Chap
Sử Diễm Phỉ vừa nghe Sam cũng đi cùng, mặt mũi đã trắng bệch, sống chết không chịu, nhưng Sam cũng không quan tâm, ngồi trên vai Troy không chịu xuống.
“Chúng ta đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, mang mèo theo làm gì nha!” Sử Diễm Phỉ bất mãn, “Không cho nó đi.”
Khải Khải cũng nhíu mày, nhìn Troy, “Con mèo này........”
Troy lại cười, nói, “Sam có thể trở ngại không giúp gì.......A, không phải, có thể giúp được!”
Mọi người nhìn hắn cười lạnh nói, không khỏi rùng mình.
Lúc này, Sam ngẩng đầu, “meo meo” một tiếng.
Sử Diễm Phỉ nghe nó kêu, liền trốn đằng sau Khải Khải, vẻ mặt sợ hãi. Troy ý vj sâu xa nhìn anh cười, hạ giọng nói: “Sam cũng không phải mèo bình thường, anh rõ nhất mà, không phải sao?”
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy Sử Diễm Phỉ chớp mắt, dùng phương thức cũng kì tao nhã, động tác chậm rãi ngã về sau.......Hôn mê bất tỉnh.
Khải Khải bên cạnh bất đắc dĩ không tình nguyện đỡ lấy, đặt lên sofa. Mạc Ninh tới xem một chút, nói: “Không có việc gì, chỉ là ngủ không đủ, dọa ngất thôi, để anh ta ngủ một giấc là được rồi.”
“Nha” Diệp đột nhiên vỗ tay một cái, nói, “Dù sao buổi chiều không có việc gì, không bằng chúng ta đi xem bảo tàng trước đi.”
Mọi người cảm thấy đề nghị không tồi, Mạc Ninh nói: “Tôi biết gần đây đang có triển lãm văn vật thế kỉ.”
Lamy và Eckener đối với văn hóa hoàn toàn không có hứng thú, thà ở trong biệt thự vận động.
Đông Đông vừa rảnh, liền chạy nhanh lên lầu hai, ngủ.
Diệp lấy một cái ba lô thật lớn, cho Safi vào, nhìn đằng sau không khác đeo ba lô to lắm, nói, “Đi thôi, tôi đối với triển lãm thời Trung Cổ rất thích, nghe nói có một khối thạch điêu, trên mặt đều là các loại côn trùng.”
Mọi người lấy đồ, chuẩn bị ra ngoài, nhưng Sam lại từ trên vai Troy nhảy xuống, ngồi trên sofa, tựa vào Sử Diễm Phỉ, tiếp tục liếm lông mao.
Mọi người đều cùng làm như không để ý, bỏ của chạy lấy người.
Bảo tàng không phải nơi có thể thu hút nhiều khách địa phương, nhất là trong một đô thị phồn hoa. Đám người Khải Khải dến trước bảo tàng, xuống xe chia làm hai nhóm, Diệp sau lưng Safi, cùng Mạc Ninh đi xem phía trước, còn Troy và Khải Khải cùng ra đằng sau xem địa hình.
“Thật ít người nha.” Diệp vừa đi vừa nhìn.
“Đại khái là do hôm nay mới bắt đầu đi.” Mạc Ninh miễn cưỡng trả lời, tầm mắt bị triển thính trước mắt hấp dẫn, vội qua đó xem.
“Anh xem cái gì?” Diệp tò mò đi theo.
“Phòng triển lãm này là về quỷ hút máu.” Mạc Ninh như đang rất hứng thú, ngoắc ngoắc Diệp, như gọi chó con, “Đến đây xem.”
Diệp ngoan ngoan vẫy đuôi chạy lại.
Cái gọi là phòng triển lãm quỷ hút máu, trên thực tế là triển lãm những gì về quỷ hút máu, nhìn xa cũ nát, không nghĩ bức tượng thực đẹp.
“Di?” Diệp nhìn, đừng trước hộp kính dừng lại, chỉ vào chuỗi vòng bên trong nói, “Mạc Ninh xem nè!”
Mạc Ninh đi tới, thấy Diệp chỉ chuỗi vòng vàng treo một mặt dây hình quả trứng, bên trong......Có lẽ tranh bỏ túi.
“Đây là ảnh chụp?” Mạc Ninh nhíu mày, “Không giống a, khi đó có máy ảnh sao?”
Diệp lại nói, “Nhìn kĩ, là bức hình bỏ túi..........nhưng xem người trong tranh, giống đội trưởng không?”
Mạc Ninh nhíu mày cúi đầu nhìn kĩ, tuy rằng kiểu tóc quần áo không giống, nhưng người đàn ông vẽ nửa người kia, nhìn thế nào cũng là Khải Khải.......”
Diệp đang nói, đột nhiên cảm thấy Safi bên trong quấy, cảm thấy có chút bất an. Nhẹ nhàng mở ba lô, Diệp “suỵt” với Safi , “ Safi , đừng nghịch a, nơi này không cho động vật vào.”
Safi lại ngẩng đầu, lưỡi đỏ tím thè ra, nhìn thoáng qua dây chuyền trong hộp kính, ánh mắt chăm chú, như là nhìn ra cái gì.
Mạc Ninh quan sát hành động của Safi, có chút đăm chiêu.
Diệp thấy Safi rất hứng thú với mặt vòng, liền cười hỏi nó: “Mày xem, có phải rất giống với đội trưởng không?”
Safi nhìn chung quanh một lúc, lại chui vào túi.
Diệp và Mạc Ninh lại tiếp tục đi nơi khác, đại khái đi hơn mười phút, Diệp đột nhiên “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Mạc Ninh thấy cậu hoảng hốt, liền hỏi.
Diệp không trả lời, tay chân hoảng loạn mở túi, mở ra, không thấy Safi ?
“Safi đâu rồi?” Diệp lo đến độ mắt đỏ lên, hỏi mac ninh, “Anh có thấy nó không?”
Mạc Ninh có chút khó hiểu, hói, “Cậu không phải vẫn đeo nó trên lưng sao?”
“Tôi cũng không biết.” Diệp hoảng hốt, “Tôi vừa rồi cảm thấy ba lô nhẹ đi, sau đó đã không thấy Safi đâu nữa.”
Mạc Ninh thấy nghệp nước mắt lưng tròng, xoa xoa đầu cậu, “Khóc cũng vô dụng, đi tìm đi, nếu là vừa mất, hẳn là không đi xa.”
“Đúng.....Đúng vậy, chúng ta phân công tìm.” Diệp nói xong, tay chùi nước mắt, bắt đầu đi tìm.
Nhưng là, Diệp vừa tìm vừa gọi, rất nhanh thu hút bảo vệ.
“Đánh mất gì sao?” Bảo vệ đi tới, thấy cậu nhóc bộ dáng sắp khóc đến nơi, liền hỏi: “Có phải không tìm thấy đồ?”
Diệp lắc đầu, “Không phải, Safi không thấy.”
“Safi ?” Bảo vệ không nghe hiểu, lúc này, Mạc Ninh chạy tới, mồm há hốc, nhưng tầm mắt đã bị một bóng người xa xa thu hút.
Chỉ thấy vừa rồi bọn họ xem mặt vòng quả trứng , không biết khi nào có một người mặc áo trắng.........dáng rất cao, đại khái hơn m, tóc dài trắng đến thắt lưng, da tái nhợt gần như trong suốt.
Chỉ thấy người kia thừa dịp bảo vệ không chú ý, lấy dây chuyện, cho vào túi mình, quay lại, chạm ánh mắt Mạc Ninh, Mạc Ninh sửng sốt.........Nói thế nào, người này diện mạo cực kì hút người, gương mặt góc cạnh cực kì anh tuấn, một đôi mát phượng, cũng là con ngươi xanh lục sâu xa. Không biết vì cái gì, Mạc Ninh bản năng nghĩ đến -- Safi .
Người nọ sau khi trộm vòng dây, mỉm cười với Mạc Ninh, làm động tác im lặng, xoay người rời đi.
Mạc Ninh một lúc sau mới hồi phục tinh thần, lúc này, Diệp đã vì không tìm thấy Safi mà khóc rống “Mất thật rồi”
“Nè.” Mạc Ninh vỗ vai cậu, nói, “Cậu lớn vậy rồi, còn khóc?”
Các nhân viên an ninh cũng hiểu được cậu nhóc trước mặt có chút vấn đề, tránh phiền toái, lại thấy Mạc Ninh đi cùng với cậu, liền trở về công tác của mình, không nói thêm gì.
Bảo tàng tuy người không nhiều lắm, nhưng Diệp khóc như vậy, cũng thu hút không ít người, Mạc Ninh có chút ngại, liền kéo cậu đứng lên, ra ngoài.
Diệp vì quá đau lòng, năng lực chống cự một chút cũng không có, bị Mạc Ninh lôi ra bảo tàng.
Đến bậc thang dài trước cửa, Mạc Ninh buông tay, để Diệp ngồi ở bậc thang khác, lẩm bẩm trong miệng, “Thật khó khăn mới gặp được.......”
Mạc Ninh chán nản, ngồi xuống bậc thang tay chóng mặt chờ cậu khóc xong.
Chính là này, đột nhiên balo trong tay, phát ra một tiếng “phì phì”.
Diệp cả kinh, dừng khóc, nhìn xung quanh, quay đầu hỏi Mạc Ninh, “Anh nghe thấy không?”
“Khụ khụ.......” Mạc Ninh sặc khí, ho khan hai tiếng, bội phục nhìn Diệp, “Tuyến lệ của cậu là tự động, nói mở liền mở nói đóng liền đóng hả?”
Diệp cũng không cãi lại, mà tìm kiếm xung quanh, chợt nghe thấy tiếng kia từ balô truyền đến.
“Không phải đi........” Diệp vội vàng mở balo, thấy Safi nguyên vẹn nằm bên trong, thấy Diệp mở túi, liền vươn đầu ra, lưỡi thè ra, liếm liếm nước mắt ở cằm.
“ Safi .......”Diệp ôm cổ Safi , dụi dụi cọ cọ, “May mà mày không có làm sao, thật tốt quá tao còn đang sợ mày bị người xấu lừa đi......ô ô, Safi .........”
Mạc Ninh lắc đầu, nghĩ ai dám trộm nó đi.
Diệp nín khóc cười, Troy và Khải Khải cùng từ đằng sau bảo tàng trèo tường ra, đến chỗ hai người, thấy Diệp khóc mắt mũi đều hồng hồng, có chút khó hiểu.
“Làm sao vậy?” Khải Khải hỏi.
“Vừa rồi Safi thiếu chút nữa bị mất.” Diệp ngẩng đầu nhìn Khải Khải và Troy nói, “Đột nhiên không thấy trong túi, sau đó lại đột nhiên trở lại.”
Troy khẽ nhíu mày, dường như rất hứng thú nhìn Safi , thấp giọng hói: “Đột nhiên không thấy?”
“Đúng vậy.” Diệp thật thà gật đầu.
Đang nói, Safi ngó đầu ra, đem thứ ngậm ở miệng, quăng cho Troy.
Troy nhận lấy đồ, ngây người.
Safi lại về bên Diệp, cái đầu tam giác cọ cọ cổ Diệp, Diệp cười khanh khách không ngừng, cũng vô tâm vô tình không để ý đến Safi đưa Troycái gì. Bạn đang �
Khải Khải nhìn qua, chỉ thấy trên tay Troy, chuỗi vòng cổ vàng, hình trứng, nhìn có chút quen mắt.
Hiếm thấy Troythu lại biểu tình bỡn cợt, lẳng lặng nhìn vòng cổ thật lâu, “Thật sự cảm ơn ngươi.” Nói xong, cất vòng cổ vào túi, ôm chầm Khải Khải nói: “Hôn nhẹ, tìm hiểu cũng không tệ, chúng ta về nhà nên là bữa tối chúc mừng?”
Khải Khải xua Troy như đuổi gián, ôn hòa nói với Diệp, “Chúng ta về trước, buổi tối còn có hành động.” Nói xong, dẫn đầu lên xe.
Troy đuổi theo đằng sau, miệng kêu “Cái gì tâm can bảo bối”
Diệp vất vả mới tìm lại Safi , vô cùng vui vẻ đuổi theo lên xe,chỉ có Mạc Ninh đứng một chỗ xuất thần........Vừa rồi là Safi sao? Nói như vậy, hắn cố ý biến mất, để Diệp khóc thu hút bảo vệ, sau đó trộm lấy mặt vòng cho Troy. Hắn làm vậy có mục đích gì, Mạc Ninh không hứng thú, bất quá......xà yêu..........Đâu là thần thú gần như diệt sạch a.
...........
Sử Diễm Phỉ bởi vì đêm qua “làm việc vất vả” lại thêm kich hách quá độ, bởi vậy vừa đặt mình liền ngủ đến thiên hôn địa ám, tỉnh lại, thấy bốn phía ánh sáng mờ ảo, hẳn là chạng vạng đi.
Dưới người là giường lớn hoa lệ, là phòng ngủ của mình
“Ân...........” tiếng rên rỉ phát ra nhẹ cực mê người, Sử Diễm Phỉ theo thói quen uể oải xoay người, lại cảm giác có chút kì lạ -- mình thế nào lại như không mặc quần áo?
Đang mơ hồ, thì nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, “Bảo bối, tỉnh a?”