- Cổ Lệ tiền bối, xin dừng bước! - Tên thị vệ nhìn Cổ Lệ vẻ mặt tức giận trùng trùng, vội vàng cản lại.
Còn lúc này, Hàn Thạc và Tư Đế Nhĩ Tư đã tiến vào căn phòng nhỏ, cửa phòng cũng thuận thế đóng lại.
- Bảo tiểu tử đó ra đây, ta không thể không nói rõ ràng với hắn, không biết thế nào là tôn trọng tiền bối, ta nhất định phải giáo huấn hắn nghiêm khắc một chút!
Cổ Lệ nổi tiếng ở Ảo Ảnh thành là một luyện dược sư tính tình rất xấu, nhưng mụ có kĩ nghệ luyện thuốc cao siêu, ở Ảo Ảnh thành có rất nhiều gia tộc đều phải nhẫn nhịn, trước giờ đều làm theo tính tình mụ, chuyện bị người sỉ nhục không nể mặt mũi như hôm nay là lần đầu tiên mới gặp.
- Xin lỗi, Bố Lai Ân tiên sinh lúc này đang nói chuyện với chủ nhân chúng ta, nếu có việc gì, xin chờ hắn ra ngoài rồi nói sau. - Tên Thần Vệ đó nói không cứng không mềm, tươi cười giải thích.
- Được, ta sẽ chờ ở đây, ta không tin tiểu tử đó không ra ngoài! - Cổ Lệ nổi tính ương bướng, không thèm để ý đến những trao đổi trong hội nghị, mà đứng trước cửa sừng sững bất động, vẻ mặt âm thầm phẫn nộ đợi người ra.
Tên Thần Vệ thấy mụ không còn gây sự, cũng không để ý, đứng đối diện với Cổ Lệ, mỉm cười nhìn mụ không nói một lời.
Những luyện dược sư khác bên trong yến thính thấy Cổ Lệ như vậy, ai nấy đều trong lòng thầm khoái trá, cũng có vài người rất giận thái độ Hàn Thạc, cho rằng hắn hoàn toàn không biết thế nào là tôn kính tiền bối. Lúc này những luyện dược sư không còn nói về phương diện luyện thuốc men nữa, ngược lại thấp giọng nói về Hàn Thạc.
Phòng trong nhỏ hơn yến thính bên ngoài nhiều, nhưng lại được trang trí rất hoa mĩ, một vài bình pha lê bên trong chứa rất nhiều những loại thuốc rất hiếm, hiển thị ra thân phận luyện dược sư của chủ nhân.
Tên lùn Tư Đế Nhĩ Tư dẫn Hàn Thạc vào phòng, tự mình pha một ly rượu ngon cho Hàn Thạc, sau đó hàn huyên đủ thứ về gia đình với hắn, nói vài câu về những việc hay ho trong Ám Ảnh thành. Đến khi hắn phát hiện ra vẻ mặt Hàn Thạc tỏ ra sốt ruột, mới rốt cục nói vào chủ đề chính. Lão mỉm cười:
- Thiên Cơ dược tề trong tay ngươi gần đây rất có tiếng tăm, tất cả gia đình nhà giàu có ở Ám Ảnh thành gần đây đều nói về cửa hàng của ngươi, xem những loại thuốc mà ngươi luyện chế là vinh dự, ha ha, ngươi còn trẻ mà có thành tựu này, thật sự là làm cho người ta giật mình đó...
- Việc này việc này... - Hàn Thạc cười rất bình tĩnh, lặng lẽ đợi Tư Đế Nhĩ Tư đi vào chính đề.
- Nhưng...
Tư Đế Nhĩ Tư sau khi tán dương Hàn Thạc một phen, đột nhiên chuyển giọng:
- Nhưng Thiên Cơ dược tề dù sao cũng mở ra quá muộn, nếu muốn đem dược tề của ngươi phát triển ra tất cả thần vực Hắc Ám, thậm chí cả thần vực Tử Vong và thần vực Hủy Diệt, quá trình này tuyệt không phải tám năm mười năm. Nhưng nếu ngươi nguyện ý hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể cam đoan làm cho thuốc của ngươi được mọi người biết đến với tốc độ nhanh nhất, còn ngươi cũng thu được rất nhiều lợi nhuận, ý ngươi thế nào?
Tư Đế Nhĩ Tư nói với vẻ mặt chân thành.
- Hả?
Hàn Thạc cười thản nhiên, uống một ngụm rượu nói:
- Cách hợp tác như thế nào?
- Đưa phương pháp luyện dược của ngươi cho Thần Trạch chúng ta, tất cả phương thuốc mà ngươi luyện chế có thể thông qua những cửa hàng của chúng ta rải rác khắp nơi trong thần vực Hắc Ám. Lợi nhuận thu được chúng ta chia hai tám, ngươi thấy thế nào? - Tư Đế Nhĩ Tư quan sát vẻ mặt Hàn Thạc, cười ôn hòa thử hỏi.
- Chia hai tám. Ngươi hai ta tám?
Hàn Thạc thầm nghĩ phương thức này cũng khá là hào phóng, nhưng bảo hắn đem phương pháp luyện chế thuốc men của mình ra ngoài thì hắn không thể nguyện ý. Nhiều nhất là mình đưa thuốc luyện chế ra cho họ bán.
- Không không không, ngươi hiểu lầm rồi!
Sắc mặt Tư Đế Nhĩ Tư từ từ biến đổi, nói vội:
- Ngươi hai chúng ta tám!
Nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, Hàn Thạc đứng lên, gật đầu chào Tư Đế Nhĩ Tư, nói:
- Ta còn có việc, xin lỗi, đi trước một bước! - Nói xong, Hàn Thạc không nói gì nhiều, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Loại phương thức ăn chia này tuyệt không phải là thứ Hàn Thạc có thể nhận, loại ăn chia không có thành ý này hắn đời nào đồng ý.
- Từ từ, còn có thể nói chuyện mà... - Tư Đế Nhĩ Tư vừa thấy Hàn Thạc quay đầu bước đi, trên mặt lão đầy vẻ âm trầm, miễn cưỡng cười gọi lại.
- Không có gì để nói cả, hợp tác với Thần Trạch dược tề các ngươi ta không có hứng thú gì. Xin lỗi! - Hàn Thạc cũng không quay đầu lại, cao giọng nói một câu như vậy rồi người đã đi ra khỏi phòng.
- Tiểu tử vô lễ, hôm nay ta không thể không lý luận với ngươi một phen, ta muốn xem ngươi có gì đáng tự ngạo về phương diện luyện dược! - Cổ Lệ đứng đợi trước cửa, vừa thấy Hàn Thạc bước ra liền giống như một con gà mái già xù lông, thoáng cái lao vào Hàn Thạc, ngăn đường hắn, cất giọng the thé gào lên.
- Không rảnh nói lằng nhằng với mụ! - Hàn Thạc cảm giác bị Thần Trạch dược tề lừa, tâm tình không tốt lắm. Nên vừa thấy Cổ Lệ già lụ khụ ỷ vào việc lớn tuổi mà nói chuyện, hắn bèn phun ra một câu rất lạnh lùng như vậy rồi bất chấp mụ, nhanh chóng xuyên qua yến thính đi thẳng ra bên ngoài.
Cổ Lệ chưa bao giờ bị người ta đối đãi thô lỗ như vậy, vất vả lắm mới đứng vững vàng, phát hiện ra Hàn Thạc đã ngẩng đầu bỏ đi, chung quanh thấy ai nấy ánh mắt có vẻ hả hê, mụ giận đến nối thiếu chút nữa xỉu tại chỗ, thét to:
- Tiểu tử khốn khiếp, ta không để yên cho ngươi đâu!
Sau khi Hàn Thạc rời đi, cánh cửa căn phòng hắn và Tư Đế Nhĩ Tư vừa nói chuyện lại đóng lại. Một cánh cửa bên đột nhiên mở ra, một lão già đầu bạc mặt trắng như ngọc, vẻ mặt rất bình tĩnh đi ra. Liếc mắt nhìn tên lùn Tư Đế Nhĩ Tư, lão giả này lạnh lùng nói:
- Dã tâm của tiểu tử này quả là lớn, căn bản không thể dùng một chút lợi nhuận nho nhỏ này mà lôi kéo được, xem ra phương pháp này không thể thực hiện được rồi!
- Chủ nhân, hay là chúng ta trực tiếp ra tay giết chết hắn, cướp lấy linh hồn ký ức của hắn! - Tư Đế Nhĩ Tư bị Hàn Thạc không nể mặt, trong lòng cực kỳ căm tức, âm trầm đề nghị.
Lão giả lắc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Mặc dù không biết hắn lần trước làm sao thoát khỏi tay Ngải Phất Lí, nhưng rất hiển nhiên tiểu tử này không đơn giản như vậy. Không đến lúc bất đắc dĩ, chúng ta đừng dùng vũ lực. Thần Trạch dược tề chúng ta kinh doanh ở Ám Ảnh thành nhiều năm, đâu thể để cho một tiểu nhân vật đột nhiên lòi ra phá hỏng như vậy được, hắn đã không biết ơn chúng ta, vậy chúng ta cho hắn biết điều một chút.
- Ý của chủ nhân là... - Tư Đế Nhĩ Tư cung kính nhìn lão giả.
- Làm như đối phó với Hải Nạp dược tề, trước bôi xấu thanh danh thuốc nó luyện chế ra. Thuốc men chính là căn bản của hắn, chỉ cần những người đó không còn tin thuốc của hắn nữa, ta xem hắn còn có thể làm gì ở Ám Ảnh thành nữa. Hừ, những đại gia tộc này sở dĩ mua thuốc của hắn, không phải đều là vì thuốc trong tay hắn sao, nếu biết dược tề này có chuyện, không cần chúng ta động thủ, hắn sẽ bị đuổi ra khỏi Ám Ảnh thành! - Lão giả lắc lắc cái đầu tóc bạc phơ, nói gằn từng chữ như búa bổ.
- Hiểu rồi, hắc hắc... - Tư Đế Nhĩ Tư âm hiểm cười nói.
OOo
- Ngươi vừa mới nói với hắn thế? Làm sao lại giận như vậy! - Vừa đi ra khỏi Thần Trạch dược tề, An Đức Lệ Na lập tức hỏi Hàn Thạc.
Lúc trước khi Hàn Thạc tiến vào phòng, An Đức Lệ Na biết điều tạm thời thoái lui một bên, nàng là một tiểu cô nương, căn bản không ai chú ý tới nàng cả. Đợi cho Hàn Thạc ra khỏi nơi đó, nàng cũng không biết từ đâu xông ra, lại đi phía sau hắn.
- Thần Trạch dược tề này muốn nuốt chửng nhà thuốc của ta, hắc hắc, ăn chia hai tám, còn muốn ta nói về bí phương cho chúng nữa chứ, quả thật là tuyệt vời nhỉ, thật tưởng ta dễ bị lừa lắm sao!
Hàn Thạc căm tức nói. Khi ra khỏi Thần Trạch dược tề, hắn quay đầu lại nhìn nhìn mấy tòa nhà cao lớn xung quanh, thầm nói:
“Sớm muộn gì có một ngày Ám Ảnh thành sẽ không còn chỗ đứng cho Thần Trạch dược tề các ngươi nữa, mẹ nó!”
- Bố Lai Ân! - An Ni Tháp vội vàng đi tới, thần sắc lo lắng.
- Sao thế? - Hàn Thạc vừa thấy An Ni Tháp vội vàng như vậy, trong lòng trầm xuống, biết khẳng định đã xảy ra sự tình gì rồi, vội hỏi.
- Tạp Mai Lệ Tháp về thành rồi!
An Ni Tháp kêu khẽ một tiếng, sắc mặt rất khó coi:
- Nhưng bị trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, có sống được không cũng rất khó nói. An Đức Liệt đại nhân biết ngươi có dược tề thần kỳ, bảo ta hỏa tốc tới tìm ngươi!
Vừa nghe Tạp Mai Lệ Tháp bị trọng thương, Hàn Thạc biến sắc. Hắn biết nàng gần đây đi khắp nơi tìm tung tích hắn, tự mình tới những đại pháo đài lớn của Ám Ảnh thành, bây giờ vừa nghe nói Tạp Mai Lệ Tháp xảy ra việc, Hàn Thạc lập tức xem đó có hơn phân nửa là trách nhiệm của mình.
- Đi! - Không nói hai lời, Hàn Thạc đi theo An Ni Tháp vội vàng chạy tới gia tộc Tái Nhân Đặc, sắc mặt âm trầm.
Tạp Mai Lệ Tháp vì tướng mạo xấu xí nên Hàn Thạc đương nhiên không sinh ra ý nghĩ gì khác biệt với nàng. Nhưng hai người cùng chung hoạn nạn, hắn hiểu Tạp Mai Lệ Tháp đã xem hắn là bằng hữu chính thức, bây giờ nàng bị thương cũng là vì hắn, làm Hàn Thạc lập tức xem hung thủ hại Tạp Mai Lệ Tháp cũng chính là địch nhân chủ yếu của mình.
“Tạp Mai Lệ Tháp thực lực cường đại, gia tộc Tái Nhân Đặc là một đại gia tộc ở Ám Ảnh thành, có ai dám ra tay với nàng chứ? Liệp Thần giả hả?” - Hàn Thạc trên đường đi không ngừng tự hỏi.
Trong lòng Hàn Thạc rất loạn, lo lắng cho thương thế Tạp Mai Lệ Tháp, trong lúc bất tri bất giác tốc độ tăng lên rất cao, bỏ lại An Ni Tháp về phía sau. Chỉ có An Đức Lệ Na sóng vai hắn mà đi, làm cho An Ni Tháp đi phía sau nhìn hai người với vẻ quái dị, không nghĩ ra Hàn Thạc tại sao lại có thể nhanh đến như vậy!
Sắp đến trước cửa gia tộc Tái Nhân Đặc thì An Đức Lệ Na đột nhiên nói:
- Ta ở bên ngoài chờ ngươi!
Rồi biến mất.
Hàn Thạc nóng lòng về Tạp Mai Lệ Tháp, cũng không để ý nàng.
Tới nơi, hắn phát hiện ra An Đức Liệt tự mình đợi cửa hắn. Đồng tử trái của An Đức Liệt lúc này hiện ra màu tím sậm, một thân khí tức âm trầm dày đặc, khác hẳn vẻ ôn hòa ngày thường.
- Ngươi tới rồi...
An Đức Liệt nãy giờ mặt vẫn âm trầm thầm nghĩ cái gì đó, đến khi phát hiện ra Hàn Thạc đi tới mới đỡ lo hơn một chút, khẩn cấp nói:
- Theo ta!
Giữa một mật thất, mùi thuốc sực nức đập vào mũi, vài trị liệu sư trong tay hào quang lấp lánh, không ngừng hạ xuống người Tạp Mai Lệ Tháp thương tích đầy mình. Lúc này cả người nàng đều là những vết thương, da thịt bị xé nát, quả thực nhìn không thành hình người.
Trong mật thất nho nhỏ có thành chủ Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ, còn có vài người thân quan trọng của gia tộc Tái Nhân Đặc. Đến khi An Đức Liệt dẫn Hàn Thạc đi vào, lão chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nhìn vào Tạp Mai Lệ Tháp đang nằm trong cái hộp, đủ thấy lão lo cho nàng biết bao nhiêu.
- Đại ca, ta mang người đến rồi! - An Đức Liệt vừa đi tới, nói khẽ với thành chủ Ám Ảnh thành.
Hoa Lai Sĩ khẽ gật đầu, chỉ chỉ vào hộp thủy tinh nơi có Tạp Mai Lệ Tháp bên trong, nói với Hàn Thạc:
- Bị thương rất nặng, vẫn chưa tỉnh lại, không biết chống đỡ được không.
- Bảo tất cả mọi người đi ra ngoài! - Hàn Thạc đột nhiên trầm giọng nói.
- Tiểu... Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Ngươi chỉ là một luyện dược sư, cũng không phải trị liệu sư chuyên môn, trong tình huống này, ngươi có thể làm cái gì? - Vài trị liệu sư tốt nhất Ám Ảnh thành đang chuyên tâm xử lý thương thế Tạp Mai Lệ Tháp, thấy Hàn Thạc vừa vào lập tức đuổi mọi người ra, ai nấy đều trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn.
An Đức Liệt đưa Hàn Thạc tới cũng cả kinh. Lão không sao ngờ tới Hàn Thạc có lá gan lớn như vậy, bình thường loại thương thế khẩn cấp này đều phải nhờ vào trị liệu sư chuyên môn xử lý, những luyện dược sư chỉ cung cấp một vài loại thuốc đặc thù. An Đức Liệt mang Hàn Thạc đến cũng chỉ muốn hắn giúp một tay, để hắn luyện chế vài thứ thuốc, chứ không nghĩ do mình Hàn Thạc chủ trì đại cục.
- Để cho ta, ta tin tưởng có thể làm cho Tạp Mai Lệ Tháp khôi phục như lúc ban đầu, vào thời khắc mấu chốt này ta không có ý nói mạnh miệng đâu! - Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào thành chủ Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ, trịnh trọng nói.
Hoa Lai Sĩ vẻ mặt buồn bã, vừa nghe Hàn Thạc nói thế mắt sáng ngời lên, phất tay bảo những trị liệu sư đang muốn kháng nghị, trầm giọng nói:
- Đi ra ngoài cho ta!
Hắn là người có quyền thế nhất Ám Ảnh thành, uy thế bao nhiêu năm nay tuyệt không phải thứ mà những trị liệu sư này dám phản kháng, cho dù ai nấy đầy bụng oán hận, nhưng cũng chỉ có nghe lời, ai nấy buông khí cụ trong tay, lần lượt rời khỏi gian trị liệu nhỏ xíu này.
- Cả các ngươi nữa, đều ra ngoài hết! - Nhìn thoáng qua vài thân nhân gia tộc Tái Nhân Đặc, Hoa Lai Sĩ hạ lệnh.
Những người này cũng cúi đầu rời đi, trong khi đi ra ngoài đều dùng ánh mắt cổ quái dò xét Hàn Thạc, ánh mắt này ý nói “nếu Tạp Mai Lệ Tháp lỡ bị tật nguyền gì, tiểu tử ngươi cũng đừng hòng sống mà rời khỏi đây!”
- Làm cho tốt nhé!
Vỗ vỗ vai Hàn Thạc, Hoa Lai Sĩ thấp giọng trấn an một câu, nói:
- Nhị đệ, chúng ta cũng đi ra ngoài!
Nói xong, hai người Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt là người cuối cùng đi ra khỏi gian trị liệu thất này.
- Hắn là trị liệu sư à? - Vừa ra khỏi trị liệu thất, An Đức Liệt do dự một chút, rồi hỏi lại.
- Không biết, ta đánh cuộc một phen, mấy tên trị liệu sư đó bận rộn lâu rồi mà Tạp Mai Lệ Tháp vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ta thấy chúng không có hi vọng gì. Còn tiểu tử đó trong mắt lại có một loại ánh sáng tự tin phi thường, ta gặp rất nhiều dược tề sư ủ rũ mà không có một người nào có loại ánh mắt đó. Do đó ta cảm thấy có thể đánh cuộc một phen! - Hoa Lai Sĩ trầm giọng nói.
- Huynh nói là... Tự tin hả! - An Đức Liệt sửng sốt, rồi hỏi lại.
- Đúng. Đúng là sự tự tin, thấy tiểu tử đó thần quang rất tự tin, làm cho ta cảm thấy Tạp Mai Lệ Tháp còn có chỗ cứu được! Còn mấy tên trị liệu sư này ai nấy luống cuống tay chân, thần sắc hoảng sợ, không ngừng truyền đạt cho ta ý nghĩ không làm gì được từ nội tâm của chúng, ta sao lại đặt hi vọng vào chúng chứ?! - Hoa Lai Sĩ gầm gừ.
An Đức Liệt ngẫm nghĩ một lát, khẽ gật đầu đồng ý rồi thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
- Hy vọng nó có thể qua được cửa này!
- Tra ra đầu dây mối nhợ gì không? - Hoa Lai Sĩ hít sâu một hơi, vẻ mặt dữ tợn làm ai cũng phải sợ hãi, giống như một dã thú sẵn sàng ăn thịt người.
- Đang điều tra, phải cần một thời gian. - An Đức Liệt cả người âm hàn, vẻ mặt âm trầm.
- Bất luận là ai, chỉ cần tìm được mục tiêu, giết không tha cho ta! Đây là sự khiêu khích trực tiếp gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta, đã nhiều năm rồi, xem ra có người đã quên mất tên của gia tộc này có nghĩa là cái gì rồi! - Tay phải Hoa Lai Sĩ vô ý thức rung lên vài cái, như một con dã thú hưng phấn trước con mồi sắp bị giết.
An Đức Liệt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Tạp Mai Lệ Tháp thân thể phủ những vòng khói đen nhàn nhạt, một màn sương khói quanh quẩn bên trong gian trị liệu làm người ta thấy ghê tởm, người không hiểu chuỵên còn có thể cho rằng nơi này đang tiến hành nghi thức hắc ám nào đó.
Trong cơ thể Tạp Mai Lệ Tháp có khí tức Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt, ba loại thần lực này không phải là của nàng. Bây giờ nó đã xâm nhập vào từng tế bào, từng xương tủy trong thân thể Tạp Mai Lệ Tháp, phá hủy sinh mạng cơ năng của nàng, rõ ràng là mấy người hợp lực ra tay, muốn đưa nàng vào chỗ chết!
Thần lực Hủy Diệt trong cơ thể Tạp Mai Lệ Tháp sớm đã hao phí bảy tám phần, không thể tổ chức phòng thủ hữu hiệu. Gian nan nhất là nàng lâm vào tình trạng hôn mê, dưới tình huống Thần hồn không tự chủ, nàng không thể hiểu được tình huống nguy hiểm của mình, không có nàng dùng ý chí chống lại, Thần thể nàng căn bản không chống đỡ được.
Hàn Thạc dám huênh hoang trị được cho Tạp Mai Lệ Tháp là vì ma công thần kỳ. Ma Nguyên lực có thể nói là phương thức vận dụng sức mạnh thần kỳ nhất, hắn dùng Ma Nguyên lực xuyên thấu vào thân thể Tạp Mai Lệ Tháp nên hiểu rõ ràng tình huống, lập tức biết ngay cái đáng sợ nhất trong cơ thể Tạp Mai Lệ Tháp chính là một luồng thần lực hắc ám. Đối với luồng sức mạnh cường đại này, Hàn Thạc không cũng có biện pháp dùng Ma Nguyên lực để thanh trừ, đành phải hút từng chút thần lực Hủy Diệt, tử vong từ những tế bào cốt tủy trong cơ thể nàng ra ngoài.
Bộ phận thần lực Tử Vong và Hủy Diệt trong cơ thể Tạp Mai Lệ Tháp không ngừng tạo thành những thương tổn căn bản không phải là của nàng, loại sức mạnh đến từ bên ngoài đã biến chất, chỉ còn thuộc tính gây thương tổn căn bản nhất. Hàn Thạc lợi dụng ma công hút ra rồi lập tức đưa nó xuyên vào đất, đem loại thần lực này cho hóa thân ngoại thân hấp thu chỉ có hại, nên cũng chẳng có chỗ nào hay ho cho hai hóa thân của hắn.
Hao phí một phần Ma Nguyên lực, Hàn Thạc kiệt lực mới đưa được hai loại sức mạnh Hủy Diệt và Tử Vong ra khỏi cơ thể nàng, về phần luồng thần lực Hắc Ám mạnh nhất, hắn chẳng làm gì được.
Dùng thần thức đi vào thần hồn Tạp Mai Lệ Tháp từng chút một, dựa vào sức mạnh Đỉnh Linh nâng cảm giác thần thức đề cao gấp mười lần, Hàn Thạc lưu lại lòng tin rất mạnh vào Thần hồn Tạp Mai Lệ Tháp đang mơ mơ màng màng, để nó toàn lực chống đỡ luồng thần lực Hắc Ám cường đại trong cơ thể nàng.
Tạp Mai Lệ Tháp dù sao cũng là một Thượng vị thần, mặc dù nàng còn chưa tỉnh lại nhưng Thần hồn lại bằng vào lòng tin cường đại mà Hàn Thạc lưu lại, bắt đầu trọng chỉnh cơ thể vừa bị thần lực Hủy Diệt gây tổn thương. Sau khi tung ra một luồng thần thức và một mớ thuốc men cho Tạp Mai Lệ Tháp, Hàn Thạc phát hiện Hủy Diệt thần lực trong cơ thể nàng từng chút một đã hội tụ lại, lúc này mới thở phào một hơi.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, xóa sạch dấu vết mình sử dụng ma công, vẻ mặt Hàn Thạc tỏ ra rất mệt mỏi bước ra mở cửa.
- Thế nào rồi? - Bọn người Hoa Lai Sĩ vẫn thủ hộ bên ngoài, vừa thấy Hàn Thạc bước ra, Hoa Lai Sĩ vội vàng hỏi.
- Không có việc gì nữa đâu, nhưng muốn khôi phục như lúc ban đầu phải cần một thời gian rất dài.
Hàn Thạc xoa xoa mồ hôi trên trán, đột nhiên nói:
- Trong cơ thể nàng có rất nhiều thần lực, cái cường đại nhất trong đó là thần lực Hắc Ám, người tập kích nhất định là một Thượng vị thần, hơn nữa ta cuối cùng cảm thấy luồng thần lực đó tựa hồ hơi hơi quen thuộc.
Đồng tử trái của An Đức Liệt đột nhiên biến thành màu tím sậm, vẻ mặt ngưng trọng như biến thành một sát thần.