Đại Ma Vương

chương 709: hàn thạc phản kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Đức Liệt ngẩng phắt đầu, hai mắt sắc như dao, nhìn thẳng vào Ngải Phất Lí hỏi:

- Ngươi đừng nói là chuyện này không quan hệ với ngươi đó?

- Không sai, sự tình này đích thật là ta làm! Từ khi ngươi tới đây, ta không tính dấu nữa!

Ngải Phất Lí chậm rãi gật đầu, sớm biết rằng An Đức Liệt xuất hiện tại đây, tuyệt không phải tìm đến hắn để thưởng rượu đơn giản như vậy, hắn cũng không cho rằng với thế lực của gia tộc Tái Nhân Đặc nếu thật sự dụng tâm thăm dò mà không tìm ra manh mối gì.

- Ngươi nói là ngươi không biết, như vậy là ý gì đây? - Thấy Ngải Phất Lí thản nhiên thừa nhận, An Đức Liệt ngược lại hơi sửng sốt.

- Ta không biết tiểu tử đó rốt cuộc sống hay chết, bởi vì hắn đã thoát khỏi tay ta! - Ngải Phất Lí uống chén rượu, cười khổ.

- Hả... Cái gì?

Thanh âm An Đức Liệt hơi cao lên, nhìn chằm chằm vào Ngải Phất Lí:

- Ngươi xác định ngươi không nói đùa chứ? Ngải Phất Lí ngươi thân là Thần Vệ trưởng đội năm, ta rất rõ thực lực ngươi như thế nào. Bố Lai Ân chỉ là một Hạ vị thần nho nhỏ, ngươi tự mình ra tay chỉ có thể bắt sống hắn hoặc giết chết hắn, làm sao còn có loại tình huống thứ ba?

Đối mặt với chất vấn của An Đức Liệt, nụ cười trên mặt Ngải Phất Lí càng thêm khổ sở, lắc lắc đầu, nói:

- Tin hay không tùy ngươi, tiểu tử này thật sự đào tẩu ngay trong tay ta, cụ thể hắn dùng sức mạnh gì thì ta căn bản nhìn không ra, nhưng trước một đòn nghiêm trọng của ta, dựa theo đạo lý thì hắn tuyệt đối không thể sống được, nhưng ta lại không tìm thấy thi thể của hắn, do đó ta nói... Ta không biết...

Trên mặt An Đức Liệt tỏ ra băn khoăn, nhìn chằm chằm vào vào Ngải Phất Lí, giống như muốn nhìn cho rõ xem hắn rốt cuộc có nói dối không. Lát sau An Đức Liệt khẽ cười một tiếng, nói:

- Ta khó mà tin được hắn có thể chạy thoát từ trong tay ngươi, nhưng cho dù ngươi nói dối cũng sẽ không nói dối ngu ngốc như vậy, việc này quả là khó nói...

- Chỉ là một dược tề sư, chẳng lẽ An Đức Liệt đại nhân lại vì cái chết của hắn mà chính thức truy cứu sao? - Ngải Phất Lí cũng không lo lắng, nhún vai, tiếp tục tự rót tự uống.

- Nếu không phải hắn giúp cho Tạp Mai Lệ Tháp, cho dù ngươi giết một trăm người như hắn ta cũng sẽ không hỏi!

An Đức Liệt hừ lạnh một tiếng, rồi nói tiếp:

- Nhưng... Người này lại có hy vọng trợ giúp Tạp Mai Lệ Tháp thay đổi tình huống trước mắt, không chỉ là dung mạo, mà còn tính tình cổ quái của nó! Là người của gia tộc Tái Nhân Đặc, ta tự nhiên phải đối đãi thận trọng. Lần trước ta và ngươi đã nói qua, cũng hy vọng ngươi có thể chuyện lớn hóa nhỏ, không ngờ ngươi chẳng nể mặt cả ta nữa. Ngải Phất Lí, có phải là gia tộc Lai Phất Tư đã cường đại tới mức có thể đối kháng với gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta không?

- Không dám!

Ngải Phất Lí cúi đầu, trầm giọng nói:

- Nếu không phải hắn hủy đi ba cửa hàng của ta, ta tuyệt sẽ không giở thủ đoạn quá khích như vậy. Sự tình lần trước ta đã phân phó rồi, mấy đứa vẫn không hề tìm tiểu tử gây chuyện. Xảy ra như vậy không thể hoàn toàn trách chúng ta!

An Đức Liệt nhìn chằm chằm vào Ngải Phất Lí lúc này đầu cúi thấp, cau mày, rồi nói đầy thâm ý:

- Ta thấy ngươi tự mình ra tay không chỉ là vì cừu hận ba cửa hàng năng lượng? Ta biết, Bố Lai Ân là một luyện dược sư cực kỳ xuất sắc, nguyên nhân ngươi phải tự mình động thủ, ta nghĩ hẳn là vì mấy thứ trong đầu Bố Lai Ân. Mấy thứ này ngươi không muốn cho bất luận kẻ nào khác ngoài ngươi tìm được nên mới tự thân xuất mã như vậy phải không?

Lời này vừa nói ra, Ngải Phất Lí đột nhiên trầm mặc một chút, rốt cuộc không nói gì nữa.

Song phương đều quá hiểu nhau, tâm tính của nhau đã biết rõ như lòng bàn tay. Tựa như Ngải Phất Lí cũng biết An Đức Liệt đi tới đây là vì cái gì vậy. An Đức Liệt cũng hiểu được chỉ một Hạ vị thần thì Ngải Phất Lí chỉ cần khẽ gật đầu, thủ hạ hắn sẽ có người xử lý sạch sẽ cho hắn.

Làm Thần Vệ trưởng đội năm, Ngải Phất Lí tự mình ra tay đối phó với một Hạ vị thần, tuyệt không phải chỉ để giết chết đơn giản như vậy!

- Tính ra, sự đã đến nước này, ta cũng không truy cứu cách làm của ngươi lúc trước.

An Đức Liệt nhìn chằm chằm vào Ngải Phất Lí trong chốc lát, rồi than, sau đó đồng tử mắt trái dần dần biến thành màu tím sậm, hắn thoáng cái biến thành một người băng giá vô tình, hoàn toàn khác hẳn vẻ bình hòa ngày thường. Đồng tử quỷ dị nhìn thẳng vào Ngải Phất Lí, An Đức Liệt nhẹ giọng nói:

- Nếu Bố Lai Ân chết, chuyện này ta bỏ qua. Nhưng nếu hắn còn sống, nếu ngươi còn dám độc ác ra tay, ngươi đừng trách ta không nể mặt!

Ngải Phất Lí vừa thấy mắt trái An Đức Liệt biến thành màu tím sậm, tim hắn chợt nảy lên, lập tức hiểu được lần này lời cảnh cáo của An Đức Liệt không phải chuyện đùa, tuyệt không chỉ là lời khuyến nghị đơn giản như lần trước. Cân nhắc được mất một chút, Ngải Phất Lí khẽ gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi!

- Thế là tốt rồi. Yên tâm đi, cho dù Bố Lai Ân còn sống, việc này đối với gia tộc Lai Phất Tư các ngươi cũng không có gì uy hiếp. Hắn chỉ có thực lực như vậy, không đủ để thương tổn bất kỳ một thân nhân nào của ngươi. Ngươi cứ yên tâm!

An Đức Liệt nhè nhẹ ừm một tiếng, rồi đứng dậy trước mặt Ngải Phất Lí nói:

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Ta về trước đây!

Nói xong, An Đức Liệt bay bổng lên không biến mất.

Đợi cho An Đức Liệt biến mất, nét mặt Ngải Phất Lí lại cong lên một nụ cười, người nhoáng lên, sau một khắc, cả người đã hiện ra trong mật thất đội năm, truyền lệnh:

- Số bốn, thông báo cho gia tộc một chút, lệnh cấm túc với hai đứa gia hỏa hư hỏng đó có thể triệt tiêu rồi!

- Tuân mệnh! - Trong bóng đêm lại là một giọng trả lời lạnh lùng, rồi cũng biến mất như cách của số ba.

Tại gia tộc Lai Phất Tư, hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù bị giữ trong gia tộc suốt ba tháng qua, vừa nghe có lệnh được tự do đều hoan hô nhiệt liệt. Bị giam một hơi ba tháng, việc ba tháng không thể rời gia tộc một bước đối với Khải Kỳ và Y Phù vốn có thói quen dạo chơi khắp chốn thì quả thực là như giết người vậy.

- Ca ca, tiểu tử đó đã mất tích ba tháng, xem ra đã tiêu đời rồi. Phụ thân đã nói chúng ta có thể ra khỏi nhà, nói lên rằng gia tộc Tái Nhân Đặc cũng đã giải quyết xong rồi. Hắc, ta biết, người nào dám đối nghịch với gia tộc Lai Phất Tư chúng ta, tuyệt đối sẽ không ai có kết cục tốt đẹp! - Y Phù tâm tình rất vui, cười nói với Khải Kỳ.

- Đi, từ hôm nay chúng ta không nói chuyện với bên ngoài về sự tình tiểu tử đó nữa, miễn cho vài người sinh ra nghi ngờ, như vậy sẽ mang đến cho phụ thân một vài phiền toái không cần thiết.

Khải Kỳ quát Y Phù, sau đó thoải mái vặn eo, nói:

- Đã lâu không ra khỏi nhà rồi, chúng ta đến Hải Thi Nhĩ pháo đài trực thuộc gia tộc chơi đi, mùa này ở đó có quả Hải Hoa cũng vừa chín, đã lâu không được ăn loại mĩ vị này rồi...

- Đúng, ở pháo đài Hải Thi Nhĩ phong cảnh mùa này là đẹp nhất, ha ha, chúng ta cùng tới đó chơi một thời gian đi. - Y Phù lập tức đồng ý.

Hai huynh muội vừa quyết định, lập tức chuẩn bị hành trang, dẫn theo một tiểu đội Thần Vệ gia tộc rời Ám Ảnh thành, bay thẳng tới pháo đài Hải Thi Nhĩ trực thụôc gia tộc Lai Phất Tư. Hàn Thạc ở bên trong huyệt động đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, vẻ mặt âm trầm, lẩm bẩm nói:

- Rốt cục đã rời gia tộc Lai Phất Tư rồi... Ngải Phất Lí, ta tạm thời không thể giết chết ngươi, nhưng hai đứa con không biết thị phi của ngươi, ta rất vui lòng giúp ngươi diệt trừ chúng! Đến lúc đó, ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào đây... Hắc hắc...

Ở trong huyệt động ngầm dưới đất suốt ba tháng trời, trải qua bảy ngày đau đớn, thương thế bản thể Hàn Thạc đã từ từ ổn định lại, lại mất hơn một tháng lợi dụng thuốc men để điều dưỡng, kinh mạch xương cốt trên thân thể hắn đã được cải tạo, trọng thương rốt cục đã khỏi hẳn.

Sau khi tới cảnh giới Thiên Ma, vì nguyên nhân tu luyện Thiên Ma Bất Diệt Thể, ma thể trở nên rất cứng rắn. Việc cải tạo càng thêm biến thái, cho nên mới có thể trong vòng ba tháng sau khi sử dụng Huyết độn mà thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Sau khi thương thế khôi phục, Hàn Thạc không vội vã rời huyệt động ngầm dưới đất, lần lượt né những Thần Vệ và đệ tử các đại gia tộc tới tìm kiếm, rồi lại tiếp tục tiềm phục, căn bản không dám lộ diện ở Ám Ảnh thành. Sau khi hắn biết đối thủ của mình là Ngải Phất Lí, nên không dám có ý nghĩ chính diện đối kháng với gia tộc Lai Phất Tư, hơn nữa hắn cũng lo một khi hành tung mình bại lộ, Ngải Phất Lí sẽ lập tức tìm đến đây cho hắn một kích trí mạng.

Có kinh nghiệm lần trước, tin rằng lần này Ngải Phất Lí một khi ra tay, mọi việc sẽ rất ổn thỏa, nói không chừng đến cả cơ hội hắn sử dụng Huyết Liệt Ma Độn quyết cũng chẳng có. Do đó Hàn Thạc vẫn ẩn nấp, lợi dụng những con ma đầu lặng lẽ quan sát tình huống gia tộc Lai Phất Tư, như là một con độc xà ẩn mình vào chỗ tối, đợi cơ hội báo thù tốt nhất.

Ngày hôm nay, Khải Kỳ và Y Phù rời đi lập tức bị Hàn Thạc biết ngay. Hắn biết sự kiên nhẫn của hắn đã tạo thành cơ hội rồi.

Lộ trình từ Ám Ảnh thành đi đến pháo đài Hải Thi Nhĩ đại khái mất bảy ngày. Hai người Khải Kỳ và Y Phù cưỡi phi bức, còn dẫn theo một đội Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư. Hàn Thạc biết lúc này tuyệt không phải thời cơ động thủ, vẫn lợi dụng ma đầu đi theo phi bức, còn mình cũng từ huyệt động ngầm dưới đất bước ra, âm thầm đi về phía lãnh địa pháo đài Hải Thi Nhĩ.

Dựa vào ma đầu bên trong Vạn Ma đỉnh, Hàn Thạc quan sát nhất cử nhất động chung quanh phương viên mười dặm, bất kỳ Thần Vệ nào tới thăm dò đều bị hắn dễ dàng tránh xa. Hắn ra khỏi dãy núi này không có lấy một trở ngại, đi thẳng về phía pháo đài Hải Thi Nhĩ.

Sáng sớm ngày thứ tám, Hàn Thạc xuất hiện ở một hải dương phía bắc pháo đài Hải Thi Nhĩ. Vùng biển này tên là ‘Hải thần chi lệ’ (nước mắt Hải thần), chính là nơi đẹp nhất xung quanh Ám Ảnh thành. Hàng năm vào mùa này, những thực vật sống sâu trong hải dương sẽ nở hoa rất đẹp, khắp nơi đầy rẫy những đóa hoa trông như lơ lửng giữa hải dương, theo những làn gió biển thổi bay tung rất nhiều cánh hoa, cả hải dương đều dường như có mùi thơm ngát mê người và bao phủ cảnh sắc tuyệt mĩ.

Giữa biển hoa có một loại mỏm đất nhỏ mọc đầy hoa còn có thể sinh trưởng một loại quả biển, mùi vị rất ngon, đối với người sành ăn thì đó là một loại thức ăn cực ngon có lực hấp dẫn rất lớn. Do đó hàng năm vào mùa này, ‘Hải thần chi lệ’ hấp dẫn rất nhiều thanh niên từ Ám Ảnh thành tới đây du ngoạn.

Lần này cũng không ngoại lệ, khi Hàn Thạc vừa đến vùng biển này, sau khi phân tán ma đầu khắp nơi, hắn phát hiện cả hải vực này có rất nhiều những hòn đảo nhỏ, trên đó có rất nhiều nam thanh nữ tú, còn hai người Khải Kỳ và Y Phù cũng đang ở trên một hòn đảo cây cối sum xuê rạng rỡ, rải rác những căn nhà nhỏ xinh xinh. Hải dương chung quanh hòn đảo nơi nơi đều bao phủ những hoa biển đủ mọi màu sắc đang nở rộ, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.

Pháo đài Hải Thi Nhĩ chính là lãnh địa của gia tộc Lai Phất Tư. Khải Kỳ và tiểu thư Y Phù là thiếu gia của gia tộc, đến đây đương nhiên có thể tìm được hòn đảo tốt nhất.

Liên tiếp ba ngày, hai người Khải Kỳ và Y Phù đều ở trên đảo, trên đảo có một đội Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư thủy chung không rời hòn đảo này, Hàn Thạc vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.

Cho tới hôm nay, hai người Khải Kỳ và Y Phù đều an nhàn hưởng thụ mọi tiện nghi trên đảo, dự tính tới đảo bên cạnh và những khu đầy hải hoa du ngoạn một phen, tùy tiện hái một vài hải quả vừa chín tới. Nơi này là lãnh địa của gia tộc Lai Phất Tư, hai người chẳng hề đề phòng gì, nên không cho phép Thần Vệ theo mình.

- Ca ca, chúng ta tách ra, xem ai hái được nhiều quả hơn. - Y Phù tới chỗ này bỗng trở nên rất vui, sau khi Hàn Thạc ‘chết đi’, nàng đã quên mất những đau khổ mà hắn gây cho nàng, toàn tâm toàn ý chơi đùa với biển khơi.

- Được. - Khải Kỳ thuận miệng trả lời, nghĩ ngợi mình cũng nên hái thêm vài loại hải quả, khi trở lại Ám Ảnh thành sẽ đem thứ quả này để lấy lòng ai đó.

Một đông một tây, hai thiếu gia và tiểu thư gia tộc Lai Phất Tư chia nhau bay về hai phía khác nhau hái hải hoa.

Y Phù phiêu lãng bay vào biển hoa, không khỏi nhớ tới việc mình từng hâm mộ Đằng Phi. Vừa hồi ức tới Đằng Phi tiêu sái và ôn hòa, Y Phù cũng không nén nổi lòng mình kêu lên:

- Tên gia hỏa khốn khiếp, lúc mấu chốt lại không dựa vào được, tại sao ta lại mến hắn như vậy!

Một người bỗng xuất hiện trong đầu Y Phù, tâm tình nàng đột nhiên trầm xuống, thấp giọng mắng:

- Từ nhỏ đến lớn, không ai dám đánh vào mặt ta như vậy, ngươi cũng dám hả, tên khốn khiếp!

- Ủa...

Y Phù lắc lắc đầu, nghi hoặc nhìn người trước mặt, lẩm bẩm:

- Ta sao lại nhớ tới hắn, còn nữa, tại sao hắn không biến mất khỏi đầu óc ta?

- Y Phù Đại tiểu thư, cảm tạ ngươi còn nhớ tới ta. Hắc hắc... - Hàn Thạc đứng trước mặt Y Phù, dùng Huyễn Mạc Phiên bao phủ cả vùng biển chung quanh, lúc này mới nhìn Y Phù cười nói rất ôn hòa.

- Làm sao còn có thể nói được nhỉ? Ảo giác... Ta xuất hiện ảo giác... Xem ra gây thương tổn cho ta quá lớn rồi... Khốn khiếp...

Y Phù nhìn Hàn Thạc trước mặt, thì thào tự nói.

- Ừm. Tất cả đều là ảo giác, đợi lát nữa ngươi chết đi cũng sẽ không cảm giác được đau đớn! - Hàn Thạc cười lạnh lùng, khung cảnh chung quanh biến đổi, Huyễn Mạc Phiên gây ra những ảo cảnh bắt đầu phát tác.

Rất nhiều những vị Thần từng bị Y Phù xấu tính giết chết đột nhiên toàn bộ sống lại, trong tay họ kéo theo ruột gan mình, cả người thối nát, hoặc là tay gẫy chân đứt...

- Đừng đi tới... Đừng đi tới... - Y Phù đột nhiên hét lên the thé, bị cảnh tượng kinh khủng xuất hiện chung quanh dọa cho lạnh mình, điên cuồng gào khóc...

- Ủa... Giết người không ít há, hắc hắc, quả nhiên đáng chết! - Hàn Thạc cười khẩy lạnh lùng, cũng không vội vã lập tức lấy mạng Y Phù, lạnh lùng nhìn ả thê thảm kêu gào trong ảo cảnh, từ từ hành hạ ả!

Đến khi... Y Phù đã hoàn toàn sợ đến ngẩn người, không ngừng khóc cười, tâm trí đã hoàn toàn bị ảo cảnh đoạt đi, Hàn Thạc mới thực sự ra tay. Thiên Ma Lợi Nhận vung ra, đầu Y Phù bay lên, máu tươi phun ra khắp những đóa hải hoa, tạo thành một cảnh mĩ lệ yêu dị.

Thần hồn Y Phù thuận thế bị Hàn Thạc dùng Đỉnh Linh thu hồi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một con ma đầu mới trong Vạn Ma đỉnh của hắn, vĩnh viễn bị Hàn Thạc khống chế.

- Thực lực không tệ, đáng tiếc không có kinh nghiệm thực tế, tâm chí quá kém, đến cả ảo cảnh Huyễn Mạc Phiên cũng không thể chống đỡ được, xem ra những đệ tử đại gia tộc này thực lực tuy cao, nhưng cũng chỉ là loại công tử bột... - Hàn Thạc thì thào tự nói rồi thu hồi Huyễn Mạc Phiên, thân thể ẩn vào đáy biển, vô thanh vô tức tiềm phục về phía Khải Kỳ.

Lần trước khi vào thế giới dưới đất ở Kỳ Áo đại lục, nhóm Đường Na, Ba Đốn cũng từng lâm vào ảo cảnh, tuy có thực lực cực kỳ đáng sợ nhưng tới tấp bị ảo cảnh ảnh hưởng. Từ đó Hàn Thạc cũng hiểu được những đệ tử của các đại gia tộc ở Chúng Thần đại lục có thể thực lực mạnh hơn hắn, nhưng kinh nghiệm thì thua xa, không thể vùng vẫy giữa sinh tử, thường thường không thể bồi dưỡng ra tâm chí kiên định, như vậy cũng sẽ rất dễ dàng chịu sự mê hoặc của ảo cảnh.

Y Phù chứng thật suy đoán của hắn. Chẳng mấy chốc, Hàn Thạc đã tới bên Khải Kỳ. So với việc muội muội Y Phù, tâm tính Khải Kỳ coi như cứng rắn hơn, không hề thoái lui khi nhìn thấy ảo cảnh, mà lập tức lao vào tiến công điên cuồng những hình ảnh trong đó.

Rõ ràng, Khải Kỳ cũng đã bị ảo cảnh mê hoặc. Hắn căn bản không thể xác định khác nhau giữa ảo cảnh và chân thật. Hàn Thạc mặc dù không lợi dụng sức mạnh bản thể, bằng vào tác dụng của hai hóa thân ngoại thân và pháp bảo Huyễn Mạc Phiên đã có thể giết chết Khải Kỳ đang công kích điên cuồng không có mục tiêu này.

Ảo cảnh chỉ là ảo cảnh, vô luận Khải Kỳ công kích bao nhiêu, sức mạnh đến đâu, lực công kích cường đại như thế nào thì ảo cảnh cũng sẽ không biến mất. Không có thực thể tồn tại, chỉ bằng vào tâm chí mới có thể quét sạch được ảo ảnh. Rất hiển nhiên, Khải Kỳ không đạt đến cảnh giới này.

Vì vậy Hàn Thạc căn bản không cần ra tay, khi thấy Khải Kỳ tiêu hao thần lực mình trong ảo cảnh, hắn dùng loại công kích điên cuồng để che dấu nội tâm sợ hãi của mình!

Nhưng... Như vậy có thể có tác dụng gì chứ?

- Biến, biến hết cho ta, ta có thể giết các ngươi một lần nữa đó! - Khải Kỳ vừa lớn tiếng hò hét để trấn an mình, vừa tiếp tục điên cuồng công kích. Dần dần, Khải Kỳ cảm thấy công kích của mình càng ngày càng trầm trọng, đầu óc cũng dần dần mơ hồ, đến lúc này, hắn tựa hồ đã ý thức được cái gì đó.

Nhưng.. Đã không còn kịp rồi! Lúc này thì Hàn Thạc rốt cục ra tay!

Hắn đột nhiên áp vào gần Khải Kỳ, bất chấp phản kích vô lực của gã, dùng cú công kích điên cuồng mạnh mẽ nhất đâm vào đầu Khải Kỳ. Thiên Ma Bất Diệt Thể ngạnh kháng với ba mươi sóng công kích của Khải Kỳ, sức mạnh của Hàn Thạc đánh thẳng vào đầu Khải Kỳ.

“Roác...”

Đầu Khải Kỳ nổ tung ra, máu tươi và não tương bắn tung tóe.

Đỉnh Linh thu hồi Thần hồn của Khải Kỳ, Hàn Thạc xoá sạch những dấu vết liên quan tới mình trên người Khải Kỳ, lúc này mới hài lòng rời đi. Còn Huyễn Mạc Phiên cũng thuận thế được Hàn Thạc thu hồi.

Gia tộc Lai Phất Tư, một trai một gái của Ngải Phất Lí đến bây giờ đã toàn bộ chết trong tay Hàn Thạc!

Hàn Thạc không biết Ngải Phất Lí có tra ra là hắn động tay không, nhưng hắn cũng không e ngại gì. Hàn Thạc đã cho Ngải Phất Lí thành một địch nhân lớn nhất, quyết định đối kháng với hắn lâu dài.

Cái duy nhất làm Hàn Thạc có chút tiếc nuối là: Từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa hắn và Đường Na chắc chắn sẽ không thể giống như trước, nói không chừng có một ngày hai người sẽ còn đối kháng nhau, đây là việc Hàn Thạc vốn cố tránh, cho tới cuối cùng không thể tránh khỏi sự việc tiếc nuối này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio