Đại Mạc Lãng Tử Đao

chương 117: ánh nắng cuối thu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe ngựa chạy ào ào, từ cảnh cửa lớn cho xe ngựa lạc đà ra vào của khách sạn Duyệt Lai chạy vào như gió, cuối cùng dựng lại ở hậu viện chất đầy hàng hóa.

Thường Ưng nhảy xuống xe, nhanh chân chạy lên phòng trên, Hiên Viên Hoàng đang đứng ở trong vườn, cười khà khà chơi đùa với Tiểu Hồ Tử và Liễu Thanh Thanh.

Vị lão nhân cao tuổi này, phải chăng thời khắc này đang trở về lúc thơ ấu, trở về thời gian đang dần dần mơ hồ trong ký ức xa xăm?

Nếu một người có thể vĩnh viễn ở lại tuổi ấu thơ vô lo vô nghĩ, hẳn là một chuyện thật đẹp đẽ và làm người ta khát khao.

Trên thế giới này chuyện không công bằng có lẽ rất nhiều, nhưng chỉ có thời gian là hoàn toàn công bằng với mỗi một người, ngày này qua ngày khác, năm nọ nối năm kia. Hôm nay qua đi sẽ vĩnh viễn không trở lại như, cũng giống như tuổi thơ đã đi qua sẽ không bao giờ trở lại vậy.

Thế sự tang thương, nhân gian mưa gió, giang hồ hiểm ác, mỗi một ngày, mỗi một khắc đều sẽ làm cho người ta già đi. Tuổi xuân trôi qua, cái già kéo tới, mà loại già đi này là vĩnh viễn không thể nghịch chuyển, cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại.

Đuổi xuân đi là mùa hè, xuân hạ thu đông không giống nhau. Thiếu niên tử đệ giang hồ lão, hồng phấn giai nhân lưỡng tấn ban.

Đây phải chăng là một trong những bi ai của đời người?

Một ông già tóc trắng bạc phơ có thể lưu lại trong lòng chút tính trẻ thơ, là một chuyện hiếm có và quan trọng nhường nào.

Thường Ưng rảo bước chạy tới, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Hiên Viên Hoằng. Hiên Viên Hoằng sắc mặt biến đổi nói với Liễu Thanh Thanh: “Thanh Thanh, dẫn Hồ Tử vào trong phòng đi.”

Xe ngựa dừng lại ở hậu viện, con ngựa già vẫn đang thở phì phò, cửa khoang xe đã mở ra, Trình Truy Nguyệt khoanh tay đứng ở một bên. .

Phương Thất hôn mê bất tỉnh, tay phải đen sì, xưng lên so với bình thường cơ hồ to lên gấp đôi. Du Mộng Điệp nằm gục ở trên mình Phương Thất, không hề nhúc nhích.

Hiên Viên Hoằng nhíu mày, kéo cổ tay Du Mộng Điệp, tay đặt lên mạch môn, đột nhiên vung tay điểm lên hai chỗ huyệt đạo, Du Mộng Điệp òa một tiếng bật khóc.

Nàng không biết Phương Thất trúng phải loại độc gì, nàng chỉ biết rằng lần này Phương Thất có thể chết chắc. Trong lòng nàng, sinh tử của Phương Thất hơn xa đau khổ của bản thân. Vị cô nương xinh đẹp ngày xưa cười như chuông ngân này đã không thể kiềm chế bi thương trong lòng nữa, khóc nức nở trước mặt người khác.

Hiên Viên Hoằng đưa tay đặt lên mạch môn Phương Thất, trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ vỗ lên bả vai nàng, mỉm cười nói: “Đừng khóc nữa, y không chết được đâu.”

Thường Ưng hỏi: “Lão bang chủ, phải làm sao đây?”

Hiên Viên Hoằng bình thản: “Không có gì đáng ngại, khiêng vào trong phòng đi.”

Thường Ưng và Trình Truy Nguyệt khiêng Phương Thất lên, đi thẳng vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, Bách Độc Lão Nhân và Xà Thiên Tàn đã đi tới.

Xà Thiên Tàn cả kinh nhìn Phương Thất, trong mắt đầy vẻ lo lắng và quan tâm, lại ngẩng đầu lên nhìn Bách Độc Lão Nhân, ánh mắt rõ ràng lộ ra sự cầu khẩn.

Bách Độc Lão Nhân nhìn cánh tay phải đen sì của Phương Thất, buông một tiếng thở dài, dậm chân tức giận: “Cái thằng nghiệt súc này!”

Ai cũng nghe ra được, ông ta chửi nhi tử của chính mình, nếu chẳng phải là Bách Độc Đồng Tử, thì ai có thể đem loại kịch độc này hạ trên tường đá.

Khuôn mặt xấu xí vô cùng của Xà Thiên Tàn đột nhiên đã rịn mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Ba Ngõa huynh…”

Bách Độc Lão Nhân cười gượng, không cần Xà Thiên Tàn phải nói gì, ông ta đã hiểu rõ ý của y rồi, nói: “Xà lão đệ yên tâm, có lão già ta ở đây, đệ còn sợ gì nữa.”

Trong mắt Xà Thiên Tàn đột nhiên lộ ra vẻ cảm kích vô hạn.

Bách Độc Lão Nhân lấy ra một cái bao vải vác trên vai, mở ra từng vòng, không ngờ là một hàng ngân châm dài, ông ta lấy ra một cây ngân châm, kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ khẽ vê tròn, cắm vào huyệt thiếu trung trên ngón tay Phương Thất, rồi lại lấy một cây châm, căm vào huyệt thái uyên. Thoáng một cái, huyệt đạo trên cánh tay phải của Phương Thất đã cắm chi chit ngân châm, từng giọt máu đen thuận theo ngân châm nhỏ ra. Bách Độc Lão Nhân lại lấy một viên thuộc màu đỏ, tách miệng y ra cho vào. Thời gian không tới nửa tuần hương, sắc mặt Phương Thất dần dần biến trở lại bình thường, cánh tay phải vốn vừa sưng và đen cũng dần dần khôi phục lại như ban đầu, trước giường đã chảy một đống máu đen.

Bách Độc Lão Nhân mỉm cười rút từng cây ngân châm ra, rồi cất trở lại, cười nói: “Ổn rồi.”

Du Mộng Điệp vừa sợ vừa gấp nói: “Nhưng... huynh ấy còn chưa tỉnh lại.”

Bách Độc Lão Nhân thở dài: “Đây không còn là chuyện lão già ta có thể làm nữa rồi.”

Hiên Viên Hoằng thờ dài, một tay đỡ Phương Thất lên, nhè nhẹ vỗ lên lưng y, Phương Thất rùng mình, rồi từ từ mở mắt ra, quay đầu nhìn xung quanh, không nói một lời, ánh mắt đau thương thẫn thờ.

Hiên Viên Hoằng chầm chậm đặt y nằm xuống, Phương Thất nhắm mắt lại, y không nói gì cả, cũng không muốn cảm tạ bất kỳ một ai, trong lòng y dường như chỉ còn lại đau thương.

Hiên Viên Hoằng khe khẽ thở dài, quay đầu lại mỉm cười nói: “Đa tạ Ba Ngõa huynh, tới trưa rồi, mọi người tới phòng bên chuẩn bị ăn cơm, buổi trưa chúng ta uống mấy chén.

Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân gật đầu đi ra ngoài. Du Mộng Điệp chần chừ không muốn đi, Hiên Viên Hoằng cười nói: “Con cũng đi đi.”

Du Mộng Điệp dẩu môi nhíu mày, rồi lại nhìn Phương Thất, vừa quay đầu nhìn vừa đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tĩnh mịch.

Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua nóc phòng và cửa sổ chiếu vào, trong phòng sáng sủa mà ấm áp.

Nhưng trong lòng Phương Thất lúc này toàn đen tối và băng giá, cứ như rơi vào hố băng không đáy.

Hiên Viên Hoằng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, từ tốn nói: “Ta biết ngươi dẫn Du nha đầu ra ngoài thành bắc, nhưng lão ăn mày không ngăn cản, bởi vì lão ăn mày biết, chuyện phải biết thì sớm muốn gì cũng sẽ biết.

Chuyện phải biết sớm muộn rồi sẽ biết, đau đớn phải nhận sớm muốn cũng phải đón nhận, muốn tránh cũng không tránh được.

Hiên Viên hoằng bình thản nói: “Chuyện này khi đó là do lão ăn mày không cho nói với ngươi, là vì lúc đó ngươi mình mang trọng thương.”

Một người thân mang trọng thương, nếu nhìn thấy người ta đưa tới đầu lâu của đại ca mình, sẽ đau đớn như thế nào? Rồi sẽ có hậu quả gì?”

Phương Thất nằm trên giường, lặng lẽ không nói, y chỉ cảm thấy lòng như dao cắt, hoàn toàn trống rỗng.

Hiên Viên Hoằng xoay người, thong thả đi tới bên tường, đưa tay lấy thanh đao trên tường xuống, vỏ đao đen sì dưới ánh mặt trời trông càng thêm đen, dải lụa quấn trên chuôi đao đã cũ kỹ mất đi màu sắc vốn có.

Hiên Viên Hoằng nhìn thanh đao thật lâu, chầm chậm rút đao khỏi vỏ, đao vẫn là thanh đao đó, ông ta đưa tay khe khẽ búng lên sống đao, thân đao phát ra tiếng ngâm khẽ “tanh” , Hiên Viên Hoằng nhìn kỹ lưỡi đao, chậm rãi nói: “Đây chỉ là một thanh đao bình thường, cũng chỉ là do thép bình thường luyện thành, ta tin rằng chỉ cần thợ rèn khéo tay nghề một chút đều có thể rèn nên.”

Hiên Viên Hoằng chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chầm chầm tra đao vào vỏ, trầm giọng nói: “Nhưng bởi vì nó vào trong tay con cháu Phương gia, nên thanh đao này lập tức trở nên không tầm thường, nó không chỉ là một cục sắt bình thường, cũng không chỉ là một món vũ khí giết người. Nó đại biểu cho chính nghĩa, dũng khí, niềm tin. Chính bởi vì có loại danh nghĩa và niềm tin này, thanh đao mới càng trở nên có giá trị, nó cơ hồ trở thành một sức mạnh không thể hủy diệt! Một loại tượng trưng cho dũng khí kiên cường và chính nghĩa.

Hiên Viên hoằng nói tiếp: “Hiện giờ ngươi đã biết hòa thượng Liễu Trần đã chết, Phương Ngọc Thành đã bị tàn tật, hai người bọn họ không nghi ngờ gì đều là rồng trong loài người, trên người bọn họ chảy là máu của Phương gia, không chỉ có chính nghĩa, niềm tin và dũng khí của con cháu của Phương gia, còn có tấm lòng khoan dung và rộng rãi vô cùng.” Hiên Viên Hoằng khẽ thở ra một hơi, thong thả nói: “Cho nên ngươi phải suy nghĩ xem, nếu như đổi lại là Phương Ngọc Sơn hoặc Phương Ngọc Thành gặp phải chuyện ngươi gặp phải hôm nay, bọn họ sẽ làm gì?”

Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất một cái, cổ tay khẽ rung lên, vỏ đao đen sì cắm phập vào mặt đất trước giường, sâu tới một xích, đao ở trong vỏ đang khe khẽ rung lên.

Hiên Viên Hoằng thản nhiên nói: “Nếu như quả thật ngươi không muốn sống nữa, thanh đao này ở ngay bên ngươi đó, ngươi có thể tự sát bất kỳ lúc nào. Còn nếu như ngươi muốn sống, thì phải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì?”

Hiên Viên Hoằng chậm rãi đi ra ngoài.

Phương Thất mở to mắt, vỏ đao đen sì cắm ở trước giường, ánh mặt trời xuyên qua nóc phòng và cửa sổ mở rộng chiếu vào. Trong phòng sáng rõ, Phương Thất nhìn đao của mình thật lâu, con mắt của y đột nhiên cũng phát sáng, một ánh sáng mạnh mẽ cứng cỏi.

Sau đó y liền rời giường, rút đao cắm trên mặt đất lên, rảo bước đi ra ngoài.

Ánh mặt trời ấm áp, trên đường người đi qua đi lại, bọn họ đều đang hưởng thụ niềm vui do sinh mạng mang lại. Cho dù là niềm vui đó chỉ là một chén cơm nhỏ, một bầu rượu nông, hoặc chỉ là một chiếc áo mới, hoặc là môt người đang chờ họ.

Những thứ nhỏ nhất, bình thường nhất, thường thường mới là mới là thứ dễ dàng nhất có được trên đời, cũng thường có thể hưởng thụ được lạc thú nhất. Đáng tiếc chỉ có rất ít người hiểu được đạo lý trong đó, cũng như cẩn thận thưởng thức, cảm nhận loại lạc thú này. Mà càng có nhiều người bỏ quên mất nó.

Bởi vì thường thấy, cho nên mới bị quên mất. Bởi vì phổ thông, cho nên mới bình thường. Nhưng có bao nhiêu người hiểu được, chính những thứ bình thường nhất hay thấy nhất, mới chính là thứ đáng trân trọng nhất.

Có lẽ ngươi đang ở trong nhà ăn một bát cơm do người vợ bưng lên, nhưng trong lòng lại đang hâm mộ người ăn sơn hảo hải vị trong tửu lâu. Nhưng có lẽ ngươi chẳng ngờ rằng, những hào khách đang uống rượu ngon trong tửu lâu, có lẽ trong lòng đang mong mỏi một chén cơm bình thường nhất do thê tử trong nhà bưng lên mà thôi.

Có lẽ ngươi bởi vì thê tử lảm nhảm, con cái ngang bướng mà phiền chán không thôi, hận không thể rời nhà ra đi. Nhưng có lẽ ngươi cũng không bao giờ nghĩ rằng những lãng tử phiêu bạt giang hồ, trong lòng bọn họ lại khát khao loại cuộc sống con cái quấn lấy gối, thê tử bận bịu ở trong bếp, mùi thức ăn bay khắp trong vườn. .

Có lẽ vì mấy câu nói của huynh đệ mình mà ngươi tranh cãi không thôi, vì nửa bức tường mà đánh nhau vờ đầu chảy máu. Ngươi có lẽ không bao giờ ngờ được, có người chính đang vì mất đi huynh đệ mà đau đớn tận đáy lòng, hận không thể tự sát.

Trên thế gian này, vì sao tràn đầy mâu thuẫn như vậy, vì sao toàn vấn đề bất đắc dĩ như thế.

Hiện giờ chính là lúc ăn trưa, con người muốn sống, thì phải ăn.

Phương Thất cũng muốn ăn cơm.

Khách ở Hồng Tân lâu vẫn đông như trước, làm ăn vẫn tốt như trước, tâm tình của Chu mập tựa hồ cũng tốt như trước kia.

Nhưng khi nhìn thấy Phương Thất rảo bước đi tới, sắc mặt y hình như lại tái đi.

Phương Thất đã mỉm cười ngồi xuống đối diện với y, Chu mập đột nhiên cũng cười, vẫy vẫy tay, một tên tiểu nhị vội vàng chạy tới.

“Mau mang cho vị đại gia này mấy món tâm đắc, thêm hai vò Hạnh Hoa Thôn ba mươi năm lại đây.”

Phương Thất mỉm cười nói: “Xem ra Chu lão bản còn chưa quên vị bằng hữu như ta, ta nhớ nơi này có thể ghi nợ, cho nên ta không mang bạc tới.”

Chu mập cười lớn: “Xem ra Phương huynh đệ cũng không quên vị bằng hữu này, Chu mỗ sớm đã đợi huynh đệ tới để cho nợ, đáng tiếc ngươi chẳng hề tới, ta còn cho rằng ngươi đã quên mất Chu mỗ rồi cơ!”

Phương Thất mỉm cười nói: “Bất kể là ai có bằng hữu mở tửu lâu như Chu lão bản, hơn nữa còn có thể ghi nợ bất kỳ lúc nào, đều không nên quên đi.”

Chu mập mỉm cười: “Đúng thế đúng thế, có một vị bằng hữu chuẩn bị rồi tới, so với bằng hữu khi không có tiền ăn cơm mới tới kết giao thì tốt hơn nhiều.”

Phương Thất hỏi: “Nhưng không biết Chu lão bản gần đây tâm tình có tốt không?”

Chu mập gượng cười đáp: “Tốt hay không Phương huynh đệ hẳn là biết rồi.”

Phương Thất cười nói: “Làm sao mà ta có thể biết được, nói không chừng Chu lão bản ở đây đã nạp tới mười mấy phòng tiểu thiếp, chừng là đã vui tới quên cả trời đất rồi.”

Chu mập cười khổ: “Dù nơi này có mấy trăm phòng tiểu thiếp, Chu mỗ cũng chẳng muốn ở lại.”

Phương Thất mỉm cười: “Thật ư?”

Chu mập đáp: “Thật.”

Phương Thất hỏi: “Vậy Chu lão bản có muốn trở về Dương Châu không?”

Chu mập nhìn bốn phía xung quanh, thở dài đáp: “Nằm mơ cũng muốn.”

Phương Thất cười cười, ung dung nói: “Một số chuyện chỉ muốn thôi thì vô dụng.” .

Chu mập gật đầu: “Đúng lắm.”

Phương Thất hỏi: “Chu lão bản cũng cho rằng như vậy?”

Chu mập nhìn Phương Thất, trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi: “Phương huynh đệ có tin ta không?”

Phương Thất đáp: “Cái đó phải xem bản thân Chu lão bản rồi.”

Chu mập khẽ gật đầu, nhìn bốn xung quanh, đưa ngón tay chấm vào trong chén rượu, mau chóng viết mấy chữ lên bàn rồi dùng tay xóa đi, hỏi: “Nhìn rõ chưa?”

Phương Thất gật đầu.

Chu mập cười nói: “Rượu thịt đã mang lên rồi, vì sao chúng ta hiện giờ lại còn không uống một trận no say?”

Phương Thất mỉm cười nói: “Uống chứ! Rượu ngon như thế này lại còn có thể ghi nợ, ai không muốn uống là Vương Bát Đản!”

Chu mập cười ha hả: “Đúng lắm đúng lắm! Vậy phải uống cho thống khoái, hoan nghênh lần sau lại tới ghi nợ.”

Phương Thất cười lớn: “Có một vị bằng hữu chịu cho ghi nợ như Chu lão bản, ai không tới kẻ đó là đồ con rùa!”

Khách và tiểu nhị trong tửu lâu đều kỳ quái nhìn hai người như ở chỗ không người này, một người vì được ghi nợ mà vui mừng, một người vì được cho nợ mà vui mừng, hai người đều vui mừng giống như ở trên trời có khối kim nguyên bảo rơi xuống, hơn nữa vừa vặn rơi ngay trước mặt bọn họ vậy.

Nhưng nỗi khổ trong lòng họ thì có ai biết được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio