Phương Thất thở phào một hơi, hắn nhất thời cảm giác được trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ít ra Du Mộng Điệp và Bắc Hải Vũ sẽ không bị nhốt chết tại đây.
Sự bất đồng lớn nhất giữa người và người kỳ thật không phải ở giới tính và cũng không phải ở tuổi tác già trẻ mà là ở lòng người, ở quan điểm và thái độ đối với vinh nhục sinh tử.
Đối với những người này mà nói thì dù bản thân có chết cũng không có gì nhưng tuyệt không thể làm liên lụy đến người khác, huống chi là đối với bằng hữu.
Người ai cũng phải chết, một người tuyệt không thể xem tính mạng của mình quá mức trân quý mà quên đi sự đau khổ và tính mạng của người khác.
Đối với bọn họ mà nói thì một chữ 'Nghĩa' đã bao hàm rất nhiều, rất nhiều thâm ý rồi, cho nên bọn họ mới có thể hy sinh tính mạng để giữ đạo nghĩa, mới có thể không tiếc xả thân thành nhân.
Hiên Viên Hoằng chính là người như thế.
Phương Thất cũng là người như thế.
Du Mộng Điệp chậm rãi bơi lại, tư thế bơi của nàng mặc dù tuyệt vời tự nhiên nhưng lại rất chậm, dường như có chút không muốn làm vậy.
Bắc Hải Vũ có chút cười cười nhưng cũng không có lên tiếng.
Hiên Viên Hoằng liền nhíu mày rồi chậm rãi đảo mắt nhìn Phương Thất.
Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp đang chậm rãi bơi tới.
Du Mộng Điệp cuối cùng cũng đã tới được trước cửa mật thất, tiếp đó thay đổi tư thế đứng thẳng lên, nước hiện đã ngập tới vai nàng.
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Du nha đầu, con muốn lão ăn mày ta chôn cùng các con hả? "
Du Mộng Điệp cúi thấp đầu xuống, nước đã che đi mặt nàng.
Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: "Lão bang chủ, bây giờ chúng ta đi ra ngoài phải không?"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ chờ tắm rửa xong rồi mới ra sao?”
Bắc Hải Vũ cung kính đáp: "Vâng, thưa lão bang chủ"
Hiên Viên Hoằng cười nói: "Du nha đầu, chúng ta đi nào”
Du Mộng Điệp khẽ gật đầu, nhìn Phương Thất rồi thấp giọng nói: "Thất ca, chúng ta đi đi"
Phương Thất nói: "Xin Cửu Công hãy dẫn Du muội muội và Bắc Hải huynh ra ngoài trước đi, Phương Thất sẽ lập tức theo sau"
Hiên Viên Hoằng nhíu mày hỏi: "Con còn muốn làm gì?"
Phương Thất nói: "Xin Cửu Công cứ yên tâm, Phương Thất sẽ lập tức ra ngay, vãn bối còn muốn mang Xà Ma đi cùng"
Hiên Viên Hoằng đảo mắt nhìn vào bên trong một chút, thấy Xà Ma đang ngơ ngác đứng dựa vào cây cột, nước hiện đã dâng tới cằm của hắn.
Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Hắn vẫn còn sống à?"
Phương Thất cười khổ nói: "Đúng vậy, hơn nữa vãn bối đã đáp ứng mang hắn cùng ra ngoài”
Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, mỉm cười gật đầu nói: "Giỏi lắm”
Bắc Hải Vũ ngầm thở dài, trong lòng hắn biết nếu muốn có được mấy chữ này từ cửa miệng và vẻ mặt mỉm cười kia của Hiên Viên Hoằng thì khó đến cỡ nào ……
Phương Thất cười khổ nói: "Xin lão tiền bối hãy đi mau"
Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu, vươn tay nắm lấy tay của Du Mộng Điệp rồi bơi đi.
Du Mộng Điệp quay đầu lại, trong mắt hình như lại có nước mắt chảy ra, thốt: "Thất ca …… ca ……"
Phương Thất nói: "Muội mau đi đi, huynh lập tức sẽ ra ngay."
Bắc Hải Vũ thở dài, nói: "Phương huynh đệ bảo trọng"
Phương Thất nói: "Bắc Hải huynh yên tâm"
Bắc Hải Vũ nhìn thoáng qua Phương Thất rồi bơi theo sau Hiên Viên Hoằng.
Phương Thất thở phào rồi quay đầu lại Xà Ma. Xà Ma Thiên Tàn vẫn ngơ ngác đứng dựa vào cột, đầu vẫn ngửa nhìn lên dãy lồng đèn trên trần, hình như tất cả mọi chuyện trên đời này không có quan hệ gì tới hắn cả.
Một chốc nữa thôi thì nước sẽ dâng tới đó, dãy lồng đèn sẽ bị dập tắt.
Phương Thất nhanh chóng bơi tới phía hắn.
Gương mặt xấu xí của Xà Ma tràn đầy vẻ đau khổ và buồn bã nhưng ánh mắt của hắn lại rất bình tĩnh.
Hắn biết sống tới giờ khắc này đã là không dễ dàng, đã trải qua bao gian nan và thống khổ, từ khi hắn vạt bỏ lỗ mũi thì hắn đã biết rồi.
Mũi của bản thân cũng có thể cắt bỏ, tiếp đó hắn còn cắt đến lỗ tai và chân, cuộc sống của hắn đã trải qua bao đau khổ rồi, có thể sống cho tới hôm nay quả thật đã không dễ dàng, hắn quả thật là một người rất mạnh mẽ.
Một người mạnh mẽ thật sự thì tuyệt không ai dám chê trách, ngay cả Phương Thất cũng không thể.
Phương Thất đã hạ quyết tâm cứu hắn ra ngoài.
Xà Ma nhìn Phương Thất bơi tới trước mặt, hắn lạnh lùng cười, ánh mắt của hắn toát ra vẻ sắc bén như đao.
Phương Thất thở dài, nói: "Chúng ta đi ra ngoài"
Xà Ma lạnh lùng cười.
Phương Thất nói tiếp: "Ngươi hãy bế khí đi, ta mang ngươi ra."
Xà Ma vẫn lạnh lùng cười.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi cười gì thế?"
Xà Ma hỏi: "Ngươi thật muốn cứu ta?"
Phương Thất nói: "Đương nhiên, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không ta còn quay lại đây làm gì?”
Xà Ma vẫn lạnh lùng cười, trên mặt tràn ngập vẻ chế nhạo.
Phương Thất cười khổ nói: "Ta biết ngươi xem thường đại trượng phu nhưng ngươi cũng không cần phải cười lạnh lùng như thế đâu?”
Xà Ma nói: "Ta không phải cười đại trượng phu, ta chỉ cười mấy tên tiểu nhân thôi"
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Tiểu nhân? Ý ngươi nói ta là tiểu nhân à?"
Xà Ma cười lạnh, hắn cũng không trả lời.
Không trả lời có đôi khi cũng là một loại trả lời, và cũng chính là mặc nhận, hoặc là khinh thường không muốn nói ra bởi vì hắn cho rằng mọi sự đã quá rõ ràng rồi.
Phương Thất thở dài, nói: "Cho dù ta là tiểu nhân thì trước tiên chúng ta cũng phải thoát ra khỏi đây cái đã, chẳng lẽ người còn muốn tắm rửa ở đây sao?”
Xà Ma nói: "Tại sao không được? Ở nơi đại mạc này muốn có nước tắm cũng không phải việc dễ dàng gì, cơ hội như vậy không nhiều lắm đâu, huống chi lại có một hồ nước trong xanh như vậy"
Phương Thất cười khổ nói: "Nhưng chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nước này có chút lạnh sao?”
Xà Ma cười lạnh nói: "Lạnh thì sao? Miễn có thể tắm rửa là đựơc rồi”
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Nhưng nếu ngươi tắm rửa thì sẽ tắm luôn cái mạng đó”
Xà Ma cười lạnh nói: "Thì sao, con người ai mà không chết, dù sao ta cũng không muốn sống nữa, sự sống vốn đã không dễ dàng, đúng lúc có một cái hồ lớn như vậy để tắm thì ngươi hãy cứ mặc ta tắm rửa đi”
Phương Thất trầm mặc.
Xà Ma lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Thất.
Phương Thất đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: "Rốt cuộc ngươi có đi hay không?”
Xà Ma đáp: "Không đi"
Phương Thất hỏi: "Tại sao?"
Xà Ma cười lạnh nói: "Ngươi không biết tại sao à?"
Phương Thất lắc đầu, nghi hoặc nhìn Xà Ma. Xà Ma nói: "Rốt cuộc ngươi không biết hay là giả vờ không biết?”
Phương Thất thản nhiên nói: "Ta chỉ biết là nước đã ngập đến miệng của ngươi rồi”
Xà Ma cười lạnh nói: "Ngươi chỉ muốn mang ta ra ngoài để làm cho ta thiếu ngươi một nhân tình thôi, sau đó sẽ cam tâm tình nguyện mang bí mật mà nói cho ngươi. Ta Xà Ma Thiên Tàn này là ai? Ta không để cho kế hoạch của ngươi đạt được đâu”
Phương Thất đột nhiên hiểu được.
Câu trả lời rõ ràng như vậy nếu Phương Thất còn không hiểu thì quả là kẻ quá ngốc.
Phương Thất không phải kẻ ngốc.
Xà Ma Thiên Tàn cũng không phải, ngựơc lại hắn rất tinh minh.
Phương Thất thở dài, hắn đột nhiên hiểu được lời của Xà Ma rất có lý.
Có một số việc thường là như thế, nếu là người giống như Chu Trường Phúc và tú ông thì Phương Thất cũng sẽ không quay lại cứu, cho dù có cứu thì bọn chúng cũng sẽ không tiết lộ bí mật bởi vì bọn chúng là tiểu nhân, muốn cho mấy tên tiểu nhân báo đáp và trả ơn là việc rất, rất khó, thậm chí so với việc làm cho khỉ quên mất cách leo cây còn khó hơn.
Chỉ cần bọn chúng không quay đầu lại cắn mình thì đã là việc tốt rồi.
Nhưng đối với Xà Ma Thiên Tàn, Phương Thất hiểu được cuộc đời của hắn vốn đã trải qua không dễ dàng, do thấy hắn là một hán tử thật sự nên mới quay lại cứu hắn. Tuy nhiên Xà Ma là người như thế, nếu ngươi cứu hắn thì trong lòng hắn nhất định sẽ cảm thấy bất an, mà đã bất an thì chắc chắn sẽ mang mọi chuyện ngươi muốn biết nói ra để làm mất đi sự bất an đó.
Phương Thất hiểu được điểm này.
Xà Ma cũng biết điểm này.
Chỉ bất quá Phương Thất vừa rồi không hề nghĩ tới điều này.
Phương Thất cười khổ.
Xà Ma lạnh lùng hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Phương Thất cười khổ nói: "Ta đang cười chính bản thân bởi vì ta đột nhiên nhận thấy lời của ngươi rất có lý”
Xà Ma lạnh lùng nói: "Đó vốn là sự thật”
Phương Thất thở dài, nói: "Như vậy đi, sau khi ra ngoài thì ngươi và ta lập tức chia tay, từ nay về sau không gặp mặt nữa. Chỉ cần ngươi sau này đừng giúp bọn chúng nữa là được”
Xà Ma nhìn chằm chằm vào Phương Thất một hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi tin tưởng ta sao?"
Phương Thất nói: "Ta đã tin tưởng ở ngươi thì ngươi cũng nên tin tưởng ta."
Xà Ma nói: "Tin tưởng ngươi?"
Phương Thất nói: "Lần sau nếu gặp mặt mà ta biết ngươi còn giúp bọn chúng thì ta sẽ lập tức giết ngươi"
Xà Ma gật đầu, nước đã ngập qua khỏi miệng hắn một chút, nói: "Được, hảo hán, ta tin lời ngươi"
Phương Thất cười khổ, thản nhiên nói: "Chỉ là một lãng tử thôi"
Xà Ma chậm rãi nói: "Lãng tử Phương Thất, nghe cũng hay lắm”
Phương Thất nói: "Chúng ta đi."
Xà Ma chậm rãi hỏi: "Đi đâu?"
Phương Thất nhíu mày nói: "Đương nhiên là đi ra ngoài"
Xà Ma lại nói: "Ta không đi"
Phương Thất hỏi: "Sao ngươi cứ lằng nhằng mãi thế?"
Xà Ma lạnh lùng nói: "Ngươi muốn đi cứ đi, không ai cản ngươi."
Phương Thất nói: "Có phải ngươi sợ thiếu ta một nhân tình hay không?”
Xà Ma đáp: "Đúng vậy"
Phương Thất hỏi: "Còn có nguyên nhân nào khác không?”
Xà Ma đáp: "Có"
Phương Thất kinh ngạc mở to hai mắt.
Xà Ma cười lạnh, chậm rãi nói: "Bầy rắn của ta hiện tại đã chạy hết không còn một con, ngay cả bản thân cũng bị chủ nhân ép chết tại nơi này, cuộc sống nhàm chán và buồn bã như vậy thì ta còn ra ngoài làm gì đây?"
Phương Thất thở dài, chậm rãi nói: "Ngươi có thể đi làm các chuyện khác mà, nếu trên đời mất đi một Xà Ma giết người mà xuất hiện thêm một Xà Thần giúp người thì ngươi nói có tốt hơn không?"
Xà Ma kinh ngạc há to miệng, ánh mắt thất thần của hắn đột nhiên lóe sáng, lẩm bẩm nói: "Ngươi muốn nói ……"
Phương Thất nói: "Ta nói là Xà Thần."
Xà Ma lẩm bẩm nói: "Xà Thần …… Xà Thần ……"
Phương Thất gật đầu, nói: "Đúng, giống như La Nhất Đao vậy, đi làm chuyện hắn muốn làm, sống như vậy so với chết đi thì vui vẻ hơn nhiều lắm”
Xà Ma chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Lời của ngươi rất có lý, rất có lý"
Phương Thất mỉm cười nói: "Chỉ cần vừa thoát ra khỏi đây thì ngươi có thể đi làm chuyện ngươi muốn làm"
Đôi mắt Xà Ma đột nhiên sáng lên, hắn dường như đã trông thấy ánh mặt trời mọc lên, trong lòng lại tràn ngập khát vọng cùng hy vọng.
Phương Thất nói: "Từ khi nước tràn vào đây đã được một khắc (’) rồi, Xà Ma đã bị nước dìm chết, bây giờ từ lúc này, chúng ta rời khỏi đây thì Xà Thần đã sinh ra. Ngươi có hiểu không?"
Xà Ma gật đầu, chậm rãi nói: "Ta hiểu được"
Phương Thất nói: "Ta biết ngươi nhất định sẽ hiểu được, ta rất cao hứng"
Gương mặt xấu xí của Xà Ma đột nhiên tràn ngập vẻ bình thản, tựa hồ không hề đáng sợ và kinh khủng nữa, lẩm bẩm nói: "Ta cũng rất cao hứng"
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Bây giờ chúng ta đi được chưa?"
Xà Ma nói: "Đương nhiên, tại sao lại không đi"
Phương Thất mỉm cười nói: "Đựơc, chúng ta đi"
Xà Ma nói: "Đi mau, ta không đợi được nữa”
Phương Thất nói: "Đựơc, ngươi mau bế khí đi, ta mang ngươi ra"
Xà Ma cắn môi gật đầu làm theo.
Không biết nước từ chỗ nào tràn vào mà lại lạnh tới thấu xương, nước vẫn cuồn cuộn chảy trong thông đạo.
Phương Thất kéo Xà Ma bơi đi trong thông đạo, trong thông đạo một mảnh tối đen, ngay cả tiếng nước chảy dường như cũng đã biến mất.
Nước đã ngập hết thông đạo, Phương Thất giờ đây giống như một con cá, một tay nắm lấy Xà Ma bơi ngược dòng nước, hiện tại chỉ có bản thân hắn hiểu được sự khó khăn và gian nan của hắn ra sao.
Bơi trong nước để tắm là một chuyện, còn bơi nhanh trong nước để cứu lấy tính mạng là một chuyện khác. Bơi thuận dòng là một chuyện và bơi ngược dòng cũng là một chuyện.
Mỗi một chuyện đều rất khác biệt nhau, khác biệt nhau rất lớn.
Nếu bơi lặn ngược dòng chảy trong một thông đạo tối đen, trong tay còn nắm lấy một người không biết bơi thì như vậy là chuyện rất đáng sợ.
Người ở trong một hoàn cảnh tối đen không quen thuộc thì sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an, Phương Thất cũng không ngoại lệ.
Thông đạo rất dài, không biết cách lối ra còn xa lắm không, Phương Thất cảm giác được khí lực trên người đang từ từ biến mất.
Bây giờ cái hắn sợ nhất không phải là bóng tối mà là Xà Ma.
Một khi Xà Ma ngừng bế khí, nếu không phải bị nước làm ngộp chết thì chính là sẽ ôm lấy Phương Thất không buông. Đây là phản ứng bản năng của con người ở trong nước, bất luận nắm được vật gì thì có chết cũng không buông tay.
Trong tình huống đó thì cả hai người sẽ cùng nhau chết.
Đây là chuyện mà Phương Thất hiện đang lo lắng và sợ hãi nhất.