Lúc này Sa Đà thầm hối hận, lần đầu tiên hắn hối hận về hành vi ra tay với Hàn gia. Bố Lai Ân này quả thực là kẻ địch không thể thắng nổi, hắn ngoài việc không ngừng giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm ra, căn bản không biết cần phải nói cái gì nữa.
Khô Cốt thành chủ Hi Nhĩ theo trực giác đôi môi trở nên khô khốc, trái tim đập với nhịp nhanh chưa từng có. Cảm giác của thân thể khiến hắn biết đó là sự sợ hãi từ nội tâm, sợ hãi cái tên hung ma này sẽ đại khai sát giới với Khô Cốt thành của hắn.
Trước kia khi nghe Sa Đà miêu tả sự đáng sợ của Hàn Thạc, hắn mặc dù vô cùng trầm trọng, nhưng cũng không thật sự để tâm.
Căn cứ theo tường thuật của Sa Đà, hắn đại khái suy đoán Hàn Thạc có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, có thể đủ đánh thắng hắn, nhưng khó có thể giết được hắn. Vốn trong mắt Hi Nhĩ, chỉ cần hợp lực của hắn với Sa Đà, hơn nữa còn có vốn Khô Cốt thành thì cũng không cần phải sợ Hàn Thạc tới.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng ở Vùng Đất Hỗn Loạn Hàn Thạc lại đột phá đến cảnh giới Thiên Diệt, đã vượt xa cao thủ Thượng vị thần hậu kỳ!
Mà ngay cả loại giết người quanh năm như mấy Quân chủ Tát Lạp Tư, Ngoã Tây Tư của Vùng Đất Hỗn Loạn cũng không phải đối thủ của Hàn Thạc. Đối với hắn, loại cấp bậc cao thủ như Sa Đà căn bản chỉ có một con đường chết.
- Hiểu lầm? - Hàn Thạc nhếch mép cười đầy lạnh lẽo khiến cho Sa Đà và Hi Nhĩ sởn tóc gáy.
- Thực sự chỉ là hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn hợp tác với Hàn gia, tuyệt không có ý nghĩ khác!
Lần này mở miệng là Hi Nhĩ, giọng nói của hắn có phần kích động, rất rõ ràng đang bị căng thẳng:
- Có lẽ Cát Á Lan gia tộc ở một vài phương diện làm không được tốt, nhưng cái này tuyệt không phải là ý định ban đầu của Khô Cốt thành chúng ta. Chúng ta thực sự muốn hợp tác thân thiện với Hàn gia, mà ngay cả lần chiến đấu này cũng là do Hàn gia các người chủ động khơi mào, ta ghé qua cũng chỉ vì giải quyết tranh cãi, không có ý gì khác!
Tất cả thần vệ của Khô Cốt thành đều nhìn ra được vẻ khiêm tốn và khẩn trương của Hi Nhĩ. Trước mặt đối phương, vị thành chủ này dường như đã hóa thành một kẻ hạ nhân, thái độ lễ phép cung kính, đối xử vô cùng cẩn thận hơn hẳn bất kỳ ai khác.
- Đúng thế, chúng ta chẳng những đưa Hàn gia từ trong tay Hoắc Phu Tư, Lạp Khắc Lý Sâm tới Khô Cốt thành này, còn nhiệt tình chiêu đãi bọn họ. Cho dù không hiểu tại sao bọn họ lại giết vệ sĩ của gia tộc ta nhiều đến như vậy, nhưng ta cũng chỉ muốn hỏi cho rõ tình huống thế nào đã, tất cả việc này chỉ là hiểu lầm! - Sa Đà vội vàng bổ sung.
Chuyện tới nước này, Sa Đà và Hi Nhĩ hiểu rằng nếu như thật sự phải chiến đấu, hai người bọn hắn sẽ phải đứng mũi chịu sào, sẽ là kẻ đầu tiên bị Hàn Thạc tiêu diệt. Dưới lực lượng mang tính áp đảo của Hàn Thạc, hai tên thậm chí còn không dám nảy ý nghĩ phản kháng, chỉ suy nghĩ nên làm cách nào để đối phương tha thứ.
- Vô sỉ!
Ngải Mễ Lệ căm uất quát lớn, đoạn nói với Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân, đừng nghe bọn chúng nói xằng. Bọn chúng là hạng ăn thịt người không nhả xương, mục đích chỉ muốn huỷ diệt Hàn gia! Nếu không phải chàng đến kịp thời, tối nay Hàn gia sẽ không còn ai sống sót!
- Sư phụ. Không có gì phải nói. Giết thôi!
Huyết Linh hai con ngươi giống như sắp nhỏ máu. Thanh khoát kiếm trong tay tỏa huyết quang ra bốn phía, chỉ thẳng vào Sa Đà nói:
- Chúng ta phải lột sống da thằng khốn này. Hắn làm nhục Bác Lan Tư, làm nhục tất cả người Hàn gia chúng ta.
- Sẽ như ngươi muốn. - Hàn Thạc hô trầm.
Đại thủ duỗi ra, quầng mây đen che phủ cả bầu trời do khí tàn nhẫn hung sát trên người hắn ngưng tụ thành đột nhiên hạ xuống, trùm lên Sa Đà. Tay trái hắn kéo về phía sau, Sa Đà mất tự chủ bị hất bay lên rồi rơi xuống trước mặt ba người Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc và Bác Lan Tư.
Mây đen tựa như những sợi khói nhẹ, giống như những con rắn nhỏ thay nhau chui vào trong cơ thể của Sa Đà. Chúng như một sợi dây thừng kì diệu trói chặt thần lực của hắn, khiến cho cảm giác ngũ quan của hắn còn rõ ràng hơn so với ngày thường, nhưng năng lực hành động thì không còn.
Trước mặt Hàn Thạc, loại cường giả như Sa Đà, Hi Nhĩ căn bản không có nổi sức đánh trả. Hàn Thạc vừa động tâm, mây đen đã hạ xuống bao lấy Sa Đà. Sau khi hắn bị từng sợi khói xâm nhập, liền rơi luôn xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ, chỉ có thể để mặc cho người ta mổ xẻ.
Mất đi lực lượng phản kích, Sa Đà rơi vào chính giữa ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc. Ba người này có tình cảm sâu đậm với nhau, Bác Lan Tư lại từng bị Sa Đà làm nhục, mắt thấy kẻ thù ở trước mặt, lão sát thủ này tự nhiên sẽ không khách sáo, thản nhiên rút ra thanh phi kiếm dài hẹp.
Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh vốn định tham dự vào, nhưng vừa thấy Bác Lan Tư không nói một lời rút kiếm tiến tới chỗ Sa Đà, lập tức nhe răng cười hắc hắc, chỉ đứng yên nhìn tên này với thái độ “mầy chết rồi con ơi”.
Bác Lan Tư so với bất kì kẻ nào còn bình tĩnh hơn, cho nên có thể chịu đựng việc Sa Đà vũ nhục, nhưng hắn cũng không phải là kẻ không nóng nảy. Sự khác biệt với mọi người của Hàn gia là Bác Lan Tư có tiếng âm độc vô tình, việc Sa Đà làm nhục hắn, Bác Lan Tư đã ghi hận sâu trong lòng, trước giờ chưa từng quên.
Sa Đà nhìn thấy Bác Lan Tư xách kiếm đang tiến tới, hắn cũng không mở miệng giải thích hiểu lầm hay không hiểu lầm nữa. Sa Đà hiểu rằng giờ có nói nhảm gì cũng vô dụng. Có thể trở thành gia chủ của Cát Á Lan gia tộc, hắn cũng không phải là kẻ sợ chết, giờ hắn tâm đã như tro tàn, xem như cam chịu số phận rồi, gục đầu xuống không nói một lời nào.
- Ngươi, các người muốn làm gì? - Mấy tên Thượng vị thần của Cát Á Lan gia tộc vừa thấy tộc trưởng một chiêu cũng không đánh trả đã bị bắt sống, mắt thấy Bác Lan Tư lạnh lùng rút kiếm ẩn chứa lực lượng khủng bố hướng về phía hắn, đều hô to gọi nhỏ lên.
Đám Thượng vị thần của Cát Á Lan gia tộc cũng đều cảm thụ được khí tức tử vong từ lực lượng khủng bố trên người Hàn Thạc.
Nhưng đã sinh sống rất lâu trong Cát Á lan gia tộc, bọn chúng coi vinh dự gia tộc còn cao hơn bất kỳ thứ gì. Trước cảnh tộc trưởng sắp bị lóc xương lột da, bọn chúng đã định phản kháng.
Năm tên Thượng vị thần khẽ đánh mắt sang nhau, đoạn đồng thanh quát lớn, bất chấp tất cả xông về phía Hàn Thạc.
Xung quanh Hàn gia lúc này có đến mấy ngàn người Khô Cốt thành đang bao vây, chẳng những có cả thần vệ của Cát Á Lan gia tộc và thủ hạ của Hi Nhĩ, mà còn có cao thủ của các đại gia tộc nghe tin tức mò đến.
Chỉ có điều bọn họ đều nhận thức được sự đáng sợ của Hàn Thạc từ khí tức khủng bố hắn phát ra, cho nên sau khi đến nơi này đều giữ thái độ im lặng, không nói một lời nhìn Hàn Thạc đang ngạo nghễ đứng phía trước Hàn gia, không ai dám cả gan mạo muội ra tay.
Năm tên Thượng vị thần của Cát Á Lan gia tộc là đám xuất thủ trước tiên trong mấy ngàn tên tham dự. Bọn chúng làm vì vinh dự vạn năm của Cát Á Lan gia tộc.
Hai mắt Hàn Thạc âm u lạnh lẽo năm tên, tâm thần khẽ động, năm thanh phi kiếm từ sau gáy rít lên vọt ra. Chúng lóe lên trong hư không rồi đột ngột biến mất, dường như vượt qua khoảng cách thời không, trong năm tiếng kêu gào thảm khốc, năm thanh phi kiếm đã cắm vào ngực của năm kẻ kia.
Hàn Thạc khống chế lực lượng phi kiếm cực kỳ chính xác. Lần này hắn không điều khiển phi kiếm đâm xuyên qua thân thể năm tên, mà cứ cắm nguyên trước ngực bọn chúng, giữ chặt bọn chúng giữa không trung, không để bọn chúng rơi xuống.
“Tóc tóc...”
Năm cỗ tử thi bị phi kiếm treo giữa trời một cách quỷ dị. Máu tươi từ ngực, chảy theo bụng rồi nhỏ xuống từng giọt một. Toàn trường lặng ngắt như tờ, tiếng động máu tươi rơi xuống nghe rất rõ ràng.
“A...”
Trong lúc tất cả đang đặt hết chú ý lên năm cỗ thi thể, một tiếng kêu thảm sởn cả gai ốc khiến rất nhiều người bị dọa nhảy dựng lên. Đám này bị dọa đến run cầm cập, bỗng nhiên chuyển sự chú ý về nguồn gốc phát ra âm thanh kia.
Kẻ phát ra tiếng gào thảm thiết đó chính là tộc trưởng của Cát Á Lan gia tộc, Sa Đà.
Bác Lan Tư không hề để ý đến năm tên Thượng vị thần của Cát Á Lan gia tộc đang liều chết xung phong. Không nói một lời, hắn đã làm việc hắn muốn làm, thanh phi kiếm do Hàn Thạc hỗ trợ luyện chế đã cắt rất chuẩn da ngực của Sa Đà đang không thể động đậy. Bác Lan Tư trong quá trình hành hạ tên này cứ hờ hững như thế, cắt da đến đâu hắn dùng tay kéo mạnh ra đến đấy.
Sự đau đớn của việc lột da vốn là chuyện người bình thường không thể chịu đựng nổi. Khi Hàn Thạc sử dụng lực lượng bắt trói Sa Đà, vì để cho tên này có thể cảm thụ được loại tư vị này một cách trực quan nhất, ngoài ra còn làm tăng lực cảm thụ của ngũ quan của Sa Đà lên, khiến xúc cảm cùng cảm giác đau đớn của gã được đề cao lên mười lần so với trạng thái bình thường.
Nói cách khác, sự thống khổ hiện Sa Đà chịu đựng là trạng thái người bình thường khi bị lột da được nhân lên gấp mười lần!
Bởi vậy, cho dù tộc trưởng Cát Á Lan gia tộc tâm chí có cứng cỏi đến mấy cũng không chịu đựng nổi, đau đớn đến mức gào toáng lên.
Trước mặt chúng nhân, cường giả số một số hai của Khô Cốt thành, tộc trưởng của Cát Á Lan gia tộc, do bị kẻ phi nhân tính Bác Lan Tư hành hạ, không còn quản đến thể diện nữa gào lên thảm thiết, âm thanh tuyệt vọng ấy làm cho con người ta rùng hết cả mình, vô cùng thê lương!
Trong mấy ngàn cao thủ Khô Cốt thành quan chiến ở xung quanh, rất nhiều người không đành lòng nhìn, một số thần vệ của Cát Á Lan gia tộc thậm chí còn cúi gằm đầu xuống, số khác lại thầm nghiến răng giận dữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn kẻ đã gây ra tất cả.
Nhưng không ai dám thật sự liều chết lao lên!
Lại nói năm tên Thượng vị thần của Cát Á Lan gia tộc, xác chết hãy còn đang treo lơ lửng giữa trời, máu tươi vẫn chảy ròng ròng.
Sự chấn nhiếp này so với bất cứ ngôn ngữ gì còn hữu dụng hơn nhiều.
Người có ý báo thù cho Cát Á Lan gia tộc, cho tộc trưởng Sa Đà chỉ cần ngẩng đầu nhìn kết cục của năm người kia, đều bị thùng nước đá dập tắt sự kích động cùng nhiệt tình, phải tạm thời áp chế thù hận đang chất chứa trong lòng, không dám tiến lên một bước.
- Bố... Bố Lai Ân, tha cho ông ấy, cầu xin ngươi hãy tha cho ông ấy! - Một tiếng khóc thảm thiết thê lương trong đám người chợt vang lên. Lệ Vi giống như người điên đẩy đám người ra rồi vọt về phía Hàn Thạc la lớn.
Lệ Vi đã từng tới Hàn gia, rất nhiều người Hàn gia đều biết nàng ta, biết người này với gia chủ có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều. Hàn gia ở Cát Á Lan gia tộc mặc dù bị làm nhục, nhưng Lệ Vi từ đầu đến cuối vẫn nỗ lực vì Hàn gia, ba phen bốn lượt khuyên giải cha, hy vọng có thể quan hệ tốt với Hàn gia.
Nhưng trước đại cục, Sa Đà căn bản không tiếp thu ý kiến của Lệ Vi, cuối cùng còn khó chịu phái người nhốt luôn con gái lại. Cho đến lúc trước, do tộc trưởng bị bắt, một tên thần vệ Cát Á Lan gia tộc chợt nhớ tới Lệ Vi có lẽ sẽ có tác dụng hòa dịu nên mới vội vội vàng vàng thả nàng ta ra.
Lệ Vi tóc tai bù xù, mắt thấy người thân bị giết, Sa Đà đang chịu đựng đau khổ khó tưởng tượng được, nàng ta bỗng chốc như sụp đổ.
Bác Lan Tư vừa thấy Lệ Vi xuất hiện, do dự một chút, tạm thời ngừng việc hành hạ Sa Đà lại, ánh mắt đưa sang Hàn Thạc, như muốn hỏi ý kiến hắn.
Hàn Thạc liếc mắt sang Lệ Vi, lại nghĩ đến tất cả những gì mà Hàn gia gặp phải ở chỗ gia tộc Cát Á Lan, hắn lạnh nhạt nói hai chữ với Bác Lan Tư:
- Tiếp tục!
Bác Lan Tư hai mắt lóe sáng, gật đầu, đoạn bắt đầu tiếp tục động thủ.
Thanh âm quỷ khóc sói gào của Sa Đà một lần nữa lại vang lên. Còn Lệ Vi vừa nghe thấy tiếng gào thét bi thảm cực kỳ thê lương kia của cha mình, rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, mắt tối sầm lại hôn mê luôn.