Đại Ma Vương

chương 739: minh ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong tu luyện tràng, thân ảnh Hàn Thạc và An Đức Lệ Na trở nên mờ mờ ảo ảo, lần lượt vang lên những tiếng chan chát.

“Soạt soạt!”

Thiên Ma Lợi Nhận của Hàn Thạc lúc lóe ra lúc thu vào, mười đạo hắc mang chợt lóe lên rồi biến mất, như mười con rắn nhỏ uốn lượn vây bọc An Đức Lệ Na.

Bên cạnh An Đức Lệ Na hình thành những vòng sáng chói lọi, vòng vòng khắp người nàng, cản trở mười đạo hắc mang xung quanh. Tâm thần vừa động, mười đạo hắc mang lập tức di chuyển nhanh như thiểm điện, tránh qua những vòng xoáy sáng chói tiếp tục đuổi theo An Đức Lệ Na không tha, xem như một con vật có linh tính.

An Đức Lệ Na “ủa” khẽ, trong mắt đột nhiên ánh lên những vòng xoáy liên tục, những vòng xoáy không ngừng loanh quanh bên cạnh nàng thoáng cái đã hội tụ quanh thân thể nàng. Tháp kết giới bốn phía bên trong tu luyện tràng sáng rực lên, năng lượng bên trong điên cuồng hội tụ vào giữa kết giới, xem ra một kích của nàng tạo thành hao tổn rất lớn đối với kết giới.

Mười đạo hắc mang xạ vào giữa những vòng xoáy, bị cắn nát thành những dải nhỏ, không thể tạo thành uy hiếp đối với nàng.

Thân thể bé nhỏ yêu kiều lơ lửng bắn về phía Hàn Thạc, đôi tay nhỏ bé của An Đức Lệ Na vung lên một vòng ánh sáng chụp kín lấy hắn vào trong, cơ thể Hàn Thạc chợt cảm thấy vô cùng đau đớn, vội vàng cản trở công kích của nàng.

“Choang!”

Bàn tay nhỏ bé của An Đức Lệ Na xuyên phá tầng tầng ảo ảnh, lại đánh thẳng vào ngực Hàn Thạc.

Hàn Thạc cước bộ loạng choạng, lập tức cảm giác được Thiên Ma Bất Diệt Thể tự động bộc phát, một kích này đánh vào người hắn cũng không tạo thành bao nhiêu tổn thương trên cơ thể hắn. Sau khi lùi lại, Hàn Thạc một lần nữa tiến lên, tay trái sắc nhọn băng hàn, tay phải bốc lửa nóng cháy, hai tay phối hợp liên kích lúc lạnh lúc nóng, lập tức làm cho An Đức Lệ Na cũng không thể không tạm tránh né mũi nhọn.

Đáng tiếc sự bộc phát của Hàn Thạc không duy trì được bao lâu, vừa hết ba phút, hắn lại miễn cưỡng cố gắng hơn mười giây nữa, thân thể nhoáng lên, tất cả sức mạnh trong cơ thể lại chảy ngược trở về lại Đỉnh Linh như thủy triều, Hàn Thạc sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển vài hơi mới bình phục lại.

Liên tiếp vài ngày, mỗi một lần Hàn Thạc giao chiến với An Đức Lệ Na, chỉ cần dựa vào sức mạnh của Đỉnh Linh, thân thể hắn sẽ tự động bộc phát Thiên Ma Bất Diệt Thể ngay khi bị đánh. Nhưng khi sức mạnh của Đỉnh Linh trong cơ thể vừa mất đi, lúc này thân thể đã không chủ động hình thành Thiên Ma Bất Diệt Thể khi bị công kích.

Sau khi thử nhiều lần, hắn rốt cục tìm được nguyên nhân. Sau đó hắn hỏi ý Đỉnh Linh, Hàn Thạc cũng hiểu được khi dùng sức mạnh của ma đầu vào trong cơ thể hắn, mặc dù làm thân thể hắn cực kỳ đau đớn, nhưng giai đoạn này lại làm sự chịu đựng của hắn tăng lên nhiều, dưới tình huống này, hắn chịu được những công kích rất mạnh của An Đức Lệ Na.

Căn cứ theo phán đoán của Đỉnh Linh, đây là vì khi ma đầu nhập thể thì cả cơ thể hắn được cường hóa lần thứ hai, thêm nữa lực công kích của An Đức Lệ Na cũng rất lớn, dưới ảnh hưởng của ngoại lực cường đại và thân thể đã được cường hóa, Thiên Ma Bất Diệt Thể mới có thể chủ động hình thành.

Biết được việc này, Hàn Thạc coi như đã tìm được hướng đi chính xác, chỉ cần tiếp tục cường hóa thân thể mình, thời gian hắn mượn sức mạnh Đỉnh Linh chẳng những có thể kéo dài ra, Thiên Ma Bất Diệt Thể cũng có thể tiến thêm một bước.

Cảnh giới Thiên Ma phải độ ma kiếp. Trong khi độ ma kiếp nếu thân thể không đủ cường đại thì chỉ có đường chết. Do đó giai đoạn trước mắt việc cường hóa thân thể mới là vương đạo, thân thể cũng là cảnh giới mà hắn phải bỏ nhiều công sức nhất, có phương hướng này, Hàn Thạc đương nhiên biết được hắn nên làm như thế nào. Mỗi một lần thân thể bình phục lại, là hắn lại tiếp tục mượn lực Đỉnh Linh giao thủ với An Đức Lệ Na, hết lần này tới lần khác rèn luyện cơ thể hắn.

Một tháng sau, Hàn Thạc đã có thể mượn lực lượng Đỉnh Linh hơn bốn phút. Trong khi ma đầu tràn ngập trong cơ thể, Thiên Ma Bất Diệt Thể mỗi lần gặp phải sức mạnh rất lớn công kích đều lập tức bộc phát.

Dưới trạng thái này, Hàn Thạc đứng bất động để A Khắc Lợi ra tay công kích, nhưng khi hắn đánh vào người Hàn Thạc thì Thiên Ma Bất Diệt Thể vẫn chưa tự động phóng thích ra. Đương nhiên, thực lực của A Khắc Lợi và An Đức Lệ Na chênh nhau rất nhiều, công kích của hắn căn bản cũng không thể chính thức tạo thành thương tổn cho Hàn Thạc.

Có những lần thử nghiệm này, Hàn Thạc rốt cục biết trong trạng thái này, chỉ những tình huống sức mạnh ngoại giới có thể tạo thành thương tổn cho cơ thể hắn, Thiên Ma Bất Diệt Thể mới có thể tự động hình thành. Loại công kích như của A Khắc Lợi thì căn bản không thể rung chuyển thân thể hắn, Thiên Ma Bất Diệt Thể căn bản không hình thành để ngăn cản.

Trong quá trình khổ tu điên cuồng trong tu luyện tràng, quá trình mỗi một lần mượn lực Đỉnh Linh đều rất khó chịu, trong khi ma đầu tràn vào cơ thể, toàn thân hắn như bị kim đâm rất đau đớn, loại thống khổ này không phải thứ người thường có thể chịu được. Thân thể Hàn Thạc càng ngày càng cứng rắn, hắn đem thân thể mình ra làm một thanh bảo kiếm không ngừng rèn đập!

Trong khoảng thời gian này, Hàn Thạc hoàn toàn buông tay khỏi Thiên Cơ dược tề. Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ đã chứng minh các nàng có năng lực quản lý Thiên Cơ dược tề. Tất cả dược tề sư mặc dù rất hậm hực hai người chẳng biết gì về phương diện luyện dược này, nhưng lại rất thán phục về năng lực quản lý của hai người.

Chỉ một thời gian ngắn, hai người đã điều chỉnh nhiều sự vụ, làm cho các phương diện ở Thiên Cơ dược tề phối hợp rất hài hòa. Nguyên trước đây mấy cửa hàng vẫn không chiêu mộ đủ nhân tài để khai nghiệp, dưới sự cố gắng của hai người, cũng đã nhất nhất thành công khai trương.

Thiên Cơ dược tề lúc này mới chính thức trở thành một nhà thuốc lớn ở Ám Ảnh thành. Thời gian gần đây Thiên Cơ dược tề thu được hơn mười vạn hắc tinh tệ lợi nhuận. Dựa theo ước định với gia tộc Tái Nhân Đặc, Tạp Mai Lệ Tháp được chia một phần. Phỉ Bích thỉnh thoảng phái người giao tiền tới gia tộc Tái Nhân Đặc, làm gia tộc Tái Nhân Đặc rất hài lòng với thái độ làm việc của nàng.

Hàn Thạc hoàn toàn giải thoát bản thân mình khỏi mọi thương vụ bận rộn, tất cả thời gian dùng để tu luyện, thân thể hắn càng ngày càng cứng rắn hơn.

Đoàn người Ba Đặc Lai Mỗ ở lại Ám Ảnh thành một thời gian, rốt cục cũng ly khai. Trước khi Đa Á La đi còn nhờ An Ni Tháp truyền lại một câu cho Hàn Thạc:

- Ngươi tốt nhất đừng rời Ám Ảnh thành, nếu không một khi bị chúng phát hiện, chắc chắn sẽ báo thù rửa hận cho Ba Đặc Lai Mỗ!

Đối với uy hiếp của Đa Á La, Hàn Thạc chỉ cười nhạt, căn bản không để vào mắt. Nếu không vì trước khi Đa Á La ly khai còn có mấy người gia tộc Tái Nhân Đặc hộ vệ, Hàn Thạc nói không chừng đã dẫn An Đức Lệ Na phục kích trên đường. Thời gian gần đây hắn cảm thấy mình tiến bộ rất nhanh, đang buồn không tìm thấy người để hạ thủ!

Hôm nay An Ni Tháp lại tới Thiên Cơ dược tề, cầm một xấp giấy giao cho Hàn Thạc, cười nói:

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là chiến hữu rồi!

- Làm xong rồi à? - Hàn Thạc nhận quyển trục này, trong lòng rất mừng rỡ.

- Nhờ gia tộc Tái Nhân Đặc giúp đỡ, thêm nữa Hắc Thiên đại nhân ưng chuẩn, tự nhiên có thể giải quyết vấn đề này rất nhanh. Hắc hắc, thứ đồ này nói rằng ngươi có thân phận là người của đội ba chúng ta. Tạp Mai Lệ Tháp bảo ta nói là trước mắt ngươi cùng Hắc Thiên đại nhân tới pháo đài Thiên Lan, dù sao bây giờ bọn người Ba Đặc Lai Mỗ đã rời Ám Ảnh thành, ngươi bất tất phải lo lắng về việc Thiên Cơ dược tề nữa. - An Ni Tháp cười nói.

- Tốt lắm. Ta lập tức xuất phát đi pháo đài Thiên Lan!

Hàn Thạc mấy hôm nay đang buồn vừa quá rảnh, vừa nghe An Ni Tháp nói như vậy lập tức hạ quyết định.

- Thiên Cơ dược tề các ngươi tạm thời không có Thần Vệ bảo vệ, trong thời gian ngươi ly khai ta sẽ lưu ý tình huống chung quanh cho. Ha ha, nhưng ngươi có thể yên tâm, địch nhân của ngươi, nếu thật muốn động thủ cũng sẽ tìm ngươi và An Đức Lệ Na, sẽ không phí tâm đối phó với đám người còn chưa tiến vào Hạ vị thần này đâu! - An Ni Tháp trấn an Hàn Thạc.

- Vậy xin cảm ơn! - Hàn Thạc cười nói.

- Khách khí khách khí! - An Ni Tháp vội vàng nói. Sự tích lần trước của Hàn Thạc ở trong yến thính bây giờ được truyền lưu khắp các gia tộc ở Ám Ảnh thành. Khi An Ni Tháp biết Hàn Thạc có thực lực Thượng vị thần, dạo này càng thêm cung kính và thận, có đôi khi ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc đã tràn ngập sự kính sợ.

- An Đức Lệ Na, chuẩn bị một chút, chúng ta đi pháo đài Thiên Lan! - Sau khi tìm đến An Đức Lệ Na, Hàn Thạc vội vàng nói.

- Tốt quá, có phải là đi đối phó với Liệp Thần giả không?

An Đức Lệ Na đã sớm đợi tin tức, nghe hắn nói thế thì quá mừng, cười hì hì nói:

- Ta không có gì phải chuẩn bị cả, ngươi chỉ cần đem theo số hắc tinh tệ lợi nhuận một tháng gần đây nhất là được!

- Sớm đã chuẩn bị rồi! - Hàn Thạc cười nói.

Có cái cây tiền Thiên Cơ dược tề này, Hàn Thạc đối đãi với An Đức Lệ Na không còn hà khắc như trước nữa. Hắn tự nhiên biết nàng mỗi lần bị thương lại có thể nuốt chửng hắc tinh tệ mà khôi phục, trước khi ly khai đã sớm chuẩn bị rồi.

Sau một thời gian giao thủ như vậy, Hàn Thạc mơ hồ biết được sức mạnh của An Đức Lệ Na phát ra từ đâu. Hắn phát hiện ra khi An Đức Lệ Na giao thủ với hắn, một vài khí quan trong cơ thể nàng trở thành tinh thể, giống như bản thân An Đức Lệ Na là một tháp năng lượng cực kỳ tinh xảo, có thể hấp thu sức mạnh bên trong tinh thạch để sử dụng cho mình.

Bên trong tu luyện tràng mỗi khi chiến đấu tới lúc không thể khống chế, Hàn Thạc có thể phát hiện ra năng lượng từ vài tòa tháp năng lượng chung quanh có chút dị thường. Sau nhiều lần trong lòng hắn cũng hiểu ra dần dần. Đương nhiên, những phát hiện từ quan sát của hắn cũng không chứng thực với An Đức Lệ Na, vì nàng cũng không hỏi gì về tình huống của mình, nên Hàn Thạc cũng sợ mình mà hỏi nhiều quá, sau này sẽ khó ăn nói với An Đức Lệ Na.

- Lần trước ngươi nói ngươi biết hang ổ của Liệp Thần giả, việc đó có thật không? - Trong khi An Đức Lệ Na và Hàn Thạc sóng vai ra ngoài Ám Ảnh thành, nàng đột nhiên hỏi.

- Ừm, lần trước ta dẫn dụ đám Liệp Thần giả, đã một mạch theo dõi vài ngày. Giữa Ám Ảnh thành và Ảo Ảnh thành phát hiện ra một sơn cốc dày đặc kết giới, đến cả Bố La Tư Đặc mà tới chỗ đó cũng có vẻ vô cùng cẩn thận, ta nghĩ chỗ đó nhất định còn có nhân vật còn lợi hại hơn cả Bố La Tư Đặc!

Vẻ mặt Hàn Thạc rất ngưng trọng, nói:

- Bố La Tư Đặc đã là Thượng vị thần trung kỳ, nếu địa phương đó thật sự có nhân vật lợi hại hơn hắn, vậy liên minh Liệp Thần giả cũng thật là đáng sợ!

- Chắc chắn phải có! Ba tên gia hỏa Bố La Tư Đặc đó chỉ có thể coi là tầng thứ hai thôi, nghe ngươi nói như vậy, xem ra chỗ đó thật sự có cá lớn rồi! - An Đức Lệ Na khẳng định.

An Đức Lệ Na hiểu rõ ràng tình huống của Liệp Thần giả hơn Hàn Thạc nhiều. Nàng đã nói ba người Bố La Tư Đặc chỉ có thể là nhân vật hạng hai ở liên minh Liệp Thần giả, việc này đủ để chứng minh suy đoán của Hàn Thạc là thật.

Pháo đài Thiên Lan.

Nơi này rất gần Ảo Ảnh thành, xem như một góc vươn dài ra của Ám Ảnh thành. Xung quanh pháo đài Thiên Lan là những dãy núi, đầm lầy, hải dương liên miên không ngừng. Loại địa phương này rất thích hợp cho Liệp Thần giả.

Nhất là khu vực này là dải đất buộc phải đi qua để tới được Ám Ảnh thành, Ảo Ảnh thành, U Mạc thành, những vị Thần thường thường lui tới nơi này. Thời gian gần đây, chung quanh pháo đài Thiên Lan có Liệp Thần giả xuất hiện thường xuyên, chẳng những Ám Ảnh thành phái ra rất nhiều Thần Vệ lùng bắt xung quanh, đến cả Ảo Ảnh thành, U Mạc thành cũng phái Thần Vệ đến, mọi người đều nhìn chằm chằm vào khu vực này.

Xung quanh có mười mấy dãy núi, bảy tám khu đầm lầy, còn có ba hải dương rộng mênh mông. Hoạt động của đám Liệp Thần giả này uy hiếp nghiêm trọng tới an nguy của ba thành thị, do đó họ không thể không trọng thị.

Bên trong pháo đài Thiên Lan, trên đỉnh tòa nhà cao nhất, Hắc Thiên và một nữ nhân tóc xanh tung bay ngồi đối diện nhau. Nữ nhân này mắt phượng, mày liễu, có vẻ rất ung dung, cả người ngồi đó với mái tóc xanh nhè nhẹ tung bay, những sợi tóc dài cuốn theo những làn gió dập dờn theo đủ mọi hướng.

Hắc Thiên tướng mạo say đắm nhìn nữ nhân trước mặt, ánh mắt có vẻ mơ màng, hắn sở dĩ trở thành một Thần Vệ trưởng của Ám Ảnh thành là có quan hệ rất lớn với nữ nhân này. Nếu không phải nữ nhân này ở Ám Ảnh thành, Hắc Thiên nói không chừng vẫn phiêu bạt chung quanh, dốc lòng tu hành, tuyệt không dừng lại ở một nơi như thế này.

- Thanh Lâm ơi là Thanh Lâm, nàng làm sao không hiểu nổi khổ tâm của ta? - Hắc Thiên thở dài, khổ sở nói.

Thanh Lâm hé miệng nhè nhẹ cười. Đôi mắt phượng tuyệt đẹp khẽ nheo lại, hai mắt đầy tiếu ý giảo hoạt, nói:

- Ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi, ngươi vì ta mà phải ở lại Ám Ảnh thành, ngươi không phải rất thích phiêu đãng chung quanh sao? Ngươi có thể tùy thời ly khai, ta tin thành chủ sẽ không ngăn trở ngươi đâu mà.

- Nàng ở đây, trái tim ta cũng ở đây! Cho dù ta phiêu đãng tới địa phương khác, trái tim của ta vẫn một mực ở đây với nàng! Đi hay ở lại thì có gì khác nhau? Ít nhất, ở đây ta còn có thể thường xuyên thấy được nàng! - Hắc Thiên cười khổ nói.

Lắc đầu nhè nhẹ thở dài một tiếng, Thanh Lâm nói:

- Hắc Thiên, ngươi không phù hợp với ta! Mấy năm nay ta đã nói rồi, ngươi không nên lưu lại đây. Ta cũng không có biện pháp, nhưng ta vẫn không thể tiếp nhận ngươi đâu!

- Thôi đi thôi đi, không nói chuyện này nữa. Không nói chuyện này nữa!

Hắc Thiên vội vàng đổi chủ đề, nói:

- Tiểu tử mà lần trước ta đã nói với nàng, hẳn là chẳng mấy chốc hắn sẽ tới Thiên Lan thành đó. Mấy ngày nay chúng ta vẫn không tìm thấy tung tích của Liệp Thần giả, hắn đến nói không chừng chúng ta có biện pháp đó!

Mỉm cười uống một ngụm trà thơm, Thanh Lâm liếc nhìn Hắc Thiên, nói:

- Chúng ta đã tìm lâu như vậy mà không thể tìm được Liệp Thần giả. Hắn đến là được à? Hì hì, hắn chẳng phải là một luyện dược sư sao? Ngươi sao đột nhiên lại an bài hắn tới đội ba của ngươi? Chẳng lẽ để hắn chuyên môn luyện dược cho ngươi à?

- Đương nhiên không phải!

Hắc Thiên nói:

- Thành chủ cố ý cho hắn tiếp quản đội năm, sau khi Ngải Phất Lí ly khai thì vị trí đó vẫn trống, các đại gia tộc tránh đấu đến vỡ đầu chảy máu vì vị trí này. Lại bị một câu ‘đem cái đầu của Ngải Phất Lí tới đổi’ của thành chủ làm cho cứng họng. Lần này hắn tới đội ba của ta cũng là có ý, thành chủ muốn để cho hắn làm quen với một vài cách làm của chúng ta.

Hắc Thiên vừa nói như vậy, người đứng đầu bảy đại Thần Vệ trưởng Thanh Lâm đôi mắt lóe lên dị quang, khẽ lắc lư thân thể kiều diễm, hỏi vẻ kỳ quái:

- Là hắn à? Chưởng quản đội năm Thần Vệ và luyện dược khác nhau xa lắc! Hắn làm sao được chớ?

- Ai biết được?

Hắc Thiên cười nói:

- Nhưng ta thấy hắn được lắm. Ta thấy tiểu tử đó còn khó đối phó hơn cả Ngải Phất Lí nhiều. Ta chưa từng thấy người nào sở trường ẩn nhẫn và ẩn giấu thực lực mình như vậy. Người này không thể so với người bình thường đâu! Rõ ràng hắn có thực lực Thượng vị thần, trước giờ tới Ám Ảnh thành đều thể hiện ra thực lực Hạ vị thần, chẳng những ta và An Đức Liệt không thể phát hiện ra chân thật thực lực của hắn, đến cả thành chủ cũng bị lừa gạt. Cũng vì điểm này mà thành chủ đại nhân mới có thể hạ quyết tâm cho hắn tiếp quản đội năm!

- Hả?

Thanh Lâm tỏ vẻ hứng thú, cười nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, người này quả thật rất hay, ta thật muốn gặp hắn xem sao!

- Hắn sắp đến rồi, ba ngày trước ta bắn tin cho Tạp Mai Lệ Tháp rồi. - Hắc Thiên nói.

Ttrong khi hai người Hắc Thiên và Thanh Lâm nói chuyện, An Đức Lệ Na buộc Hàn Thạc dẫn tới sơn cốc lần trước hắn đi qua.

Trong sơn cốc giữa Ám Ảnh thành và Ảo Ảnh thành có rất nhiều tháp năng lượng và tháp kết giới được ngụy trang, trên đường có rất nhiều cái bóng ẩn núp giữa rừng cây, thời khắc nào cũng chú ý nhất cử nhất động chung quanh.

- Chính là nơi này! - Hai người vừa tới một ngọn cây đại thụ, chỉ chỉ về phía xa xa, hắn thấp giọng nói.

An Đức Lệ Na cũng không có nói gì nhiều, nàng quan sát trong chốc lát rồi hưng phấn nói:

- Bố Lai Ân ngươi giỏi quá, ta tìm mấy năm nay ở rất nhiều chỗ mà không tìm được cứ điểm lớn như vậy, không ngờ ngươi lại dễ dàng phát hiện ra, thật tốt quá!

- Ngàn vạn lần không được xúc động!

Hàn Thạc vội nói:

- Mặc kệ ngươi và Liệp Thần giả có thâm cừu đại hận gì, mình ngươi đi vào đó tuyệt đối chẳng thu được hay ho gì. Ba người Bố La Tư Đặc liên thủ đã có thể đánh ngươi bị thương nặng, nếu bên trong có những nhân vật lợi hại hơn, ngươi đi vào đó chỉ là tìm chết thôi!

- Biết rồi, ta đương nhiên biết! - An Đức Lệ Na cau cái mũi nhỏ tí, nói vẻ sốt ruột.

- Ủa! - Hàn Thạc kêu khẽ một tiếng.

- Sao thế? - An Đức Lệ Na lập tức hỏi tới.

- Có một tiểu đội Thần Vệ ở xung quanh, không biết có tìm được nơi này không! Xem ra tiểu đội Thần Vệ này cũng không phải là người của Ám Ảnh thành, từ hình dáng của thần giáp thì giống như là người trong Ảo Ảnh thành, không biết vận khí chúng như thế nào! - Hàn Thạc thấp giọng nói.

- Ngươi lợi dụng mấy sinh mạng đặc thù mà nhìn thấy à?

An Đức Lệ Na cười hì hì, nói với Hàn Thạc:

- Bố Lai Ân, mấy thứ sinh mạng đặc thù này thật sự là quá hữu dụng. Ngươi cho vài con được không, có loại sinh mạng này quan sát chung quanh, ở trong những dãy núi này ta sẽ có một con mắt khác lợi hại hơn!

- Không được!

Hàn Thạc cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, nhìn An Đức Lệ Na có chút bất mãn, mới cười khổ giải thích:

- Cái đó và áo nghĩa (ý nghĩa thâm ảo) sức mạnh mà ta tu luyện có liên quan mật thiết, sức mạnh tu luyện của ngươi và ta hoàn toàn khác nhau, căn bản không thể sử dụng được chúng đâu!

- Đồ quỉ hẹp hòi!

An Đức Lệ Na chu miệng, hừ hừ:

- Ngươi cứ lấy cớ, tóm lại cứ không cho ta là hẹp hòi!

- Tùy ngươi nói như thế nào cũng được, dù sao ta không thể cho!

Hàn Thạc cười hắc hắc, sau đó kéo kéo An Đức Lệ Na lại nói:

- Đi, ta đưa ngươi đến xem, chúng đang từ một phương hướng khác đang đến, nói không chừng sẽ khiến cho đám Liệp Thần giả chú ý, chúng ta đến quan sát tình hình nhé! Sự xuất hiện của chúng có thể sẽ làm chúng ta hiểu được thêm một vài thực lực đại khái của đám Liệp Thần giả trong sơn cốc này!

An Đức Lệ Na hừ hừ hai tiếng, tựa hồ vẫn còn giận Hàn Thạc, bị hắn lôi kéo, có vẻ không tình nguyện theo hắn đi tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio