Viên Hỷ Lạc chúi đầu xuống nước sâu, gột rửa mắt mũi tai miệng bằng thứ nước tù bẩn thỉu, tôi cũng bắt chước làm theo, quả nhiên vài phút sau tôi nhận thấy âm thanh quái lạ trong tai tôi hoàn toàn biến mất, cảm giác đau đớn cũng dịu hẳn.
Không dám chậm trễ, tôi tiếp tục nhìn Viên Hỷ Lạc, không biết sau đó cô ấy còn phải làm gì nữa, chẳng ngờ tôi thấy cô ấy bắt đầu cởi quần áo trên người mình ném xuống nước.
Tôi trố mắt kinh ngạc, chưa bao giờ tôi nhìn thấy cơ thể của con gái, trước mắt tôi như lấp lánh ánh sáng trắng, thân thể trắng trẻo ngọc ngà khiến tôi ngây người.
Tôi sững sờ đứng đó, toàn thân cứng đờ.
Tôi không thể hình dung về mọi thứ đang diễn ra trước mắt, Viên Hỷ Lạc là một cô gái có vóc người đầy đặn, cao ráo và rất thu hút người khác phái, làn da mịn màng trắng như ngọc mỡ dê, các đường cong trên cơ thể tròn trịa, khiến mắt tôi không thể rời đi chỗ khác.
Nếu cô ấy không đẩy tôi ngã xuống nước, có lẽ tôi còn tiếp tục ngây ngô ngắm mãi, nhưng làn nước lạnh sặc vào mũi, đã kéo lý trí tôi trở về, tôi vô thức lồm ngồm bò dậy thì lại thấy cô ấy đến giật giật áo tôi.
Tôi hiểu ý tốt của Viên Hỷ Lạc, nên cũng cởi quần áo lau người giống cô ấy, sau khi lau rửa một lát, tôi lập tức phát hiện quần áo ngấm nước trở nên trơn nhuồi nhuội, rõ ràng bề mặt vải đã vô tình bị dính rất nhiều hạt siêu nhỏ của chất độc, tôi sờ da mình cũng thấy có hiện tượng tương tự, liền vội vàng kì cọ cho thật sạch.
Tôi chà sát cho đến khi da đỏ ửng lên mới ngừng lại, Viên Hỷ Lạc đã ngồi thu lu trên giường, cô ấy ôm quần áo trong tay cố gắng che chắn một phần cơ thể, nhưng đôi vai trần và những đường cong đầy mê hoặc để lộ ra vẫn đủ sức khiến đầu óc tôi mụ mẫm.
Bầu không khí tràn đầy ngượng ngùng, tôi đành bắt chước cô ấy, thấm ướt quần áo và che bộ phận nhạy cảm của mình.
Cảm giác này thực sự khó chịu, quần áo lạnh buốt dính sát vào người khiến tôi dần bình tĩnh trở lại. Lúc ấy, mọi nơi trên cơ thể tôi bắt đầu rệu rã, tôi gượng chút sức lực cuối cùng bò lên giường, rồi nằm im bất động.
Chẳng bao lâu sau, tôi liền mất hết tri giác. Cơn đau đầu dữ dội và cảm giác ù tai đánh thức tôi dậy, trở mình một cái tôi lại mất tri giác, vòng quay luẩn quẩn hết thức lại ngủ, hết ngủ lại thức cứ luân phiên hết lần này đến lần khác, tôi biết mình chỉ có thể tuân theo trời. Lúc trước, tôi hít phải khí độc và cả thể khí lan tỏa dưới ánh đèn nhiều hơn Viên Hỷ Lạc nên giờ chẳng rõ mình có thể gắng gượng vượt qua nổi không.
Lúc này, tôi lại nghĩ đến thân thể của Viên Hỷ Lạc, đôi gò bồng đảo căng tròn, chiếc eo thon nhỏ nhắn… Có lẽ đó là trò cười mà thượng đế cố tình bày ra trêu ngươi tôi, trong những khoảnh khắc cuối cùng, khi trí não còn tỉnh táo, người đã ban cho tôi được nhìn thấy thứ tuyệt trần nhất trên thế gian này.
Chẳng biết mơ màng trong bao lâu, cuối cùng tôi cũng tỉnh hẳn, quần áo đã khô hết, mép tôi dính toàn đồ nôn từ trong dạ dày ra, tôi cũng không rõ mình đã nôn lúc nào, đũng quần tỏa ra mùi khai nồng nặc của nước tiểu, rõ ràng tôi đã không thể kiểm soát được hành vi tiểu tiện.
Khó khăn lắm tôi mới nhấc nổi người dậy, nhờ ánh đèn pin, tôi nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều không có gì thay đổi, Viên Hỷ Lạc nằm trên một chiếc giường khác, tôi bò qua đó, thấy gương mặt cô ấy tái mét, môi trắng bợt, người run lật bật.
Lúc này, cơ thể cô ấy gần như không có gì che chắn, cơ thể căng tràn sức sống lấp ló ẩn hiện, tôi sờ trán cô ấy mà lòng nặng trĩu, cô ấy đang sốt.
Giây phút này, tôi cảm nhận được nỗi tuyệt vọng đang dâng đầy, ở một nơi như thế này, lại không có chi viện, không có thuốc men, dẫu mắc bệnh cũng cố phải chịu đựng, nhưng cơ thể Viên Hỷ Lạc đã trải qua bao giày vò, cô ấy gượng đến giờ cũng đã giỏi lắm rồi.
Nghĩ đến thuốc, tôi chợt nhớ đến túi xách của anh Đường, tôi liền thò tay vào lục tìm, nhưng chẳng có viên thuốc nào, may là vẫn còn mấy bao diêm.
Có diêm nghĩa là có thể đánh lửa, cô ấy cần nước ấm và năng lượng. Tôi cũng vậy.
Tôi lấy mấy chiếc hộp thiếc bắc thành một cái giá hình tam giác, rồi đặt ít mảnh gỗ khô vào trong mấy hộp thiếc phía trên, sau đó xé mảnh vụn trên áo nhóm lửa, cuối cùng tôi cầm một chiếc hộp đi ra ngoài hứng ít nước, mang về đun nóng, chẳng bao lâu sau, tôi đã có một chút nước sôi.
Tôi thổi cho nước nguội hơn, rồi bón cho cô ấy uống từng ngụm một, đồng thời tôi lấy hộp đựng than củi đặt gần bên cạnh cô ấy, để cô ấy cảm thấy ấm áp hơn, một lát sau, sắc mặt Viên Hỷ Lạc cũng hồng hào hơn trước.
Lúc thường thật khó tưởng tượng một que diêm lại có tác dụng to lớn dường ấy.
Thấy sức khỏe của Viên Hỷ Lạc chuyển biến tốt hơn, tôi mới tạm thời yên tâm, hồi tưởng lại mọi việc xảy ra lúc trước, tôi hối hận muốn chết. Khi ấy, tôi đã ý thức rất rõ ràng về sự nguy hiểm, mà Viên Hỷ Lạc cũng gợi ý rất chính xác, thế mà tôi vẫn đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ như vậy.
Bây giờ tôi mới nhớ đến Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải, họ không ở trong căn phòng này, chứng tỏ cuối cùng họ đã không tìm thấy nơi đây. Tôi đi ra ngoài cửa nhưng không dám chạy hẳn ra ngoài, chỉ dám đứng đối diện hành lang hét to mấy tiếng gọi họ.
Một lát sau vẫn không có tiếng đáp lại, lòng tôi bỗng ớn lạnh.
Tất cả vẫn tĩnh lặng, nếu họ còn sống thì nhất định sẽ nghe thấy tiếng tôi gọi, lẽ nào họ đang hôn mê? Hay họ chết rồi?
Tôi nhớ đến bộ dạng của nhóm anh Đường, linh tính phen này Vương Tứ Xuyên và Mã Tại Hải chắc chắn lành ít dữ nhiều, tôi đau khổ nghĩ: chính tôi đã hại chết hai người họ.
Trong sát na, tôi cảm thấy lòng đau như cắt, chỉ muốn đập đầu vào tường để thể hiện sự hối hận của mình, nhưng rồi tôi đành nuốt cảm xúc vào trong. Đèn điện phía ngoài vẫn sáng trưng, chứng tỏ khí độc vẫn tiếp tục bốc lên, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, thì tôi và Viên Hỷ Lạc chắc chắn sẽ bị nhốt ở đây cho đến chết, tôi phải nghĩ cách rời khỏi đây ngay.
Tôi tìm thấy mấy miếng lương khô trong túi của anh Đường, nhưng không dám ăn nhiều mà chỉ bẻ một nửa, nhét vào miệng ăn một cách máy móc. Trong túi của anh, tôi còn tìm thấy tấm bản đồ kết cấu con đập mà anh mang đi lúc trước.
Tôi trải tấm bản đồ lên giường, soi đèn pin để nhìn cho rõ và tìm thấy vị trí mình đang đứng. Đây là nơi trung tâm nhất của cả con đập, khu vực này rất rộng lớn, phía bên cạnh còn chú thích hai chữ: tầng bốn.
Hầm băng mà chúng tôi vào khi trước nằm ở đầu khác trong khu vực này, tôi đối chiếu phương hướng, ý thức được rằng khu vực này của chúng tôi thực ra nằm ở ngay cạnh vách nhà kho mà chúng tôi nghỉ ngơi khi trước.
Phía sau cánh cổng sắt bị hàn chết mà chúng tôi nhìn thấy trong đường hầm khổng lồ khi nãy chính là nhà kho mà chúng tôi từng dừng chân, chúng tôi đã loanh quanh một vòng quanh giếng dây cáp, thực ra chẳng đi được bao xa.
Trong đường hầm có rất nhiều cung đường ray, thêm vào đó nhà kho lại được bố trí ở ngay bên cạnh, rõ ràng con đường hầm phía ngoài chính là tuyến đường vận chuyển.
Hầm băng nối liền với nhà kho, nhà kho nối liền với đường hầm, Viên Hỷ Lạc và Trần Lạc Hộ đều mất tích trong hầm băng, nhưng cuối cùng họ lại xuất hiện ở đây, người đặc phái viên cũng được phát hiện thấy trong nhà kho, nhưng anh ta đã bị điên, rõ ràng anh ta cũng từng đến đây.
Tất cả những điều này không những chứng tỏ: chắc chắn phải có con đường nối liền từ đây dẫn đến nhà kho, mà còn chứng minh suy đoán của tôi hoàn toàn chính xác, đáng tiếc là tôi không thạo nhìn bản đồ mặt bằng, nên chỉ cố gắng mở căng mắt ra nghiên cứu.
Tôi chăm chú nhìn hồi lâu thì phát hiện khu vực này có vô số thông đạo, các thông đạo được hoạch định giống như một bàn cờ, hai bên thông đạo có rất nhiều gian phòng, tôi không biết mình đang ở góc nào, nhưng số gian phòng ở tận cùng thông đạo giống như gian phòng tôi đang ở đây cũng không nhiều lắm, chỉ có mười gian, mà hai bên trái phải của gian phòng này đều có thông đạo vươn dài về phía trước, điều đó có nghĩa là gian phòng của chúng tôi chắc chắn không nằm ở vị trí bốn góc; loại bỏ bốn gian phòng ở bốn góc, như vậy khả năng chỉ là một trong sáu gian kia mà thôi.
Vấn đề là tôi không tìm thấy kí hiệu lối ra của khu vực này trên bản đồ mặt bằng, cánh cửa duy nhất chính là cánh cửa sắt ở điểm cuối cùng của thông đạo. Rất có khả năng, lối ra này không phải lối ra được bố trí theo cách thông thường. Tôi vuốt mặt, đầu đau như búa bổ, dẫu có tìm thấy lối ra thì… mẹ kiếp… tôi phải ra bằng cách nào đây? Tôi nhìn dãy đèn ở phía ngoài, nếu những ngọn đèn này mãi không chịu tắt thì số phận chúng tôi sẽ ra sao?
Tôi ngả mình nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên, tôi nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Viên Hỷ Lạc, tôi liền ngồi bật dậy, cảm thấy có điểm gì đó không đúng lắm.
Sở dĩ việc nhóm của Viên Hỷ Lạc trúng kế rất có khả năng là vì gã đặc vụ đã lừa họ đến đây, sau đó bật nguồn điện. Những người bị lừa đến đây đều bị khí độc tấn công, trong tình huống cấp bách, một số người đã tìm ra nơi này và trốn luôn trong đó.
Nhưng sau đó Viên Hỷ Lạc và anh đặc phái viên bị điên kia đã xuất hiện ở ngoài khu vực này, thậm chí Viên Hỷ Lạc còn gặp chúng tôi ở trên kè đá, điều đó chứng tỏ: cuối cùng họ đã sống sót rời khỏi nơi này. Khí độc lan tỏa dọc theo hành lang vô cùng nguy hiểm, chỉ có một khả năng duy nhất khiến họ thoát ra được bên ngoài, đó là: sau đó hệ thống đèn ở đây đều được tắt hết.
Vì sao?
Vì gã đặc vụ lại ngắt nguồn điện? Hay tại thượng nguồn khi đó không có mưa, nước sông ngầm không thể tràn lên, khiến nguồn điện dự trữ ở đây bị tiêu hao cạn kiệt?
Nhất định phải có nguyên nhân khiến khu vực này trở về với bóng tối, còn Viên Hỷ Lạc ở đây là để chờ đến lúc ánh sáng lại lần nữa vụt tắt, sau đó nhân cơ hội đào thoát khỏi nơi này, thật không may, lúc ở trong huyệt động tối bưng, cô ấy hoàn toàn mất trí, nên bị chúng tôi dắt quay về.
Tôi nhìn Viên Hỷ Lạc, đột nhiên cảm thấy mình thật có lỗi với cô ấy, nếu cô ấy không bị tâm thần, thì hẳn tôi đã bị chém chết.
Viên Hỷ Lạc nói mê mấy tiếng, tôi giúp cô ấy đắp áo lên người, phát hiện cô ấy không hề đỡ sốt. Nhìn dáng điệu của Viên Hỷ Lạc, đột nhiên lòng tôi lại nảy sinh tình cảm nam nữ, tôi phải vã nước lạnh lên đầu, ép buộc bản thần tranh thủ thời gian tiếp tục nghiên cứu bản đồ kết cấu mặt bằng, nhưng nhìn mãi mà vẫn chẳng phân biệt được nơi nào vào nơi nào, giá có Mã Tại Hải ở đây thì tốt biết bao, đúng là “cách một chấn song mà như cách cả thiên thu”.
Tôi lục lọi mọi hồi ức trong đầu, cố gắng nhớ lại những kiến thức mà mọi người từng bàn bạc với nhau trước đây, xem có mở ra được gợi ý gì không.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, điều duy nhất tôi có thể nhớ đến chính là chiếc ăng ten mà anh Đường nói với tôi, anh bảo: nét liền màu đen thể hiện đường dây điện, còn nét đứt thể hiện dây ăng ten. Tôi lần theo đường dây màu đen trên bản đồ, bỗng nhiên nhìn thấy một thứ khiến tim tôi đập thình thịch.
Lẽ nào họ đã khiến đèn tắt bằng cách này sao?
Sở dĩ đèn có thể sáng là vì trong đường dây có điện, cách đơn giản nhất khiến điện bị tắt là cắt đứt nguồn điện.
Nhưng những đường dây ngầm ở đây đều nằm trong tường xi măng, nếu bọn Nhật áp dụng phương thức mắc nối tiếp song song, thì chúng tôi không có cách nào khiến cả khu vực này mất điện bằng việc phá hoại mấy cái bóng đèn ở đây, nhưng ở đây chắc chắn phải có một sợi dây nguồn, chỉ cần cắt đứt sợi dây đó thì mọi việc thành công.
Tôi lần theo nét vẽ màu đen trên bản đồ, sau khi nhìn từng đường một, tôi không chỉ phát hiện ra vị trí của dây nguồn, mà còn phát hiện một căn phòng trong khu vực này được lắp cầu dao, gần như tất cả đường dây đều được kéo ra từ căn phòng đó.
Nhưng khi khoanh vị trí của gian phòng đó lại thì tôi lại thất vọng tràn trề, bất kể đó là căn phòng nào thì khi đến được đó thì tôi cũng chết chắc, bởi sau khi tôi ngắt nguồn điện thì không thể mò mẫm trong bóng tối mà kịp thời trở về đây.
Tôi gấp tấm bản đồ lại, biết rằng trò này chẳng có ích lợi gì với mình, nhưng nếu vậy thì tôi cơ hồ không còn cách nào có thể hoàn thành nhiệm vụ được nữa, chúng tôi sẽ chết đói ở đây, không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn phải chờ đón một cái chết bi thảm nhất.
Nhiệm vụ ư?
Đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức đưa tay sờ phía sau, tôi chợt nhớ cuộn phim nằm trên người Vương Tứ Xuyên.
Chết rồi! Tôi hít ngược một hơi lạnh, rồi nghĩ đến mặt tiêu cực của sự việc.
Không đúng, thế cũng chưa hẳn là tồi tệ, việc cuốn phim đó không ở chỗ tôi có khi lại là cơ hội cuối cùng giúp tôi thoát khỏi nơi này cũng chưa biết chừng.