Bọn họ đều không thể thôn phệ thần lực cho bản thân sử dụng. Nhưng Hàn Thạc lại có biện pháp khác để thu thập thần lực. Đem một số dược liệu đặc biệt luyện chế được, trộn chung với đơn dược có thể đem lại hiệu quả như thần tinh. Có thần lực chứa trong đơn dược này, bọn họ không cần phải lo lắng về chuyện trở thành liệp thần giả nữa.
- Về phương diện này thì ta sẽ có biện pháp. Tóm lại tuyệt đối không thể giống như đám liệp thần giả được!
Hàn Thạc đối với đám người này một mực khoan dung, không hề hạn chế hành động bọn họ. Nhưng lần này so với trước đây thì khác, cho nên mới hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc vốn vẫn còn đang lưỡng lữ, cũng hiểu rõ một khi bước vào con đường của liệp thần giả, đừng hòng có thể thoát ra dễ dàng như vậy. Vừa nghe Hàn Thạc có biện pháp giúp đỡ bọn họ, tự nhiên sẽ không phí tâm tư về phương diện liệp thần giả nữa. Vì thế ai nấy đều gật đầu đáp ứng, bảo đảm sẽ không đi vào con đường kia.
- Tốt lắm, các ngươi tiếp tục nghiên cứu kỹ ký ức linh hồn trong thủy tinh cầu ta đưa. Trước tiên cần phải hiểu rõ được lãnh ngộ của bọn họ đối với lực lượng Áo Nghĩa.
Trong khoảng thời gian này, tạm thời ai cũng không được rời khỏi Ma ẩn cốc, không cần lo tới chuyện ngoài cốc.” Hàn Thạc gật gật đầu nói.
Dưới sự phân phó của hắn, mọi người lần lượt rời đi. Đám thành viên Hàn gian hiểu rõ trong lòng là Hàn Thạc cũng chỉ là lo nghĩ về bọn họ. Sau khi trở về, ai nấy cũng không phí tâm tư tìm tòi về mặt nâng cao thần lực bản thân, trở về lại cảnh tĩnh tâm suy ngẫm về lực lượng Áo Nghĩa của thủy tinh viên cầu.
Khi lên trên mặt đất, Hàn Thạc mới gọi Tá Kỳ ra, dò hỏi về chuyện phát sinh tại Ma ẩn cốc trong khoảng thời gian này.
- Hai tên Thái Nhĩ, La Cách thường hay tụ tập với nhau. Bọn chúng đã lung lạc tới bảy phần số thủ lĩnh của Vùng Đất Hỗn Loạn. Áo Tác Ai cùng Ngoã Tây Tư ra tay thì đã muộn. Ngoại trừ đầu não thế lực các nơi đã chịu sự bảo hộ của họ từ trước thì chẳng được thu hoạch gì lớn. Đa số thế lực còn tồn tại ở Vùng Đất Hỗn Loạn đều đã bị Thái Nhĩ, La Cách mua chuộc, hai phần bị Áo Tác Ai, Ngoã Tây Tư chộp lấy, còn khoảng một phần thế lực vẫn còn chưa quyết định rốt cuộc là sẽ theo bên nào...
- Trong khoảng thời gian này, ở nơi tiếp giáp của bốn đại thần vực Thời Không, Vận Mệnh, Tử Vong, Lôi Điện không ngừng có sự xuất hiện của liệp thần giả, liệp sát người đi đường, đã gây ra sự chú ý của các thành thị xung quanh bốn đại thần vực này. Xem ra đám người của liên minh liệp thần giả hẳn đã tới rồi, không biết là đến khi nào thì sẽ tấn công Vùng Đất Hỗn Loạn...
Tá Kỳ chậm rãi đem chuyện phát sinh trong khoảng thời gian gần đây báo cáo lại cho Hàn Thạc. Nói xong, Tá Kỳ có chút không hiểu đành hỏi:
- Trước đó có rất nhiều thủ lĩnh các phương thế lực tại Vùng Đất Hỗn Loạn phái người tới giao hảo với chúng ta. Chúng ta vì sao không thu nạp bọn họ? Tại Vùng Đất Hỗn Loạn, trong tay chúng ta có thêm nhiều lực lượng trong tay một chút, tương lai khi phải đối diện với liên minh liệp thần giả cũng sẽ có thêm chút vốn liếng để cạnh tranh!
Không những là Tá Kỳ không hiểu mà rất nhiều người ở Vùng Đất Hỗn Loạn cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Hàn Thạc. Bốn người Thái Nhĩ, La Cách, Ngoã Tây Tư, Áo Tác Ai đều vì tranh đoạt đám người này mà minh tranh ám đấu với nhau, thậm chí còn hứa hẹn đủ điều kiện, hy vọng trong thời kỳ này có thể tụ tập thêm một số lực lượng cho bản thân sử dụng.
Chỉ có Hàn Thạc là làm ngược lại, mặc kệ là ai, cũng một mực không tiếp nhận quy phục, khiến cho rất nhiều thủ lĩnh các phương đang hăng hái quy nhập Hàn Thạc đều vô cùng xấu hổ, hy vọng tràn trề đều bị hắn thẳng tay dập tắt.
Hàn Thạc cười bí hiểm nói:
- Hàn gia chúng ta nhất thiết phải lấy thêm lực lượng cho đủ số. Ngươi cứ yên tâm đi, trong lòng ta đã có tính toán sao cho có lợi.
Tá Kỳ nghe Hàn Thạc nói như vậy, trong lòng mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng hỏi gì thêm. Hắn hiểu rõ Hàn Thạc làm như vậy thì chắc là đã có tính toán rồi. Thân là một kẻ chấp hành mệnh lệnh, hắn chỉ cần dựa theo yêu cầu của Hàn Thạc để thực hiện là được.
- Được rồi, ngươi lo chuyện của ngươi đi. - Hàn Thạc phẩy phẩy tay rồi ra dấu cho Tá Kỳ tiếp tục công việc tìm hiểu tin tức các phương thế lực khắp nơi.
...
Nửa tháng sau, Tiểu khô lâu Hàn Hạo xuất hiện tại cung điện ngầm do Thổ giáp thi, Kim giáp thi khai mở cho hắn, cùng đi với hắn ngoài Ôn Mạn còn có đám thủ hạ của nàng.
Đám thủ hạ liệp thần giả của Hàn Hạo, từ khắp các khu vực đã trở về Vùng Đất Hỗn Loạn từ trước. Có một số người đã tới nơi này, một số ẩn nấp ở vùng núi gần đó.
Sau khi Hàn Hạo trở về, lập tức triệu tập đám thủ lĩnh đã về từ trước, cùng nhau gặp mặt tại khu trung tâm của lòng núi.
- Đem tin tức truyền ra ngoài, cho người tại tất cả các khu vực quay trở về. Bảo bọn họ tập hợp ở đây. Còn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, tạm thời ngưng việc ra tay với các phương thế lực. Ai nấy cũng phải hết sức tự kềm chế bản thân cho ta. Đợi qua hết khoảng thời gian này thì các ngươi có thể tiếp tục thỏa mãn ham muốn nội tâm của chính mình. - Sau khi đám người tập trung lại, Hàn Hạo mới bắt đầu truyền ra mệnh lệnh.
Đám lãnh tụ một phương lấy Ba La làm đầu, ai nấy đều liên hồi gật đầu, cam đoan trong thời gian này sẽ tự quản lý chặt chẽ đám thuộc hạ. Trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, thời gian này là lúc các phương thế lực tại Vùng Đất Hỗn Loạn phải đoàn kết nhất trí. Nếu bọn họ trong lúc này mà còn xuống tay với các thế lực nhỏ, nhất định sẽ trở thành đối tượng phỉ nhổ của mọi người, khiến cho tất cả mọi người lên án.
