Bối Hi Ma Tư thấy Hàn Thạc đáp ứng sảng khoái như vậy thì hơi bất ngờ. Trong U Mạc thành, Thần Phúc tửu quán giá cực cao, một món ăn, một bình rượu giá đều hơn một trăm hắc tinh tệ. Loại chi phí này mặc dù có là con cháu của các tiểu gia tộc cũng không chịu nổi. Thấy Hàn Thạc đáp ứng một cách thống khoái như vậy, Bối Hi Ma Tư lại có chút chần chừ do dự.
- Nếu không hay là đổi lại chỗ khác đi. Ta không muốn ngươi chi trả không nổi! - Bối Hi Ma Tư suy nghĩ, có phần phỏng đoán không chuẩn tài lực của Hàn Thạc.
- Thần Phúc tửu quán đó, ta nghe nói thức ăn và rượu rất ngon. - Nhìn thấy sự do dự của Bối Hi Ma Tư, Hàn Thạc mỉm cười nói.
- Bối Hi Ma Tư. Muội không cần phải lo lắng cho hắn. Hắn chi trả được! - Hạ Lạc Đặc biết rằng Hàn Thạc nhờ vào Thiên Cơ dược tề ở Ám Ảnh thành mà quật khởi nên không có bất cứ vấn đề gì, thản nhiên cười nói.
- Đi thôi. Ta mời khách. - Hàn Thạc quay đầu lại nhìn nhìn La Ti, ra hiệu cho nàng đuổi kịp mình.
La Ti từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ trầm lặng, ở bên cạnh Hàn Thạc như là một người ngoài cuộc. Đối với Hạ Lạc Đặc và Bối Hi Ma Tư đều không có tý hứng thú gì, mi mắt hơi buông xuống, lặng lẽ đi theo.
Do có hai người Hạ Lạc Đặc và Bối Hi Ma Tư dẫn đường, nhóm bốn người Hàn Thạc tới Thần Phúc tửu quán. Bối Hi Ma Tư và Hạ Lạc Đặc đối với nơi này rất quen thuộc, thành thục tìm một vị trí lịch sự tao nhã. Cúi đầu xuống có thể nhìn thấy dòng người phía dưới nối liền không dứt. Cách đó không xa còn có vài toà tháp năng lượng đủ mọi màu sắc.
Một cô hầu gái ăn vận lịch sự đi tới, nhiệt tình hỏi:
- Xin hỏi mấy vị dùng gì? Uống gì?
Hàn Thạc cũng không phải là người hay chú ý đến sinh hoạt bình thường. Ma công của hắn đạt đến loại cảnh giới này đối với thực vật không có ý nghĩa quá nhiều. Hàn Thạc mỉm cười chỉ vào Bối Hi Ma Tư, nói:
- Hỏi nàng đi!
- Ngươi có vẻ thực sự không tệ lắm!
Bối Hi Ma Tư cười nhẹ, thuận miệng gọi vài món thức ăn và một bình rượu ngon gọi là “Mộng ảo lam môi”. Chờ khi nữ hầu mỉm cười rời đi, Bối Hi Ma Tư mới dò hỏi:
- Ngươi đến Chúng Thần đại lục lúc nào? Gần nhất là khi nào?
- Hai mươi năm trước. Chúng Thần đại lục không tệ. Ở nơi này ta lại tìm được thứ đáng để phấn đấu.
Hàn Thạc nhíu nhíu lông mày cũng không trả lời ngay vấn đề của Bối Hi Ma Tư mà hỏi ngược lại:
- Đúng rồi. Cô cũng là người của gia tộc Bố Lạp Khắc Nạp à?
- Đúng vậy. Làm sao thế? - Bối Hi Ma Tư thấy Hàn Thạc nhắc tới gia tộc của nàng sắc mặt liền có một chút quái dị, nhưng không đoán được ý của Hàn Thạc.
- Bố Lai Ân tiên sinh. Chuyện lần trước ta vô cùng có lỗi. Xin ngài tha thứ! - Hạ Lạc Đặc bỗng nhiên đứng lên, khom người hành một lễ với Hàn Thạc, lại trịnh trọng nhận lỗi.
Bối Hi Ma Tư càng thêm kinh ngạc.
- Hạ Lạc Đặc tỷ tỷ. Tỷ làm cái gì vậy?
Bối Hi Ma Tư ngẩn người ra, chợt nghi hoặc nhìn sang Hàn Thạc hỏi:
- Ngươi từ khi nào thì lại thành Bố Lai Ân rồi?
Sau khi tới Thâm Uyên giới, bởi vì không có người nào biết hắn cho nên Hàn Thạc xưng tên vốn có. Bối Hi Ma Tư thấy Hạ Lạc Đặc xưng hô với Hàn Thạc là Bố Lai Ân, có vẻ vô cùng kinh dị.
- Mới ở vị diện này thôi. Ở nơi này ta gọi là Bố Lai Ân. Đương nhiên, cô vẫn còn có thể xưng hô ta là Hàn Thạc. Không sao cả đâu!
Hàn Thạc nhún vai. Sau đó mới nhìn tới Hạ Lạc Đặc, thản nhiên nói:
- Quên đi. Lấy giao tình giữa ta và Bối Hi Ma Tư, chuyện lần trước coi như bỏ qua. Nếu như cô muốn mua thuốc tại Thiên Cơ dược tề, sau này có thể từ từ bàn bạc.
Những lời này từ trong miệng Hàn Thạc nói ra, Hạ Lạc Đặc biết hắn thật sự không hề so đo chuyện nàng ra tay trợ giúp Ba Đặc Lai Mỗ tại Ám Ảnh thành. Sắc mặt vui vẻ, Hạ Lạc Đặc mỉm cười nói một tiếng cám ơn, sau đó liền ngồi xuống nói với Bối Hi Ma Tư:
- Lần trước tại Ám Ảnh thành, vị Bố Lai Ân tiên sinh mà ta nhắc với muội chính là bằng hữu mà muội quen ở Thâm Uyên giới!
Lời vừa dứt, Bối Hi Ma Tư đầy kinh hãi, không dám tin khe khẽ kêu lên:
- Làm sao có thể?
Hạ Lạc Đặc từng nhắc Bối Hi Ma Tư chuyện xảy ra ở Ám Ảnh thành, nhất là quá trình Hàn Thạc không lưu tình chút nào định giết Ba Đặc Lai Mỗ, ngữ khí càng miêu tả kỹ càng. Còn kể cho nàng nghe qua về sự thần kỳ của Thiên Cơ dược tề. Điều này làm cho Bối Hi Ma Tư vô cùng ngạc nhiên. Tuy lúc Bối Hi Ma Tư ở Thâm Uyên giới gặp được Hàn Thạc, hắn mặc dù thần kỳ nhưng thực lực lại không có cao cường như thế. Nàng dù thế nào cũng không thể liên hệ được kẻ đã bức Ba Đặc Lai Mỗ thảm hại với người đang ngồi trước mặt là cùng một người.
Hạ Lạc Đặc biết Bối Hi Ma Tư nhất định sẽ cực kỳ sợ hãi. Khi nàng biết rằng Hàn Thạc chính là người mà Bối Hi Ma Tư từng nhắc tới khi ở Thâm Uyên giới, Hạ Lạc Đặc làm thế nào cũng không dám tin.
Dựa theo lời nói Bối Hi Ma Tư, Hàn Thạc khi ở Thâm Uyên giới thực lực còn không bằng nàng ta. Ngắn ngủi vài chục năm, hắn đã có thể làm cho Ba Đặc Lai Mỗ trọng thương. Việc này ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là Hàn Thạc chỉ cần thời gian vài chục năm đã tiến từ Hạ vị thần thẳng tới Thượng vị thần! Loại tốc độ tiến bộ này căn bản là không thể nào tưởng tượng nổi!
Thấy được sự nghi ngờ trong ánh mắt của Bối Hi Ma Tư, Hạ Lạc Đặc cười khổ gật liên tục, nói:
- Muội biết rồi đấy, ta sẽ không đem chuyện này ra đùa với muội!
Dừng một chút, Hạ Lạc Đặc tiếp:
- Chuyện của chủ nhân Thiên Cơ dược tề tại Ám Ảnh thành, ta nghĩ muội hẳn đã được nghe nói tới rồi. Muội phải biết chuyện này tuyệt đối là sự thật!
Bối Hi Ma Tư càng thêm kinh ngạc, không hết ngạc nhiên nhìn Hàn Thạc hỏi:
- Khi ở Thâm uyên giới, có phải ngươi vẫn giấu kín thực lực của mình hay không vậy?
Hàn Thạc cười khổ, không biết nên trả lời Bối Hi Ma Tư như thế nào. Lúc trước khi ở Thâm Uyên giới, hắn thực sự không ẩn tàng thực lực. Tuy nhiên nếu như trung thực nói với Bối Hi Ma Tư sự thực, nàng e rằng sẽ càng không tin. Do dự một chút, Hàn Thạc quyết định kiên trì đến cùng, gật gật đầu.
- Tên hỗn đản nhà ngươi. Đối với người nào cũng có thủ đoạn đề phòng!
Bối Hi Ma Tư tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thạc:
- Làm ta phải lo lắng sau khi ngươi tới Chúng Thần đại lục có thể gặp khó khăn. Còn dự định dẫn ngươi tới tiến cử gia tộc của bọn ta! Nếu sớm biết ngươi có thực lực Thượng vị thần, ta việc gì phải hao phí tâm tư nữa!
Dứt lời, Bối Hi Ma Tư đột nhiên khẽ quát một tiếng với nữ hầu phía xa:
- Bỏ rượu và thức ăn vừa gọi. Đổi lại những thứ đắt nhất trong quán!
Rất rõ ràng, Bối Hi Ma Tư tức giận rồi, muốn “làm thịt” Hàn Thạc!
- Lập tức đổi cho các vị! - Người hầu nữ vừa nghe Bối Hi Ma Tư quát nhẹ, hết sức vui mừng, sợ nàng có thể sẽ nuốt lời, vội vàng lên tiếng.
Trong chốc lát, từng loại rượu và thức ăn mà Hàn Thạc cho tới bây giờ chưa từng gặp nối liền không dứt được bưng lên, trước mặt bốn người trên bàn bày bày đầy thức ăn. Bối Hi Ma Tư oán hận lườm Hàn Thạc, tiếp đón Hạ Lạc Đặc đang ăn uống thả cửa. Miếng thịt được chế biến ngon, đẹp mắt kia nàng dùng lực nhai nuốt, dường như coi chúng là Hàn Thạc vậy.
Hạ Lạc Đặc có phần kinh ngạc nhìn Bối Hi Ma Tư. Nàng chưa từng nhìn thấy muội muội mình ở trước mặt một nam nhân nào lại lộ ra loại tư thái suồng sã này bao giờ. Trong lòng ít nhiều có loại ý nghĩ đặc biệt.
Nữ thần nhền nhện La Ti không nói một lời nào. Nhưng mà sau khi những món ăn ngon kia được bưng lên, nàng căn bản không khách khí với Hàn Thạc nữa. Không cần người bắt chuyện, cùng với Bối Hi Ma Tư giống như là đang thi đấu vậy, cúi đầu xuống những chiếc đĩa trước mặt tập trung chuyên môn chén.
Hàn Thạc đối với thực vật không có cảm giác gì đặc biệt. Mỗi một loại đồ ăn đều chỉ lướt qua mà thôi. Rượu ngon cũng chỉ uống mấy chén nhỏ, cảm thấy mùi vị rượu và đồ ăn nơi này đích thực cũng không tệ. Xem ra giá trị khá xa xỉ.
Đến khi tính tiền, nữ hầu báo ra giá là chín ngàn sáu trăm hắc tinh tệ, Hàn Thạc cũng chỉ là hơi giật mình một chút. Bây giờ hắn khá giàu có, tự nhiên sẽ không vì một ít hắc tinh tệ này mà chậc lưỡi. Dưới cái nhìn chăm chú của Bối Hi Ma Tư, Hàn Thạc vô cùng sảng khoái ném ra một túi một vạn hắc tinh tệ.
Bối Hi Ma Tư, Hạ Lạc Đặc, La Ti, ba nữ đều có uống chút rượu. Khuôn mặt từng người đều hơi ửng đỏ, lộ vẻ diễm lệ. Hạ Lạc Đặc còn đỡ, nàng khí chất thật tốt thế nhưng dung mạo chỉ thuộc hạng trung. Bối Hi Ma Tư và La Ti đều vô cùng mỹ lệ. Trên khuôn mặt xinh đẹp hồng hào càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của hai người, khiến cho Hàn Thạc nổi lên cảm giác hâm mộ.
Bối Hi Ma Tư vẫn luôn dò xét Hàn Thạc. Thấy hắn bình tĩnh thanh toán tiền, nhỏ giọng lầm bầm:
- Thật đúng là phát đạt rồi! Một vạn hắc tinh tệ mà không nhíu mày lấy một chút nào. So với cha ta còn xa xỉ hơn!
- Đi thôi! - Hàn Thạc cất bước.
Thân hình hùng vĩ ấy nổi bật cả Thần Phúc tửu quán. Việc hắn ra tay rất xa xỉ, bên cạnh còn có ba nữ nhân hấp dẫn đã dẫn tới rất nhiều ánh mắt của kẻ khác, lòng thầm nghĩ:
"Người kia là ai. Trong U Mạc thành khi nào lại có một gã diễm phúc vô biên như vậy!
Có thể tới Thần Phúc tửu quán đều là người có chút địa vị ở trong U Mạc thành. Bọn họ đều rất quen thuộc nhau. Nhìn mặt Hàn Thạc trông không quen, từng người đều lưu tâm, thầm suy nghĩ về thân phận của hắn.
Ba nữ nhân cũng đều đứng lên, theo phía sau Hàn Thạc đi ra ngoài. Sắp ra khỏi, Bối Hi Ma Tư chán ghét nhìn một thanh niên ở gần cửa, miệng nói nhỏ:
- Buồn nôn!
Người thanh niên kia từ đầu tới cuối đều nhìn chăm chú ba nữ. Trong mắt không hề che đậy ý vị dâm tục. Bối Hi Ma Tư mắng hắn như thế cũng coi như không oan uổng cho hắn.
Chỉ là từng người ở đây đều kinh ngạc đánh giá diễm phúc vô biên của Hàn Thạc.
Im lặng một hồi. Bối Hi Ma Tư nói một tiếng “buồn nôn” có vẻ vô cùng rõ ràng, truyền vào lỗ tai của mỗi người. Người thanh niên kia ở trong U Mạc thành cũng có đôi chút địa vị. Sau khi bị Bối Hi Ma Tư mắng, từng người trong Thần Phúc tửu quán đều hứng thú nhìn hắn, dường như muốn chế nhạo hắn.
Thanh niên kia ngẩn người, rồi phát hiện từng người quen xung quanh chế giễu nhìn hắn. Hắn lập tức cảm thấy mất mặt liền không nhịn được nữa. Sạm mặt đểu giả dò xét Bối Hi Ma Tư, hắn cười lạnh:
- Con đim. Ngươi nói ai?
Bối Hi Ma Tư sầm mặt, càng tỏ rõ vẻ chán ghét nói:
- Thứ không có giáo dục. Nhìn vào càng khiến cho người ta lộn mửa!
Nói xong, Bối Hi Ma Tư ngay cả hứng thú nói thêm một câu nữa với hắn cũng không có. Y như là tránh né một con ruồi có mùi, khẩn trương rời đi, thúc giục Hàn Thạc:
- Chúng ta đi!
- Ba con đàn bà đi theo một thằng đàn ông. Còn đều uống say khướt. Không biết lập tức đi làm gì. Thật sự là phóng đãng dâm loạn mà! - Người thanh niên kia ngẩn người, chợt cúi đầu cười dâm đãng. Hắn vừa nói như vậy, những người trong Thần Phúc tửu quán đều có sắc mặt mập mờ, nhìn về phía Hàn Thạc với ánh mắt đầy hâm mộ.
Hàn Thạc sửng sốt. Trong đầu không kiềm chế được hiện ra cảnh tượng mình trần như nhộng độc chiếm Hạ Lạc Đặc, Bối Hi Ma Tư, La Ti, trên mặt cũng hiện ra nụ cười có chút quái dị. Cười lắc lắc đầu, hắn thầm nghĩ mình quả nhiên không phải hạng tốt đẹp gì. Trong hoàn cảnh này lại còn thuận thế ảo tưởng tình cảnh dâm loạn như vậy.
“Bốp!” Một cái tát vung lên. Hạ Lạc Đặc vẻ mặt lạnh lùng nhìn người thanh niên kia nói:
- Ta bất kể ngươi thuộc gia tộc nào. Nói chuyện sạch sẽ cho ta!
- Tiện nhân. Ngươi dám đánh ta? - Người thanh niên kia rít lên. Một vài Thần Vệ đang ăn uống cùng bàn hắn lạnh nhạt đứng lên. Trong nháy mắt tản đi khắp nơi, vây nhóm bốn người Hàn Thạc lại. Xem ra chuyện này không thể giải quyết một cách dễ dàng nữa rồi.
Hạ Lạc Đặc ra tay quá nhanh. Mà thanh niên kia chỉ có thực lực Tử Vong Trung vị thần, căn bản không kịp phòng ngự được. Khi Hàn Thạc phục hồi lại tinh thần, đám Thần Vệ bên cạnh thanh niên kia đã kịp bao vây bọn họ.
Hàn Thạc cũng không sợ phiền toái. Chỉ là lần này hắn tới U Mạc thành chủ yếu là vì tiêu diệt Cáp Tư Cách Lâm và Ngải Phất Lý. Nếu như trước đó bại lộ thân phận của mình, đối với hành động của hắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Nhìn thấy chuyện xảy ra đến mức này rồi, trong lòng Hàn Thạc trầm xuống, bắt đầu suy nghĩ nên giải quyết vấn đề nhanh chóng như thế nào.
Người thanh niên kia chỉ có thực lực Trung vị thần. Thần Vệ bên cạnh hắn cũng chỉ là xấp xỉ đến cảnh giới ấy, không có một Thượng vị thần nào. Những người ở bên trong Thần Phúc tửu quán cũng chỉ có thực lực đến vậy, không có một Thượng vị thần tồn tại. Phía Hàn Thạc ngoài Bối Hi Ma Tư trở lại Chúng Thần đại lục đột phá đến Trung vị thần ra thì Hàn Thạc, Hạ Lạc Đặc, La Ti đều có thực lực Thượng vị thần. Chỉ cần một người trong đó ra tay là có thể diệt toàn bộ gã thanh niên kia và Thần Vệ bên cạnh hắn.
Chỉ có điều nơi này là Thần Phúc tửu quán. Ở trong U Mạc thành nếu làm ra loại chuyện này chắc chắn sẽ khiến cho mọi người chú ý đến. Muốn thoát thân rất không dễ dàng. Sự việc càng ồn ào thì thân phận của Hàn Thạc rất dễ bị phát hiện. Một khi khiến cho Ngải Phất Lý và Cáp Tư Cách Lâm biết hắn ở đây, không cần Hàn Thạc tìm tới cửa, bọn chúng sẽ đi trước môt bước tới tận nơi đuổi giết.
“Có phần khó khăn đây.” - Hàn Thạc nhíu nhíu lông mày.
- Nơi này là U Mạc thành. Các ngươi là người từ bên ngoài đến mà dám điên cuồng ngang ngược ở đây. Đó là tự tìm đường chết!
Thanh niên hét lớn:
- Bắt bọn chúng lại. Áp giải tới Đội sáu thẩm vấn!
U Mạc thành giống với Ám Ảnh thành, cũng có Thần Vệ. Tuy nhiên U Mạc thành tổng cộng chỉ có sáu đội. Xem chừng thanh niên kia đích thực cũng có chút địa vị. Thần Vệ bên cạnh hắn, từng người đều có vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên đều là loại đã kinh qua ma luyện.
- Các vị. Có vấn đề gì xin ra bên ngoài giải quyết! - Vào lúc này, một lão béo có mái tóc hoa râm mặc y phục của Thần Phúc tửu quán bước tới. Trên mặt hắn treo một nụ cười theo tính chất nghề nghiệp, tựa hồ bàng quan với tình cảnh này.
Thân là một trong những nơi chi tiêu xa xỉ nhất U Mạc thành, Thần Phúc tửu quán không đơn giản như vậy. Thanh niên vừa gào kia biết rõ về nơi này, nghe vậy gật gật đầu, phất phất tay nói với các Thần Vệ:
- Chúng ta ra ngoài bắt người!
Lời kết thúc, hắn nhìn bốn người Hàn Thạc một cách lạnh lùng, dẫn đầu đi ra khỏi Thần Phúc tửu quán.
Những người ở bên trong Thần Phúc tửu quán vừa thấy có việc thú vị thì kẻ nào cũng hứng thú bừng bừng, hoặc là tính tiền theo xuống, hoặc là đến bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống bên dưới, cực kỳ chú ý chuyện này.
- Cách Lan La gia tộc, chi cành của một trong bốn đại gia tộc!
Hạ Lạc Đặc nghe thanh niên kia đưa ra chiêu bài Đội sáu của U Mạc thành, mỉm cười nói với Bối Hi Ma Tư. Sau đó quay đầu lại liếc nhìn Hàn Thạc, Hạ Lạc Đặc nói:
- Việc nhỏ.
Nghe Hạ Lạc Đặc nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc có phần kinh ngạc. Nghĩ thoáng một chút hắn mới loại bỏ nó. Bố Lạp Khắc Nạp gia tộc và Tái Nhân Đặc gia tộc tại Ám Ảnh thành gần giống như nhau, đều là cái loại gia tộc cổ xưa nhất. Một tiểu gia tộc xếp hạng thấp nhất tại U Mạc thành hiển nhiên các nàng không để vào mắt.
Trong lòng máy động, Hàn Thạc yên lòng, mỉm cười gật gật đầu rồi nói:
- Ta không muốn có người biết ta ở U Mạc thành!
“Sẽ không làm phiền ngươi động thủ.”
Hạ Lạc Đặc ngẩn người ra, không rõ Hàn Thạc vì sao lại nói như vậy. Tuy nhiên nàng vẫn gật đầu, ra hiệu nàng hiểu ý của hắn.
La Ti không hề nói một lời nào, nhưng sắc mặt không dễ coi. Thanh niên kia ăn nói quá khó nghe, nàng hiển nhiên cũng tức giận rồi.
- Hạ Lạc Đặc tỷ tỷ. Giáo huấn tên kia một trận! - Bối Hi Ma Tư âm thanh lành lạnh, xem ra rất không thoải mái.
- Quên đi. Nơi này là U Mạc thành. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Ta đã cho hắn một cái tát rồi. Đợi lát nữa chứng tỏ thân phận, ta nghĩ hắn không dám lấy bắt rồi áp giải chúng ta đến Đội sáu đâu! - Hạ Lạc Đặc dường như cũng không muốn chuyện biến thành ồn ào, nhỏ nhẹ khuyên giải Bối Hi Ma Tư.
- Hạ Lạc Đặc tỷ tỷ. Hắn nói chuyện khó nghe như vậy, sao có thể bỏ qua được? - Bối Hi Ma Tư có vẻ không vui, giận dữ nói.
Trong lúc đang nói chuyện, bốn người Hàn Thạc đã đi ra khỏi Thần Phúc tửu quán. Hạ Lạc Đặc thờ ơ liếc mắt nhìn thanh niên kia, đã chuẩn bị chứng tỏ thân phận của mình.
Chỉ là không đợi nàng mở miệng, thanh niên kia lại giành trước quay ra cười lạnh với Hàn Thạc:
- Tiểu tử diễm phúc cạn ha. Một hơi ba vị hẳn không tệ đúng không? Hắc hắc. Chờ một lát đến Đội sáu rồi, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ lớn hơn nữa, Cho ngươi trải nghiệm mùi vị càng tuyệt vời hơn!
Dường như thanh niên đối với La Ti còn có hứng thú lớn hơn nữa. Hai tròng mắt càn rỡ đảo qua lại người nàng rồi cười hắc hắc:
- Mỹ nữ tóc trắng, ta thích nhất là ngươi đó. Chúng ta lát nữa có thể giao lưu một chút!
Trong ba nàng chỉ có La Ti là không nói một lời nào, đối với hắn không có lời lẽ cay độc hay động thủ gì. Hắn có ấn tượng khá tốt với nàng. Loại đùa giỡn này nói ra rất là lớn gan.
Chỉ có điều hắn hiển nhiên không biết La Ti không hề nói một lời nào mới thật sự chính là sát thần! Nhất là hắn còn xưng hô La Ti là “Mỹ nữ tóc trắng”. Điều này đã phạm kiêng kị lớn nhất của La Ti.
Hàn Thạc thấy La Ti hai mắt hàn quang vừa hiện, đã biết không tốt. Còn chưa kịp nói thêm cái gì, vài sợi tóc của La Ti bỗng nhiên bắn ra. Khoảng cách giữa nàng và thanh niên kia quá gần. Hắn ngay cả cái tát của Hạ Lạc Đặc cũng không tránh được, đối với La Ti thực lực còn cao hơn Hạ Lạc Đặc một bậc càng bất lực!
Mấy sợi tóc dài đột ngột xuất hiện rồi biến mất, cắm lút vào ngực thanh niên kia. La Ti lắc lắc tóc, máu tươi của thanh niên kia bắn nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng bay ra xa xa. Khi rơi xuống đất cũng đã tuyệt khí.
Hàn Thạc biến sắc, vừa thấy La Ti ra tay hắn đã biết không còn tốt lành gì rồi. Không đợi Hạ Lạc Đặc và Bối Hi Ma Tư kịp phản ứng. Hàn Thạc quát khẽ:
- Đã động thủ, làm sạch sẽ chút!
La Ti nghe Hàn Thạc nói như vậy, khuôn mặt lạnh lùng múa loạn mái tóc lên. Thần Vệ xung quanh sợ hãi, ào ào bị tóc của nàng xỏ xuyên qua tiểu phúc. Toàn bộ khí tuyệt tại chỗ! Không một kẻ nào có thể chạy thoát!
- Còn chờ cái gì. Đi mau! - Hàn Thạc khẽ quát với Bối Hi Ma Tư và Hạ Lạc Đặc rồi thò tay kéo tay nhỏ nhắn của Bối Hi Ma Tư, lập tức phóng về khu vực tương đối hẻo lánh phía xa.
Mọi người chung quanh đang chăm chú nhìn thấy vậy hết sức hoảng sợ, từng tràng kinh hô rộ lên!
Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng đoàn người Hàn Thạc lại dám giết người trên đường. Với lại ra tay không lưu tình chút nào! Có lẽ bởi vì La Ti động thủ quá dứt khoát lưu loát, những người ở đó không ai dám ngăn trở. Trơ mắt nhìn nhóm Hàn Thạc sau khi giết người xong liền nghênh ngang rời đi mà không ai dám can thiệp vào!