Đại Ma Vương

chương 986: chỉ có một quân chủ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Thạc xuất hiện vô cùng đột ngột trong đội ngũ của hai người Thái Nhĩ, La Cách khiến đám thủ hạ đang tốc tiến hành quân kia càng thêm hoảng sợ.

Trời đã xế chiều, khí tức buồn thảm tiêu điều từ trong Thâm cốc lan dần tới nơi đây.

Đột nhiên phát hiện trên đầu đội ngũ có thêm người khiến một tên thủ hạ của hai đại Quân chủ lập tức kinh hoảng hô lớn:

- Ngươi, ngươi là ai?

Không phải tất cả thủ hạ của Thái Nhĩ và La Cách đều biết được Hàn Thạc. Phần lớn binh tinh duệ đều được hai đại Quân chủ lưu lại ở Phá Phôi thần điện cùng Mai Cốt quật, ngày thường cũng chỉ lặng lẽ tu luyện, thủ hộ hai nơi đó, rất ít khi lui tới Vùng đất hỗn loạn.

- Thái Nhĩ, La Cách tới đây gặp ta! - Hàn Thạc nhìn từ trên cao xuống rồi cười ngất lớn tiếng quát.

Hai người Thái Nhĩ, La Cách đang ở phía trước, chợt nghe thanh âm của Hàn Thạc như sét đánh ngang tai, vẻ mặt đều khá ngạc nhiên và nghi hoặc, không rõ vì sao trong giờ phút quan trọng này hắn lại đột nhiên xuất hiện.

Việc này rõ ràng đã làm xáo trộn kế hoạch của cả hai, khiến sắc mặt bọn chúng hơi biến đổi.

Đặc biệt là Thái Nhĩ, trong lòng lại càng phập phồng cảm giác có gì đó không thỏa đáng. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mang tất cả hành động diễn lại thật tinh tế trong đầu một hồi, khẳng định bản thân không hề đi sai bước nào, hắn mới thở hắt ra một hơi trọc khí nặng nề, vẻ mặt đột nhiên trở nên tươi cười nhiệt tình nồng hậu, vội đi vượt qua đám thủ hạ tới phía sau.

Thái Nhĩ vừa đi vừa nhanh chóng suy nghĩ đánh giá một chuỗi phương pháp đối phó với Hàn Thạc.

Đến khi Thái Nhĩ tới trước mặt Hàn Thạc, phát hiện La Cách từ trong đội ngũ phía sau đã tới trước hắn một bước, đang tươi cười ha hả nói chuyện gì đó với Hàn Thạc. Thái Nhĩ mới thả lỏng được một chút, cảm thấy Hàn Thạc hẳn nhiên không biết chút gì về hành động của hắn.

- Bố Lai Ân, nghe nói Ma Ẩn cốc của ngươi đại bại rồi. Ài, hai người bọn ta cũng khó lòng tự bảo trọng, không thể tới đúng lúc để viện trợ, thật là xấu hổ quá.

Sau khi Thái Nhĩ tới, trước nhất là than thở một câu rồi mới giả đò lên giọng thương cảm:

- Chúng ta đánh giá thấp sức mạnh liên minh Liệp thần giả, không ngờ cả Vùng đất hỗn loạn đều liên tục chiến bại, đến giờ vẫn không có tin tức gì tốt truyền đến. Bố Lai Ân, xem ra bọn ta thật khó lòng giữ vững Vùng đất hỗn loạn rồi.

Hàn Thạc có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ bản thân chưa hề ẩn giấu tin tức đại thắng ở Ma Ẩn cốc, còn Thái Nhĩ cùng Đạt Tạp thật sự là huynh đệ, lại có phương pháp truyền tấn liên lạc đặc biệt, hắn sao lại cho rằng Ma Ẩn cốc bị thảm bại?

Hắn sửng sốt một chút rồi chợt động tâm, khoé miệng lộ ra nét cười lạnh lẽo và cũng hiểu rõ Đạt Tạp hẳn là đã cố ý ẩn giấu sự thật, khiến Thái Nhĩ có thể án chiếu theo kế hoạch, giúp hắn tiêu diệt đám thống lĩnh Liệp thần giả.

Vì để tiểu Kim, An Đức Lệ Na tranh thủ thêm chút thời gian, Hàn Thạc cũng chẳng vội vã gì, giả đò thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy nét thê lương, nản lòng nhụt chí, thuận theo câu nói của Thái Nhĩ mà trả lời:

- Ài, chỉ trong một buổi chiều mà Ma Ẩn cốc đã trở thành nơi hoang phế. Gần ngàn vệ sĩ của ta trong cốc cơ hồ toàn bộ đều bị giết, không có biện pháp gì để đối diện với cuộc thảm sát của đám thống lãnh Liệp thần giả, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng bị giết. Còn ta, ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ cho mình mà thôi!

Hàn Thạc nói tới đây rồi đột nhiên nổi giận không có dự báo trước, trừng mắt nhìn Thái Nhĩ rồi quát:

- Vì sao ngay cả Ba Lâm Thản, Khảo Trạch đều kéo tới Ma Ẩn cốc, rồi cái gì mà Cam Đạo Phu, Khắc Ma Nhĩ cũng tới. Hai người bọn ngươi không ngăn cản được bọn chúng sao?

Hắn ngần ngừ một chút rồi đột nhiên nổi giận quát:

- Thủ hạ của Thái Nhĩ ngươi không hề tổn thương gì. Người của Ba Lâm Thản, Khảo Trạch cũng chẳng thiếu mảy may, căn bản là chưa giao chiến với các ngươi. Ngươi rõ ràng đã bảo toàn lực lượng, vì sao không đến Ma Ẩn cốc giải cứu bọn ta? Trước khi giao chiến, ngươi đã từng nói là sẽ cùng nhau sát cánh tương trợ, ngươi làm cái gì thế?

Hàn Thạc chỉ trích liên hồi như vậy, thanh âm lên xuống trầm bổng, giọng nói càng lúc càng kích động, càng lúc càng phẫn nộ, đầy nét kích động như có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Bên cạnh Thái Nhĩ, La Cách không phải chỉ có đám thủ hạ hạch tâm của cả hai. Ngoài ra còn có đầu não thế lực lớn nhỏ các phương. Trước khi khai chiến, bọn họ đã mang thủ hạ của mình gia nhập dưới sự chỉ huy của Thái Nhĩ, La Cách. Đám người này chẳng phải ai nấy cũng đều một lòng với hai người Thái Nhĩ, La Cách.

Lời nói này của Hàn Thạc vốn chủ yếu là để cho đám người này nghe.

Quả nhiên dưới lời trách móc chính nghĩa của Hàn Thạc, đám đầu não của thế lực các nơi đang tạm thời dựa vào hai người Thái Nhĩ, La Cách đều đưa mắt nhìn về phía cả hai.

- Bọn ta quả thật chưa giao chiến với người của Ba Lâm Thản và Khảo Trạch. - Một tên thủ lãnh của một thế lực lớn tên là Tạp Phổ nãy giờ vẫn theo sát bên Thái Nhĩ, sau khi nghe lời nói của Hàn Thạc đột nhiên nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Còn nữa, trong cuộc chiến tại Mai Cốt quật, những kẻ bị giết đều là bọn vòng ngoài chúng ta.

Một tên thủ lãnh đại thế lực khác đi theo La Cách thấy nhân vật dễ sợ như Hàn Thạc tới hỏi tội hai người liền do dự một chút rồi thẳng người nhìn chằm chằm La Cách, đoạn nói ra những lời đè nén trong lòng từ lâu:

- La Cách đại nhân, từ trước đến giờ ngài vẫn coi đám người bọn ta phải dựa dẫm vào ngài như là vật hy sinh vậy. Một trăm chín mươi ba hảo huynh đệ bọn ta đến giờ chỉ còn sống sót lại bảy mươi lắm người, chết gần hai phần ba rồi! Còn đám An Đặc, Tề Lỗ, cơ hồ toàn quân bị diệt! Toàn quân bị diệt đó! Còn ngài, đám tâm phúc theo ngài, phần lớn đều còn nguyên vẹn, ngài dùng tính mạng bọn ta để bảo vệ lợi ích bản thân thôi! La Cách, năm xưa chính ngài mời bọn ta nhập bọn, giờ phải nói sao đây? Miệng thì luôn nói tất cả là một nhà, nhất định sẽ tận lực bảo vệ tính mạng bọn ta, ngài đã làm được gì rồi? Làm được gì rồi?

Một hồi kể lể của Tây Lan Khắc so với Hàn Thạc còn trầm bổng sống động, sôi nổi hào hùng, nghĩa chính ngôn từ hơn!