- Trong khoảng thời gian này, mọi người cần dốc hết lực lượng để bố trí nơi này. Nơi này vô cùng kín đáo, chỉ cần bố trí kỹ càng, tương lai cho dù đám người liên minh kéo tới, chúng ta cũng sẽ không trở nên bị động.
- Mấy người các ngươi an bài đám thuộc hạ cho kỹ, mặc kệ là kết giới gì, chỉ cần có thể bố trí ra được thì đều sắp đặt cho ta, càng nhiều càng tốt.. - Hàn Hạo tiếp tục phân phó.
Hàn Hạo ngưng một chút rồi chỉ về phía Ôn Mạn đang thành thực đứng bên cạnh nghe hắn nói để giới thiệu:
- Đây là Ôn Mạn, là người phe ta. Sau này cũng sẽ giống như các ngươi, cũng là thủ lĩnh một đội ngũ.
Đám người Ba La đã sớm nhìn thấy Ôn Mạn. Từ trên người Ôn Mạn, bọn họ cũng cảm nhận được khí tức đặc biệt của liệp thần giả, biết ngay là đã bị Hàn Hạo thu phục rồi, nên cũng không nói gì thêm, toàn bộ đều gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.
Ôn Mạn đứng bên cạnh say đắm nhìn Hàn Hạo. Lúc này nàng ta mới hiểu rõ lực lượng cường đại trong tay hắn. Thủ lĩnh liệp thần giả có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ như Ba La trong thạch thất có ba người. Ngoài ra có vài thủ lĩnh khác cũng có cảnh giới Thượng vị thần trung kỳ.
Có thể thu phục được cường giả Thượng vị thần hậu kỳ dưới trướng của mình đã đủ chứng minh lực lượng cùng thủ đoạn của Hàn Hạo. Chỉ cần nhìn đám người trong nội thất, Ôn Mạn đã biết lực lượng hiện nay trong tay của Hàn Hạo khẳng định là so với khi còn ở dãy núi Long Sâm còn lớn mạnh hơn nhiều. Cho dù là tên thủ lĩnh liệp thần giả ở Long Sâm không bị Hàn Thạc giết chết, bọn chúng cũng không còn là đối thủ của Hàn Hạo.
Nhìn Hàn Hạo thẳng người đứng đó, vẻ mặt lãnh khốc phát ra mệnh lệnh, Ôn Mạn càng cảm thấy giờ phút này hắn quyết rũ cỡ nào, nhịn không được lại nghĩ tới tình cảnh cùng hắn ôm ấp mấy ngày trước. Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng cũng đủ khiến Ôn Mạn đầu óc bay bổng suy nghĩ miên man.
Hàn Hạo vừa truyền mệnh lệnh vừa liếc mắt nhìn Ôn Mạn. Thấy vẻ mặt đỏ ửng của nàng, tựa hồ còn có chút thất thần, lại thấy đám thủ hạ lấy Ba La làm đầu, phát ra cặp mắt đang toé lửa nhìn chằm chằm Ôn Mạn, hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, dường như đồ vật của mình bị người khác đoạt mất vậy.
Khi trên mặt Ôn Mạn còn hai vết sẹo thì đám thủ lĩnh liệp thần giả ở Long Sâm đã có lòng dạ bất minh với nàng ta rồi. Hôm nay vết sẹo dữ dằn trên mặt nàng không còn, cả người phát ra nét mê hoặc khó lòng kháng cự được, tự nhiên sẽ khiến đám người Ba La nảy sinh tà tâm.
Vì Hàn Hạo trước giờ vẫn vô cùng lạnh lùng, chưa hề lộ ra chút tình cảm nào đối với nữ nhân, cho nên đám Ba La tự nhiên cho rằng quan hệ giữa Hàn Hạo với Ôn Mạn cũng hệt như với bọn họ, chỉ là quan hệ chủ nhân cùng thuộc hạ bình thường mà thôi. Cho nên mới suồng sã lớn mật dùng ánh mắt quét khắp người Ôn Mạn.
Hàn Hạo lạnh lùng hừ một tiếng rồi liếc mắt nhìn ánh mắt láo xược của đám thủ hạ rồi mới chỉ Ôn Mạn nói:
- Cô ấy là người của ta! Ai dám dùng ánh mắt vừa rồi mà nhìn, ta sẽ móc mắt hắn ra!
Lời này vừa nói ra, đám thủ hạ đang say đắm đột nhiên giật mình, không dám tiếp tục nhìn Ôn Mạn bằng ánh mắt đó. Bọn họ trong lòng hiểu rõ vị thủ lĩnh lãnh khốc này, từ trước tới giờ chưa hề nói đùa! Nói giết ai là sẽ giết kẻ đó, tuyệt đối không nói thách!
Bọn họ kinh hãi trong lòng, cũng ngấm ngầm cảm thấy kỳ quái. Theo Hàn Hạo lâu như vậy, bọn họ chưa hề phát hiện hắn có biểu hiện đặc biệt gì đối với nữ nhân. Theo bọn họ thấy thì Hàn Hạo như là một tảng băng, dường như căn bản không có thứ cảm tình mà nhân loại vốn có. Lần này Hàn Hạo đột nhiên nói ra lời này, bọn họ ai nấy đều kinh ngạc, cứ như là lần đầu quen biết hắn, trong lòng ai nấy đều cảm thấy cổ quái.
Ôn Mạn vốn đang nổi giận muốn chửi mắng mấy người Ba La, vừa nghe Hàn Hạo nói lời như vậy, lập tức trở nên vô cùng hưng phấn, trong lòng như đang được rót mật vậy. Nàng dùng ánh mắt nhiếp hồn đoạt phách liếc nhìn Hàn Hạo, lòng thầm nghĩ cái tên gia hỏa này cuối cùng rồi cũng mở mang đầu óc rồi, không ngờ còn đứng trước bao nhiêu người nói lời khiến người ta nhột nhạt như vậy.
- Ặc, thì ra, thì ra là nữ nhân của thủ lĩnh. Là bọn thuộc hạ quá thất lễ rồi. - Ba La xấu hổ cười ngượng, vội vàng cúi người hành lễ với Ôn Mạn:
- Xin lỗi, thủ lĩnh lúc nào cũng giữ kín chuyện này, cho nên... Hà hà, xin lỗi... Xin lỗi... - Quan hệ của Ba La với Hàn Hạo trước giờ không tệ, hắn lập tức thay đổi thái độ với Ôn Mạn.
Ôn Mạn nghe Ba La nói như vậy cũng không giận nữa và cũng không cần phải phủ nhận quan hệ giữa mình và Hàn Hạo. Nàng chỉ cười tít mắt, gật đầu khoan dung nói:
- Kẻ không biết không có tội. Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải so đo như vậy.
Hàn Hạo lạnh lùng nhìn Ba La rồi hừ thêm một tiếng, sau đó lại không nhịn được nói thêm:
- Được rồi, tất cả đi làm công chuyện đi.
- Thừa dịp đám người liên minh còn chưa kéo tới, bắt đầu phòng bị nghiêm mật nơi này cho ta. Không bao lâu nữa là chúng ta sẽ phải chạm mặt với bọn chúng. Ta không hy vọng có người gây cản trở!
- Dạ dạ dạ.. - Ba La cả kinh trong lòng, lén nhìn Hàn Hạo, trong lòng thầm nghĩ cái tên tiểu đại nhân này thật là có lòng đố kỵ a, chỉ sơ sơ nói chuyện với nàng ta vài câu, không ngờ đã đuổi ta đi chỗ khác. Ba La cùng đám đầu sỏ vừa thầm chửi vừa cùng nhau vội vàng bỏ đi.
Đợi khi cả đám bọn họ rời khỏi, Hàn Hạo mới vừa dẫn Ôn Mạn đến cung điện dưới lòng đất vừa nói:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi tới Ma ẩn cốc!