Đại Mạc Dao

quyển 2 chương 23: ngoại truyện: bóng hình đau thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ tự pha chế thất nhật ôn khác nhau, triệu chứng bệnh bên ngoài lại tương tự, sự khác biệt giữa từng kiểu rất nhỏ.

Mặc dù khác biệt rất nhỏ, nhưng nếu có đủ thời gian, tìm người thử độc, theo triệu chứng của Hoắc Khứ Bệnh, sau khi tỉ mỉ quan sát, hắn khẳng định có thể tìm được thuốc giải.

Bảy loại thành phần, thứ tự khác nhau sẽ có năm nghìn bốn mươi kiểu pha chế, còn có phân lượng khác nhau diễn biến pha chế khác nhau, tổng cộng có hơn vài nghìn cách. Cho dù đủ người bằng lòng cùng lúc thử thuốc, nhưng thể chất mỗi người khác nhau phản ứng với thuốc độc cũng khác nhau, còn cần thầy thuốc quen thuộc với thể chất của người thử thuốc, sau đó dựa theo sự khác biệt về thể chất đưa ra suy đoán hợp lý. Cho dù tìm được hơn vài nghìn người thử thuốc, cũng ít nhất phải cần hơn trăm thầy thuốc y thuật cao siêu mới chẩn đoán được.

Hiện giờ lại chỉ có thời gian là năm ngày, thời gian năm ngày muốn thử thuốc để tìm ra cách phối chế thuốc giải độc, hoàn toàn không có khả năng.

Mạnh Tây Mạc muốn bật cười khổ, nếu có thể, thất nhật ôn đã không bị coi là thuốc độc ngược với đạo trời và bị các nước Tây Vực cấm ngặt.

Trong trái tim hắn lóe lên đôi mắt rưng rưng lệ của Ngọc Nhi, hắn khẽ cười nhạt, đưa ra quyết định. Cứ thế đi! Đây là phương pháp duy nhất.

Dùng chính cơ thể mình để thử độc, chỉ có chính mình trực tiếp cảm nhận mới có thể nhận ra nhanh nhất khác biệt nhỏ bé trong triệu chứng bệnh, sau đó dựa theo mọi cảm giác trực tiếp của bản thân, gắng hết sức từ từ tìm ra cách pha chế. Còn việc tìm được thuốc giải hay không, chỉ có thể một nửa dựa vào người đời, một nửa nghe theo mệnh trời thôi.

Tát Tát Nhi và Thăng Dẫn quỳ xuống trước mặt Mạnh Tây Mạc không ngừng khấu đầu: “Thích Nan Thiên, nếu cần thử độc, cầu xin ngài dùng hai người bọn ta, vạn vạn lần cũng đừng dùng chính mình để thử thất nhật ôn.”

Mạnh Tây Mạc quay người lại, giọng điệu bình thản: “Ta đã quyết rồi, Thăng Dẫn chuẩn bị dụng cụ sắc thuốc, Tát Tát Nhi ngươi đứng trông bên ngoài, không cho phép bất kỳ ai vào, đặc biệt là… cô gái ngươi gặp ban ngày.”

Thời gian năm ngày, hắn rốt cuộc đã uống bao nhiêu loại thuốc độc? Một ngày mươi hai giờ, năm ngày sáu mươi giờ hắn không ngờ sáu mươi giờ này lại uống đến sáu trăm loại thuốc độc, trung bình mỗi giờ, hắn sẽ phải uống mười loại thuốc độc.

Vì muốn tranh thủ hết thời gian có thể, cũng thử độc trên cả người Thăng Dẫn, nhưng vì thời gian quan sát triệu chứng rất lâu, năm ngày chỉ thử được sáu mươi loại độc tố.

Có lẽ tính mạng của Hoắc Khứ Bệnh chưa đến lúc tuyệt, có lẽ là lòng thành tâm của hắn đánh động ông trời, cách pha chế thứ sáu trăm sáu mươi mốt chính là chất độc Hoắc Khứ Bệnh trúng, khoảnh khắc thử được thuốc giải, hắn mỉm cười, con người sắt đá như Thăng Dẫn trong mắt lại thoáng nước.