Dẫu sao thì Hàn Thạc trách móc chỉ là giả vờ phẫn nộ, mà sự chỉ trích của Tây Lan Khắc lại là phát tiết tràn đầy phẫn nộ, lời hắn gửi gắm phẫn uất vô hạn của mình đối với các huynh đệ đã chết.

- Tây Lan Khắc, người của các ngươi sở dĩ tử thương nặng nề, đó là bởi thực lực các ngươi không đủ.

La Cách lúc nãy khuôn mặt còn đầy vẻ tươi cười, dần dần trở nên lạnh lẽo:

- Người của ta mỗi người đều là tinh nhuệ, tổng thể thực lực vượt xa các ngươi, tổn thất ít như vậy cũng là bình thường. Hừ, Tây Lan Khắc, ngươi lúc này định phản bội chúng ta sao?

Lúc nói đến hai chữ ‘chúng ta’, La Cách liếc Thái Nhĩ một cái, thầm nháy mắt với hắn, tỏ vẻ vào lúc này nên thừa cơ sớm giải quyết Hàn Thạc, ít nhất trước tiên cũng phải đuổi đối phương ra khỏi bên này, để tránh sự tồn tại của Hàn Thạc làm hỏng đại sự.

Trước khi Hàn Thạc tới, bất mãn trong lòng những thủ lĩnh các phương thế lực này đối với hai người chỉ là dám giận mà không dám nói, trong cái cảnh không có một cao thủ cấp bậc Chủ thần nào chống đỡ cho họ, họ ngay cả phản kháng đều không dám. Hàn Thạc vừa đến, liền khơi mào lòng cừu hận của họ đối với Thái Nhĩ, La Cách, bắt đầu khiến lòng quân bất ổn.

Thái Nhĩ lúc này cũng đang thầm lo, cùng Đạt Tạp trong Thâm cốc đã lén liên hệ, biết người của Đạt Tạp lập tức sẽ rời khỏi Thâm cốc, mà những thống lĩnh Liệp thần giả kia cũng đều lần lượt tiến vào Thâm cốc. Vào giờ phút này, hắn ắt phải khiến thủ lĩnh các phương thế lực nghe lời, để dễ ứng phó với cục diện tức thì.

Những thống lĩnh Liệp thần giả này tuy rằng phần đông đều ở trong Thâm cốc, nhưng ngoài cốc vẫn lưu lại không ít người. Số lượng những Liệp thần giả ấy cộng lên cũng chưa chắc ít hơn người của hắn và thủ hạ La Cách, một khi loạn chiến nổ ra không có người của các đại thế lực này phối hợp, muốn mau chóng ổn định cục diện cũng chẳng hề dễ dàng.

Lúc trước còn may, hiện tại cộng thêm Hàn Thạc này, sẽ khiến tình thế càng trở nên khéo léo hơn chút đỉnh. Vì mau chóng giải quyết sự tình, Thái Nhĩ do dự chốc lát, đột nhiên quát:

- Đến lúc này rồi ngươi còn gây xích mích chia rẽ, sự tồn vong của Thâm cốc nguy kịch trong một sớm một chiều, ngươi rốt cuộc có mưu mô gì?

Hàn Thạc ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười có vô hạn phẫn uất cùng tràn đầy bi thương, chỉ Thái Nhĩ nói:

- Thái Nhĩ ơi là Thái Nhĩ, ngươi làm không dám nhận, ngươi cũng xứng làm đệ nhất Quân chủ của Vùng đất hỗn loạn? Các ngươi lấy những người dựa dẫm vào các ngươi làm vật hy sinh, mỗi cuộc chiến sai họ xông lên trước làm lá chắn, ha ha, vì mình, các ngươi có thể hy sinh minh hữu! Biết rõ Ma Ẩn Cốc ta đối mặt với nguy cơ sinh tử mà trơ mắt làm ngơ, dựa vào tác phong làm việc của các ngươi, Vùng đất hỗn loạn không diệt vong mới lạ!

Hàn Thạc vừa nói như vậy, trên mặt những thủ lĩnh các thế lực nọ tràn vẻ lo lắng, ai nấy đều chần chừ, dường như không định tiếp tục theo Thái Nhĩ, La Cách hai người chinh chiến nữa. Một hồi nói của Hàn Thạc đã nói trúng tim đen chỉ ra tâm tính của cả hai thế nào. Hai kẻ lãnh đạo không coi trọng sinh tử của họ, chỉ sẽ dẫn họ tiến vào vực sâu tử vong.

- Bố Lai Ân, Ma Ẩn cốc sụp đổ, chúng ta biết ngươi vô cùng thương tâm. Có điều nếu ngươi tiếp tục lên tiếng đe dọa, gây xích mích quan hệ của chúng ta thì đừng trách Thái Nhĩ ta không giữ thể diện cho ngươi. - Thái Nhĩ hít sâu một hơi, thanh âm bỗng hơi chậm lại, có điều bất cứ ai đều có thể nhìn ra, đây là cảnh cáo cuối cùng của hắn trước khi xuất thủ.

- Không giữ thể diện?

Hàn Thạc cười sằng sặc, đột nhiên quát lớn:

- Ngươi từ lúc nào biết giữ thể diện? Gần nghìn huynh đệ trong cốc ta chết thảm, các ngươi mới là kẻ đầu sỏ đấy! Không có Ba Lâm Thản, Khảo Trạch, không có Khắc Ma Nhĩ, Cam Đạo Phu, Ma Ẩn cốc ta nói không chừng còn có thể chống đỡ tiếp. Là các ngươi, là các ngươi vô năng! Hại chết huynh đệ của ta!

- Ngươi điên rồi! - Thái Nhĩ quát lạnh một tiếng, không chần chừ nữa, bay thẳng lên trời, lực lượng Hủy Diệt ngưng tụ thành một thanh trường mâu, lao mạnh về phía Hàn Thạc.

Trường mâu vừa ra, khí tức kinh khủng bao trùm cả bầu trời, mũi mâu phá hủy hết thảy. Lực lượng cuồng mạnh hủy diệt hết thảy dường như xuyên thủng hư không, hai bên mũi mâu toác ra từng đường khe nhỏ bé, trong đó có màu sắc ánh sáng mê li kỳ quái hiển hiện.

Thái Nhĩ vừa động thủ, La Cách giống như một u hồn bay ra, công kích của hắn khác với Thái Nhĩ, Tử Vong lực lượng ngưng tụ thành một con cự mãng, lân giáp cự mãng sống động như thật, há chiếc mồm tử vong cực lớn ra, dường như muốn nuốt gọn luôn Hàn Thạc vào trong đó.

Đám người bên dưới người nào người nấy trơ mắt nhìn ba người trên hư không. Thủ hạ của hai người Thái Nhĩ, La Cách vẻ mặt chấn động, thầm nghĩ hai Quân chủ mạnh mẽ nhất của Vùng đất hỗn loạn xuất thủ, Hàn Thạc chắc chắn khó thoát khỏi cái chết. Nghĩ đến như vậy, họ len lén dùng ánh mắt không mang hảo ý đặt lên Tây Lan Khắc, Tạp Phổ, thầm nhủ chờ đối phương xong đời, hai gia hỏa các ngươi dám ra mặt kết quả cũng sẽ vậy.

Tây Lan Khắc, Tạp Phổ còn có vài thủ lĩnh các phương thế lực đều cảm nhận rõ rệt được cỗ khí tức âm hàn trên người thủ hạ Thái Nhĩ, La Cách. Trong lòng biết một khi Hàn Thạc gặp tai ương, với tác phong hành sự của hai Quân chủ kia, nhất định sẽ không tha cho họ.

Bất chợt, đám người Tây Lan Khắc, Tạp Phổ vốn dĩ không hề có qua lại gì với Hàn Thạc, trong lòng đều hy vọng hắn không bị Thái Nhĩ, La Cách gây tổn thương, ít nhất có thể quấn hai người thêm một lát nữa, để họ có cơ hội thoát ly khỏi sự khống chế của Thái Nhĩ, La Cách.

Một khi biểu hiện của Hàn Thạc khiến họ cảm thấy có thể có thời gian rời khỏi thì Tây Lan Khắc, Tạp Phổ nhất định sẽ không chút do dự dẫn thủ hạ rời đi, không tiếp tục đảm nhiệm làm vật hy sinh cho hai tên kia nữa.

Ôm ý nghĩ này, trong lòng hai người thầm lo lắng cho Hàn Thạc, hy vọng thanh niên cường giả mới quật khởi gần đây có thể tranh thủ thời gian cho bọn họ. Chỉ cần họ có thể chạy thoát khỏi, họ thậm chí nguyện ý gia nhập dưới trướng Hàn Thạc, dốc sự phục vụ cho thanh niên tài ba có thể vì thủ hạ mà dám tính sổ với hai Quân chủ mạnh nhất này.

Đối với những người này mà nói, một vị lãnh đạo quan tâm tới sinh tử của thủ hạ, so với thủ lĩnh chỉ coi họ làm vật hy sinh phải tốt hơn rất nhiều.

- Ha ha ha, thẹn quá hóa giận!

Hàn Thạc dường như không biết mình đang đối mặt với hai đại Quân chủ chí cường của Vùng đất hỗn loạn, vẫn cười dài trong hư không, tiếng cười như rồng ngâm hổ gầm truyền về phía Thâm cốc xa xa.

Tiếng cười chưa dứt, Hàn Thạc bỗng xuất thủ, thân thể vút qua, mười ba cự ảnh hư ảo hiện lên giữa không trung, trong đó sáu chiếc bóng trong nháy mắt chồng chéo lên nhau. Tử Vong, Hủy Diệt, Hắc Ám, Thủy, Lôi Điện, Phong, sáu hệ lực lượng dung hợp làm một thể, Thần chi lĩnh vực mới mạnh mẽ bao trùm bốn phương tám hướng, phảng phất như bỗng dưng chế tạo một không gian vậy.

Đột nhiên, công kích của Thái Nhĩ, La Cách bị bẻ gãy, bất kể là cây mâu Phá Diệt, hay là cự mãng La Cách dùng Tử Vong lực lượng ngưng tụ, đều trong nháy mắt bị phá tan.

Một Hàn Thạc khác do sáu hư ảnh chồng chéo mà thành, hệt như Thiên thần cúi nhìn phía dưới, đôi con ngươi mang theo vẻ lãnh khốc vô tình, tay đè xuống, lực lượng che trời phủ đất như núi cao đánh tới, lao thẳng tới chỗ Thái Nhĩ, La Cách. Hai người tên bị một kích hư không trực tiếp từ giữa không trung đánh lún xuống nền đất. Nửa thân mình bị vùi trong nền đất.

Toàn trường im lặng như tờ!

Thủ hạ phía dưới Thái Nhĩ, La Cách, bao gồm cả những thủ lĩnh các phương thế lực kia đều đần như gà gỗ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn hư ảnh Thiên thần lơ lửng không trung, trong lòng ngoại trừ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi cũng không còn cảm xúc nào khác.

Hai người Thái Nhĩ, La Cách thoáng chốc bị đánh cho hôn mê, lúc này nửa người còn chôn trong đất sắc mặt cũng cực kỳ hay ho, mê mang, khó hiểu, kinh ngạc, sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi.. Vv.. Cảm xúc chồng chất trên khuôn mặt khiến họ thoạt nhìn như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, đáng yêu như thằng ngốc.

- Gì mà ngũ đại Quân chủ, theo ta thấy Vùng đất hỗn loạn chỉ có một Quân chủ! - Tây Lan Khắc ngơ ngác trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh bắt đầu lẩm bẩm.

Đây là tiếng lòng của Tây Lan Khắc, thanh âm vốn dĩ không vang dội nhưng khung cảnh yên tĩnh như chết chóc bây giờ, thì thanh âm này lại gần như truyền khắp lỗ tai tất cả mọi người.

Vùng đất hỗn loạn chỉ có một Quân chủ, chỉ có một Quân chủ...

Không biết vì sao, có người bên tai đều đang vang vọng lặp đi lặp lại câu nói này, trong nháy mắt, mọi người dường như nhận rõ tình hình, vẻ mặt từ hoảng hốt dần dần trở lên lý trí, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy Hàn Thạc giờ phút này mới hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân của Vùng đất hỗn loạn.

Ngoài điều đó ra, nào là Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư, Tác Ai, sẽ vĩnh viễn làm nhân vật phụ!

- Không có khả năng, sao có thể? - Vị đệ nhất ‘Quân chủ’ Thái Nhĩ xưa nay tâm chí kiên định, lúc này có chút thất thố, ngẩng đầu nhìn thân ảnh hư ảo khổng lồ như Thiên thần cúi nhìn phía dưới, cảm thụ được cỗ lực lượng mênh mông thần diệu khó lường kia, mọi lý tưởng hùng tráng trong nháy mắt dường như đều bị dập tắt.

- Thái Nhĩ, chúng ta còn có một chiêu, mau sử dụng đi! - La Cách tương tự cũng sợ hãi, mắt thấy Thái Nhĩ biểu hiện ra tâm tình không tương xứng với ngày trước, vội vàng gào to.

Thái Nhĩ sững sờ, lập tức chợt cười lên điên cuồng, cười ha ha nói:

- Không sai, ta còn có một chiêu cuối cùng. Sẽ có người giúp ta, còn có người giúp ta!

Nói xong, Thái Nhĩ mặc kệ người của Đạt Tạp đã toàn bộ rút hết khỏi Thâm cốc hay chưa, lập tức lấy Thần tấn truyền vào trong thiết bị kích nổ sớm đã chuẩn bị đầy đủ, định dẫn nổ vạn tấn năng lượng tinh thạch ở đáy Thâm cốc.

Trên hư không, Hàn Thạc vẻ mặt cười lạnh cúi nhìn Thái Nhĩ mang theo hành động hoảng hốt, thầm nhủ mọi chuyện đều trong sự khống chế của ta, ta xem ngươi có thể xoay sở ra cái gì.

Quả nhiên, Thái Nhĩ đang toàn lực truyền Thần tấn về phía Thâm cốc sắc mặt chợt biến, hắn đột nhiên phát hiện sau khi phóng Thần tấn ra, Thâm cốc xa xa không hề có phản ứng. Nỗi kinh hoảng này tuyệt không hề nhỏ, hắn thoáng cái từ nền đất vọt ra, nhìn về phía Thâm cốc xa xa thất thố hét:

- Vì sao? Vì sao?

Vừa nghe Thái Nhĩ nói như vậy, sắc mặt La Cách bỗng đại biến, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Hàn Thạc.

Hàn Thạc lúc này mang vẻ mặt chế giễu xem trò hài, biểu hiện ra tư thế hết thảy đều trong lòng bàn tay. La Cách chỉ liếc một cái, lập tức đoán ra Hàn Thạc nhất định đã động tay chân vào cái gì đó, chứ nếu không Thâm cốc sẽ chẳng thể một tí tẹo phản ứng đều không có.

- Thái Nhĩ, ta nghĩ hẳn là do tay chân của Bố Lai Ân làm. Vụ nổ ở Thâm cốc, sợ là không xảy ra được! - La Cách vẻ mặt cay đắng, đôi mắt lấp lóe, nói với Thái Nhĩ đang thảng thốt.

- Không thể nào, không thể nào! - Thái Nhĩ gào to, không biết cơn điên của hắn có phải đã dẫn ra cái gì hay không, đột nhiên, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa từ Thâm cốc truyền tới.

Trong nháy mắt, cả mặt đất rung chuyển, tiếng nổ rền vang cực lớn phảng phất như trời long đất lở, cho dù cách nhau rất xa nhưng người bên này cũng đều cảm giác được tiếng nổ vang khủng bố ấy.

Hàn Thạc mặt đầy vẻ tươi cười lập tức đờ đẫn, thoáng chốc đổi thành hắn trợn tròn mắt, liếc về Thâm cốc xa xa, quả nhiên phát hiện sương khói lượn lờ, có một khu vực bốc lên tro bụi đậm đặc, nhìn không rõ tình huống.

Trong lòng quýnh quáng, Hàn Thạc vội vã vận dụng thần thức cảm ứng khí tức của ba người Hàn Kim, An Đức Lệ Na, Hàn Hạo. Ba người này mới là nhân vật hắn cần lo lắng nhất, hắn không hy vọng họ có chuyện.

Sắc mặt hòa hoãn, thầm nhủ một tiếng may mắn, ba người đều không xảy ra chuyện. Lại cẩn thận cảm thụ một hồi, Hàn Thạc phát hiện vụ nổ Thâm cốc chỉ là hủy một phần năm khu vực, mà khu vực ấy chính là nơi vốn dĩ do Thái Nhĩ khống chế, xem ra Thái Nhĩ hẳn bố trí thêm thủ đoạn bí mật gì đó ở đằng ấy, không ngờ ngay cả Hàn Kim và An Đức Lệ Na cũng không phát giác ra dị thường.

Gã Thái Nhĩ này chắc còn lưu lại thủ đoạn, bằng không Thâm cốc sẽ không xảy ra vụ nổ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio