, nhiều trưởng lão Thiên Tai giáo hội trong điện cũng không nén được trừng mắt kinh hãi nhìn Hàn Thạc, trong lòng nhìn rất nhanh, ánh mắt lóe ra không ngừng, không biết đang tính toán cái gì.

- Ừm, hắn mạnh hơn ta, cũng mạnh hơn tất cả các ngươi nơi này! - Sợ nhiều trưởng lão trong điện không rõ, Tộc Vương sáu sừng tiếp tục khẳng định sự cường hãn của Hàn Thạc.

Vì biết Tộc Vương sáu sừng tuyệt đối không nói bậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Hàn Thạc không khỏi ẩn ước vài phần đề phòng. Một vài nguyên lão trước đây đã bí mật đạt thành hiệp nghị với Cơ Long Lạc, sau khi nghe Tộc Vương sáu sừng nói, bắt đầu lại tự hỏi hiệp nghị đó có cần phải tuân thủ nữa hay không.

- Không có khả năng, không có khả năng... - Cơ Long Lạc không dám tin thì thào, trong lòng hoảng loạn phức tạp. Đều là cảnh giới Cơ Thần, tự nhiên cũng có chia ra cao thấp. Cơ Long Lạc trải qua trận chiến lần trước cùng liên thủ với Giáo Hoàng đối phó với Tộc Vương sáu sừng, biết tên kia dựa vào phương thức đặc thù công kích linh hồn, thực lực còn cường hãn hơn cả hắn lẫn Giáo Hoàng.

Cơ Long Lạc làm trưởng lão lâu năm của Thiên Tai giáo hội, cũng đã đánh nhau với cả Giáo Hoàng Quang Minh giáo hội, biết được thực lực cường đại của Giáo Hoàng Quang Minh giáo hội. Tuy đại bộ phận đều dựa vào thần khí, nhưng dù vậy, tên Quang Minh Giáo Hoàng đó cũng có thực lực tương đương với hắn, không chênh lệch bao nhiêu.

Dựa theo Cơ Long Lạc lý giải, Hàn Thạc có thể may mắn giết chết Quang Minh Giáo Hoàng, nhưng lại không nhất định có thể chiến thắng Tộc Vương sáu sừng, do đó hắn mới trăm phương ngàn kế khiêu khích, hy vọng Tộc Vương sáu sừng có thể làm nhục, thậm chí giết chết Hàn Thạc.

Nhưng, mặc cho hắn tính toán ra sao, cũng không ngờ tới Tộc Vương sáu sừng và Hàn Thạc đã sớm gặp nhau, còn thực lực của Hàn Thạc thì không hoàn toàn giống như những gì hắn đoán trước. Như vậy hắn vốn tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, chỉ sợ cũng rất khó có thể lấy được Khô Lâu pháp trượng vật chí bảo của Thiên Tai giáo hội trong tay Hàn Thạc.

- Bố Lai Ân, tới ngồi đây! - Giáo Hoàng Thiên Tai giáo hội thấy Cơ Long Lạc sắc mặt khó coi, trong lòng cảm thấy khoái chí, nở nụ cười hướng về phía Hàn Thạc mời mọc.

Mỗi một người ngồi trên cao, thường thường không muốn bên cạnh có người khoa tay múa chân. Hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ. Song, Cơ Long Lạc lại có thanh vọng cực cao trong Thiên Tai giáo hội, thực lực cũng rất kinh khủng, nhiễm nhiên hình thành một sức mạnh đặc thù trong nội bộ Thiên Tai giáo hội. Lực lượng này có đôi khi thậm chí có thể ảnh hưởng đến quyết sách của hắn. Điều này làm cho hắn cực kỳ bất mãn.

Chỉ là Cơ Long Lạc thân phận và địa vị quá cao. Trong lòng hắn mặc dù bất mãn, nhưng cũng một mạch không có biện pháp gì. Bây giờ nhìn hắn bị thiệt thòi trước mặt Hàn Thạc, lão mập thấy rất thoải mái.

Hàn Thạc cũng không khách khí gì, dưới sự tiếp đón đi tới bên cạnh lão mập, nhìn vào một cái ghế trống rồi ngồi xuống, không có vẻ gì là câu thúc cả.

- Tới đây, Lục Giác khách nhân, tới ngồi bên ta này. - Trong khi Giáo Hoàng tiếp đón Hàn Thạc, trên mặt Cơ Long Lạc nặn ra một nụ cười hữu hảo, nhiệt tình gọi Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc.

Trong khoảng thời gian này, Cơ Long Lạc một mực cố ý lôi kéo Tộc Vương sáu sừng. Hắn đích xác đã có thành công nhất định. Dựa theo ý nghĩ của hắn, hắn mà gọi như vậy, Tộc Vương sáu sừng hẳn sẽ tới ngay mới đúng.

Nhưng sự tình gì cũng có bất ngờ. Lần này Tộc Vương sáu sừng không để ý đến hắn, ngược lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người đi về phía Hàn Thạc, như căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Cơ Long Lạc.

Mắt thấy Tộc Vương sáu sừng như không nghe thấy hắn, trực tiếp đi tới bên Hàn Thạc, sắc mặt Cơ Long Lạc càng thêm khó coi, con ngươi âm lãnh không ngừng dò xét Hàn Thạc và Tộc Vương sáu sừng, không biết đang nghĩ cái gì.

Ngồi xuống bên cạnh Hàn Thạc, tên Tộc Vương Hồn tộc chớp chớp mắt nhìn hắn, trầm mặc một chút, rồi hỏi:

- Ngươi nhặt được năng lượng thạch này từ nơi nào thế? Có thể nói cho ta biết không?

- Ngươi không cần nghĩ đến việc đi tìm nữa. Tất cả năng lượng thạch ở đó đều bị ta lấy hết rồi. - Hàn Thạc thản nhiên trả lời, cũng để hắn bỏ qua việc này luôn.

Hàn Thạc vừa nói như vậy, Tộc Vương sáu sừng tỏ vẻ tràn đầy thất vọng, hờ hững nói:

- Quá đáng tiếc, quá đáng tiếc!

Hai người nói với nhau không hề giảm thấp giọng. Những Đại trưởng lão đang ngồi ai nấy đều có thực lực phi phàm, tự nhiên có thể nghe rõ hai người nói cái gì. Tới lúc này, họ mới hiểu được Hàn Thạc và Tộc Vương sáu sừng trước đây khẳng định đã gặp qua, hẳn là cũng đã giao thủ, hơn nữa còn đã nói chuyện với nhau. Nếu không theo sự hung tàn và vô tình của Tộc Vương sáu sừng, tuyệt sẽ không an phận như vậy.

- Được rồi, mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu họp nhé! - Lão mập hắng giọng một chút, rồi ra hiệu cho các đại nguyên lão trật tự.

Chỉ thấy hắn hướng ra ngoài khẽ gật đầu. Cửa Nguyên Lão điện liền chầm chậm đóng lại. Những tạp nhân toàn bộ đều đi ra ngoài đại điện. Đợi cho đại điện hoàn toàn đóng cửa, một kết giới bộc phát ra, bao phủ cả Nguyên Lão điện, có thể đảm bảo những bàn luận trong này sẽ không bị người bên ngoài nghe thấy.

- Các vị ngồi đây đều là những trụ cột của giáo hội, Bố Lai Ân và Lục Giác cũng là người trong giáo hội, điểm này ta nghĩ mọi người hẳn là không có ý kiến gì chứ? - Khi cửa Nguyên Lão điện đã đóng chặt, lão mập nhìn bốn phía, mỉm cười nói.

- Cái đó không nhất định!

Thanh âm quái đản của Cơ Long Lạc đột nhiên vang lên. Hắn đánh giá Hàn Thạc vẻ bất thiện, nói:

- Tổ tiên Lục Giác từng tham dự trận đại chiến năm ngàn năm trước, những điển tịch trong giáo hội đã nói rõ về việc này, một vài đồ án trên vách tường ở đây cũng có hình Hồn tộc, nên khẳng định hắn là người mình. Nhưng, Bố Lai Ân chỉ may mắn tình cờ tìm được thánh khí Khô Lâu pháp trượng của giáo hội chúng ta. Khi giáo hội mấy phen tìm kiếm, hắn cũng xác nhận, hắn cũng kiên quyết không chịu thừa nhận mình là người trong giáo hội chúng ta, hắn không hề coi mình là huynh đệ của giáo hội, chúng ta tựa hồ cũng không cần phải vội vã nhận hắn phải không?

- Cũng đúng, Bố Lai Ân một mạch không cho thấy điểm này, có phải là có gì bài xích giáo hội chúng ta không? - Một Vong Linh Thánh Ma đại sư cũng tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, khi lời Cơ Long Lạc vừa dứt, vội vàng nhảy ra phụ họa. Vì cùng tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, hắn đã được Cơ Long Lạc chỉ điểm, luôn luôn đứng cùng phía với Cơ Long Lạc.

- Hắn là chủ nhân Khô Lâu pháp trượng, đương nhiên là người mình, điểm ấy không có gì phải tranh cãi cả! Trước kia sở dĩ hắn vẫn không nhận thân phận của mình, đó là vì không rõ liên lạc giữa Khô Lâu pháp trượng và giáo hội chúng ta. Lần này Bố Lai Ân tự mình đến đây, chẳng lẽ còn không thể chứng minh thành ý của hắn sao? - Lão mập bình thường đều cười hà hà, song một khi nghiêm mặt, khí thế của người ngồi ghế cao lập tức áp bức mọi người, làm cho người ta có một cảm giác bị áp bách rất mạnh.

Hàn Thạc thấy hắn phát uy, trong điện nhiều nguyên lão đều chỉ cười gượng mà không dám nhiều lời, lập tức phán đoán ra hắn quả nhiên có thế lực và ảnh hưởng mạnh nhất trong Thiên Tai giáo hội. Lúc này hắn nghiêm mặt quát lạnh, khác hẳn lúc bình thường, làm Hàn Thạc kinh ngạc không khỏi nhìn hắn vài lần.

- Bố Lai Ân, ngươi nói xem có phải không? - Lão mập thấy mọi người bị uy thế của hắn áp bức không dám nhiều lời, hừ lạnh một tiếng, rồi mỉm cười quay sang hỏi Hàn Thạc bên cạnh.

- Đương nhiên, Khô Lâu pháp trượng trong tay ta, ta lại tu luyện Vong Linh ma pháp, lần này tới đây là cho thấy thái độ. - Hàn Thạc biết ý của Giáo Hoàng, thái độ rất thành khẩn, ngoan ngoãn như đứa con lạc loài trở về nhà, còn có vẻ cảm động vô cùng.

“Thật sự là vô sỉ!” - Nhiều trưởng lão trong lòng đều nhất trí. Họ đều là hạng người gian hoạt lão luỵên, há có thể nhìn không ra thái độ chẳng hề có thành ý gì của Hàn Thạc?

- Đúng đó, Bố Lai Ân tự nhiên là người của mình rồi, mọi người không cần hoài nghi.

Lão mập lại cười tủm tỉm, giống như bộ mặt nghiêm nghị vừa rồi căn bản không phải là của hắn.

- Ta nhìn không ra hắn có thành ý gì cả. Nói không chừng hắn ham muốn ảnh hưởng của giáo hội chúng ta ở đại lục Kì Áo, lần này tới đây không biết có tâm tư gì. Hừ, Khô Lâu pháp trượng là thánh vật của giáo hội, rơi vào tay một tiểu bối như vậy, chỉ e sẽ làm Khô Lâu pháp trượng xấu mặt thôi. Ta thấy hay nhất là để hắn giao ra Khô Lâu pháp trượng, sau đó từ từ khảo nghiệm xem có phải hắn thiệt tình làm việc cho giáo hội không. - Cơ Long Lạc muốn quyết tâm phải trị cho được Hàn Thạc. Thấy mọi người bị áp lực từ Giáo Hoàng, không ai dám nói gì, không có biện pháp gì, chỉ có thể tự mình đứng lên.

Lời này vừa nói ra, Giáo Hoàng Thiên Tai giáo hội sắc mặt trầm xuống, thật sự có vẻ tức giận, hắn lạnh lùng đánh giá Cơ Long Lạc, dường như đang tự hỏi xem rốt cuộc có nên trở mặt với hắn không, không nể mặt trưởng bối của hắn nữa.

Lão mập trong lòng hiểu rõ hắn mang theo tâm tư gì. Nói tới nói lui, hắn đơn giản cũng chỉ muốn Khô Lâu pháp trượng của Hàn Thạc. Hắn cho rằng Hàn Thạc có thể ngắn ngủi trong thời gian mười năm mà có thực lực đáng sợ như thế, đều vì tác dụng của Khô Lâu pháp trượng. Cơ Long Lạc có thể chế tạo ôn dịch trên cả đại lục, vốn đã là một tên rất điên cuồng rồi, thêm nữa sự hấp dẫn của Khô Lâu pháp trượng thật sự quá lớn, làm sao hắn ngăn được lòng tham của mình chứ

- Lão già kia, ngươi không thể dừng lại được à? - Không đợi Giáo Hoàng Thiên Tai giáo hội mở miệng, Hàn Thạc đã không nhịn được quát lớn.

Với thực lực Hàn Thạc bây giờ, chỉ một tên Cơ Thần thì căn bản không đáng để hắn nhìn tới. Sở dĩ ngọt nhạt phối hợp với Giáo Hoàng là vì Hàn Thạc có hứng thú với Tà Thần của giáo hội. Chỉ là một Cơ Thần, một lần còn được, dám quát tháo mấy lần trước mặt hắn, đích xác làm Hàn Thạc rất bực mình.

- Mục vô tôn trưởng! Đang ở trong giáo hội sâm nghiêm, phải có tôn kính với trưởng lão, điểm cơ bản này mà ngươi cũng không biết, sao có thể coi là người trong giáo hội chứ? - Cơ Long Lạc tựa hồ nắm được đuôi của Hàn Thạc, cười lạnh chế diễu.

- Ngươi là cái quái gì?! Một quyết định sai lầm, một tội nhân làm hại giáo hội thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, cũng đáng để ta tôn kính à? Ngươi cũng xứng sao? - Hàn Thạc lạnh lùng nhìn Cơ Long Lạc, không nể mặt hắn chút nào, ác độc chọc vào vết thương trong lòng hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio