Bên trong đại sảnh, mọi người của các đại gia tộc ai nấy cầm thuốc xếp hàng ly khai, trên đường đi đều thấp giọng nghị luận về việc vừa mới xảy ra. Trước khi đi đôi mắt Cơ Nhã chợt lóe lên, ánh mắt nhìn Hàn Thạc lóe lên những tia sáng kỳ dị, như bây giờ mới biết hắn.
Hàn Thạc đột nhiên bùng nổ làm cho những người ở đây toàn bộ giật bắn cả người. Đến lúc này họ mới hiểu được hắn ngày thường không biểu hiện thực lực, quả là một nhân vật sở trường ẩn nhẫn, ai nấy đều đẩy địa vị hắn lên một tầm cao mới, rốt cuộc không ai coi Hàn Thạc chỉ là một dược tề sư nữa.
Ở Chúng Thần đại lục, loại chức nghiệp dược tề sư mặc dù cũng rất được tôn kính, nhưng còn xa mới có được lực chấn nhiếp bằng một Thượng vị thần. Mọi người tôn kính dược tề sư thiên tài, là vì có việc phải nhờ vả, sự tôn kính này không phải đến từ nội tâm.
Song, kính ý đối với một Thượng vị thần, nhất định là từ thành ý chân tâm.
- Thật không ngờ, tiểu tử này tuổi còn trẻ lại có thực lực như thế.
- Cái đáng sợ không phải là thực lực hắn bây giờ, mà là việc hắn ẩn nhẫn, nếu không phải vì Ba Đặc Lai Mỗ lần này làm bậy bạ quá đáng, sợ là chúng ta chẳng ai nghĩ ra được hắn có loại thực lực này.
Vừa ra khỏi đại sảnh, Bối Ty của gia tộc Kim Sâm cảm thán, liếc liếc mắt nhìn Cơ Nhã, thấp giọng nói:
- Sao, ta thấy hình như tiểu Cơ Nhã động tâm rồi phải không?
- Đâu có đâu.
Cơ Nhã mặt đỏ lên, khẽ cười nói:
- Con chỉ cảm thấy người kia rất thú vị, ở Ám Ảnh thành con chưa hề gặp được nhân vật nào giống như hắn. Không động thì thôi, đã động thì chẳng nể mặt ai cả, ha ha, ngày thường hắn cúi người chào hỏi An Đức Liệt, mẹ thấy lúc hắn muốn giết Ba Đặc Lai Mỗ, mặc cho An Đức Liệt gào thét như thế nào đi nữa, hắn cũng chẳng cau mày lấy một cái, quả làm cho con vô cùng ngạc nhiên.
- Nghe nói tiểu tử đó lần này nổi giận lôi đình, là vì Ba Đặc Lai Mỗ có tâm làm loạn nữ nhân của hắn, Cơ Nhã ơi là Cơ Nhã. Con phải nhớ kỹ là người ta có nữ nhân rồi, hơn nữa không phải chỉ một. - Bối Ty thấp giọng nhắc nhở.
- Mẫu thân, mẹ nói cái gì thế. - Cơ Nhã hừ khẽ, tỏ vẻ bực mình ngẩng đầu bước đi.
Bối Ty nhìn theo hình bóng Cơ Nhã, thấp giọng thở dài nói:
- Ta nuôi con bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy con cảm thấy hứng thú với thanh niên nào như vậy cả.
Trong mật thất, Hàn Thạc và An Đức Liệt ngồi mặt đối mặt, vẻ mặt Hàn Thạc rất trầm trọng, không nói một lời.
An Đức Liệt cười khổ nhìn Hàn Thạc, than một tiếng nói:
- Bố Lai Ân ơi là Bố Lai Ân, ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu sự tình gạt chúng ta? Lần trước đột nhiên có được An Đức Lệ Na, lần này là ngươi, tiếp theo Thiên Cơ dược tề các ngươi còn có ai trổ thần uy nữa không?
- An Đức Liệt đại nhân, nếu Ám Ảnh thành không chào đón chúng ta, ta lập tức dẫn người rời đi. - Hàn Thạc trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói.
- Ta không phải có ý này. Mặc dù ngươi giấu giếm chúng ta quá lâu, nhưng mặc kệ từ phương diện nào, ngươi cũng không có ác ý với gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta. Mặt khác, ngươi còn cứu Tạp Mai Lệ Tháp hai lần. Hơn nữa giúp ta tìm hiểu ra sự tình về Thần Trạch dược tề.
An Đức Liệt vừa nghe Hàn Thạc muốn bỏ đi, vội vàng nói:
- Chỉ là, gia tộc Ba Đặc Lai Mỗ có thế lực rất lớn, lần này đến Ám Ảnh thành có đường thúc hắn là đại biểu cho giáo hội bàn mấy việc với đại ca ta. Nếu ở trong Ám Ảnh thành mà Ba Đặc Lai Mỗ gặp phải nguy hiểm, gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta không tránh khỏi trách nhiệm.
- An Đức Liệt đại nhân. Ta hiểu được lập trường của ngươi.
Hàn Thạc trước hết cho thấy thái độ hợp tác của mình, rồi trầm giọng nói:
- Nhưng Ba Đặc Lai Mỗ đã biết rõ An Đức Lệ Na là người của Thiên Cơ dược tề chúng ta, lại còn dám lếu láo cướp nữ nhân của ta, cách làm này thật là làm ta không thể chịu được.
- Thôi đi, không nói chuyện này nữa.
An Đức Liệt tỏ vẻ phiền não, phất phất tay, dừng một chút mới nói:
- Bố Lai Ân, ngươi lúc nãy dùng sức mạnh gì? Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua?
Hàn Thạc trầm mặc.
- E hèm.
An Đức Liệt hơi xấu hổ, nói:
- Ngươi và An Đức Lệ Na đều rất kỳ quái, lại sử dụng phương thức sức mạnh rất đặc thù, ta chỉ thuần túy tò mò, không ý gì khác.
- Một loại cùng loại với việc vận dụng sức mạnh đấu khí, ta từ nhỏ đã tu luyện rồi.
Hàn Thạc suy nghĩ một chút, đơn giản chỉ giải thích:
- Về phần rốt cuộc nó là sức mạnh gì thì ta cũng không rõ lắm, lúc sư phụ ta truyền thụ cũng không nói nhiều, chỉ nói phương thức sử dụng loại sức mạnh này chỉ có người có thể chất đặc thù mới có thể tu luyện, người bình thường căn bản không thể nói muốn là có thể luyện tập.
Hắn tiếp tục huyên thuyên.
- Thật sự là kỳ quái. - An Đức Liệt kinh ngạc nói.
- Chủ nhân, hôm nay ngài làm như vậy có chút không ổn. Vạn nhất bị địch nhân của Ma Tôn phát hiện ra ngài tu luyện Ma Công, hắn nhất định sẽ thừa dịp ngài còn chưa cường đại sẽ đến giết ngài. - Mãi đến lúc này, Đỉnh Linh mới truyền tấn trong thần thức Hàn Thạc.
- Ta biết, nhưng hôm nay ta đích xác rất muốn giết Ba Đặc Lai Mỗ.
Hàn Thạc nói với Đỉnh Linh:
- Vũ trụ này rộng lớn như vậy, cơ hội ta đụng phải người nọ rất khó, nhất là với thực lực thấp kém của ta bây giờ, nhân vật này tuyệt sẽ không lưu ý ta, ta nghĩ tạm thời không có vấn đề gì đâu.
- Lần sau ngài phải chú ý một chút, khi không cần thiết thì cố đừng sử dụng Ma Công, dùng mãi sẽ đến một ngày khiến cho người có tâm chú ý đó.
Đỉnh Linh trầm mặc một chút, rồi nói với Hàn Thạc:
- Theo ta đoán, thương thế người nọ hẳn là còn chưa khôi phục được đâu, Ma Tôn mặc dù hoàn toàn tiêu tán giữa thiên địa, nhưng Ma Tôn trước khi chết cũng đánh cho hắn bị thương nặng, đến giờ hẳn là hắn cũng chưa khôi phục đâu, nhưng chúng ta cũng nên cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi - Hàn Thạc trả lời.
Nếu theo dự tính trước giờ, Hàn Thạc sẽ không khinh xuất vận dụng Ma Công, một khi lợi dụng ma công tuyệt sẽ không để đối phương còn sống. Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, nghe nói các nàng Phạm Ny thiếu chút nữa rơi vào tay Ba Đặc Lai Mỗ, Hàn Thạc nhất thời giận quá không thể khống chế được mình, do đó mới không cố kỵ gì mà ra tay quyết liệt.
Mặc dù biết làm như vậy có thể sẽ có một chút phiền toái, nhưng lúc đó hắn chẳng nghĩ nhiều lắm, lúc đó chỉ có một ý nghĩ là giết chết Ba Đặc Lai Mỗ thôi. Sự tình bây giờ đã phát sinh, Hàn Thạc chỉ có thể cố hết sức đền bù, nhưng nghe Đỉnh Linh nói người nọ còn chưa khôi phục, hắn cũng thầm cảm thấy yên tâm hơn.
- Thôi đi, ngươi đã không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
An Đức Liệt thấy Hàn Thạc trầm mặc không nói gì, lắc đầu thở dài, đứng dậy nói tiếp:
- Nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần Ba Đặc Lai Mỗ không chết, chuyện này vẫn có đường để đàm phán. Bố Lai Ân, ngươi đột nhiên thể hiện ra thực lực mạnh như vậy, kỳ thật còn có chỗ tốt nữa đó.
Hàn Thạc sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:
- Chỗ tốt gì cơ?
- Cái này sẽ làm đại ca ta càng thêm coi trọng ngươi hơn. Nếu ngươi không có thực lực này, khi phát sinh những việc thế này, đại ca ta có thể vì bảo toàn đại cục mà hy sinh ngươi, dược tề sư dù sao cũng chỉ là dược tề sư, đối với đại ca ta thì loại này không thể trọng yếu bằng một Thượng vị thần. Nhưng bây giờ thì khác rồi, ta chỉ đi về đem việc hôm nay nói với đại ca ta một tiếng, với tầm quan trọng của ngươi và An Đức Lệ Na, cho dù không nể mặt Tạp Mai Lệ Tháp, đại ca ta cũng sẽ cực lực bảo hộ cho ngươi.
An Đức Liệt cam đoan:
- Do đó. Ngươi bất tất phải rời Ám Ảnh thành, chuyện này ngươi cũng đừng có lo, để gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta phụ trách giúp ngươi giải quyết.
Dừng một chút, An Đức Liệt nhìn Hàn Thạc rồi nói:
- Nhưng ngươi phải cam đoan với ta, đừng tiếp tục ra tay với Ba Đặc Lai Mỗ ở trong Ám Ảnh thành. Hôm nay đường thúc Ba Đặc Lai Mỗ không ở chỗ này, bằng không không thể tránh khỏi huyên náo rất lớn. Sự tình sau này từ từ nói lại, nếu ngươi thật sự không thể tha thứ Ba Đặc Lai Mỗ, cũng phải chờ hắn rời Ám Ảnh thành. Ngươi tự mình nghĩ biện pháp giải quyết đi.
Hôm nay Ba Đặc Lai Mỗ đã bị trọng thương, đối với Hàn Thạc mà nói cũng coi như đã trút hết toàn bộ oán khí. Thấy An Đức Liệt trịnh trọng dặn dò, hắn lúc này đã tỉnh táo hơn, trầm tư trong chốc lát, rốt cục khẽ gật đầu, sau đó nói thành khẩn:
- An Đức Liệt đại nhân, lúc trước xin lỗi, ta lúc đó hơi mất bình tĩnh.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. - An Đức Liệt mỉm cười, trong lòng lại nghĩ lúc ngươi giết người vẻ mặt bình tĩnh tự tại, làm quái gì có vẻ mất bình tĩnh chứ.
- Vậy ta không tiễn xa. - Hàn Thạc khom người vái một lễ, xem như xin lỗi.
An Đức Liệt mỉm cười gật đầu, lại dặn dò Hàn Thạc vài câu rồi mới rời Thiên Cơ dược tề.
Hắn vừa ly khai, An Đức Lệ Na đã từ bên ngoài đi vào, nói:
- Bố Lai Ân, có phải chúng ta sẽ rời khỏi Ám Ảnh thành không?
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Tạm thời không đi. Xem tình huống rồi nói sau.
- Lúc này mà không đi, nếu gia tộc Tái Nhân Đặc muốn bắt chúng ta để ăn nói với Ba Đặc Lai Mỗ, cho dù chúng ta muốn chạy cũng không còn kịp rồi. - An Đức Lệ Na nhíu mày nói.
- Nếu gia tộc Tái Nhân Đặc thật sự muốn làm như vậy, bây giờ mà đi cũng không còn kịp rồi.
Dừng một chút, Hàn Thạc hỏi:
- Rốt cục việc này như thế nào?
- Sau khi chúng ta tách ra hai mươi ngày, ta đưa họ lợi dụng kết giới bảo vệ, còn mình ra ngoài tìm hiểu tình huống, phát hiện tất cả Liệp Thần toàn bộ đã biến mất, ta biết ngươi khẳng định đã dẫn dụ đám Liệp Thần đi rồi, nên trở về dẫn họ tiếp tục trở lại Ám Ảnh thành. Đến thành trấn đầu tiên, dùng hai vạn hắc tinh tệ mua một phi bức, sau đó dùng phi bức chở họ cùng bay về Ám Ảnh thành. Nửa đường khi qua một sơn cốc, chúng ta đụng phải tên gia hỏa đó cũng cưỡi phi bức đi Ám Ảnh thành. Mấy tỷ tỷ Phạm Ny thực lực mặc dù rất yếu, nhưng ai nấy đều có tướng mạo xuất chúng, cho dù là ở Chúng Thần đại lục cũng chẳng có nhiều mỹ nữ như vậy. Tên kia thấy đám người chúng ta thực lực nhỏ yếu động tà tâm, may mà chúng không phát hiện ra thực lực chính thức của ta. Ta lựa lúc họ không chú ý bèn ra tay, đánh hỏng phi bức chúng, vất vả lắm mới dẫn họ đào tẩu được. Vì ta bị thương, trong lúc thương thế chưa khôi phục, cũng sợ trên đường gặp phải việc gì ngoài ý muốn nên phải nghỉ ngơi một thời gian, lúc này mới thừa dịp cưỡi phi bức trở về, sự tình đại khái là như vậy. - An Đức Lệ Na tóm tắt những việc vừa trải qua.
- Ta đến thăm mấy nàng Phạm Ny. À này, túi hắc tinh tệ này cho ngươi, điều dưỡng thương thế cho tốt đi.
Hàn Thạc ném cho An Đức Lệ Na một túi hắc tinh tệ, không nói thêm gì nữa, đi về phía phòng của nhóm Phạm Ny.
Thông qua ma đầu Hàn Thạc sớm đã biết nơi A Khắc Lợi an bài cho nhóm Phạm Ny, chẳng mấy chốc đi tới ngoài phòng của các nàng, thủ thỉ an ủi vài câu. Lúc này đương nhiên không thể thiếu được những lời ôn nhu êm dịu, làm các cô ai nấy đều rất hài lòng, sau đó hắn mới dám rời đi.
Để các nàng nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai Hàn Thạc dẫn các cô Phỉ Bích Ngải Mễ Lệ, giới thiệu cho đám Cổ Lệ, A Khắc Lợi, thuận tiện nói về một vài tình huống ở Thiên Cơ dược tề. Phỉ Bích ở Kỳ Áo đại lục vốn sở trường quản lý kinh doanh, sau khi đi tới lập tức cảm thấy rất hứng thú.
Hàn Thạc biết Phỉ Bích rất có năng lực về phương diện này, nên đề cử cho Cổ Lệ để Phỉ Bích nhúng tay quản lý Thiên Cơ dược tề, nhất là về phương diện điều độ nhân viên và kinh doanh. Ngải Mễ Lệ mặc dù không bằng Phỉ Bích về phương diện quản lý, nhưng về phương diện kêu gọi nhân tài thì cũng rất độc đáo. Việc leo lên vị trí rất cao ở Ám Mạc có thể chứng minh nàng cũng rất có tài, nàng thấy Phỉ Bích yêu cầu nhúng tay vào việc quản lý Thiên Cơ dược tề, cũng tự mình xắn tay áo vào trợ giúp Hàn Thạc.
Về phương diện này thì Hàn Thạc quả thật không am hiểu mấy. Vừa thấy hai nữ nhân hứng thú bừng bừng muốn trợ giúp hắn, hắn cũng hiểu được năng lực của hai nàng, tự nhiên thuận thế an bài một vài chức vụ cho các nàng.
Phạm Ny chưa bao giờ quản lý, cũng không có hứng thú về phương diện này, Hàn Thạc cũng không an bài gì cho nàng.
Tùy ý để hai nàng Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ hứng thú bừng bừng hỏi han Cổ Lệ về những chi tiết của Thiên Cơ dược tề, Hàn Thạc dẫn Phạm Ny đến một cửa hàng bán thần khí.
Lần trước hắn mua khá nhiều nguyên tố tinh thể bản nguyên, cả một vài sách viết về phương diện lĩnh ngộ thành Thần, những thứ đó đều được hắn cho nhóm Đặc Lan Khắc Tư. Bây giờ tới Chúng Thần đại lục, một việc khẩn yếu nhất chính là đề cao thực lực bọn họ, những người này tư chất đều rất khá, dựa vào độ đậm đặc về nguyên tố ở Chúng Thần đại lục, hơn nữa có tài liệu và bí cập đặc thù, đương nhiên sẽ tiến bộ rất nhanh.
Chỉ mất ba ngàn hắc tinh tệ, Hàn Thạc đã mua đủ thứ đồ vật từ cửa hàng này. Những thứ hắn mua ở cửa hàng thần khí trên Chúng Thần đại lục đều thuộc loại vật phẩm cấp thấp, vốn không có gì đặc biệt trân quý.
Phạm Ny mắt nhìn những vật phẩm quí giá mà ở Kỳ Áo đại lục đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà được bày bừa bãi ở một góc trong cửa hàng ở Chúng Thần đại lục, giá cả cũng chỉ hơn từ mười tử tinh tệ tới hai ba hắc tinh tệ là mua được, rõ ràng lại bị đả kích.
- Trên Chúng Thần đại lục sở dĩ người ta tu luyện nhanh như vậy, cũng là vì nơi này có đủ loại tài nguyên, thêm nữa nơi này có hoàn cảnh đặc thù, việc sinh ra những vật thần kì như vậy cũng là việc bình thường thôi. Bằng không, cũng sẽ không có nhiều người tìm mọi cách muốn tới Chúng Thần đại lục. - Hàn Thạc mỉm cười nói chuyện với Phạm Ny, thu mọi vật vừa mua vào không gian giới chỉ, rồi dẫn Phạm Ny trở lại Thiên Cơ dược tề.
Sau khi trở lại Thiên Cơ dược tề, hắn tập hợp những người vừa mới từ Kỳ Áo đại lục tới, đưa tất cả những vật phẩm vừa mới mua được toàn bộ bày trước mặt họ, cười nói:
- Các vị chọn lựa đồ thích hợp cho mình đi.
Nguyên tố tinh thể bản nguyên, Lục Huỳnh thạch để ngưng tụ nguyên tố thân thể, phương pháp giải thích tu luyện từ Bán Thần tới Cơ Thần, cơ sở ban đầu từ Cơ Thần tới Hạ vị thần.
Mọi người sau khi đã biết về tác dụng của những vật phẩm này, đua nhau chọn lựa bảo vật thích hợp cho mình tu luyện, nhận lấy những bảo vật mà ở Kỳ Áo đại lục vô cùng trân quí, cảm tạ Hàn Thạc, rồi sốt ruột không đợi được lập tức về phòng mình tập trung tu luyện.
Tới Chúng Thần đại lục, họ mới biết được thực lực mình thấp kém bao nhiêu, để có thể thu hẹp khoảng cách với người ở đây, họ thật sự chẳng muốn lãng phí một giây một khắc nào.