Thanh Lâm tại Ám Ảnh thành cũng là mỹ nữ có tiếng, hơn nữa thực lực cũng xuất chúng. Cộng thêm lại là thân phận Thần vệ trưởng nên ngoại trừ thứ nam nhân cùng đẳng cấp như Hắc Thiên thì người bình thường đối với nàng không dám nghĩ ngợi gì nhiều.
Tao nhã, dung mạo xinh đẹp đều là tố chất của mỹ nhân. Đáng tiếc vì thân phận nàng cao quý, thực lực bản thân lại mạnh mẽ vô cùng nên chẳng có bao nhiêu nam nhân dám có cái nhìn mang theo ý tưởng đặc biệt gì.
Đây là nữ nhân mà Hắc Thiên hâm mộ. Hàn Thạc ngầm răn hắn mấy câu như vậy, rồi mới thuận theo lời Thanh Lâm mà mỉm cười nói:
- Nữ nhân bên người ta nhiều lắm, nên không có bao nhiêu nàng khờ khạo bám theo nữa đâu. Thanh Lâm đại nhân là mỹ nữ độc đoán độc hành, cũng chẳng phải là mẫu người ta thích. Hắc Thiên ngươi cứ hết sức yên tâm đi.
Thanh Lâm nghe Hàn Thạc nói như vậy, cặp mắt xinh đẹp của nàng nhìn hắn đầy thâm ý rồi nhỏ giọng cười “phì” một tiếng mới nói:
- Ngươi sợ cái quỷ gì? Ngươi muốn thanh minh cái gì đây? Ngươi thật sự muốn Hắc Thiên tin tưởng là chúng ta không có chuyện gì à?
Hàn Thạc cười trêu ghẹo mấy tiếng rồi nói:
- Không sợ Hắc Thiên ghen sao?
- Yên tâm đi, nàng cho dù muốn chọn cũng sẽ không tự chà đạp bản thân. Điểm này ta hoàn toàn tin tưởng. À à, ta sợ cái gì chứ? - Nghe Hàn Thạc giải thích như vậy, Hắc Thiên mới nghĩ tới Hàn gia đã có bao nhiêu cô gái mỹ miều như vậy nên trong lòng cũng ổn định lại được.
- Nói không chừng có nên làm vậy không đây? - Tựa hồ như muốn đả kích thêm Hắc Thiên, Thanh Lâm liền cười bại hoại dí dỏm.
- Ặc... - Hắc Thiên không có lời gì để đáp, chỉ đành cười khổ không ngừng.
Trong lúc ba người Hàn Thạc nhỏ tiếng chuyện trò tươi cười thì ba Thần vệ trưởng Tạp Mễ Lạp, Cách Lỗ Tây, Ba Đằng cũng đã rút thăm xong. Ánh mắt Hoa Lai Sĩ quét ngang liền nhìn tới chỗ nhóm Hàn Thạc ba người đang cười nói, lập tức trầm giọng nói:
- Thanh Lâm, Hắc Thiên, đến phiên hai người các ngươi rồi!
Nhìn thấy Hàn Thạc cùng với hai thủ hạ Thần vệ trưởng của mình vui vẻ giao hảo với nhau như vậy, Hoa Lai Sĩ không những không thấy không khí có phần hài hoà mà trong lòng ngược lại ngấm ngầm có chút lo lắng. Vô tình cảm thấy Hàn Thạc đã có ảnh hưởng đến nhiều người bên cạnh của hắn. Tạp Mai Lệ Tháp, An Đức Liệt, Hắc Thiên, Thanh Lâm, mấy nhân vật này đều là nhân vật trọng tâm của gia tộc Tái Nhân Đặc, dường như đều có quan hệ thân mật với Hàn Thạc.
Đối với Hoa Lai Sĩ mà nói đây chẳng phải là điềm báo tốt lành gì!
- Tới đi! - Thanh Lâm nhẹ nhàng cười, trợn mắt nhìn Hàn Thạc, sau đó mới cùng Hắc Thiên đi tới rút thăm.
Hoa Lai Sĩ đứng nhìn ba người Hàn Thạc, đầu mày không khỏi nhíu chặt lại, đột nhiên cảm thấy dường như đám thủ hạ trung thực bên cạnh mình cũng chỉ còn mỗi Lạp Nhĩ Phu là chưa có dị tâm. Nghĩ tới đây Hoa Lai Sĩ không tự chủ được nhìn về phía Lạp Nhĩ Phu ở xa xa, nghĩ tới việc hắn có thể sẽ lập tức thất bại, không biết vì sao trong lòng Hoa Lai Sĩ lại ngấm ngầm có chút không được thoải mái.
Kết quả đến rất nhanh. Hắc Thiên cùng Thần vệ trưởng đội Bốn Tạp Mễ Lạp sẽ giao chiến. Ba Đằng giao chiến với Cách Lỗ Tây. Thanh Lâm thì bắt được phiếu trống.
Thanh Lâm cầm trong tay tấm thăm trống liền vui vẻ nói:
- Vận khí thật không tệ, có thể tiết kiệm chút sức lực.
Đối với nàng mà nói, ngoại trừ Lạp Nhĩ Phu ra, mấy người khác căn bản không có khả năng tạo ra ảnh hưởng gì với nàng. Thanh Lâm không hề biết thực lực của Hàn Thạc, nên cũng cho hắn vào nhóm đó.
Theo nàng thấy thì thực lực của Hàn Thạc mặc dù bất phàm nhưng phỏng chừng cũng không nhất định là đối thủ của Lạp Nhĩ Phu. Bởi vì từng là đối thủ của Lạp Nhĩ Phu trong bao năm qua, Thanh Lâm rất rõ sự đáng sợ của hắn, cho nên mới nhắc đi nhắc lại Hàn Thạc cần phải cẩn thận với đối thủ, hy vọng hắn sẽ không lơ là cảnh giác.
Thanh Lâm trước giờ chưa hề thật sự giao chiến với Hàn Thạc, chỉ là từ một số tình cảnh bên ngoài biết được hắn từng ở Thiên Cơ dược tề ra tay đối phó với Ba Đặc Lai Mỗ. Thứ gia hỏa vừa mới bước vào bậc Thượng vị thần như Ba Đặc Lai Mỗ trong mắt Thanh Lâm mà nói thì căn bản chẳng có tạo được chút uy hiếp gì.
Bởi thế vẫn theo nhìn nhận trước đó, cho rằng thực lực của Hàn Thạc tối đa cũng chỉ vừa tiến nhập vào bậc Thượng vị thần trung kỳ mà thôi.
Cao thủ cảnh giới này Thanh Lâm không hề cho là sẽ có thể thắng được mình.
- Tốt. Chiến trường cũng không cần phải chọn nơi nào khác, chính là ngay khu vực thần vệ thi đấu trước đây đi!
Hoa Lai Sĩ quát nhẹ rồi quét mắt nhìn Hàn Thạc cùng Lạp Nhĩ Phu nói:
- Nếu như không có vấn đề gì, hai người các ngươi có thể đi đi. An Đức Liệt sẽ cùng đi với các ngươi!
Lời nói vừa dứt Hoa Lai Sĩ đã lớn tiếng kêu to.
An Đức Liệt vốn không có ở đó, vừa nghe tiếng Hoa Lai Sĩ kêu to đã lập tức sắp xếp cho đám thần vệ của gia tộc Tái Nhân Đặc gần đó rồi hướng về phía xa xa gật đầu, lại còn ra dấu với Hoa Lai Sĩ, tỏ ý mọi việc đều không có vấn đề.
Hàn Thạc chẳng nói lời nào, một mực đi về phía An Đức Liệt ở xa xa. Lạp Nhĩ Phu căm hờn nhìn bóng hình hắn rồi cũng đi theo.
Trước đây đám thần vệ muốn tới khu vực thi đấu cần tới vài ngày. Hàn Thạc cùng Lạp Nhĩ Phu đều có địa vị Thượng vị thần, dùng tốc độ cực trí thi triển ra thì tự nhiên không cần lâu vậy. Theo An Đức Liệt dẫn đường chỉ phí vài tiếng đồng hồ là đã tới được khu vực thi đấu kia.
Vài tiếng đồng hồ so với đám Thượng vi thần động một tí là tu luyện mấy năm mà nói thì quả thực không đáng nhắc tới. Trên đường đi, An Đức Liệt chẳng lý gì tới Lạp Nhĩ Phu mà chỉ vui vẻ nói chuyện với Hàn Thạc. Theo An Đức Liệt thấy thì kết cuộc ngay từ đầu đã được quyết định, căn bản không có gay cấn gì. An Đức Liệt chẳng thích gì Lạp Nhĩ Phu, không nói vài câu châm chọc đã là phong độ vô cùng rồi.
Khu thi đấu có sự tồn tại của tháp năng lượng, tạo thành kết giới bảo vệ mạnh mẽ, trong lúc chiến đấu không cần phải lo lắng sẽ có người nào khác tạo ra ảnh hưởng. Điều trọng yếu là Hoa Lai Sĩ cùng tộc trưởng các gia tộc cũng có thể thông qua sa bàn mà nhìn rõ được tình cảnh nơi này và thực lực của các Thần vệ trưởng.
An Đức Liệt dẫn theo Hàn Thạc, Lạp Nhĩ Phu tới khu vực này rồi ra ý bảo hai người tiến vào. Đến khi Hàn Thạc đi trước vào đó, An Đức Liệt mới dặn dò hắn:
- Thương tích nhẹ thì không sao, nhưng ngàn vạn lần không nên đánh trọng thương hoặc giết chết. Đại ca của ta không hy vọng Thần vệ trưởng không thể tiếp tục dốc sức cho Ám Ảnh thành.
- An Đức Liệt đại nhân, ngươi có ý gì đây? - Lạp Nhĩ Phu vừa chuẩn bị tiến vào liền lạnh mặt, trầm giọng quát.
An Đức Liệt chỉ liếc mắt nhìn Lạp Nhĩ Phu rồi chỉ cười cười lắc đầu không nói thêm gì, cuối cùng chỉ nói thêm với Hàn Thạc một câu:
- Hạ thủ lưu tình!
Nói xong liền tránh đường cho Lạp Nhĩ Phu rồi lớn tiếng phân phó cho các thần vệ bảo hộ chung quanh:
- Chiến trường đã chuẩn bị xong, toàn bộ tản ra, không ai được tiến vào!
Lạp Nhĩ Phu nén cái giận ghê gớm trong lòng, không biết phải đổ lên ai, nhìn thấy An Đức Liệt đã phân phó cho các thần vệ tản mác ra xong, lại còn giữ vẻ mặt ôn hòa cười cười ở bên cạnh mà nhìn, hắn chỉ đành hừ một tiếng rồi quay sang Hàn Thạc ở phía trước quát trầm:
- Bố Lai Ân đại nhân, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Hàn Thạc ngạc nhiên, móc móc lỗ tai rồi khuôn mặt đầy vẻ châm biếm nói:
- Vừa rồi An Đức Liệt muốn ta lưu tình, lỗ tai của ngươi không có vấn đề gì chứ, không nghe rõ sao? Ha ha, ngươi ngàn vạn lần không cần hạ thủ lưu tình. Nếu như ngươi quả thật hạ thủ lưu tình, ta sợ rằng khống chế không được sẽ giết chết ngươi luôn!
- Chiến đấu đi! - Lạp Nhĩ Phu phát hiện về mặt chửi lộn thì mình không phải là đối thủ của Hàn Thạc, cũng chẳng thèm nói lời thừa, lập tức xông vào nơi thi đấu.
Hai người bên này vừa tiến vào khu thi đấu, thì bên kia Hoa Lai Sĩ cùng tộc trưởng ba đại gia tộc cộng thêm mấy Thần vệ trưởng chưa tham chiến đều tập trung sức chú ý lên khu trung ương sa bàn. Không biết Hoa Lai Sĩ đã động thủ động cước gì mà hai chấm nhỏ trong sa bàn trong phút chốc đã được phóng lớn lên. Hình ảnh của Hàn Thạc cùng Lạp Nhĩ Phu cũng dần dần trở nên rõ ràng.
- Nếu như trận chiến này Lạp Nhĩ Phu cũng bị bại thì thật là có ý nghĩa quá! - Tạp Mễ Lạp nói nhỏ.
- Không biết Bố Lai Ân có thể thắng được không. À à, hắn tóm lại là không thể tưởng tượng nổi! - Cơ Nhã ở bên cạnh Tạp Mễ Lạp cười duyên, vẻ mặt đầy mong đợi.
Tộc trưởng Tạp Tư Phách của gia tộc Kim Sâm ngạc nhiên nhìn đứa con gái Cơ Nhã của mình. Hắn ta biết hai ngày trước Cơ Nhã đã tới chỗ đội Năm, trong lòng đã có chút nghi hoặc. Tạp Tư Phách thường hay xem mặt đoán tính người, cảm giác được đứa con gái dường như có chút gì lạ với Hàn Thạc. Hiện giờ lại nghe Cơ Nhã mỉm cười mà nói đột nhiên cảm thấy động lòng, nảy ra một ý định trong đầu.
- Cơ Nhã, có phải con có ý với cái tên tiểu tử kia không hả? - Tạp Tư Phách xụ mặt, hỏi khẽ.
Vì là phụ thân nên Tạp Tư Phách tự nhiên không hề phải giấu giấu giếm giếm, có chuyện gì là hỏi ngay.
Cơ Nhã rõ ràng cả kinh, ngẩng đầu liếc nhìn Tạp Tư Phách rồi lập tức hoảng loạn nói:
- Nào có đâu? Phụ thân người đừng có nghĩ lầm chứ!
“Quả nhiên thế!” Tạp Tư Phách sao lại không hiểu tâm tư của con mình chứ. Đứa con gái này của hắn ta lúc nào cũng không hề thay đổi sắc mặt cho dù trời có sập. Lần này bị mình hỏi một câu không ngờ rõ ràng lại có chút hoảng loạn, nhất định có gì quỷ quái.
- Tên tiểu tử đó nghe nói phong lưu vô cùng, con phải tự thận trọng!
Tạp Tư Phách nhỏ giọng rồi tiếp tục nhẹ nhàng nói:
- Nhưng nếu con tự nguyện, hơn nữa đã có quyết định thì phụ thân cũng sẽ không cản trở.
Cơ Nhã ngẩn người, không tưởng tượng được nhìn Tạp Tư Phách. Người cha này của nàng không thể nào cởi mở vậy chứ. Bao nhiêu năm nay đám thanh niên ái mộ nàng đều bị hắn ta chửi cho thối lui. Lần này sao lại đột nhiên không phản đối vậy? Lại thêm ông ta biết người này phong lưu, không ngờ vẫn không ngăn trở sao?
Trong lúc Cơ Nhã đầy nghi hoặc tự hỏi thì Tạp Mễ Lạp đột nhiên hô nhỏ:
- Sao lại chẳng thấy gì hết rồi?
Cơ Nhã cả kinh, không biết vì sao lại lo lắng cho Hàn Thạc, lúc này cũng mặc kệ lo nghĩ loạn xạ trong lòng, vội vàng quan sát cảnh tượng trong sa bàn.
Mọi thứ trong sa bàn vẫn như cũ, chỉ là có một áng mây trắng mù mịt không biết từ đâu bay tới, không ngờ lại che ngay khu vực Hàn Thạc đang giao chiến với Lạp Nhĩ Phu, khiến cả đám người đang mong đợi phải vò đầu bứt tai, vô cùng lo lắng, căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn trên sa bàn thì giữa phiến mây mù kia bám đầy bụi đất bốc lên, đôi khi lại có đá bị đánh vỡ bắn lên, bên trong rõ ràng đang xảy ra một cuộc đại chiến kinh thiên động địa.
- Thành chủ đại nhân, sao lại đột nhiên có mây mù xuất hiện thế? - Tạp Tư Phách vội vàng hỏi.
Hoa Lai Sĩ cũng chẳng biết vì sao, lập tức lấy ra ma pháp kính để hỏi An Đức Liệt:
- Chuyện gì thế? Không phải đã chuẩn bị gọn gàng rồi sao? Đến lúc quan trọng sao lại đột nhiên kéo tới một đám mây mù thế?
Bên trong ma pháp kính An Đức Liệt chỉ cười khổ rồi nói:
- Bên trong mọi thứ đều đã được xem xét kỹ lưỡng, tuyệt đối không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh. Tình huống hiện giờ nhất định là do người làm!
“Do người làm!” Hoa Lai Sĩ nhíu mày. Tỷ đấu trước nay Lạp Nhĩ Phu đều điên cuồng tấn công, căn bản không rảnh đâu mà bận tâm tới tình cảnh chung quanh! Nếu như thật sự có người làm, giữa trận thi đấu mà còn rảnh rỗi tạo ra mây mù thì kẻ làm ra nhất định phải là Hàn Thạc. Điểm này Hoa Lai Sĩ khẳng định trăm phần trăm!
“Vì sao, vì sao khiến mọi người không được thấy hắn xuất thủ thế nào?” Hoa Lai Sĩ nhíu chặt mày lại.