Du Mộng Điệp gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng thật là Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm, trên giang hồ ai ai cũng biết, Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm là ám khí độc môn của Kim Hoa Bà Bà. Ly Hồn Châm xuất hiện, muội nghĩ bà ta nhất định là đang ở nơi này", Du Mộng Điệp dừng một chút, nhìn thoáng qua Phương Thất rồi tiếp: "Hơn nữa đêm đó muội đoán trong hai người tập kích huynh có một người chính là bà ta!"
Phương Thất gật đầu, hỏi: "Cửu Công có biết diện mạo thật của Kim Hoa Bà Bà không?”
Hiên Viên Hoằng lại uống một chén rượu, sau đó nói: "Không biết, trên giang hồ cho tới bây giờ cũng chưa có ai thấy qua diện mạo thật của bà ta”
Phương Thất gật đầu, buồn bã không nói.
Du Mộng Điệp dịu dàng lên tiếng: "Thất ca không cần lo lắng, đại nạn không chết tất có hậu phúc mà!"
Phương Thất cười khổ nói: "Hậu phúc gì hả muội? Đến giờ chúng ta thậm chí còn không biết bọn chúng là ai ……"
Du Mộng Điệp chậm rãi gật đầu, đột nhiên lại mỉm cười nói: "Không sớm thì muộn cũng sẽ biết thôi."
Hiên Viên Hoằng nói: "Bọn chúng lần này quả thật là rất gian manh và xếp đặt kế hoạch rất chu đáo, chúng ta sau này nhất định phải cẩn thận nhiều hơn”
Phương Thất chậm rãi nói: “Vãn bối cũng nghĩ vậy, kế hoạch của bọn chúng quả thật là bố trí rất chu đáo, mỗi một bước chúng đều tính toán rất chuẩn xác."
Liễu Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Là kế hoạch gì vậy Thất ca?"
Phương Thất nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh, cười khổ nói: "Bọn chúng trước hết giả dạng nét chữ của Trầm Tuyết Quân dùng kế điệu hổ ly sơn dụ huynh đi một mình tới khu rừng đó gặp mặt. Bọn chúng cũng đoán được huynh nhất định sẽ đến một mình, hơn nữa nếu mọi người biết là Trầm Tuyết Quân hẹn huynh thì nhất định sẽ không hoài nghi và đi theo."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Không sai, đúng là như thế, nếu không phải Cửu Công nói là phòng ngừa vạn nhất thì muội cũng sẽ không lặng lẽ theo dõi huynh."
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Chờ lúc huynh đến, bọn chúng cũng đã bố trí đâu vào đó và rất thành công nắm được nhược điểm tâm lý của huynh, chờ huynh không hay không biết bước vào bẫy, bọn chúng đã tiếp tục đánh phủ đâu, cố ý nói những lời đó làm cho tinh thần huynh suy sụp, sau đó mới ra tay tập kích sau lưng huynh. Vốn huynh đã chết chắc rồi, cho dù cô nàng ấy không khống chế mạch môn của huynh thì lúc đó huynh đang cảm thấy tuyệt vọng nên cũng không thể tránh thoát loạt ám khí đó”
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Người tuổi trẻ đúng là rất thông minh”
Phương Thất nói: "Lão tiền bối, Ngọc Thụ thật sự xấu hổ! Nếu không nhờ có Du muội muội kịp thời ra tay thì lần này cho dù Ngọc Thụ có mười cái mạng cũng không đủ”
Du Mộng Điệp cười e thẹn nói: "Thất ca không cần khách khí, Thất ca đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao có thể chết trong tay bọn tiểu nhân được”
Phương Thất hỏi lại: "Lúc đó Du muội muội có tiếp tục truy đuổi theo bọn chúng không?”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Lúc đó muội thật sự muốn đuổi theo nhưng bọn chúng hai tên khinh công đều rất cao, còn huynh thì đang nguy hiểm đến tính mạng nên muội không thể làm gì khác hơn là cứu huynh trước”
Phương Thất thấp giọng nói: "Đều là ngu huynh làm phiền hiền muội!"
Hiên Viên Hoằng cười ha ha, nói: "Sao hai đứa ngươi hôm nay lại thẹn thùng khách khí vậy? Tiểu huynh đệ, ngươi có biết là Du nha đầu đã ôm ngươi vội vã trở về đây thế nào không? Du nha đầu đối với ngươi có ơn cứu mạng, ngươi định cảm ơn người ta thế nào đây?”
Mặt Du Mộng Điệp liền ửng hồng cả lên, còn Phương Thất thì cúi thấp đầu xuống.
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Thôi được rồi, cuối cùng mọi nguy hiểm cũng đã qua, chúng ta hãy đến cùng nhau cạn chén nào”
Đêm đã khuya.
Một vầng trăng sáng tròn lơ lửng trước cửa sổ.
Hiên Viên Hoằng chậm rãi đưa chén rượu lên môi, tiếp đó sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nói: "Chuyện lần này nghĩ kỹ hết sức kỳ lạ, bọn chúng làm thế nào biết con bé họ Trầm nhỉ? Còn nữa, tại sao lại biết nó ở nơi này?”
Phương Thất đột nhiên cúi đầu không nói, chuyện này hắn không phải chưa nghĩ tới, thậm chí đêm đó Trầm Tuyết Quân đến quán trọ Duyệt Lai này thì hắn đã mơ hồ cảm giác được gì đó nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này hắn lại lắc đầu bỏ qua.
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Thật ra không dám nghĩ đến chính là có lo lắng, hắn lo lắng rằng bản thân hắn chịu không nổi khi biết được sự thật.
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất thật lâu, đột nhiên khẽ thở dài và nói: "Kỳ thật chuyện này chúng ta ai cũng hiểu được, sự thật có đôi khi luôn khiến kẻ khác khó có thể tiếp nhận, nhưng bất luận có khó tiếp nhận thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải tiếp nhận, bởi vì sự thật vẫn chính là sự thật."
Phương Thất cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói tiếp: "Thất ca lãng du giang hồ tìm cô ấy suốt ba năm, tuy nhiên cô ấy lại đột nhiên xuất hiện tại chỗ này và còn nhiều chuyện xảy ra liên quan đến cô ta nữa, thậm chí ngay cả bút tích của chính cô ấy cũng có, việc này ……" Du Mộng Điệp khẽ thở dài, tiếp: "Thử hỏi sao việc này lại không có quan hệ đến cô ta được? Thế gian sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy….."
Phương Thất đột nhiên hỏi: "Có thể nàng ấy bị người ta uy hiếp không chừng?”
Du Mộng Điệp nhìn Phương Thất, có chút cười cười, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên cũng có khả năng này”
Phương Thất chậm rãi uống một chén rượu, tiếp đó quay đầu nhìn ra màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Có một số việc hắn không dám nghĩ đến và cũng không muốn nghĩ đến, thậm chí từ chối luôn việc lắng nghe.
Du Mộng Điệp đột nhiên mỉm cười hỏi: "Thất ca, cho tới bây giờ tất cả những người ở đây còn chưa biết lai lịch và thân thế của cô ta. Cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà nào thế?”
Phương Thất xoay người, chậm rãi gật đầu, suy tư nói: "Mọi người không biết cũng không có gì lạ, thậm chí bên ngoài cũng không có một ai biết cả, chuyện này nói đến kỳ thật rất đơn giản, Cửu Công có nghe đến tên của một viên quan giám sát ngự sử tên Trầm Vô Tật vào mười năm trước không?"
Hiên Viên Hoằng gật đầu trả lời: "Lão ăn mày ta mặc dù là dân giang hồ thô lỗ nhưng lúc đó cũng nghe qua danh tiếng của vị Trầm đại nhân này, nghe nói Trầm đại nhân là một vị quan tốt hiếm có, chẳng những công chính liêm minh, hơn nữa còn không sợ cường quyền, lời nói thẳng thắn sắc bén nên chẳng những đắc tội rất nhiều quyền quý đương triều, hơn nữa còn xúc phạm tới long nhan, cuối cùng bị nhốt vào ngục và chết trong đó, cả gia đình cũng bị trảm thủ, thật sự là đáng tiếc!"
Du Mộng Điệp nhíu mày, hỏi: "Thật sự có một viên quan tốt như vậy sao?”
Hiên Viên Hoằng gật đầu, rồi than thở: "Không sai, sợ rằng lão ăn mày ta còn thiếu sót khi nói về ông ấy, danh tiếng của vị Tràm đại nhân đó là do dân chúng ca tụng, nghe nói lúc ấy quan binh vào xét nhà thì chỉ thấy được trong nhà có không tới năm lượng bạc vụn, thùng gạo cũng chỉ có khoảng nửa thùng. Một đại quan triều đình như ông ta vậy mà trong nhà chả có một vật dụng nào đáng giá cả, ngay cả quan binh xét nhà xong cũng thở dài và rơi lệ. Người làm quan như ông ta, quả thật là một vị quan cực kỳ tốt, hiếm thấy trên đời…..”, Hiên Viên Hoằng nói xong liền cúi đầu cảm thán không thôi. Du Mộng Điệp cũng tin tưởng vì người có thể làm cho Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng ca tụng và cảm thán như thế thì đây là lần đầu tiên nàng nghe được.
Du Mộng Điệp dịu dàng nói: "Thế gian sinh Bá Nhạc cũng sinh Thiên Lý Mã. Thiên Lý Mã có nhiều nhưng Bá Nhạc thì không ()! Nếu Thiên Lý Mã rơi vào tay người chủ nhân ác sát thì quả thật là rất thảm”
Hiên Viên Hoằng thở dài nói: "Du nha đầu con nói không sai, bởi vì có minh quân như Đường Thái Tông mới có thể có danh thần Ngụy Chinh (), đáng tiếc cho dù Đường Thái Tông có là minh quân, cũng chỉ vì một chút hoài nghi mà đập tan bia mộ của Ngụy Chinh , thôi đừng nói tới tên hôn quân đó nữa”
Mắt Phương Thất đột nhiên lóe sáng, khẳng định nói: "Không sai, vị Trầm đại nhân đó quả thật là một vị quan tốt hiếm có, có thể so với danh thần Ngụy Chinh thời Đường Thái Tông, ông ta cũng là… cũng là nhạc phụ đại nhân của Ngọc Thụ nữa! Chỉ tiếc …… chỉ tiếc ……"
Hiên Viên Hoằng hỏi tới: "Tiếc cái gì?"
Phương Thất thở dài nói: "Chỉ tiếc là Ngọc Thụ chưa có may mắn chiêm ngưỡng dung nhan của lão nhân gia”
Du Mộng Điệp kinh ngạc lên tiếng: "Vậy Trầm Tuyết Quân làm sao…… cô ấy không có bị chém cùng gia môn sao?”
Phương Thất gật đầu, trả lời: "Năm đó khi quan binh đến xét nhà thì tiểu thư của Trầm gia đúng lúc đến Linh Quang Tự dâng hương, nàng hay được tin liền tức tốc trốn đi”
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Nguyên lai là thế, cô tiểu thư ấy là Trầm Tuyết Quân phải không huynh?"
Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, khi đó huynh đây vẫn còn là thiếu niên, cũng chưa bao giờ rời gia môn cả. Ngày đó huynh đang du ngọan tại Ẩm Mã hồ thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu nên huynh tò mò liền đến xem, tiếp đó thấy có mấy người bịt mặt đang đuổi giết một cô nương”
Du Mộng Điệp kinh ngạc nói: "Thật vậy à? Chẳng lẽ trước cửa Thần Long Sơn Trang mà có người dám giương oai sao?”
Phương Thất cười khổ nói: "Muội có điều không biết, từ khi tổ phụ của huynh trở về cõi tiên thì Thần Long Sơn Trang quả thật không như trước nữa cho nên việc này có phát sinh cũng không có gì ngạc nhiên cả. Chỉ là ngày đó, đám người truy đuổi vị cô nương kia không phải là người trong giang hồ”
Du Mộng Điệp gật đầu, hỏi: "Vậy bọn họ là ai? Thất ca có cứu cô nương kia không?”
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không sai, mặc dù huynh năng lực có hạn nhưng cũng không thể đứng nhìn người khác giết người trước cửa Thần Long Sơn Trang, nên lúc ấy liền ra tay cứu cô nương kia, sau đó hỏi ra thì mới biết, nguyên lai nàng chính là tiểu thư của Trầm gia, gọi là Trầm Tuyết Quân, những người bịt mặt kia là quan binh."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Thất ca anh hùng thiếu niên, ra tay cứu mỹ nhân, thật sự là một giai thoại à nha!"
Phương Thất cười khổ một tiếng, lắc đầu nói : "Kỳ thật việc cứu nàng ấy cũng không khó lắm, mấy người bịt mặt đó mặc dù hung ác nhưng võ công lại quá bình thường, huynh thật sự là chẳng phí chút hơi sức nào cả”
Du Mộng Điệp mỉm cười, dịu dàng nói: "Với võ công của Thất ca mà đối phó những người đó, quả thật là giết gà dùng dao mổ trâu”
Tiểu Hổ đột nhiên la lớn: "Đệ muốn theo Phương đại ca học công phu!"
Hiên Viên Hoằng nở nụ cười, Du Mộng Điệp cũng cười theo. Tiểu Hổ ngồi bên cúi đầu xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phương Thất than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Vãn bối thấy nàng một mình không nơi nương tựa liền mang nàng về sơn trang, sau khi thưa chuyện với gia mẫu, gia mẫu đã chấp nhận cho nàng ấy ở lại sơn trang và thương yêu nàng vô cùng, bởi vì gia mẫu không có con gái nên đối với nàng giống như con ruột vậy”
Du Mộng Điệp đột nhiên cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Tiểu muội mất mẹ từ thuở nhỏ, mặc dù cha già thương yêu chiều chuộng nhưng tiểu muội lại rất hâm mộ những đứa trẻ có mẹ …… Trầm Tuyết Quân có thể được lão phu nhân yêu thương như thế, thật sự là hảo phúc khí ……"
Hiên Viên Hoằng cười ha ha, nói: "Hâm mộ à? Hay là……"
Gương mặt Du Mộng Điệp nhất thời ửng hồng lên, cúi đầu thấp xuống.
Tiểu Hổ và Liễu Thanh Thanh liền nhớ tới người mẹ thân yêu, Liễu Thanh Thanh thầm rơi lệ, còn Tiểu Hổ thì nước mắt đã chảy ra.
Hiên Viên Hoằng thở dài, vuốt ve đầu Tiểu Hổ, nói: "Ngoan nào, đừng khóc nữa, nam tử hán không thể tùy tiện rơi lệ."
Tiểu Hổ và Liễu Thanh Thanh gạt nước mắt, tiếp đó nhìn về Phương Thất.
Phương Thất cúi đầu trầm tư, cuộc sống hạnh phúc xa xưa lại hiện ra trong đầu hắn ……
Hiên Viên Hoằng uống thêm một chén rượu rồi mỉm cười hỏi: "Tiếp đó ra sao?”