Thuốc còn có ba phần độc, huống hồ là thuốc độc? Thuốc độc cộng thuốc độc, Thích Nan Thiên rốt cuộc đã ăn vào bao nhiêu thuốc độc? Trong năm ngày nay cơ thể đau đớn, Thăng Dẫn chỉ nếm thử sáu mươi loại đã cảm thấy ngũ tạng rối loạn mấy phần, đáng sợ hơn cả cực hình tàn khốc trong tử lao năm xưa. Nhưng Thích Nan Thiên, chàng trai bề ngoài yếu ớt này sao có thể chịu đựng nổi? Trong con người hắn chôn giấu một linh hồn như thế nào chứ?

Sau khi uống thuốc giải, Mạnh Tây Mạc từ trên giường ngồi dậy, nhấc nạng lên, vừa đừng dậy, vừa dặn dò Tát Tát Nhi đi mời Kim Ngọc. Lời còn chưa nói xong, hắn đã ngã ra mặt đất, Thăng Dẫn vội đỡ hắn dậy, hắn thấp giọng nói: “Ta tự đứng dậy được.”

Thăng Dẫn còn đang do dự, Tát Tát Nhi nghe thấy tiếng đi vào đã quen tính khí của Thích Nan Thiên, lập tức đẩy Thăng Dẫn lùi lại mấy bước.

Mạnh Tây Mạc thử mấy lần, nhưng đều không đứng dậy được, hai chân hoàn toàn không nghe lời. Hắn vén y bào lên xem chân mình, một chân vốn khỏe mạnh lúc này từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn đen thẫm, còn một chân vốn không thể đi lại bình thường, vì máu không thể lưu thông được như bình thường, lại đỡ thâm đen hơn chút.

Mạnh Tây Mạc nhẹ nhàng ấn vào huyệt vị trên chân, nghiêm mặt kiểm tra, gương mặt bỗng không còn sắc máu.

Từ nhỏ Tát Tát Nhi đã đi theo Thích Nan Thiên học y, nhìn thấy chân hắn, lại nhìn thấy hắn thay đổi mấy thủ pháp kiểm tra chân, trong lòng liền hiểu ra, chân của Thích Nan Thiên đã bị ảnh hưởng của thuốc độc, toàn bộ mạch máu đều hoại tử, bên chân hoàn toàn khỏe mạnh kia rồi cũng sẽ dần dần suy lụi khô héo.

Mặc dù y thuật của Thích Nan Thiên cao siêu, sau khi hạ độc liền giải độc, cân đo cực kỳ có chừng mực, nhưng trong năm ngày ngắn ngủi nếm thử quá nhiều thuốc độc, thuốc giải, độc tố từng chút một lắng đọng trong cơ thể, đều dồn dần dần về phần chân. Đây là hỗn hợp hơn nghìn loại thuốc độc, lúc này chỉ sợ Biển Thước tái sinh cũng không cứu được chân của Thích Nan Thiên nữa. Tát Tát Nhi muốn nói gì đó khuyên giải Thích Nan Thiên, nhưng nước mắt đã tràn ra ngoài tròng mắt.

Vẻ mặt Mạnh Tây Mạc vốn tối đen, nghe thấy tiếng khóc khóc của Tát Tát Nhi, trái lại chỉ thờ ơ mỉm cười, trỏ vào một chiếc ghế đẩu, ra hiệu Tát Tát Nhi dịch ghế lại: “Thời gian năm ngày, ông trời cho ta may mắn tìm được thuốc giải độc, đây có lẽ chính là thù lao mà ông trời muốn, rất công bằng. Đi bảo Ngọc Nhi mang Hoắc tướng quân qua đây! Chặn nàng ấy ở bên ngoài, đừng để nàng ấy đi vào.”

Tát Tát Nhi mặt mày tức giận, cô gái kia rốt cuộc là ai chứ? Thích Nan Thiên vì nàng ta làm bao nhiêu việc, còn hy sinh bao nhiêu nữa, đến lúc này vẫn không nhẫn tâm để nàng ta biết. Nhưng đây là lời căn dặn của trời trong lòng, hắn không dám làm trái, chỉ có thể nén bi thương và giận dữ đi mời cô gái kia.

Mạnh Tây Mạc nghe thấy Ngọc Nhi gào to ngoài phòng đòi đi vào, hắn biết không ngăn được nàng ấy, đành quyết định cho nàng vào, nhưng khi giải độc, chỉ cần nàng ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn, nhất định sẽ hỏi chân hắn bị sao.

Hắn ra lệnh cho Thăng Dẫn thổi nến, Ngọc Nhi vừa bước vào, hắn liền đánh thuốc mê.

Mãi đến nửa đêm rồi, độc trên người Hoắc Khứ Bệnh mới hoàn toàn được tẩy trừ. Mạnh Tây Mạc sức cùng lực kiệt lặng lẽ chăm chú nhìn Hoắc Khứ Bệnh và Ngọc Nhi đang sánh vai nằm trên giường.

Từ ngoài phòng gió thổi vào, làm tắt ngọn nến. Trong phòng bất giác tối mờ, ánh trăng vằng vặc trút xuống, vừa hay chiếu sáng khuôn mặt Ngọc Nhi, khiến cho sắc mặt nàng càng giống như ngọc.

Khoảng cách gần như thế, gần đến mức giơ tay ra là có thể chạm vào nàng ấy.

Nhưng khoảng cách lại cũng xa đến thế, xa đến mức nàng ấy vĩnh viễn không biết được hắn và nàng đã từng gần như thế, xa đến mức cả cuộc đời này không thể xa hơn.

Lần đầu tiên gặp nhau, một thiếu nữ váy áo tả tơi, bật cười thoải mái tự nhiên.

Lần gặp lại trong thành Trường An, một cô gái tâm tư tinh tế, giữa lúc cười nói còn biết chăm sóc hắn.

Nàng ngồi trên mái nhà ngắm trăng, hắn ngồi trong vườn thổi sáo.

Đêm sao ghé thăm, ngoài cửa sổ phòng hắn có một cô gái đang đứng yên không vào.

Vì hắn mà học thổi sáo, một mảnh tâm hồn thiếu nữ hoàn toàn đặt vào khúc “Việt Nhân Ca”.

Từ thu sang xuân, từ xuân sang đông, nàng trồng uyên ương đằng, cũng trồng cả trái tim nàng, trồng tình cảm nàng dành cho hắn.

Từng vết máu lốm đốm trên chiếc sáo ngày ấy, nỗi đau của nàng, hắn cứ ngỡ chỉ là một đoạn ngắn của đời người, lại không lường được đã trở thành nỗi đau lòng cả đời của hắn…

Hóa ra mọi thứ đều rõ ràng như thể mới xảy ra ngày hôm qua, hình ảnh nàng đặt sáo xuống, từng bước quay người đi ra vẫn in nỗi đau trong trái tim hắn…

Trước uyên ương đằng, vì sao lại tàn nhẫn rút tay áo từng tí một ra khỏi bàn tay nàng? Mạnh Tây Mạc, ngươi năm đó sao có thể tàn nhẫn với nàng như thế? Tàn nhẫn với chính mình như thế? Vì sao không thể buông thả bản thân một lát?

Nếu lúc nghe được khúc nhạc lần đầu, hắn nói “Hay lắm.”

Nếu lúc nàng nhìn hắn chăm chú, hắn không né tránh ánh mắt của nàng.

Nếu lúc nàng nắm lấy ống tay áo hắn, hắn không rút ra.

Nếu lúc nàng nhảy qua bức tường, hắn có thể mở miệng giải thích.

Nếu lúc hắn bị ốm, lúc nàng ôm hắn, mỗi lời hứa hẹn đều là sự thật…

Nếu… Nếu… đời người mãi mãi không có nếu.

Không biết ngồi ngây nhìn bao lâu, khi trong phòng dần dần lờ mờ ánh sáng, hắn mới tỉnh táo.

Mặt trăng đã sắp lặn rồi, đây là bóng tối cuối cùng trước bình minh.

Một ngày mới sắp bắt đầu, nhưng hắn lại vĩnh viễn phải rời xa cuộc sống của nàng.

Hoắc Khứ Bệnh và nàng hợp đôi.

Hoắc Khứ Bệnh có thể cùng nàng tung hoành khắp nơi, có thể phi bay ngàn dặm, có thể leo lên núi cao nhất, băng qua sông sâu nhất…

Còn bản thân hắn…

Mạnh Tây Mạc cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, từ giờ trở đi, cả đời này chỉ có thể ngồi xe lăn.

Một mảnh vải mà nghìn vạn tâm tư.

Hắn nhấc bút rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại nhấc lên, cuối cùng vẫn không thể viết hai chữ “Ngọc Nhi”.

Hắn không có cách nào ly biệt với nàng, chỉ có thể bắt đầu bằng “Hoắc Khứ Bệnh”.

Ngọc Nhi vừa vào Ha Mật sẽ có thể nhìn thấy tấm biển y quán hình vầng trăng màu vàng như cát sa mạc, xanh biếc như nước suối Nguyệt Nha, giống y hệt đôi khuyên tai nàng đeo năm đó, nàng sẽ lập tức hiểu đến đón Dật Nhi ở đó.

Hôm đó lúc tình cờ gặp gỡ bên suối Nguyệt Nha, hắn hơi bực mình vì Hoắc Khứ Bệnh ở trước mặt hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “vợ chồng”, cũng muốn xem thái độ của Hoắc Khứ Bệnh khi thấy phản ứng của Ngọc Nhi với tấm biển này, bây giờ lại hối hận đã dùng tấm biển ấy, hiện giờ hắn thà để Ngọc Nhi vĩnh viễn không nhớ đến hắn.

Khi hạ bút viết bốn chữ “không hẹn gặp lại”, trên mặt hắn mang nụ cười quỷ dị, nhưng trái tim dưới nụ cười ấy nháy mắt đã thành tro bay bụi tàn.

Ngọc Nhi, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm. Với tính cách của nàng, nếu biết đôi chân của ta vì giúp Hoắc Khứ Bệnh giải độc mà tàn phế hoàn toàn, sợ rằng nàng sẽ không thể yên tâm cùng Hoắc Khứ Bệnh sống cuộc đời tự do của hai người nữa, nhưng ta muốn nhìn thấy nàng vỗ cánh bay cao, chứ không muốn nhìn thấy nàng vì áy náy mà bị kìm nén.

Ánh nắng bình minh chênh chếch chiếu vào phòng, hai người trên giường được bao bọc trong một vầng sáng rực rỡ.

Mạnh Tây Mạc mỉm cười nghĩ, thế giới của bọn họ thuộc về ánh nắng mặt trời.

Hắn nắm tay Ngọc Nhi, chần chừ trong giây lát, rồi chầm chậm cúi đầu xuống.

Môi, áp chặt lên môi nàng.

Ngọc Nhi, tha thứ cho ta làm kẻ tiểu nhân, tha thứ cho sự buông thả của ta…

Môi của nàng giống hệt như hắn đã tưởng tượng, ngọt ngào, thơm tho, ấm áp, nhưng hắn vĩnh viễn không thể tưởng tượng được… nụ hôn này lại là một nỗi đau khổ xuyên thấu xương cốt… sự va chạm răng môi này, sự uyển chuyển dịu dàng giữa lưỡi miệng này đã in dấu tuyệt vọng lên hắn…

Rất lâu sau.

Hắn ngẩng đầu lên, đặt tay của nàng vào tay Hoắc Khứ Bệnh, quyết tâm quay người, đẩy xe lăn ra ngoài. Không hẹn gặp lại!

Ngồi rất lâu trên cây bông gòn ở mảnh đất trồng,

Đoán rồi lại đoán tâm tư của Ba Nhã Nhĩ,

Ngồi rất lâu dưới bóng cây liễu,

Nghĩ rồi lại nghĩ về tâm tư của Ba Nhã Nhĩ,

Cây cao lương ở phía Tây cao quá đầu rồi,

Vẫn nhìn về bóng lưng của Ba Nhã Nhĩ,

Cây cao lương ở phía Bắc cũng cao quá đầu rồi,

Vẫn nghiêng nhìn về một phía bóng lưng Ba Nhã Nhĩ,

Cây cao lương ở phía Đông đã cao quá đầu rồi,

Vẫn từ sau lưng nhìn về bóng lưng Ba Nhã Nhĩ,

Người nằm trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, lần này nàng không nhìn thấy bóng lưng của hắn, còn hắn cũng sẽ không quay đầu lại.

Một người một lạc đà chầm chậm lên đường.

Lạc đà tuyết núi Thiên Sơn có thể phi nhanh như chớp, nhưng từ giở trở đi, vì chân của hắn, phải làm khổ con lạc đà thần tuấn này rồi.

Nhưng mà hiện giờ, hắn thà nó đi chậm, chậm hẳn lại, song dù đi chậm, lạc đà tuyết vẫn sẽ dẫn hắn từng bước một rời xa nàng.

Trời xanh ngàn dặm, cỏ xanh nối liền trời, ánh nắng rạng rỡ. Màu trắng của bầy cừu, màu đen của tuấn mã, như những hạt trân châu rải rác tô điểm lên tấm thảm cỏ nhung xanh. Người du mục cường tráng đang quất ngựa chạy băng băng, cô nương xinh đẹp cất giọng hát bài ca du mục, giọng hát tràn đầy niềm vui: “…Mây trôi đuổi theo trăng sáng, Ba Nhã Nhĩ ở cạnh Y Châu, một vạn con chim dạ oanh trên thảo nguyên cũng không thể hát hết niềm vui của họ!”

Hắn không kiềm được dừng lạc đà lại, ngơ ngẩn lắng nghe.

Cuộc đời này, niềm vui đã từng rất gần hắn, nhưng cuối cùng hắn lại bỏ lỡ mất.

Tim như dao cứa, đau thắt từng cơn, hắn khom người trên lưng lạc đà bật ho sặc sụa, mãi lâu sau mới vươn người dậy, thấy trong miệng tanh ngọt, chưa kịp phản ứng, trên bộ lông trắng của lạc đà tuyết đã thấm mấy giọt máu, máu lẽ ra phải đỏ tươi, nhưng lại mang màu đen sẫm. Hắn thản nhiên nhìn một cái, tiện tay phẩy tay áo, gạt sạch vết máu giúp lạc đà.

Gió trên thảo nguyên mang theo hương hoa thơm thổi qua người hắn, y phục trắng như tuyết phất phơ, chỉ có một bóng hình cô đơn làm bạn cùng hắn.

Sắc màu tráng lệ, lộng lẫy khi mặt trời mọc đã tản đi, lúc này những áng mây trôi bên đường chân trời đã khôi phục lại sắc trắng ban đầu, trong lòng hắn chợt thấu hiểu hết thảy, vỗ nhẹ lạc đà, thúc chạy thật nhanh. Rút cây sáo từ bên hông ra, bắt đầu thổi theo tiếng hát của cô gái du mục. Cầu vồng sau cơn mưa, mặt trời mọc trên biển mây, ngày xuân trăm hoa đua nở, những cảnh tuyệt đẹp trên thế gian đều khó mà có hết, nhưng lúc dừng chân lại, ngắm qua được vẻ đẹp ấy cũng đã đủ rồi.

Tiếng sáo trong và nhanh, cùng với tiếng hát của cô gái du mục vút thẳng lên trời mây. Nỗi đau vẫn ngưng đọng giữa hai hàng lông mày của Mạnh Tây Mạc, nhưng gương mặt hắn đã thoáng một nụ cười.

Tình sâu, duyên mỏng biết làm sao, nhưng… không hối hận… chỉ nhớ nhung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio