Đại Ma Vương

chương 75: ngươi khóa chặt cửa rồi lên giường trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Oo

Tại thành Áo Sâm, trong ma vũ học viện Ba Bỉ Luân.

Hàn Thạc ăn xong bữa sáng, trước hết mua một bộ quần áo mới, sau đó đi vào học viện. Hắn tới thư viện, đem hai quyển sách dạy ma pháp là Vong Linh ma pháp căn bản và Ma pháp tự điển trước kia nhờ Kiệt Khắc ăn trộm lén bỏ lại chỗ cũ, xong xuôi đâu đó mới đi thẳng đến phòng thí nghiệm của Phạm Ny.

Phòng thí nghiệm không đóng cửa, Phạm Ny mặc một bộ ma pháp bào màu đen, đeo một đôi kính gọng đen, tay trái cầm ma pháp trượng, tay phải cầm một cây bút, đang ở giữa bục giảng vẽ một ma pháp đồ án, miệng không ngừng giảng giải điều gì đó. Bên cạnh chính là Phí Kỳ, đang làm bộ chú ý lắng nghe, bất quá cặp mắt lại thường xuyên lưu luyến trên khuôn mặt của Phạm Ny. Nhìn Phạm Ny đeo kính, trông nàng có vẻ thiếu đi vài phần quyến rũ, lại có thêm một chút nghiêm túc và học thức nhưng trong mắt Hàn Thạc vẻ xinh đẹp của nàng không hề giảm đi. Hắn cũng là mê say nhìn Phạm Ny vài lần.

Phạm Ny sau một hồi giảng giải, ngẩng đầu nhìn Phí Kỳ đang ngây ngốc, nhíu mày hỏi:

- Phí Kỳ, ngươi có hiểu không?

Phí Kỳ đang mê muội bỗng bừng tỉnh, gật đầu, mỉm cười nói:

- Phạm Ny sư phụ, ngươi giảng giải rất rõ ràng, ta đã hiểu rồi.

Lúc Phạm Ny ngẩng đầu nhìn Phí Kỳ, thấy Hàn Thạc đang đứng trước cửa, Hàn Thạc cao hơn Phí Kỳ một chút, thân hình bởi vì không ngừng rèn luyện tranh đấu, đã mang dáng vẻ anh tuấn uy vũ, đứng ở đằng kia thẳng tắp như một ngọn thương, không mang chút nào dáng vẻ của một ma pháp sư yếu đuối cả.

Phạm Ny đầu tiên là ngẩn ngơ, tựa hồ có chút kinh ngạc về sự thay đổi đó của Hàn Thạc, bất quá đến lúc nàng thấy vẻ mặt đang mê say vì nhìn mình của Hàn Thạc trong lòng bất giác hoảng hốt, sắc mặt cũng có chút ửng hồng, tay phải cầm chặt lấy ngọn bút, thiếu chút nữa thì bẻ gãy.

Ta làm sao vậy? Phạm Ny thầm kêu lên, hít một hơi thật sâu, tựa hồ có chút giận dỗi trừng mắt liếc Hàn Thạc, sau đó mới ngẩng đầu hừ lạnh:

- Bố Lai Ân, đã lâu không gặp. Từ lần thí luyện trước, sau đó ngươi biến đi đâu một tháng, chạy đến địa phương nào lêu lổng, sao bây giờ mới nhớ tới quay lại học viện?

Hàn Thạc nghe Phạm Ny nói, vẻ mặt lập tức trở lại bình thường, khẻ cười một tiếng, cũng chẳng đợi Phạm Ny chào đón, không chút khách khí đi vào bên trong. Miệng đáp:

- Một lần thí luyện ở U Ám sâm lâm đã làm cho ta hiểu được năng lực mình còn chưa đủ, cho nên ta mới mượn một quyển ma pháp sách, mong muốn bổ túc một chút kiến thức ma pháp căn bản, bởi vì gặp rất nhiều nan đề, nên mới tới thỉnh giáo Phạm Ny sư phụ.

- Hừ. Có quỷ mới tin ngươi, cả ngày thần thần bí bí!

Phạm Ny lườm Hàn Thạc một cái, rõ ràng không quá tin tưởng lời nói của Hàn Thạc, quay đầu lại nhìn Phí Kỳ. Nàng thấy lúc này Phí Kỳ vẫn còn ở đây thì có chút không tiện, vì thế nói:

- Phí Kỳ, ta còn có một chút chuyện muốn nói riêng với Bố Lai Ân, ngươi cũng đã hiểu được những gì ta mới giải thích rồi, vậy mau trở về siêng năng luyện tập đi.

Phí Kỳ ngệt mặt ra. Tựa hồ không ngờ tới vì sự xuất hiện của Hàn Thạc mà Phạm Ny bảo hắn rời đi. Hắn sửng sốt một lát mới oán hận trừng mắt nhìn Hàn Thạc, hừ nhẹ:

- Tạp dịch vĩnh viễn là tạp dịch, có mặc đồng phục vào cũng chẳng giống một học viên thật sự đâu.

Nói xong Phí Kỳ lúc này mới rời đi. Hàn Thạc thủy chung chỉ cười nhạt, đối với câu hầm hừ trong miệng của Phí Kỳ không để ý chút nào. Hắn thầm hiểu được Phí Kỳ bởi vì thái độ của Phạm Ny mà sinh oán hận, bất quá Phí Kỳ còn chưa lộ ra hành động gì, Hàn Thạc cũng chẳng quản đến y.

- Ra đóng chặt cửa cho ta.

Phí Kỳ vừa đi, Phạm Ny liền đặt cây bút trong tay xuống, liếc Hàn Thạc, rồi đường hoàng mở miệng phân phó.

Đóng cửa? Hàn Thạc thầm run lên, nhìn chằm chằm Phạm Ny, sau đó lộ ra một nụ cười quái dị, vội vàng nói: “Tốt, tốt ta đi đóng cửa.”

Đợi đến khi Hàn Thạc hí hửng đóng cửa phòng thí nghiệm xong Phạm Ny lại liếc mắt nhìn Hàn Thạc lần nữa nói:

- Ngươi, lên giường trước đi!

Hàn Thạc gật đầu như gà con mổ thóc, lần này không nhiều lời, lập tức tụt giầy nằm lên chiếc giường trắng, đắc ý bắt chéo chân cười nói:

- Phạm Ny sư phụ, ngươi cũng tới đi!

Phạm Ny vẻ mặt buồn cười nhìn Hàn Thạc, nói như đang chào mời:

- Tới đây, ngươi nhắm mắt lại trước đã!

Hàn Thạc chưa từng ngoan ngoãn đến như vậy, trong lòng hắn chứa toàn những tâm tư đen tối, liền nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười dâm đãng.

“A!”

Một tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng Hàn Thạc, trong nháy mắt hắn đột nhiên cảm ứng được đầu mình bị một cỗ tinh thần lực khổng lồ xâm lấn, phá vỡ giấc mộng đẹp của hắn.

Khi Hàn Thạc thấy được vẻ mặt Phạm Ny đang mỉm cười nhìn mình, hắn lúc này mới có chút tức giận hỏi:

- Phạm Ny sư phụ, người đang làm gì vậy?

- Giúp ngươi kiểm tra thân thể! Lần trước ta không phải đã nói rồi sao, ngươi là đối tượng thí nghiệm của ta, sau khi về học viện ta sẽ dùng thiết bị trong học viện, kiểm tra tổng quát giúp ngươi, nên ta mới làm như vậy. Sao? Ngươi nghĩ rằng ta bảo ngươi đóng cửa, lại cho ngươi nằm trên giường là để làm gì?

Phạm Ny nghiêm trang, trừng mắt nhìn Hàn Thạc, bất quá cho dù mang kính, đôi mắt nàng cũng không thể che khuất được sự đắc ý.

Bây giờ Hàn Thạc đã không phải như ngày xưa, hắn liếc mắt liền nhìn ra ánh mắt đắc ý của Phạm Ny. Hắn không khỏi cười khổ ngồi dậy, nói với Phạm Ny:

- Coi như xong, từ nay về sau ngươi sẽ không phải tiếp tục kiểm tra ta, chuyện này căn bản không thể dùng lẽ thường để giải thích, ngươi sử dụng phương pháp nầy xâm nhập trí óc ta, vạn nhất biến ta trở thành ngu ngốc thì xong đời.

Phạm Ny nghe Hàn Thạc nói vậy, hơi cau mày suy nghĩ một chút, không khỏi thở dài một tiếng, sau đó mới cười nói:

- Chấp nhận như vậy đi, ta nguyện ý mất đi một thí nghiệm phẩm, nhưng không thể mất đi một học sinh có thiên phú.

Thấy Phạm Ny nhẹ nhàng bỏ qua cho mình như vậy, Hàn Thạc cũng thấy nhẹ nhõm, lập tức nói tiếng cảm tạ thật tình với nàng, sau đó lấy ra quyển Vong Linh ma pháp sơ cấp đem những chỗ không biết hỏi Phạm Ny.

Phạm Ny vừa thấy Hàn Thạc lấy từ không gian giới ra quyển Vong Linh ma pháp sơ cấp, lại nhìn trong sách rất nhiều địa phương đã được Hàn Thạc chú thích qua, lập tức kinh ngạc nhìn hắn, kêu lên:

- Ngươi đã xem quyển sách này sao, những kiến thức mà một ma pháp học đồ phải nắm, chẳng lẻ ngươi cũng đã nắm vững? Không ngờ ngươi còn chú thích rất nhiều, xem chừng trong khoảng thời gian qua ngươi đúng là không lười biếng. Ta thật sự là trách oan ngươi rồi.

- Đương nhiên, những gì ma pháp học đồ phải biết, ta đương nhiên đã nắm vững rồi! - Hàn Thạc cười nói.

Suy nghĩ một chút.

Hắn liền phóng ra ma pháp linh hồn chi thống. Phạm Ny Lập tức kêu lên:

- Trời ạ! Bố Lai Ân ngươi thật sự là không thể tin được, không ngờ lại có đủ tinh thần lực xuất ra linh hồn chi thống ma pháp, chứng tỏ tinh thần lực của ngươi, đích xác đã đạt tới trình độ sơ cấp ma pháp sư, ngươi là thiên tài, là thiên tài thật sự!

Có phải là thiên tài hay không hắn còn chưa rõ ràng, nhưng Hàn Thạc biết hắn có thể tăng cường tinh thần lực nhanh như vậy nhất định là có quan hệ tới lục sắc viên cầu cổ quái đó. Cho tới bây giờ Hàn Thạc cũng không rõ ràng lục sắc viên cầu này rốt cuộc là thứ đồ vật gì, bất quá có thể dám chắc nó có quan hệ với tử vong mộ địa.

Chờ sự kinh ngạc của Phạm Ny qua đi, Hàn Thạc bắt đầu chăm chú thỉnh giáo nàng những chỗ không hiểu về kiến thức ma pháp. Thân là cao cấp ma pháp sư, công việc của Phạm Ny dạy các học sinh về ma pháp, đối với các kiến thức ma pháp căn bản đương nhiên là hiểu rõ, nên không hề phiền hà giảng giải các vướng mắc cho Hàn Thạc.

Lúc này hai người ngồi rất gần nhau, Hàn Thạc có thể ngửi thấy hương thơm trên người của Phạm Ny. Giữa lúc giảng giải, ánh mắt hai người gặp nhau, bởi vì đã có những kinh nghiệm với nhau, nên họ có cảm giác hân thưởng lẫn nhau. Hàn Thạc dựa gần sát Phạm Ny, nàng cũng không thấy phản cảm, mỗi lần hắn hiểu được giải thích của nàng thậm chí Phạm Ny còn vỗ mạnh vào vai hắn để khen ngợi.

Bất tri bất giác hai người đã đàm luận trong phòng thí nghiệm mấy giờ. Phạm Ny cũng không thấy phiền hà, ngược lại còn cảm thấy hứng thú khi gặp được một học viên chăm chỉ như thế này.

Cho đến khi nghe một tiếng chuông vang lên “Đinh đinh”, lúc này Phạm Ny bừng tỉnh, bộ dạng nàng có vẻ vội vã nói:

- Nguy rồi, thiếu chút nữa đã quên buổi chiều ta còn phải đến thí luyện trường để dạy học. Bố Lai Ân, ngộ tính của ngươi rất cao, xem ra ngươi học tập Vong Linh ma pháp là đi đúng phương hướng rồi, bất quá hôm nay tạm thời đến đây thôi. Ta phải đi thí luyện trường dạy học, ngươi có muốn đi cùng ta không?

Hàn Thạc lắc đầu, cười nói:

- Những gì cần hỏi thì ta đã hỏi xong, một ít kiến thức ma pháp ta đã thuần thục rồi. Hôm nay ta đã ngộ ra rất nhiều vấn đề từ ngươi, bây giờ lại muốn một mình suy nghĩ. Nên không đến thí luyện trường đâu.

Phạm Ny gật đầu, nàng cũng không miễn cưỡng hắn, nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc, cầm một quyển sách, sửa sang lại y phục, đồng thời nói:

- Cũng tốt, mấy ngày tới ngươi có thể một mình tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi giải thích những chỗ không hiểu. À, được rồi, ngươi rời đi lâu như vậy, Lỵ Toa tựa hồ rất lo lắng cho ngươi, còn hỏi ta ngươi đã đi nào chỗ nào rồi?

- Ha ha, ta không có chuyện gì, người nói nàng không cần lo lắng. Ta cũng đi trước đây, mấy ngày sắp tới ta sẽ thường xuyên quấy rầy ngươi, vậy trước hết xin cảm tạ Phạm Ny sư phụ.

Hàn Thạc tùy ý nói một câu, rồi bước thẳng ra khỏi phòng thí nghiệm của Phạm Ny, suy nghĩ một chút, tránh những chỗ đông người, đi ra khỏi học viện.

Ra khỏi ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, Hàn Thạc cẩn thận đi vòng vèo qua hai con đường, rồi mới tới chỗ của Phỉ Bích.

Đã trải qua kinh nghiệm lần ám sát ở Bố Tư Đặc thương hội, Hàn Thạc mơ hồ hiểu được có chút không ổn, chẳng những là hắn đắc tội với Cách La Phật, ngay cả Phỉ Bích chỉ sợ cũng có chút tức giận với hắn nhưng vì ô kim khoáng thạch, Hàn Thạc bất chấp tất cả, lại dày mặt tới tìm Phỉ Bích, chỉ hy vọng trải qua thời gian mười ngày qua cơn giận của nàng cũng đã lắng xuống

Lão quản gia ra mở cửa, khi Hàn Thạc đi vào trong, đã thấy Phú Tân Ân trước mặt, nhìn Hàn Thạc cười nói:

- Bố Lai Ân, ngươi sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?

Hàn Thạc lắc đầu cười khổ, thở dài một tiếng:

- Đừng nói nữa, lần trước ta trợ giúp tiểu thư các ngươi, đến Bố Tư Đặc thương hội ám sát Đạt Nội Nhĩ và Vưu Na. Bất quá không biết như thế nào lại đắc tội Phỉ Bích tiểu thư, chẳng những thù lao không có, còn bị nàng đánh, thật sự là vô cùng xúi quẩy!

- A? Phỉ Bích tiểu thư mặc dù xuất thân quyền quý, nhưng cũng không phải không hiểu lý lẽ. Ngươi cùng Phỉ Bích tiểu thư rốt cuộc xảy ra chuyện gì, từ đêm hôm đó nàng trở về, mấy ngày sau vẫn còn tức giận, ta còn vô tình nghe được nàng mắng ngươi là đồ vô sỉ hèn hạ, hạ lưu, thật không rõ xảy ra sự tình gì làm nàng nóng nảy vậy chứ!

Phú Tân Ân kinh ngạc nhìn Hàn Thạc chậm rãi nói.

Vẻ mặt Hàn Thạc trở nên đau khổ, thở dài một tiếng:

- Quên đi, chuyện này ta cũng không muốn nhắc lại. Vì ta cần chút nguyên liệu nên không thể không đến tìm cô ấy, Phỉ Bích tiểu thư bây giờ có nhà không?

- Thật có lỗi, tiểu thư đi vắng rồi, tạm thời không ở nhà. Bất quá ta nghĩ nàng cũng sắp về rồi, nếu ngươi không vội, có thể ở chỗ này chờ.

- Tốt lắm, ta sẽ đợi nàng một lát.

Quả nhiên, chưa bao lâu, Hàn Thạc từ rất xa đã nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng không khỏi thấp thỏm không yên, thầm suy nghĩ xem đợi lát nữa thấy Phỉ Bích sẽ phải nói như thế nào với nàng.

Trong khi Hàn Thạc đang nhíu mày trầm tư, tiếng một nam tử nhẹ nhàng vang lên:

- A, ngươi là Bố Lai Ân sao, sao ngươi lại ở chỗ này?

Hàn Thạc giật mình, tức thì ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện gã Lao Luân Tư, lần trước tại chiến sĩ học viện, dùng năm kim tệ mướn hắn làm bia thịt, đang đứng cùng Phỉ Bích ở trước cửa.

- Lao Luân Tư sư ca, ngươi biết hắn sao? - Ngoài cửa, Phỉ Bích nhìn Lao Luân Tư có chút kinh ngạc, hỏi.

- Đương nhiên, hắn là Bố Lai Ân, làm tạp dịch trong ma vũ học viện Ba Bỉ Luân chúng ta!

“Tạp dịch?”

Phỉ Bích cùng Phú Tân Ân đồng thời kêu lên, vẻ mặt Phỉ Bích lộ vẻ quái dị đánh giá Hàn Thạc, xoay người nhìn Lao Luân Tư nói:

- Sư ca, ma vũ học viện Ba Bỉ Luân các ngươi nổi tiếng là đệ nhất học viện trong đế quốc, như thế nào lại có loại người hèn hạ vô sỉ hạ lưu như vậy?

Lời này vừa nói ra, Lao Luân Tư sửng sốt, sau đó hướng phía Hàn Thạc nhún vai, sau đó mới quay lại đối diện với Phỉ Bích cười nói:

- Tiểu sư muội, Bố Lai Ân sao lại đắc tội với ngươi, ta thật ra rất hâm mộ tính cách kiên định của hắn.

Hàn Thạc đang đau khổ ngồi ở đó, từ lúc nãy đến giờ cũng không trả lời, chỉ biết cúi đầu uống từng ngụm trà, trong lòng thầm hô không xong, không ngờ Lao Luân Tư này lại là sư ca của Phỉ Bích, bây giờ thân phận bị bại lộ rồi, trừ phi Phỉ Bích không truy cứu, nếu không mình sẽ không thể tránh khỏi phiền phức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio