- Ta không tin!
Lạp Nhĩ Phu quát khẽ rồi quay sang thành chủ Hoa Lai Sĩ nói:
- Đại nhân, trong ba người đó nhất định có Thượng vị thần!
Nghe Lạp Nhĩ Phu nói vậy, Hoa Lai Sĩ nhíu mày rồi quay sang nhìn Hàn Thạc.
- Hàn gia của ta không có nhiều Thượng vị thần như vậy. Trước khi tiến nhập vào khu thi đấu, ai nấy trong bọn họ đều đã chịu kiểm tra của gia tộc Tái Nhân Đặc. Ta nghĩ nếu như bọn họ có thực lực Thượng vị thần, hẳn là sẽ không sẽ tiến vào khu vực thi đấu được! Điểm này, An Đức Liệt đại nhân hẳn là có quyền lên tiếng! - Hàn Thạc mỉm cười rồi quay sang gật gật đầu với An Đức Liệt.
- Không sai, phương diện này do người của ta phụ trách! Bất kỳ đội ngũ nào tiến vào khu thi đấu, đều sẽ truyền vào thần lực ở trong tinh thạch kiểm tra thần lực. Ba người kia có thể tiến vào, chắc chắn không phải là Thượng vị thần! - An Đức Liệt lên tiếng khẳng định.
Bởi vì cường độ thần lực trong cơ thể Thượng vị thần khác với Trung vị thần, tinh thạch kiểm tra thần lực kia có thể thông lực lượng xuất ra của Thượng vị thần để phân biệt. Nhưng đám người Bác Lan Tư cùng Huyết Linh đều không tu luyện lực lượng có ý nghĩa thâm ảo của thế giới này, tự nhiên là sẽ không đo lường được gì. Cảnh giới thật sự hiện giờ của Cát Nhĩ Bá Đặc vẫn còn là Hạ vị thần, cho dù có tăng thêm cũng không có vấn đề gì.
Nhìn thấy An Đức Liệt mở lời bảo đảm, Hoa Lai Sĩ tự nhiên không còn hoài nghi gì, chỉ thản nhiên nói:
- Vậy hẳn là không có vấn đề gì rồi. Hai vị không cần nhiều lời nữa!
Hai người Lạp Nhĩ Phu cùng Ba Đằng đều ngẩn ra, sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc. Bọn họ tự nhiên không cho rằng dưới tình cảnh này mà An Đức Liệt lại nói dối. Nếu vậy thì ba người kia hẳn nhiên thật sự không phải là Thượng vị thần rồi. Nếu nói bọn họ không phải là Thượng vị thần thì sao lại có thể bạo phát ra lực lượng đáng sợ như thế, có phải là chuyện khó bề tưởng tượng hay không đây?
Lời bảo chứng của An Đức Liệt vừa phát ra thì ánh mắt của mọi người lại đổ ào ạt lên người Hàn Thạc. Ai nấy đều đầy vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, không hiểu rõ vì sao đám thủ hạ thần vệ đội Năm của hắn lại xuất chúng như vậy.
Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn. Trong lúc mọi người vẫn đang bàn luận quanh sa bàn thì ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đã phá từng tầng phòng ngự của đội Bảy, trực tiếp kéo đến khu vực sáng ngời nhấp nháy của Thần tinh.
Đối với ba người Bác Lan Tư mà nói, đoạt được Thần tinh từ trong tay đội Bảy cũng chẳng khó khăn gì lắm. Khi bọn họ thế như chẻ tre kéo tới trước mặt Đồ Nặc thì cơ hồ lực đối kháng của đám đội Bảy đối với bọn họ đã mất hết.
Có ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc mở đường, hàng phòng ngự phía sau của đội Năm cũng trở nên nghiêm ngặt, sau đó ngăn trở lấy đòn công kích từ hai bên hông rồi nhanh chóng tiến vào khu vực trung tâm do thần vệ bên đội Bảy bảo hộ.
- Vây lại! - Bác Lan Tư quát lớn, lập tức đội ngũ hình trùy biến đổi. Trong khoảnh khắc đám thần vệ phía sau tản mác ra, chuyển ra bao vây lấy khu vực của đội Bảy.
- Không được giết người! - Bác Lan Tư lại phân phó thêm một câu, ra hiệu cho đám thần vệ ra tay công kích rồi lập tức quay sang gật đầu với hai người Huyết Linh và Cát Nhĩ Bá Đặc.
Đám thần vệ phụ trách yểm hộ Ba Nạp Đức. Đòn công kích trùng trùng điệp điệp của bọn họ từ trên không đổ ụp xuống. Ba người Bác Lan Tư thừa thế xông tới trước. Bác Lan Tư cùng Huyết Linh dẫn đầu xung trận, sát khí dầy đặc trên người không ngừng toát ra. Thanh khoát kiếm dùng Huyết Tinh luyện chế ra trong tay Huyết Linh bắn ra huyết quang chói lòa. Máu huyết của đám thần vệ đội Bảy trong phạm vi gần đó đều náo động, ảnh hưởng đến sự lưu chuyển thần lực của bọn họ.
Thanh kiếm này đối với Huyết thần kinh có tác dụng tăng tác dụng. Huyết Linh cầm trong tay thanh kiếm mang theo huyết mang quái dị chói mắt này, da thịt đỏ hồng như máu, đôi con mắt đỏ ngầu, trên đường đi tới thì đám thần vệ hai bên ai nấy đều không khống chế nổi máu tươi trong người, thay nhau thối lui về sau.
Hàn quang từ thanh phi kiếm của Bác Lan Tư sáng lòa. Từng điểm kiếm mang như tinh quang loé lên rồi biến mất, không ngừng ép bức đám thần vệ thối lui.
Vì Huyết Linh và Bác Lan Tư tu luyện ma công đặc thù, trên người có được khí thế chấn nhiếp người kỳ dị. Lại thêm sát khí toàn thân của cả hai đằng đằng, khiết đám thần vệ đội Bảy đều kinh hồn khiếp đảm, tranh nhau nhượng bộ thối lui tránh đường hai người.
Ba người Huyết Linh cứ như thế mà xông pha, kéo rốc tới trước mặt tên thần vệ đội Bảy đang bảo quản Thần tinh. Đến khi mũi kiếm chỉ ngay người tên đó thì hắn vội vàng vâng lời đem Thần tinh trong tay đưa cho nhóm Huyết Linh, Bác Lan Tưi. Ánh mắt của hắn đầy vẻ kính sợ.
Mấy đội ở dãy núi Phi Vân chỉ là tỷ đấu mà thôi, tất cả đều là thần vệ của Ám Ảnh thành nên tự nhiên sẽ không thật sự động can qua. Đến khi tên thần vệ hiểu được đội Bảy mình đã đâm đầu vào thiết bản, người ta thì phá tan đội ngũ hắn như chẻ tre thì đã dự liệu đến kết quả này cho nên cũng chẳng ra tay kháng cự vô dụng làm gì.
Mục đích lần này chỉ là lấy Thần tinh, đến khi Thần tinh tới tay thì Huyết Linh lập tức gật gật đầu, cong tay thi lễ với người kia:
- Đã đắc tội!
Tên thần vệ kia có chút vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:
- Khách sáo rồi, khách sáo rồi!
Theo hắn thấy, ba người Huyết Linh đã chiếm thượng phong tuyệt đối. Dưới tình huống như vậy thì cũng chẳng cần phải khách sáo như vậy.
Huyết Linh theo Hàn Thạc đã lâu, dần dần rồi cũng học hỏi được một chút phong thái hành động của sư phụ mình, biết được khi nào thì phải ngông cuồng ngang ngược, khi nào thì phải tự mình biểu hiện phong độ thỏa đáng. Lúc đang thắng lợi mà có thể để lộ khí thế không kiêu không ngạo thế này đã có chút phong cách của Hàn Thạc rồi.
- Hy vọng các ngươi có thể giải quyết đám gia hỏa đội Hai kia! - Tên thần vệ kia thấy Huyết Linh lấy được Thần tinh chuẩn bị rời đi liền đột nhiên mở miệng nói.
- Yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ khiến cho đám đội Hai bò lăn bò càng! - Cát Nhĩ Bá Đặc cười ha hả, vẻ mặt điên cuồng ngang ngược.
- Đừng nói lời thừa, đi thôi! - Bác Lan Tư quát nhỏ rồi dẫn đầu đoàn người bỏ đi. Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc theo sát đằng sau.
Khi đoạt Thần tinh, ba người Bác Lan Tư đã biểu hiện rõ thực lực. Đám người đội Bảy tự biết không phải là đối thủ nên cũng không ra sức giãy chết, chỉ giương mắt nhìn đám người đội Năm phủi áo bỏ đi.
...
Tại chỗ sa bàn, Ba Đằng cười khổ lắc đầu nói:
- Ta thua tâm phục khẩu phục!
Trận chiến này căn bản không có chút may mắn nào, từ đầu tới cuối đều là đội Năm giữ được ưu thế tuyệt đối, không cho đám người Đồ Nặc chút cơ hội nào! Mặc dù trong lòng ít nhiều cũng có chút không phục, nhưng khi ba người Bác Lan Tư đoạt được Thần tinh vào tay, hơn nữa theo cảnh chiếu lại không hề đả thương một thần vệ đội Bảy nào, Ba Đằng cũng bỏ được nỗi chấp nhất trong đầu.
- Ba Đằng đại nhân không cần phải để trong lòng, chỉ là may mắn thôi! - Hàn Thạc mỉm cười rồi ôn hòa trả lời.
Ai nấy đều có thể nhìn ra được thực lực của đội Năm hoàn toàn áp đảo đội Bảy. Chuyện này căn bản không có chút gì gọi là may mắn. Ai cũng biết Hàn Thạc chỉ là khiêm tốn mà thôi. Ba Đằng nhìn thấy Hàn Thạc không hề để lộ ngạo khí áp người, mà lại còn khiêm tốn nhã nhặn như vậy nên trong lòng cũng dễ chịu thêm được một chút rồi chỉ cười khổ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắc Thiên đột nhiên tiến tới vỗ vai Hàn Thạc rồi nói nhỏ:
- Cái tên gia hỏa nhà ngươi, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Hắc Thiên ngưng một chút, liếc mắt nhìn vẻ mặt khó coi của Lạp Nhĩ Phu cách đó không xa rồi mới tiếp lời:
- Xem ra lời nói lúc trước của ngươi với Thanh Lâm không phải là mở lời ngông cuồng ha!
- Bố Lai Ân, hạ đám đội Hai đi! - Không biết từ lúc nào, Thanh Lâm đã từ bên cạnh An Đức Liệt bước tới, nói khẽ.
Vẻ mặt Hàn Thạc mỉm cười, ung dung gật đầu tự tin nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần hai bên giao chiến, phe chiến thắng nhất định là đội Năm bọn ta!
- Hừ! - Lạp Nhĩ Phu cách đó không xa lạnh lùng liếc mắt nhìn tới phía này.
Bất luận là ai đều có thể nhìn được trong khu thi đấu chỉ có đội Năm mới có thể thật sự đối kháng được lại đội Hai. Lạp Nhĩ Phu trước giờ không hề được lòng người. Lực lượng của đội Hai căn bản chỉ là có hắn mới có thể có chỗ đứng tại Ám Ảnh thành. Một khi trong trường tỷ đấu giữa các đoàn đội mà đội Hai bị Hàn Thạc giải quyết thì sẽ tạo ra đả kích rất lớn với Lạp Nhĩ Phu.
Ở trong đấu trường đều là kẻ không phú thì quý, nhưng đa số người đều nhìn Lạp Nhĩ Phu không thuận mắt. Trong lòng bọn họ phỏng chừng đều mong hắn thua không còn manh giáp. Ánh mắt ai nấy đều đầy vẻ như đang cười trên nỗi đau của Lạp Nhĩ Phu.
- Đội Hai cùng đội Bốn bắt đầu chiến đấu kìa! - Đột nhiên Cách Lỗ Tây hô lên.
Tâm tư mọi người lập tức lại chú ý lên sa bàn. Thông qua hình ảnh thu nhỏ trên đó, bọn họ có thể nhìn thấy rõ đội Hai hùng hùng hổ hổ xông tới đội Bốn. Tác phong của đội Hai xưa nay tàn nhẫn. Mặc dù không trực tiếp ra tay giết người, nhưng người bị thương vì bọn chúng mà nói thì như chuyện cơm bữa.
Khi tiến tới trước chỗ Thần tinh của đội Bốn, dưới sự thống lãnh của Cơ Phạm đều là đám thần vệ còn sống sót qua các cuộc chiến giết chóc đẫm máu. Một khi ra tay thì sẽ khiến đội Bốn ai nấy đều bị thương. Chỉ trong chốc lát, đám thần vệ đội Bốn tay chân bị gãy lìa đã trở nên không ít.
Chỉ cần là tỷ đấu thì sẽ chịu thương tích vì khi chiến đấu thì hai bên đều có thể phóng tay. Mỗi lần tỷ đấu đều có giới hạn về thương vong. Mặc dù khi thi đấu nghiêm cấm cố ý giết người, nhưng trong đó có một số thương tích nhẹ khó tránh thì cũng được cho phép.
Đó là lý do vì sao đội Hai không được lòng người, nguyên nhân chủ yếu là trong những cuộc tỷ đấu lần trước bọn chúng hơi một chút là đả thương người.
Ai nấy đều nhìn ra lực chiến đấu của đội Hai cao hơn đội Bốn. Dưới cuộc chiến thực lực chênh lệch quá xa này, đội Hai hoàn toàn có thể không cần đả thương người mà vẫn đoạt được Thần tinh! Nhưng thần vệ đội Hai vẫn khăng khăng không chịu làm như vậy. Đám người trong đội ngũ này đều là những kẻ bất chấp tính mạng qua huấn luyện tàn khốc, chỉ đả thương người theo cái nhìn của bọn họ đã là vô cùng khách khí rồi.
Thương binh của đội Bốn càng lúc càng nhiều. Sắc mặt Tạp Mễ Lạp càng lúc càng khó coi. Nàng ráng đè nén cơn giận trong lòng, chỉ sầm mặt chăm chú nhìn tình cảnh trong sa bàn, trong lòng thì hận Lạp Nhĩ Phu tới tận xương tủy!
Cũng chiến đấu như nhau, đám thủ hạ đội Năm của Hàn Thạc lại không hề đánh thương một tên thủ hạ thần vệ nào của Ba Đằng. So sánh giữa hai bên càng khiến Tạp Mễ Lạp thêm cực kỳ khó chịu, còn Ba Đằng thì ngược lại bắt đầu ngấm ngầm cảm thấy may mắn.
- Lần nào cũng như vậy!
Hắc Thiên thở dài một tiếng rồi tự lẩm bẩm:
- Rõ ràng không cần phải như vậy, không cần phải ra tay đả thương người. Hắn một khi mà thất thế tại Ám Ảnh thành, sợ rằng ai nấy đều sẽ thừa cơ hãm hại!
Lời này tựa hồ có ý chỉ ra chuyện này. Hàn Thạc không khỏi ngoảnh đầu liếc nhìn Lạp Nhĩ Phu, lòng thầm nói cái tên gia hỏa này quả là tên điên mà. Sau cuộc thi đấu hôm nay thì mình phải tính toán cho sớm, khỏi phải để hắn nổi điên làm ra mấy chuyện rồ dại gì.
Đội Bốn không có khả năng đối phó với đội Hai. Sau mười mấy phút, tới khi rất nhiều thần vệ đội Bốn bị đánh thương thì đội Hai mới thành công đoạt lấy toàn bộ Thần tinh của đội Bốn.
Sau đó đội Hai ra tay thì không thể kềm chế được nữa, lập tức đoạt lấy Thần tinh của đội Sáu của Cách Lỗ Tây. Sau đó thì đến đội Ba. Lực chiến đấu của đội Ba so với đội Sáu, đội Bốn thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng không phải là đối thủ của đội Hai. Sau khi phải trả bằng cái giá mười tên thương binh thì đội Ba cũng bị đánh bại.
Sắc mặt của Cách Lỗ Tây, Tạp Mễ Lạp, Hắc Thiên ai nấy đều khó coi, ánh mắt gườm Lạp Nhĩ Phu đều lấp lóa hung quang, chỉ là Lạp Nhĩ Phu chẳng hề có phản ứng gì.
Ngay lúc đó đột nhiên đội Năm lập tức nhanh chóng tiến tới trước, từ một hướng khác phóng thẳng tới chỗ đội Hai.
Ánh mắt đám người Hoa Lai Sĩ, An Đức Liệt, Cách Lỗ Tây, Hắc Thiên đột nhiên sáng ngời. Ai nấy đều tập trung chú ý tới đám đội Năm, trông chờ tới lần gặp gỡ giữa hai đội này.